Không Khoan Nhượng
Chương 13
Nằm cách Rio de Janeiro ba tiếng đồng hồ lái xe hoặc bốn mươi lăm phút bằng trực thăng riêng về phía Tây Nam là cửa ngõ nóng nhất ở Braxin, vịnh Angra Dos Reis. Nổi tiếng với những làn nước ấm áp, những bãi biển lấp lánh cát trắng và những vườn cây trái xum xuê, Angra Dos Reis hay gọi một cách đơn giản là Angra luôn tự hào với 365 hòn đảo – mỗi hòn đảo là một ngày trong năm. Angra một nơi huyền bí với những làn gió thấm đẫm hương hoa miền nhiệt đới làm say lòng du khách.
Sau khi các sỹ quan hải quân Bồ Đào Nha phát hiện ra Angra vào năm 1502, một người viết thư về nhà rằng họ đã tìm ra một thiên đường. Angra quả là một thiên đường thực sự. Một thiên đường dễ dàng khiến người ta như lạc vào một giấc mơ. Và bị lạc cũng chính là những gì gã Lùn muốn.
Hòn đảo mà ông ta thuê dài nửa dặm và rộng một phần tư dặm. Tên nó là Algodao. Tại đó, có cả sân bay dành cho máy bay lên thẳng, tàu siêu tốc và tiện nghi hơn cả những khách sạn sang trọng nhất trên thế giới. Mặc dù trên đảo đủ chỗ cho mười tám người nghỉ ngơi, nhưng lúc này, chỉ có ba linh hồn có mặt trên đảo – gã Lùn và hai chú chó Cáp-ca trắng như tuyết, Argos và Draco. Nặng gần hai trăm pao[1], cao tới vai người, những chú chó khổng lồ này là lựa chọn của quân đội Nga và lực lượng biên phòng Đông Đức trước đây. Khi làm nhiệm vụ bảo vệ, chúng trở nên cực kỳ nhanh nhẹn và hung dữ. Chúng trở thành những tên vệ sỹ hoàn hảo cho những đàn ông chỉ cao dưới chín mươi phân và có những kẻ thù rất mạnh – rất nhiều trong số đó là khách hàng của ông ta.
[1] Pound: Đơn vị đo lường Anh Mỹ bằng 0,454kg.
Gã Lùn sống với khẩu hiệu rằng kiến thức cũng chẳng bằng quyền lực và đã áp dụng chính xác như vậy. Ông ta cũng nhanh chóng nhận ra rằng nó có thể bằng thật nhiều tiền bạc. Để theo đuổi khẩu hiệu ấy, gã Lùn kiếm sống bằng cách mua bán rất nhiều thông tin cao cấp. Mỗi thông tin đều có giá trị nhất định, những kỹ xảo nghệ thuật nếu có – nằm ở chỗ phải biết xâu chuỗi chúng lại với nhau thành những mẩu tin để tạo nên một kiệt tác thực thụ. Chính ở điểm này, gã Lùn đã thể hiện khả năng làm việc kiệt xuất của mình. Thật đáng buồn và đáng ngạc nhiên nếu niềm hi vọng trong cuộc đời của ai đó bị coi thường tới mức chính cha mẹ anh ta cũng ruồng bỏ anh ta.
Khi thấy rằng gã Lùn không thể cao hơn nữa, cha mẹ gã chẳng hề tìm kiếm cho con trai họ một mái ấm tử tế hay một trại mồ côi cho ra hồn. Thay vào đó, họ bỏ rơi đứa con, bán nó cho một nhà thổ ở ven khu nghỉ mát Sochi ở Biển Đen. Tại đó, đứa bé bị đói khát, đánh đập và bị bắt phải biểu diễn những hành động khiêu dâm đồi bại.
Chính ở nhà thổ đó, gã Lùn đã tìm ra được giá trị đích thực của thông tin. Những câu chuyện kể lại khi má ấp, môi kề bên gối của các vị khách quyền lực đã trở thành mỏ vàng khi hắn biết cách lắng nghe và lợi dụng.
Những ả gái điếm, những kẻ sống cuộc đời phù du, đều cảm thấy thương gã và đối xử rất tốt với gã. Và thực ra, họ đã trở thành gia đình duy nhất gã từng biết. Rồi một ngày, gã đền đáp lòng tốt bằng cách mua tự do cho họ. Gã tra tấn mụ chủ nhà chứa và chống mụ rồi giết chúng để trả thù cho những năm tháng bị đối xử tàn nhẫn và vô nhân đạo khi gã ở trong tay chúng.
