Bạc Tranh ngồi trên sofa, sau khi nghe xong lời Bạc Tể Xuyên nói, ông không mở miệng ngay, nhưng sắc mặt của ông nói cho mọi người, trong lòng ông vừa vui vẻ lại mâu thuẫn .
Hồi lâu, lâu đến trong lòng mọi người đều sợ hãi, Bạc Tranh mới chậm rãi mở miệng, ông thấp giọng nói: "Cũng tốt, cũng tốt." Nói xong bốn chữ này, ông giương mắt nhìn về phía Phương Tiểu Thư, ánh mắt phức tạp nói, "Cám ơn."
Phương Tiểu Thư không dự đoán được ông sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút sau vội vàng nói: "Không, cha không cần cảm ơn con, người nên cám ơn là con mới đúng."
Xác thực, Bạc Tranh tuy không thể nói là người cha tốt với Bạc Tể Xuyên, nhưng với cô mà nói cũng tuyệt đối xem như người cha chồng tốt.
Ông chẳng những cho Bạc Tể Xuyên những điều kiện tiện lợi đi giúp cô điều tra vụ án của nhà họ Phương, còn vẫn duy trì bọn họ điều tra đến cùng chuyện này, cung cấp cho bọn họ hậu trường, quyền lợi cùng ô dù. Cuộc sống thoải mái của bọn họ bây giờ, Bạc Tranh ra sức lực lớn nhất.
Bạc Tranh chậm rãi lộ ra nụ cười vui mừng, ông bỗng nhiên đứng lên, cười nói: "Tối hôm nay tôi tự mình xuống bếp." Ông dường như rất vui sướng, đều không thấy bộ dáng nghiêm túc thường ngày của ông, hiện tại nhìn qua ông thật giống như là một người cha bình thường, "Ta bảo Lưu tẩu đi mua đồ ăn." Ông nói xong xoay người bước đi, lúc đi còn không kìm lòng được hát theo điệu hát dân gian.
Hai tay Phương Tiểu Thư đang cầm mặt, vừa vui vẻ lại sợ hãi cúi đầu, Bạc Tể Xuyên liếc mắt nhìn cô, kéo cô vào trong lòng, nói bên tai cô: "Em cũng thật may mắn, đã rất nhiều năm cha anh không xuống bếp."
Tiếng anh nói chuyện cũng không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho Nhan Nhã cũng nghe đến, Nhan Nhã nghe thấy lời này, sắc mặt không tốt lắm.
Bạc Tể Xuyên liếc mắt nhìn thấy bộ dáng đó của bà ta, không mặn không nhạt bổ sung nói: "Từ sau khi mẹ anh mất, ông ấy liền chưa từng xuống bếp." Anh giống như đang chìm vào trong ký ức, không nhận thấy sắc mặt của Nhan Nhã càng trở nên khó coi , "Thời gian mẹ anh còn trên đời này, trong nhà đều là cha nấu cơm, bởi vì mẹ anh là luật sư cực kỳ nổi danh, công tác bề bộn nhiều việc, mà thời điểm kia cha đang đi làm ở cục công an, khi đó tình hình trị an ở thành phố Nghiêu Hải khá tốt, ông ấy cũng không cần bề bộn nhiều việc, cho nên việc nhà cơ bản đều là do cha làm."
Phương Tiểu Thư biết anh là cố ý chọc giận Nhan Nhã, vô cùng phối hợp e lệ nói: "Anh nói không đúng, đó không chỉ là mẹ anh, cũng là mẹ em, cho nên hẳn là mẹ của chúng ta."
Từ lúc Phương Tiểu Thư bước vào cửa nhà họ Bạc, gọi Bạc Tranh là cha rất thường xuyên, nhưng gọi Nhan Nhã luôn luôn chỉ là Dì Nhan.
Vợ chồng son kẻ xướng người hoạ như vậy, làm cho Nhan Nhã vốn định chúc mừng bọn họ rốt cuộc không thể ngồi ở đây nữa, thần sắc hoảng hốt đi về phòng ngủ.
Phương Tiểu Thư nhìn bóng dáng tiều tụy của bà, không xác định hỏi người đàn ông bên cạnh: "Chúng ta có phải là hơi quá đáng hay không?"
Bạc Tể Xuyên lạnh lùng nhìn về phía Nhan Nhã rời đi, thẳng tới lúc phòng ngủ đóng cửa lại mới thu hồi tầm mắt, anh quay đầu yên lặng nhìn Phương Tiểu Thư đang tựa vào lòng mình, tóc dài đen bóng của cô xõa ra trên vai, đeo một bộ kính mắt, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, bỗng nhiên nói: "Em đeo kính mắt rất đẹp mắt."
Phương Tiểu Thư giương mắt nhìn về phía anh: "Phải không? Đây là kính mắt của anh."
Bạc Tể Xuyên nheo mắt lại, hình như đang cẩn thận đánh giá bộ kính mắt đó, sau khi kiểm tra xong gật đầu nói: "Ừ, kính không độ, em cũng có thể đeo."
Kính mắt phẳng không phải kính cận thị, nhưng có thể phòng tia tử ngoại cùng tia hồng ngoại, còn có thể bảo vệ nét đẹp của đôi mắt, khi Phương Tiểu Thư thu thập phòng ở hôm nay chọn một bộ kính mắt ở trên giá kính trong phòng để quần áo của anh, bởi vì ánh mặt trời hôm nay có điểm thật chói quá.
"Hôm nay là cuối tuần, thời tiết cũng không sai, ăn cơm xong anh đưa em đi ra ngoài tản bộ." Hôm nay Bạc Tể Xuyên cũng không mặc comple có vẻ cực kỳ nghiêm túc câu nệ, cuối tuần ở nhà rất nhiều thời gian anh hay mặc quần áo có vẻ tùy ý cùng đơn giản, bây giờ anh chỉ mặc một cái áo sơmi màu trắng, bên ngoài mặc một cái áo len dệt, quần dài màu nâu nhạt tính chất mềm mại lại thoải mái, Phương Tiểu Thư sở dĩ biết điều này, là vì tay cô thật không thành thật sờ loạn trên đùi Bạc Tể Xuyên.
Phương Tiểu Thư nhìn lướt qua phía phòng bếp, Bạc Tranh như trước đang cùng Lưu tẩu dặn dò cái gì, phỏng chừng nhất thời cũng chưa chấm dứt được. Nhan Nhã trở về phòng, cũng không có dấu hiệu sẽ đi ra. Buổi sáng Bạc Yến Thần liền đi chơi cùng bạn học, hiện tại trong phòng khách hẳn là sẽ không có người tới.
Phương Tiểu Thư suy nghĩ cẩn thận này đó, vô cùng to gan đứng dậy tách ra hai chân ngồi xuống trên người Bạc Tể Xuyên, trước khi anh nhíu mày muốn mở miệng nói cái gì liền cúi đầu cắn cổ họng của anh, vì thế những lời nói đã đến bên miệng của Bạc Tể Xuyên hoàn toàn hóa thành tiếng rên rỉ nhợt nhạt.
"Ừ..." Bạc Tể Xuyên khó xử cầm cánh tay cô, bỏ người cô ra khỏi người anh, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Tiểu Thư lộ vẻ bất mãn, đau đầu nói, "Không cần xằng bậy."
"Cái gì gọi là xằng bậy nha?" Phương Tiểu Thư vẻ mặt ngây thơ nhìn anh, cánh tay từ bụng anh vẫn sờ đến chỗ mẫn cảm nhất của người đàn ông, mặt Bạc Tể Xuyên nhăn càng nhanh, không tự chủ được cúi đầu xuống trốn tầm mắt của cô, tiếc rằng hai người cách nhau quá gần, anh vừa cúi đầu liền thấy bộ ngực dưới áo lông rộng thùng thình màu trắng của Phương Tiểu Thư đang dán tại trên người mình.
...
"Đừng náo loạn!" Bạc Tể Xuyên cố ý đè thấp giọng nói, mang theo một cỗ oán khí, Phương Tiểu Thư nghe được sôi trào nhiệt huyết.
Tuy nhiên biết giai đoạn đầu khi mang thai không thể làm cái gì, nhưng Phương Tiểu Thư lại càng muốn khi dễ Bạc Tể Xuyên, nhất là lúc anh có vẻ mặt kiên trinh bất khuất.
Đối với lời nói của anh Phương Tiểu Thư làm như không nghe thấy, cố ý lộn xộn, ma sát phần mẫn cảm dưới người anh, lại mở rộng cổ áo lông rộng thùng thình ra rất nhiều, khi khe rãnh ở cổ áo kéo xuống sâu vừa mới làm Bạc Tể Xuyên nhìn một cái không xót gì...
Trên mặt Bạc Tể Xuyên nổi lên màu đỏ ửng không bình thường, hô hấp không quá ổn định, anh dồn dập nói câu: "Trở về phòng rồi nói sau." Nói xong liền muốn ôm Phương Tiểu Thư lên lầu.
Phương Tiểu Thư cũng không cự tuyệt, hai chân trực tiếp ôm lấy thắt lưng của anh bắt tại trên người anh, miệng cũng không nhàn rỗi, đặc biệt làm càn cắn vành tai anh, còn có ý xấu đem đầu lưỡi duỗi đi vào.
Thân thể của Bạc Tể Xuyên xuất hiện phản ứng theo bản năng, anh hít sâu một hơi rất nhanh ôm cô lên lầu, lại tại lúc đi lên cầu thang nghe thấy cửa phòng ngủ ở tầng một mở ra, hai người theo bản năng nhìn lại về phía chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy Nhan Nhã vẻ mặt ngạc nhiên khiếp sợ nhìn bọn họ.
Đây là biểu tình gì vậy, hâm mộ sao? Ánh mắt của Phương Tiểu Thư là nhìn Nhan Nhã, môi lại như trước cắn đến cắn đi trên mặt Bạc Tể Xuyên, cắn đến Bạc Tể Xuyên phiền lòng, cũng không quan tâm Nhan Nhã, trực tiếp liền ôm cô lên tầng đi.
Nhan Nhã rất ít thấy Bạc Tể Xuyên như thế... Như thế... Không, bà không biết nên hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào.
Tại bà xem đến, Bạc Tể Xuyên quả thực giống hệt như Bạc Tranh năm đó, bọn họ đều thực lễ phép với mọi người, nhưng kỳ thật thực ít có người có thể đi vào trong lòng bọn họ, bề ngoài của bọn họ đều đẹp trai lịch sự tao nhã, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập mị lực mê người, thật sự không giống như là người có thể làm ra loại sự tình này ở trong trường hợp công cộng...
Trong nháy mắt trong đầu Nhan Nhã sinh ra một ý tưởng, thì phải là Phương Tiểu Thư thật sự là hồ ly tinh...
Nhưng là bà vừa nghĩ như vậy lại phủ định chính mình, bà lại có tư cách gì nói người khác đâu, lúc trước nếu không phải có một một cơ hội như vậy, hiện tại còn không biết bà đang ở đâu, cùng ai kết hôn, nuôi đứa nhỏ của ai đâu.
Nhan Nhã cùng Bạc Tranh kết hôn nhiều năm như vậy, Bạc Tranh chưa từng có hành vi thân mật gì với bà, nhìn cuộc sống vợ chồng thân mật của Bạc Tể Xuyên cùng Phương Tiểu Thư như vậy, trong đầu Nhan Nhã thật ghen tị, tâm tình vừa mới bình phục xuống dưới lại trở nên hỗn loạn, bà rõ ràng lại xoay người về tới trong phòng.
Bên đó mẹ kế trẻ tuổi một mình trông phòng tịch mịch không được, bên này Phương Tiểu Thư lại vô cùng vui sướng.
Phương Tiểu Thư ghé vào trên người Bạc Tể Xuyên, đưa anh đặt ở trên giường, cởi áo lông của mình, lại cực kỳ thoải mái cởi bỏ bra ném tới một bên, phần trên khỏa thân đem tóc dài mềm mại màu đen đá đến sau lưng, hai tay chống vào ngực anh, nhìn xuống anh từ trên xuống dưới, muốn làm gì anh thì làm, lại không cho anh lộn xộn.
Bộ ngực của Phương Tiểu Thư cực kỳ xinh đẹp đầy đặn, bầu ngực lại trắng nõn, chỉ nhìn là có thể tưởng tượng đến sự mềm mại sau khi sờ lên.
Bạc Tể Xuyên hô hấp dồn dập đem mặt chuyển tới một bên, cũng rất nhanh đã bị Phương Tiểu Thư mạnh mẽ vòng vo trở về.
Chỉ thấy tóc đen của Phương Tiểu Thư xõa tung ra, híp mắt nhìn anh, cực kỳ ủy khuất nói một câu: "Tại sao anh không nhìn em, em rất khó xem sao?"
"Ừ. Khó coi." Bạc Tể Xuyên cũng tức giận, xem tới được ăn không đến, cũng không chính là khó coi! Nhìn liền khó làm!
Sắc mặt của Phương Tiểu Thư trở nên cổ quái, nắm lên tay anh đặt lên ngực mình, Bạc Tể Xuyên cái này nhưng đã thực hiện được, mặt cũng không lại chuyển sang bên cạnh, nâng tay đem cô ép xuống dán tại trên người mình, cảm giác được nhũ hoa của cô dần dần bành trướng biến cứng rắn dưới đầu ngón tay của anh, nhẹ xoay người đem cô đặt ở dưới người.
Phương Tiểu Thư tách ra hai chân kẹp lấy thắt lưng của anh, hô hấp dồn dập lại kiều mỵ, trên mặt cô mang theo sự không cam lòng rõ ràng, cắn môi nói: "Không được nha, không thể đi vào, ba tháng đầu khi mang thai không thể..."
Bạc Tể Xuyên hôn nhẹ sau gáy cô, khi nói chuyện mang theo hơi thở ấm áp phun đến gáy cô, cả người cô rung rung một chút, cực kỳ mẫn cảm.
Bạc Tể Xuyên dường như nở nụ cười một tiếng, thấp giọng nói: "Còn không phải em tự làm tự chịu."
Anh nói xong liền cắn vành tai cô, hơn nữa nhẹ nhàng thổi khí vào bên trong, hình như là đang trả thù hành động không thích đáng của cô ở, tra tấn thân thể cô không ngừng vặn vẹo, rất nhanh liền phản ứng mãnh liệt đứng lên, miệng ừ ừ a a không ngừng thấp giọng rên rỉ, chân dài cọ đến cọ đi ở trên người anh, giống như đang cầu xin anh cái gì.
Tuy nhiên biết không thể làm ra hoạt động thực chất gì, nhưng thấy cô không thoải mái như vậy, Bạc Tể Xuyên vẫn là thuận theo cởi quần áo của hai người, nhẹ nhàng dán vào người cô, tiếp xúc như vậy cũng có thể cho hai người yêu nhau khoái cảm không nhỏ, anh cảm giác được thân thể cô cọ vào trên người anh, phần dưới của anh không thể tránh né làm ra phản ứng, tay cô cực kỳ mẫn cảm tìm kiếm xuống phía dưới, trực tiếp cầm lấy vũ khí của anh tước súng đầu hàng.
Phương Tiểu Thư nắm bộ phận cứng rắn trong tay, tay lên xuống cao thấp, thân mình chậm rãi di động xuống phía dưới, Bạc Tể Xuyên khởi động nửa người nghi hoặc nhìn cô, chỉ thấy cô đưa mặt dời đến trước ngực anh, sau đó ngậm ở bộ phận nổi lên trước ngực gầy gò trắng nõn của anh, vuốt phẳng cắn xé trong miệng, động tác không nhẹ không nặng, lại quả thực muốn lấy mạng người ta.
Người đàn ông nào chịu được chuyện này?
Tóm lại Bạc Tể Xuyên ở dưới động tác to gan của Phương Tiểu Thư không nhịn được thở dài một tiếng, rõ ràng là hưởng thụ đến cực điểm.
Phương Tiểu Thư thực vừa lòng với phản ứng của anh, cô cảm giác được anh nhẹ nhàng giúp đỡ đầu cô, cũng không kháng cự hành vi của cô, vì thế cô đẩy anh ra, rất dễ dàng đẩy anh ngã trên giường, sau đó khỏa thân trên đi đến bên hông anh, nửa quỳ ở giữa hai chân anh, cầm gì đó vẫn nắm trong tay chậm rãi ngậm vào miệng.
Bạc Tể Xuyên rốt cuộc là vô cùng rụt rè , dường như anh thực ngượng ngùng với những chuyện này, như là định mở miệng ngăn cản, nhưng lại không quá bỏ được dừng lại loại hưởng thụ này, vì thế bộ dáng của anh nhìn qua liền trở nên cực kỳ khó xử.
Phương Tiểu Thư rất có cảm giác thành tựu hí mắt cười với anh, trong miệng ngậm vật cứng rắn nóng bỏng gì đó, giằng co một hồi lâu, khi đang nghe thấy tiếng thở dốc của anh tăng thêm, chậm rãi buông lỏng ra miệng.
Cô lau quệt dấu vết khả nghi ở khóe miệng, hơi nghiêng về phía trước, dùng bộ ngực đầy đặn đem vật gì đó cứng rắn như trước kẹp ở trung gian.
Cô dùng ngữ khí muốn được khen ngợi nói: "Anh xem, anh rất tốt với em em cũng sẽ đối xử với anh thật tốt, em đối xử với anh thế này được chứ?"
Tính mềm dẻo của thân thể cô không tệ lắm, dáng người cũng không có bất kì địa phương nào có thể soi mói, nhất là bộ ngực trắng nõn mềm mại.
Bạc Tể Xuyên dại ra nhìn bộ ngực trắng nõn mềm mại của cô đang kẹp vật cứng rắn của anh ở bên trong, màu sắc ở chỗ đó của đàn ông cùng phụ nữ có một ít chênh lệch, hiệu quả trên thị giác làm cho anh căn bản không có biện pháp phục hồi lại tinh thần, vẫn là một câu nói của Phương Tiểu Thư làm cho anh không thể không trở lại hiện thực.
Động tác từ trên xuống dưới của Phương Tiểu Thư bỗng nhiên tạm dừng một chút, cúi đầu dừng ở vật gì đó giữa bộ ngực, thở hổn hển nói: "Thật nguy hiểm..."
Bạc Tể Xuyên đau khổ ngẩng đầu lên, từ chỗ sâu nhất trong thân thể phát ra tiếng rên rỉ, hiển nhiên đã muốn bất cứ giá nào.
...
Sau đó, thần kinh của Bạc Tể Xuyên thực trì độn như trước, giống như một dạng di chứng, sau khi tắm rửa xong nằm trên giường, cầm quyển sách đọc ở chỗ kia, cũng không nói chuyện đưa cô đi ra ngoài tản bộ sau khi ăn cơm xong lúc giữa trưa, tựa vào đầu giường nhìn chằm chằm văn bản, lại sau một lúc lâu cũng không lật trang giấy.
Khi Phương Tiểu Thư tỉnh lại, liền thấy bộ dáng dại ra của anh, cô nâng tay lấy quyển sách ở trên tay anh, đầu gối lên trên đùi anh, híp mắt hỏi: "Anh nghĩ cái gì thế?"
Bạc Tể Xuyên chậm rãi tỉnh lại, mím môi nhìn cô, sau một lúc lâu mới hỏi: "Từ khi nào thì em bắt đầu yêu anh?"
...Người đàn ông này lại đang rối rắm vấn đề này .
Phương Tiểu Thư nhịn không được cười lên tiếng, nhẹ nhàng "Ừ?" Một tiếng, chế nhạo nhìn anh.
Bạc Tể Xuyên thấy vậy, không có biểu tình gì gật đầu, ánh mắt như trước mất đi ánh sáng: "Tốt, anh đã biết, em căn bản là không yêu anh."
Phương Tiểu Thư bất đắc dĩ sờ sờ mặt anh: "Vậy anh còn hỏi?"
Bạc Tể Xuyên kháng cự quay đầu, vuốt ve tay cô rụt rè nói: "Thử vận khí mà thôi, hiển nhiên vận khí của anh cũng không tốt."
Phương Tiểu Thư thật sâu chấp nhận: "Đúng vậy, vận khí của anh mà tốt sẽ không gặp anh."
Bạc Tể Xuyên quay đầu lại nghiêm túc nhìn cô, sửa đúng nói: "Đây là hai cái vấn đề hoàn toàn khác nhau, anh không cần lẫn lộn."
Phương Tiểu Thư lại không để ý đến ngữ điệu của anh, chính là lẳng lặng nhìn anh, còn thật sự phun ra ba chữ: "Anh yêu anh."
"... Ừ?" Cái này Bạc Tể Xuyên lại phản ứng trì độn.
Phương Tiểu Thư thở dài, nhéo nhéo hai má của anh, nặn ra một vết hồng, trên thực tế cô đã sớm muốn làm như vậy, một người nghiêm túc rụt rè như vậy, khi bị niết mặt phản ứng sẽ là cái gì dạng đâu?
Hiển nhiên phản ứng của Bạc Tể Xuyên cùng đại đa số đàn ông đều không sai biệt lắm, anh hơi phiền chán bắt lấy tay cô, nhìn chằm chằm cô dùng ánh mắt ý bảo cô giải thích rõ ràng nghi hoặc của anh.
Kỳ thật có cái gì đáng nghi hoặc đâu, sự tình không đều xảy ra trước mắt sao?
Phương Tiểu Thư mỉm cười, dịu dàng nói: "Anh nói anh làm người duy nhất đi vào trong lòng em, như thế nào liền một điểm đều không biết em đâu?" Cô cầm lại tay anh, thanh âm nặng nề, mang theo sức thuyết phục rất mạnh, "Kỳ thật em vẫn đều rất sợ hãi, căn bản em không lợi hại như biểu hiện bên ngoài như vậy, nhưng mà chỉ khi ở bên cạnh anh, em mới thật sự mạnh mẽ, mà không phải giả vờ."
Chỉ khi ở bên cạnh anh, mới giống như tất cả băn khoăn cũng không tồn tại.