Khoảng Trống (The Casual Vacancy)
Chương 78
Cảnh sát đã gọi cho bố mẹ nó, cả hai cùng đến. Parminder làm đổ cái bàn và đánh vỡ một món đồ trang trí của bà cụ khi lao ngang phòng với chồng quần áo sạch trên tay. Trong phòng tắm nhỏ xíu, vết cắt sâu lấm bẩn trên chân Sukhvinder lộ ra, rỏ máu xuống tấm thảm nhà tắm. Khi nhìn thấy vết thương, Parminder hét lên gọi Vikram đưa con đi bệnh viện ngay, ông này còn đang rổn rảng cảm ơn mọi người bên ngoài.
Trên xe hơi, Sukhvinder lại nôn lần nữa. Bà mẹ ngồi cạnh nó trên băng ghế sau lau sạch cho nó, suốt dọc đường, Parminder và Vikram không ngừng lớn tiếng qua lại. Bố nó cứ lặp đi lặp lại “phải tiêm cho nó thuốc giảm đau”, “vết thương đó là phải khâu lại mới được”, Parminder ngồi cạnh con gái vẫn đang run lẩy bẩy và nôn ọe, cũng không ngừng nói đi nói lại “Con suýt thì chết mất rồi. Con suýt thì chết mất rồi.”
Sukhvinder thấy khó thở như lúc còn đang dưới sông, nó cố chen vào giữa bố mẹ.
- Krystal có biết em nó chết không? - nó cố hỏi, răng va cầm cập làm bà mẹ phải hỏi đi hỏi lại mấy lần.
- Mẹ không biết - cuối cùng bà cũng nghe ra - Trời ơi Jolly, suýt thì con chết rồi.
Ở bệnh viện, người ta lại cởi quần áo nó ra, lần này có mẹ nó đứng kèm trong ngăn quây rèm kín, mãi tới khi nhìn vẻ kinh hoàng trên mặt bà mẹ, nó mới nhận ra mình quên bẵng chuyện gì.
- Trời ơi - bà chộp lấy cánh tay Sukhvinder - Trời ơi. Con làm gì với mình thế này?
Sukhvinder không nói gì nổi, nó buông mình khóc dầm dề, người run bần bật, Vikram đang gào quát tất cả mọi người kể cả Parminder là để cho con bé yên, giờ phải mau mau cấp cứu, phải rửa vết thương, khâu vết thương, tiêm thuốc an thần, rồi chụp X quang nữa...
Rồi họ đưa nó vào giường, bố mẹ kèm hai bên nắm chặt tay nó. Nó thấy người ấm áp tê dại, chân không còn đau nữa. Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen.
- Howard Mollison lại lên cơn đau tim - nó nghe mẹ kể với bố nó - Miles muốn em qua bên đó.
- Táo gan đấy! - Vikram bình luận.
Sukhvinder lơ mơ ngạc nhiên thấy bố mẹ nó không nói gì về Howard Mollison nữa. Họ chỉ nắm lấy tay nó cho đến khi nó thiếp đi nhanh chóng.
Ở một góc xa khác của tòa nhà, trong căn phòng sáng xanh tồi tàn với vài chiếc ghế nhựa và bể cá đặt trong góc, Miles và Samantha ngồi cạnh bà Shirley chờ tin từ phòng mổ. Miles vẫn đang mang đôi dép đi trong nhà.
- Không ngờ nổi Parminder Jawanda không chịu tới - anh ta khàn khàn nhắc lại, không biết lần thứ bao nhiêu. Samantha đứng dậy đi ngang Shirley, vòng tay ôm và hôn lên mái tóc dày đã có đôi chỗ đốm xám, hít lấy mùi hương quen thuộc của chồng.
Shirley rít lên bằng giọng cao vống cố nén - mẹ thì chẳng ngạc nhiên vì bà ta không chịu đến đâu. Không đâu. Thật kinh khủng.
