Khống Chế Dục

Chương 42


Chương trước Chương tiếp

Phương Tiểu Thư không cùng Bạc Tể Xuyên trực tiếp về nhà cùng nhau, mà xuống xe trước cửa bệnh viện, đi đến bệnh viện trước để kiểm tra thân thể, chờ Bạc Tể Xuyên đưa Bạc Yến Thần về trường học sau lại đến đón cô, chính mình thừa dịp lúc này làm kiểm tra.

Bệnh viện thành phố Nghiêu Hải là bệnh viện lớn số một ở trong nước, kết quả kiểm tra ở nơi này tự nhiên không cần nghi ngờ, Phương Tiểu Thư ôm tâm tính tin tưởng quyền uy của bệnh viện này đến nơi đây, tưởng muốn kiểm tra xem mình có mang thai hay không, cô tính toán một chút thời gian kinh nguyệt, tháng này xác thực đã muộn nửa tháng không có tới, trong lòng cô đoán bảy phần đến tám phần, cảm thấy chính mình khẳng định là mang thai, lúc kiểm tra toàn bộ hành trình đều mặt mang tươi cười, nhưng là sau khi được đến kết quả của bác sĩ uy tín, Phương Tiểu Thư cũng rốt cuộc cười không nổi .

Bởi vì thiết bị tiên tiến, kiểm tra cũng không phức tạp, cho nên thời gian ra kết quả cũng không dài, Phương Tiểu Thư ngồi ở trên ghế nghe bác sĩ nữ ngồi đối diện dịu dàng nói lại, chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh hắt đến trên người cô, làm cho cô từ đầu tới đuôi đông lạnh lạnh như băng.

"Thật đáng tiếc Phương Tiểu Thư, cô cũng không có mang thai, nôn mửa có thể là dấu hiệu bị cảm lạnh, gần nhất cô vẫn là chú ý bảo dưỡng dạ dày thêm có vẻ tốt, cô có lịch sử bị bệnh dạ dày, nếu không chú ý bảo dưỡng thực dễ dàng ra vấn đề lớn. Mặt khác, tôi phải nói cho cô một cái tin tức xấu, kết quả kiểm tra của cô biểu hiện, chỉ sợ cô rất khó sẽ có đứa nhỏ." Bác sĩ nhẹ giọng nói xong, lo lắng nhìn Phương Tiểu Thư ngồi đối diện vẻ mặt mờ mịt, dường như là sợ cô luẩn quẩn trong lòng, bác sĩ dịu dàng an ủi nói, "Nhưng mà cũng không phải trăm phần trăm không có khả năng có, tỷ lệ có vẫn là tồn tại, chính là hết thảy còn phải xem vận khí..."

"Tôi có thể... Mang thai tỷ lệ, có bao nhiêu?" Phương Tiểu Thư khàn khàn mở miệng, cổ họng khô khan, trong giọng nói tràn ngập chua xót.

Nữ bác sĩ đồng tình nhìn cô, tạm dừng một chút, nói: "... Trên lâm sàng có tám mươi phần trăm không thể mang thai là có thể trị liệu, nhưng mà Phương Tiểu Thư, từ cuộc kiểm tra hệ thống cùng kiểm tra toàn diện tôi cho cô làm phía trước đến xem, kết quả của cô, không quá lạc quan."

Bác sĩ đây là sợ cô không tiếp thụ được mới không nói thẳng đi, Phương Tiểu Thư không biết chính mình vì sao sẽ không hay ho như vậy, cô tưởng có lẽ là do thói quen cùng hoàn cảnh cuộc sống không tốt nhiều năm như vậy làm cho cô ra loại vấn đề này, lại hoặc là mới trước đây từng có hành vi gì không ổn tạo thành hậu quả này hôm nay, dù sao mặc kệ thế nào, kết quả chính là kết quả này, cô không tiếp thụ cũng phải nhận.

Phương Tiểu Thư hít sâu một hơi, trầm tư một lúc, nói giọng khàn khàn: "Tôi còn có giá trị trị liệu sao?"

Nữ bác sĩ vội hỏi: "Có thể thử một lần, điều kiện chữa trị của bệnh viện thành phố vẫn là không sai, hơn nữa bác sĩ của bệnh viện đều là tinh anh, Phương Tiểu Thư đương nhiên có thể thử một lần, đương nhiên, cũng không phải nói trị liệu liền khẳng định có thể đi, tình huống của cô..."

"Tôi đã biết, cần làm như thế nào ngài nói cho tôi biết đi, mặc kệ thế nào tôi còn là muốn thử xem." Đúng vậy, không thử làm sao biết được, cho dù là 1% cơ hội cũng phải thử một chút nha, bằng không... Nếu không cô sợ hãi chính mình sẽ mất đi Bạc Tể Xuyên.

Vừa nghĩ đến Bạc Tể Xuyên, liền có điện thoại của anh, Phương Tiểu Thư ấn nút nghe máy, giọng nói êm tai của đối phương liền vang lên: "Ở phòng nào vậy? Anh đi đón em."

Phương Tiểu Thư vội nói: "Em xuống tầng thì tốt rồi, khám xong rồi."

"Tốt, kết quả... Như thế nào?" Anh hỏi thật sự mịt mờ, trong giọng nói mang theo một tia chờ mong không dễ phát hiện, Phương Tiểu Thư cảm nhận được này đó, hốc mắt nhịn không được nóng lên.

Tim cô đập rất nhanh, cảm giác đầu óc sắp nổ ra, ngoài miệng không tự chủ được nói dối: "Không có gì, chính là hơi bị cảm lạnh, dạ dày không tốt lắm, em lấy thuốc uống, uống mấy ngày thì tốt rồi."

Cô tránh được vấn đề anh muốn biết, cũng tránh được chính mình nên thẳng thắn nói bệnh tình của mình cho anh biết, cô thật sự không thể nói thật cho anh biết, cô không thể tưởng tượng mất đi anh cô muốn làm sao bây giờ, tuy nhiên anh tuyệt đối không phải loại đàn ông sẽ bởi vì cô không thể sinh đẻ mà rời đi cô, nhưng cô không thể tưởng tượng sau khi thẳng thắn chuyện này hai người nên ở chung như thế nào, Bạc Tranh lại đối đãi với chuyện này như thế nào.

Dù sao Bạc Tể Xuyên là con trai trưởng của nhà họ Bạc, phương pháp trước mắt của Bạc Tranh lại tất cả đều là tính muốn đem tất cả giao cho hắn, Bạc Tể Xuyên tuyệt đối không thể là người đàn ông không thể có đứa nhỏ, mà cô cũng không biết là chính mình có thể vẫn nhẫn tâm liên lụy anh, nhìn anh vì chính mình bán đứng lý tưởng, trà trộn tại trong môi trườn chính trị, thay cô giải quyết Cao Diệc Vĩ, lại cùng lúc gánh vác một điều trong ba điều bất hiếu.

Bất hiếu có ba, không có con nối dõi là thứ nhất.

...

Bạc Tể Xuyên im lặng ở điện thoại bên kia một lúc, dường như thở phào nhẹ nhõm, mới chậm rãi nói: "Không có việc gì là tốt rồi, nhanh xuống dưới đi, anh chờ em."

Phương Tiểu Thư "Ừ" một tiếng liền ngừng điện thoại, bắt buộc chính mình xem nhẹ rất nhỏ thất vọng trong giọng nói của Bạc Tể Xuyên, cùng bác sĩ lại trao đổi một chút những chuyện cần phải chú ý cùng trị liệu kế tiếp liền vội vã đi xuống tầng.

Cô vừa ra cửa bệnh viện liền thấy xe Audi màu đen của Bạc Tể Xuyên, cô bước nhanh đi đến bên cạnh xe mở ra cửa ghế phụ ngồi lên đi, Bạc Tể Xuyên khi đó đang nhìn gương xe ở phía điều khiển ngẩn người, bị cô vỗ bả vai một chút mới phục hồi lại tinh thần, tràn ngập xin lỗi nói với cô: "Thật ngượng ngùng, anh không để ý."

Bạc Tể Xuyên chú ý tới chóp mũi của Phương Tiểu Thư rất đỏ, sắc mặt thực sự khó coi, lập tức tăng lên lò sưởi trong xe, cởi áo khoác comple đưa cho cô. Cô khoác áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, đang muốn nói cái gì, anh liền chuyển đến một cái chén giữ ấm.

"Lấy ở trường học của Yến Thần, nghĩ em không thoải mái, uống chút nước ấm sẽ tốt hơn rất nhiều." Anh giúp cô mở ra nắp chén, hơi nóng tràn ngập giữa hai người, hốc mắt của Phương Tiểu Thư không tự chủ được đã ươn ướt.

Cô nhận lấy cái chén, hơi nhấp một ngụm, hơi nóng, nhưng vừa vặn có thể uống, thực ấm áp, uống vào dạ dày cũng thoải mái không ít.

Phương Tiểu Thư gắt gao cầm chặt cốc nước, nhịn không được nói với Bạc Tể Xuyên đang chuyển xe chuẩn bị rời đi: "Anh không cần đối xử với em tốt như vậy, nếu có một ngày anh không cần em, đối xử không tốt với em, đi đối xử với người khác tốt lắm, em sẽ không chịu nổi."

Bạc Tể Xuyên hơi bất đắc dĩ nở nụ cười một tiếng, nhìn cô một cái, trong ánh mắt mang theo sủng nịch, theo sau liền chuyên tâm lái xe, chính là ngoài miệng nhu hòa nói với cô: "Anh sẽ không không cần em, cũng sẽ không không đối xử tốt với em, càng sẽ không đi đối xử tốt với người khác, em có thể yên tâm."

"..." Nhưng là, em lại che giấu một chuyện đối với anh mà nói thực trọng yếu, em không đáng anh đối xử với em tốt như vậy nha.

Phương Tiểu Thư đem lời nói trong lòng nuốt xuống, ôm cốc nước có một ngụm không một ngụm uống, ánh mắt cô nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt gần như tuyệt vọng.

Con người thật sự rất kỳ quái, thời điểm đùa cợt người khác luôn nghĩ đến chính mình sẽ không làm ra chuyện ti bỉ đồng dạng, nhưng đợi cho chính mình làm ra đến, lại không ngừng cho chính mình tìm lấy lý do, một điểm cũng không tự mình tỉnh lại cùng tự sửa đúng.

Thời điểm chính mình thương tổn người khác đều là một bộ dáng dường như không có việc gì, nhưng khi người khác thương tổn mình lại phản ứng kịch liệt giống như núi lửa bùng nổ, lòng dạ của phụ nữ thật sự là ngay cả nữ nhân đều đoán không ra, Phương Tiểu Thư chỉ cảm thấy chính mình hiện tại nói mỗi một câu đều ích kỷ đến không thể chữa trị nổi.

Bạc Tể Xuyên cảm giác được hơi thở trên người cô không đúng, suy tư một chút vẫn là đã mở miệng, chính là không có nói thẳng, mà là quanh co nói: "Chỉ uống thuốc là được sao? Bác sĩ có nói muốn em đi kiểm tra lại hay không? Anh đi cùng em?"

Phương Tiểu Thư không quay đầu, chính là giọng mũi rất nặng nói: "Không cần, vậy rất phiền cho anh."

Tay nắm tay lái của Bạc Tể Xuyên căng thẳng, tươi cười trên mặt một chút biến mất. Mặt anh không chút thay đổi chuyển xe vào đường cong, tầm mắt đảo qua gương chiếu phía sau, thản nhiên nói: "Em đừng sợ làm phiền anh. Anh sợ nhất chính là em không làm phiền anh."

Phương Tiểu Thư không tự giác quay đầu nhìn về phía anh, không xác định hỏi: "Tể Xuyên, anh có phải đang tức giận hay không?" Cô cảm giác được giọng điệu nói chuyện của anh cùng vừa rồi không giống với, nhưng cô không thể khẳng định, hiện tại đầu óc của cô rất hỗn loạn hoàn toàn không thể tín nhiệm với phán đoán của chính mình.

Bạc Tể Xuyên nhưng thật ra thực thản nhiên, cũng không che giấu, thực rõ ràng trả lời vấn đề của cô.

Anh nói: "Không phải anh tức giận, chính là đau lòng, vừa rồi em đối xử với anh rất khách khí.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...