Từ đống bùn nhơ nhớp của cuộc đời, gã Lùn đã trở thành một con Phượng hoàng đầy chất lửa với khả năng nhạy bén kinh doanh đến tàn khốc và luôn khao khát mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này.
Trong căn phòng khách lợp lá dừa, gã vừa nâng niu trong hai bàn tay nhỏ bé một cốc rượu Bordeaux Château Quercy St. Emilion vừa đăm đăm nhìn qua lớp sàn biệt thự bằng kính, ngắm con sao biển rực rỡ và cả một thế giới sinh động trong làn nước lấp lánh bên dưới. Gã đã tiến được một chặng đường dài so với hồi còn ở nhà thổ Sochi. Nhưng như thế liệu đã đủ chưa. Draco ngước nhìn ông chủ trượt ra khỏi ghế và đi lại khắp phòng. Argos vẫn ngủ say như chết, nó đang hồi phục dần sau khi bị thương ở Gibraltar. Cả bọn họ rời khỏi khu nhà ở vùng cao nguyên đầy mưa của Scotland là đúng. Khí hậu ở Braxin dễ chịu hơn nhiều. Vả lại, đó cũng là nơi an toàn hơn.
Mặc dù chẳng mấy ai biết tới ngôi nhà ở Eilenaigas, những vẫn có lúc gã cảm thấy không an toàn. Sau những gì khách hàng của gã đã làm ở thành phố New York, gã biết người Mỹ đã sôi máu lên rồi. Chính gã đã chứng kiến ở Gibraltar. Nếu có sống đến một ngàn tuổi, gã cũng chẳng thể nào quên cái chết thảm mà viên sỹ quan Mỹ Scot Harvath đã dành cho Mohammed bin Mohammed. Không phải ai cũng có thể nghĩ ra. Ấy vậy mà rất hoàn hảo. Mohammed đáng bị như thế hàng triệu lần vì những hành động tàn ác của hắn đối với gã khi gã là một cậu bé ở nhà thổ gần Biển Đen ấy.
Harvath thật tàn nhẫn trong cách trừng phạt Mohammed, nhưng bản thân anh cũng là người đầy lòng trắc ẩn. Nếu không có Harvath, chắc chắn Argos đã chết. Thậm chí, anh còn dốc sạch tiền để trả cho bác sỹ chữa bệnh cho nó. Mặc dù gã Lùn chưa bao giờ thích người Mỹ, nhưng người đàn ông này quả đáng trân trọng. Anh ta là một tên sát nhân máu lạnh tàn nhẫn, nhưng đồng thời cũng là một con người hết sức nhân đạo.
Chuẩn bị cho bữa ăn tối, gã Lùn lấy trong tủ lạnh ra vài miếng bít tết Kobe lớn mà hắn mang từ Nhật Bản đến.
Người Nhật vốn có loại bò Kobe được chăm sóc rất cẩn thận, hàng ngày còn được xoa bóp bằng rượu cho thịt mềm. Ở bò Kobe, thịt nạc lẫn mỡ ít no hơn so với các loại thịt bò khác, ít cholesterol hơn, hương vị và độ mềm thịt khỏi phải nói.
Khi gã bày thịt ra, cả hai con chó xúm quanh, cánh mũi phập phồng ngửi mùi thơm quyến rũ bốc ra từ những miếng thịt. Gã chỉ cần cho chúng một chút, nhưng chúng trả ơn cho gã rất nhiều. Chúng là những bạn đồng hành lâu dài nhất từ trước tới nay của gã, trung thành hơn và đáng tin cậy hơn bất cứ con người nào mà gã từng biết.
Gã Lùn cho vào mỗi cái đĩa một miếng bít tết và để xuống sàn nhà. Ngay lập tức hai con chó cúi xuống và loáng một cái, miếng thịt bò biến mất. Sauk hi đã chuẩn bị xong đồ cho bữa tối, gã bày biện lên bàn ăn, mở thêm một chai Château Quercy nữa và trèo vào ghế ngồi ăn.
Món bít tết quả là ngon thật. Chạm con dao vào để cắt, chẳng khác gì lướt lưỡi dao trên một miếng pho mát Brie[1] vừa mềm vừa mịn.
[1] Brie: Pho mát mềm của Pháp
Gã nhấm nháp, thưởng thức từng tí một và khi đĩa thức ăn đã nhẵn, cốc rượu đã cạn sạch, gã dẹp cái bàn vào trong bếp. Gã tự thưởng cho mình một ngụm Germain-Robin XO, gã làm một ngụm to và lim dim mắt tận hưởng. Dù thế nào đi nữa, cuộc đời của hắn cũng thật đơn độc.