Những gì bà đã mất trong cuộc sống cũ và những điều bà từng chắc chắn về tương lai lại trào lên công kích những mục tiêu quen thuộc. Bà quá sốc đến độ gần như không biết gì nữa: bà không biết phải tin vào cái gì, hay thậm chí không biết có thể hy vọng điều gì. Người đàn ông đang nằm trong phòng mổ kia đâu còn là người bà biết khi kết hôn. Giá mà bà có thể trở lại cõi miền chắc chắn an toàn đó, trước khi đọc mẩu tin khủng khiếp kia…
Có lẽ phải đóng cả website thôi. Tháo bỏ toàn bộ bảng tin. Bà sợ Hồn Ma sẽ tái xuất, sợ nó lại tiết lộ những điều kinh khủng...
Bà muốn về nhà để hủy website, ngay bây giờ. Rồi sẵn tiện hủy ống Epipen, một lần và mãi mãi...
Ông ấy đã nhìn thấy... mình biết ông ấy đã nhìn thấy...
Nhưng thật ra mình đâu có làm gì. Mình sẽ không khi nào làm thế. Mình chỉ buồn bực thôi, mình không làm...
Sẽ ra sao nếu Howard sống sót và câu đầu tiên lão nói là - Bà ta chạy khỏi phòng khi thấy tôi nằm đó. Bà ta không gọi xe cấp cứu ngay, bà ta cầm cái ống tiêm to tướng...
Thì cứ nói đầu óc ông lão bị ảnh hưởng thôi - Shirley ương ngạnh nghĩ.
Mà nếu ông ấy chết...
Samantha đang ôm lấy Miles bên cạnh. Shirley không thích thế, bà phải là trung tâm chú ý chứ, chồng của bà mới là người đang nằm trên lầu kia giành giật sự sống mà. Bà từng muốn trở thành nữ anh hùng đau thương như Mary Fairbrother, được nâng niu như thế, được tôn kính như thế... Nhưng sao chẳng hề giống như bà hình dung...
- Chị Shirley?
Ruth Price trong bộ đồng phục y tá đang chạy vội vào phòng, mặt chị ta vặn vẹo đầy thông cảm.
- Em mới nghe nói... em phải tới... Shirley, khủng khiếp quá, em rất lấy làm tiếc.
- Ruth, em - Shirley đứng dậy, để cho cô ta ôm lấy bà - Em thật tử tế quá. Tốt quá.
Shirley thích giới thiệu cô bạn làm-trong-ngành-y này với Miles và Samantha, để chúng thấy bà được chị ta vỗ về thương xót. Một chút an ủi nhỏ xíu trong cái viễn-cảnh-góa-phụ mà bà mơ tưởng...
Nhưng Ruth phải quay lại làm việc, Shirley lại ngồi xuống cái ghế nhựa với những ý nghĩ phiền muộn của mình.
- Bố sẽ ổn thôi - Samantha thì thầm với Miles, anh ngả đầu dựa vai cô - Em biết bố sẽ qua được. Lần trước bố làm được rồi thôi.
Shirley nhìn con cá bé nhỏ sặc sỡ lăng xăng trong bể nước. Bà từng mong đổi thay được quá khứ nhưng tương lai giờ lại trống rỗng.
- Có ai gọi báo Mo chưa? - Miles hỏi, lấy mu bàn tay quệt nước mắt, tay kia vịn chặt đầu gối Samantha - Mẹ, mẹ có muốn con...
- Không - Shirley dứt khoát - Cứ chờ tới lúc… tới khi biết rõ tình hình đã.
Trong phòng mổ trên lầu, thân hình Howard Mollison phình bè cả ra ngoài bàn phẫu thuật. Lồng ngực lão mở banh hé lộ “công trình” đã hư hại của Vikram Jawanda. Mười chín người trong kíp mổ làm việc cật lực để vá víu chỗ hỏng, những máy móc nối với người Howard đều đặn tít tít, xác nhận lão vẫn còn sống.
Xa tận bên dưới, trong lòng tòa bệnh viện, xác Robbie Weedon nằm lạnh cứng, trắng toát trong nhà xác. Không ai đi kèm bé vào bệnh viện. Không ai thăm xác bé trong cái hộc kim loại lạnh lẽo đó.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp