Bạc Tể Xuyên chỉ cảm thấy một cảm giác tăng vọt theo lòng bàn chân xỏ xuyên qua đến đỉnh, lại toàn bộ tập trung đến bụng, thế nhưng chỉ bị cô chạm vào nhẹ như vậy liền có phản ứng, rước lấy một trận tiếng cười dễ nghe của Phương Tiểu Thư.
"Hình dáng này của ta có phải gọi là làm bậy hay không?" Cô cười nói, "Vậy anh chẳng phân biệt được trường hợp có cảm giác như vậy nên gọi là gì?"
Sắc mặt Bạc Tể Xuyên bụi bại lấy tay chải tóc nhìn sang chỗ khác, nói sang chuyện khác: "Đừng náo loạn. Em không muốn biết chuyện của Cao Diệc Vĩ sao?"
Khóe miệng Phương Tiểu Thư vẫn tươi cười như trước, tuy anh tự tay muốn bỏ chân của cô ra, nhưng cô vẫn kiên trì để ở đằng kia, còn bắt đầu không biết liêm sỉ cọ đến cọ đi, thẳng làm cho người đàn ông bình thường cấm dục điệu thấp mặt đỏ tai hồng, xấu hổ vô cùng, sắc mặt cực kỳ thẹn thùng.
Phương Tiểu Thư gật đầu: "Anh nói đi."
Lông mày Bạc Tể Xuyên nhíu lại, tình huống như vậy làm cho anh nói như thế nào? Thân thể thon dài của anh hơi nghiêng về phía trước, khửu tay để tại trên bàn, hai tay ôm mắt, chỉ lộ ra miệng cứng ngắc nói: "Cao Diệc Vĩ điều tra qua anh cùng em, quan hệ cá nhân của em coi như sạch sẽ, cũng không có điểm đột phá nào, lại ít khi ra ngoài, cơ bản đều cùng một chỗ với anh, cho nên hắn không thể vào tay, chỉ có thể bắt đầu từ Hàng Gia Ngọc." Hắn buông tay ra, trên mặt cực kỳ đứng đắn, bộ vị nhanh chóng cứng rắn phía dưới lại bại lộ nội tâm của anh, anh khàn khàn nói, "Hắn biết anh đang điều tra hắn, hiện tại liền xem ai nhanh hơn."
Phương Tiểu Thư học bộ dáng của hắn thân mình nghiêng về phía trước tới gần hắn, thu chân lại, tới gần mặt anh ái muội nói nhỏ: "Nha, vậy khó làm sao? Có nguy hiểm không? Không hy vọng anh rơi vào hoàn cảnh này, cho nên mới không đành lòng làm cho anh biết em chờ mong hắn bị đưa ra công lý nhiều như thế nào."
Đây là đang giải thích cho anh sao? Bạc Tể Xuyên nhăn lại mi, dùng ánh mắt muốn giải thích nhìn cô.
Phương Tiểu Thư lại nở nụ cười.
Cô cười đến đặc biệt phá hư, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của anh chui xuống gầm bàn, giấu ở phía dưới cái bàn cao cao đụng đến giữa hai chân anh.
Bạc Tể Xuyên ngạc nhiên cúi đầu nhìn về phía Phương Tiểu Thư đang nửa quỳ ở giữa hai chân mình, mất tự nhiên nhìn quét chung quanh, may mắn là ở đây rất ít người, vị trí lại cực kỳ ẩn nấp, từ vị trí khác căn bản nhìn không tới phía dưới đã xảy ra cái gì.
Anh cực kỳ ảo não nói: "Làm gì! Mau ngồi trở lại đi!"
Phương Tiểu Thư cười cong hai mắt, nốt ruồi dưới khóe mắt làm cho nụ cười của cô tràn ngập mị hoặc, Bạc Tể Xuyên thẳng nhìn xem thất thần.
"Không quay về." Cô cực kỳ to gan cởi bỏ thắt lưng của anh, lại hướng phía trên cởi bỏ cúc áo cuối cùng trên áo khoác của anh, say mê nhìn cơ bụng hoàn mỹ của anh bị áo sơmi che lại, cởi bỏ thắt lưng kéo khóa quần của anh, lại không để ý đến sự ngăn cản của anh lôi ra cái cứng rắn ở phía dưới quần lót màu trắng của anh, không phân trần ngậm ở trong miệng.
"Ừ..." Bạc Tể Xuyên khống chế không được từ từ nhắm hai mắt ngẩng đầu lên, thở dốc cực kỳ trầm trọng, anh không thể không ngồi hướng về phía trước mới có thể làm cho hành vi của bọn họ không quá rõ ràng, Phương Tiểu Thư tránh ở dưới cái bàn, hai tay của anh để tại trên bàn, hai tay che trán, áo khoác tây trang buộc lại một viên nút thắt, phía dưới hở ra, mơ hồ có thể theo viền áo khoác thấy bên trong có động tĩnh gì, anh hơi chật vật nói, "Mau đứng lên... Ách... Nha..."
Anh xem như kiến thức đến sự to gan của Phương Tiểu Thư, cô gái này không có lúc nào là không đảo điên quan niệm của hắn, loại địa phương này, cho dù vị trí ẩn nấp không có nhiều khách hàng, làm như vậy cũng thật sự hơi...
Bạc Tể Xuyên đang không ngừng tìm từ trong đầu, thân thể hưởng thụ sự hầu hạ tận tâm tẫn trách của Phương Tiểu Thư, bên kia phục vụ cứ tới đây bày đồ ăn.
Anh khẩn trương nhìn lướt qua, hạ giọng khàn khàn nói: "Mau trở về, có người đến đây."
Phương Tiểu Thư dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn đỉnh vật cứng đó, có chất lỏng ấm áp nhè nhẹ tràn ra, nhưng cũng không nhiều, đây là biểu hiện hắn cực kỳ thoải mái.
Vì thế cô tạm dừng một chút, liếm liếm chỉ bạc ở khóe miệng, khiêu khích phun ra hai chữ: "Kẻ lừa đảo!" Nói xong liền tiếp tục động tác vừa rồi, ngậm vật cứng ở đũng quần hắn đi vào càng sâu.
Đây là nói anh rõ ràng thực thích, lại muốn cự tuyệt sao...
Bạc Tể Xuyên đổ hấp một ngụm hai lần, bứt lên áo gió màu đen ở chỗ ngồi phía sau để tại trên vai, kéo nhanh cổ áo chặn hết thảy tầm mắt ở phía trước ngực.
Khi phục vụ đến nơi đây, Phương Tiểu Thư động tác nhẹ nhàng hơn, đè thấp thanh âm hút cùng tiếng nước bọt, đầu lưỡi liếm đỉnh chỗ đó của Bạc Tể Xuyên, cảm giác được cả người hắn từ cứng ngắc đến run run, lại giọng điệu không xong nói tiếng cảm ơn người phục vụ, toàn bộ quá trình đều tràn ngập khoái cảm trả thù.
Đương nhiên, có khoái cảm không chỉ có mình cô, Bạc Tể Xuyên là người cũng có khoái cảm kia.
Phục vụ tuy có vẻ nghi hoặc vì sao không thấy Phương Tiểu Thư, nhưng Phương Tiểu Thư tránh né thật sự bí ẩn, thân mình lui vào bên trong, theo con đường nhỏ hẹp phục vụ bưng đồ ăn vào, căn bản nhìn không tới tất cả phía dưới bàn, sau khi đặt đồ ăn xuống lại xoay người bước đi, liền càng không phát hiện cái gì.
Trừ phi bọn họ làm ra thanh âm kỳ quái gì, nếu không người ta chỉ biết nghĩ đến Phương Tiểu Thư phải đi toilet.
"Ừ..." Sau khi phục vụ rời đi Bạc Tể Xuyên rốt cuộc khống chế không được phát ra một tiếng rên rỉ, tay nắm thành quyền cũng cùng một chỗ để chóp mũi, nhắm mắt, thở dốc trầm trọng, áo gió màu đen khoác lên trên vai đã bị anh buông lỏng ra sau khi phục vụ đi rồi, nhẹ nhàng rơi đến phía sau anh, cả người anh đều hoàn toàn luân hãm ở trong loại phục vụ trò đùa giai của Phương Tiểu Thư cùng tình yêu tràn ngập ác ý.
"Đừng dùng răng cắn... Ừ..." Anh cúi đầu ngăn cản cô, không chịu khống chế dùng phản ứng bản năng đáp lại cô, tiếng rên rỉ trầm thấp áp lực đó quả thực chính là loại xuân dược tốt nhất, Phương Tiểu Thư nghe xong vài tiếng thân thể liền trở nên nóng bỏng như anh, cô mơ mơ màng màng nhanh hơn động tác, tay nhẹ nhàng vỗ về hai khỏa này nọ phía dưới vật cứng, dọc theo chúng nó chậm rãi hướng về phía trước, nhẹ nhàng vuốt ve vật cứng rắn, tiếng nước chậc chậc tràn ngập tại chung quanh, Bạc Tể Xuyên hổ thẹn dúi đầu vào hai tay, nằm úp sấp đến trên bàn.
Anh vừa nằm sấp xuống, môi liền lộ ở trên ánh mắt của Phương Tiểu Thư, có thể rõ ràng thấy anh cắn môi dưới, cực kỳ ẩn nhẫn.
Ánh mắt của anh đặt ở trên cánh tay, trước mắt tối đen một mảnh, từ góc độ bên ngoài nhìn qua, cách tại góc sáng sủa mặt sau hàng rào đều không có cái gì, cũng nhìn không thấy cái gì, trong nhà ăn ấm áp mở bài hát nước ngoài, bên ngoài cũng nghe không thấy thanh âm ái muội gì.
Đồ ăn đều được bày lên, không có người đến quấy rầy, đã muốn làm được tình trạng này, còn có thể càng vô sỉ đến tình trạng gì?
Ôm ý nghĩ như vậy, Bạc Tể Xuyên tại thời khắc sắp nhịn không được đó trực tiếp kéo Phương Tiểu Thư từ phía dưới bàn ra, nâng mông của cô đặt tại trên hai chân của mình, hôn vành tai của cô lẩm bẩm nói: "Cởi quần áo. Nhanh."
Phương Tiểu Thư nghe lời rất nhanh cởi một chân của tất chân màu đen, sau đó liền đẩy ra quần lót khóa ngồi ở trên đùi anh đưa vật cứng rắn hưng phấn của anh nhập vào thân thể của chính mình.
Cô nhịn không được rên rỉ ra tiếng, vì sợ người khác phát hiện liền vùi vào hõm vai của anh, môi gắt gao để tại trên bờ vai của anh, đi theo động tác của anh không ngừng mà từ trên xuống dưới.
Tiếng làn da va chạm đó giằng co thật lâu, lâu đến mặc dù mở ra âm nhạc, địa phương ẩn nấp, cũng làm cho phục vụ nhà ăn nhịn không được tò mò. Nhưng mà may mắn là, ở lúc phục vụ tò mò đến nhanh muốn đến xem, Bạc Tể Xuyên thét lớn một tiếng bắn vào trong cơ thể Phương Tiểu Thư, hết thảy đều khôi phục bình tĩnh.
Bật nhỏ âm nhạc nhân viên cửa hàng nghiêng tai lắng nghe một chút, không hề khác thường, vì thế liền buồn bực một lần nữa bật to âm nhạc, tiếp tục đứng ở trước sân khấu chơi.
Phương Tiểu Thư tựa vào trong lòng Bạc Tể Xuyên, cắn vành tai của anh, thanh âm mềm mại đáng yêu hỏi: "Thích không, này có phải thời khắc khó quên nhất trong cuộc đời của anh hay không?"
Bạc Tể Xuyên giống như trả thù tạo ra một dấu hôn sau gáy cô, hổn hển nói: "Có phải khó quên nhất hay không thì không biết, dù sao khẳng định là thời khắc vô sỉ nhất."
Phương Tiểu Thư cười ha ha, cười ra tiếng, cười đến thực vui vẻ, tiếng cười sung sướng vang vọng toàn bộ nhà ăn, nhân viên cửa hàng càng thêm xác định vừa rồi là chính mình nghe nhầm đa nghi, người ta không phải đang vui vẻ ăn cơm sao?