Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã

Chương 22: Suy sụp


Chương trước Chương tiếp

Trời, tối từ khi nào, tôi không biết. Tuyết, rơi từ khi nào, tôi cũng không biết.

Tôi đi trong gió lạnh rất lâu, đã dần dần lạc đường.

Mệt mỏi ngồi xổm dưới ngọn đèn đường, tôi thử nghỉ tạm một lúc để tìm kiếm phương hướng.

Gương mặt của mẹ dần dần hiện lên, loại tình cảm ỷ lại cũng nhanh chóng dấy lên.

Gọi điện thoại về nhà, lái xe rất nhanh đã tìm được vị trí chính xác của tôi. Nói thật, tôi đã thất vọng. Tôi hy vọng người xuống xe là mẹ, chứ không phải chú Lý quen thuộc.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn đang trên đường về nhà mẹ đẻ. Đêm nay, tôi cần yên tĩnh, cần cuộn trong nhà mình, ổn định tâm trạng.

Giờ phút này, cho dù là ngôi nhà vẫn bị tôi coi là lạnh lẽo kia, cũng có cảm giác ấm áp. Mẹ vẫn ngồi ở dưới lầu, đánh giá các loại mỹ vị, cha nhất định là đang bí mật mưu tính gì đó trong phòng đọc sách. Trong ngôi nhà trống trải, không có chút sinh khí nào. Nhưng giờ phút này cái loại cảm giác quen thuộc ấy lại làm cho tôi vô cớ xúc động.

Nói qua loa vài câu với mọi người xong, tôi đi thẳng lên lầu. Nằm bên trong căn phòng công chúa được bố trí theo ý muốn của mẹ, tôi chuẩn bị ngủ thẳng một giấc không muốn dậy nữa.

Trốn tránh cũng vậy, mà cái khác cũng thế, tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt. Thật sự, vẫn chưa chuẩn bị tốt.

Giống như là bị báo cho biết đã mắc bệnh nan y, nhưng thân thể bạn lúc này lại vẫn khỏe mạnh không có chút cảm giác bất bình thường, nên tôi khó có thể tiếp nhận!

Tôi rõ ràng là một người khỏe mạnh biết mấy, nhưng lại cứ bắt tôi không hoàn toàn khỏe mạnh như vậy! Nếu tôi biết được tin này vào lúc không mong muốn có con, thì sẽ không khó chịu giống như bây giờ. Cái loại cảm giác này như là được nâng lên tận trời, rồi lại đột ngột ngã xuống mặt đất, làm cho người ta đau đến không thể chịu đựng.

“Tâm Âm……” Ngoài cửa truyền đến giọng của mẹ, gần như chưa đợi tôi trả lời, bà đã đi thẳng vào.

Tôi trùm kín chăn không muốn gặp bất kỳ ai, bao gồm cả bà.

“Lôi Nặc gọi điện đến, rất lo lắng cho con. Con bé này, khóa cả di động làm gì vậy! Hai đứa cãi nhau sao?”

“Dạ không.” Suy yếu chui từ trong chăn ra, tôi ra hiệu nhờ mẹ tắt đèn lớn đi. Ánh sáng chói mắt kia làm cho tôi chịu không nổi.

“Dạo này không được tốt sao? Mẹ còn tưởng hai đứa là vợ chồng son ân ái đấy.” Mẹ đứng dậy, giúp tôi tắt đi ánh sáng cực mạnh kia.

“Mẹ……”

“Sao?”

“Mẹ nói có phải đàn ông đều hy vọng vợ mình vì mình mà mang thai thế hệ sau hay không?”

“Chuyện đó còn phải hỏi sao, nối dõi tông đường mà. Nhưng sao con lại hỏi cái này? Các con…… muốn có con rồi ư?”

Tôi im lặng không nói.

“Không phải vì chuyện này mà về nhà mẹ đẻ chứ. Sinh con là thiên chức của phụ nữ, tốt đẹp vô cùng! Con không muốn sinh sao?”

Tôi suy yếu lắc đầu. Không phải không muốn, mà là không thể. Bỗng nhiên mũi cay cay, tôi hít thở nhẹ, sợ sẽ khóc lên.

“Là muốn hay không muốn?” Thực hiển nhiên mẹ không thể hiểu được tâm trạng của tôi giờ phút này, vẫn không ngừng hỏi.

“Mẹ đừng hỏi nữa, con muốn nghỉ ngơi một lát. Mẹ ra ngoài đi.” Không còn sức lực nói xong, tôi lại chui vào ổ chăn. Đưa lưng về phía mẹ, rơi nước mắt.

Đến cả mẹ, tôi cũng không mở miệng được.

Thì tôi phải đối mặt với Lôi Nặc thế nào đây! Tôi không biết nữa……

“Ài…… sinh con không phải chuyện gì xấu, tuổi con cũng không còn nhỏ, suy nghĩ kỹ lại đi.” Bất đắc dĩ nói xong, mẹ liền đi ra ngoài.

Nước mắt bắt đầu trào ra, tôi rơi vào thật sâu bên trong thống khổ cùng tự trách. Rất lâu, không thể đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, tôi rời khỏi từ sớm.

Một đêm không ngủ, tôi đi thẳng vào văn phòng. Tôi không muốn về nhà, là không dám về nhà. Tôi sợ đối mặt với Lôi Nặc, sợ đối mặt với cặp mắt cực nóng kia.

Tôi thật không muốn nhìn thấy bộ dáng mất mát của anh. Tôi không thể, ít nhất là bây giờ tôi thật sự không thể.

Uống một ly trà xanh tươi mát, tôi hơi mất hồn. Hương vị nhìn như nhàn nhạt kia lại vô cùng đậm đà, vẫn làm cho tôi mê muội.

Mở di động lên, không ngoài ý muốn bên trong tất cả đều là tin nhắn thoại của Lôi Nặc.

Nghe từng lời nhắn quan tâm của anh, trong lòng tôi chua xót. Những lo lắng ấy, những thương yêu ấy, lúc này đều làm tôi đau đớn sâu sắc.

Làm sao bây giờ! Em thật không muốn làm anh thất vọng biết bao. Em phải nói thế nào với anh, nói thế nào với anh việc này bây giờ!

Rì — rì — rì –

Điện thoại rung lên, tôi thấp thỏm nhìn hiển thị số gọi đến trên màn hình, sau khi nhìn thấy không phải Lôi Nặc, mới bắt mắt.

“Mẹ?” Mẹ chồng gọi tới sớm như vậy, nhất định là có chuyện quan trọng nào đó.

“Tâm Âm à, mẹ có chút chuyện muốn nói với con, không biết tối nay con có thời gian không?”

“Tối nay? Dạ, được. Ở đâu ạ?”

“Ở khách sạn Thiên Hiệp Chi Lan, mẹ sẽ cho người đến đón con.”

“Không cần đâu ạ, con biết chỗ đó, tự con đến là được rồi.”

“Ừ, vậy tối gặp.”

Mẹ chồng trước nay đều không có việc không lên Tam Bảo Điện, lần này không biết lại có chuyện gì muốn cho tôi biết.

Tuy rằng mỗi lần bà xuất hiện cũng không có chuyện tốt gì, nhưng tôi bây giờ đã không quan tâm nhiều vậy nữa rồi.

“Em tới sớm vậy sao?”

“A –”

Giọng nói đột nhiên vang lên, luôn luôn sẽ dọa người ta thét chói tai. Quý Phong Nhiên luôn thích thần không biết quỷ không hay như vậy.

“Sao thế? Vành mắt đen đậm như vậy, giống như khổ sở vì cái gì ấy?” Anh ta lượn quanh tôi một vòng, ra sức nhìn.

“Không ngủ ngon.” Tôi thản nhiên nói xong. Uống ngụm trà.

“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. Em đã biết rồi sao?”

“Biết gì?”

“Chuyện của Kỉ Lan ấy.”

“Cô ta thế nào?”

“Xem ra em vẫn chưa biết. Tôi cũng là sáng nay đọc báo mới biết là xảy ra chuyện gì. Đêm qua Niếp Phong cũng không nói rõ ràng lắm.” Anh ta vừa nói vừa tùy tiện đi vào. Trong tay cầm sandwich đã cắn một nửa và một tờ báo.

“Chuyện gì vậy?” Mày tôi nhíu chặt, vốn đã đủ đau đầu rồi, Quý Phong Nhiên đúng là có cách làm sự việc càng nghiêm trọng hơn.

“Cầm xem đi.” Anh ta đưa tờ báo cho tôi, còn mình thì ngồi lên sô pha bắt đầu hưởng thụ bữa sáng.

Tôi buồn bực nhận lấy. Tình cảnh này là quen thuộc như vậy. Thời điểm đó anh ta cũng là không hề gì như thế này mà ném cho tôi một quả bom.

Tiêu đề cực lớn, rõ ràng khiến người ta không thể không chú ý.

[Thiếu gia Cố thị cưỡng gian thiên kim Kỉ gia! Bên nữ không thuận theo, phải chịu khổ bị đánh tàn nhẫn!]

Phía dưới tiêu đề bắt mắt, là ảnh chụp ghép hai người chật vật. Một bên là người phụ nữ Kỉ Lan, với bộ dạng quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù, khóe miệng còn chảy máu, ở mắt còn có vết bầm tím. Một bên còn lại là cảnh tượng thiếu gia nhà họ Cố bị cảnh sát bắt.

Hai chữ ‘vớ vẩn’ là phản ứng đầu tiên của tôi, không chút nào vì người phụ nữ kia mà nảy sinh cảm giác đồng tình, ngược lại tôi còn cho rằng Cố thiếu gia kia mới là vô tội. Ánh mắt nghi hoặc khó hiểu cùng vẻ mặt phẫn nộ kia của anh ta, không phải là bằng chứng tốt nhất ư.

“Việc này có liên quan gì tới tôi sao?” Buông tờ báo kia xuống, tôi tựa vào ghế dựa.

Cho dù không rõ dụng ý của Quý Phong Nhiên, nhưng tôi bây giờ đã không còn tâm tư đi lo người khác ra sao nữa rồi. Cho dù người phụ nữ kia bị người ta cưỡng gian thật, cũng có liên quan gì đến tôi đâu. Tôi trước nay cũng không phải người tốt gì, hiện tại cũng không định giả vờ.

“A, tôi cứ tưởng em là vì chuyện này mà ngủ không ngon.” Quý Phong Nhiên bĩu môi, lơ đễnh nói xong.

“Cô ta bị cưỡng gian thì tôi với Lôi Nặc phải cãi nhau sao?” Nhịn không được trừng mắt liếc anh ta một cái, giọng điệu cũng không tốt là bao.

“Tôi không rõ lắm, chỉ là suy đoán mà thôi.” Quý Phong Nhiên sửng sốt, hiển nhiên là bị thái độ lạnh lùng của tôi làm giật mình.

“Anh ấy đã không có bất cứ liên hệ gì với người phụ nữ kia từ lâu rồi, tôi tuyệt đối tin tưởng anh ấy.”

Tôi đã không hiểu được tâm tình của mình giờ phút này, Quý Phong Nhiên lại còn suy đoán lung tung càng làm cho tôi nổi nóng. Thậm chí còn cảm thấy vì sao những người này không nhìn thấy chúng tôi bất hòa thì không chịu được vậy!

“Anh ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh.” Không muốn tăng thêm phiền não nữa, tôi bảo anh ta ra ngoài.

“Em không sao đấy chứ?” Phỏng chừng lúc này anh ta mới cảm thấy chỗ không bình thường của tôi, nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt lo lắng.

“Không sao.”

“Không đúng, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Nói với tôi đi, biết đâu tôi có thể giúp đỡ.”

Thở dài một hơi thật sâu, tôi mệt mỏi mở miệng.

“Không cần……”

Anh ta lại nhìn tôi rất lâu, mới chậm rãi lên tiếng.

“Vậy được rồi, có gì cần thì nhớ tìm tôi. Tôi –”

“Vì sao cô ấy phải tìm cậu?”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm cắt ngang lời nói của Quý Phong Nhiên, bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa văn phòng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn người đàn ông ở bên trong.

“Anh……” Tôi nhìn anh, có chút nói không nên lời.

“Cung cấp sự giúp đỡ thôi mà.” Quý Phong Nhiên nhìn tôi cười cười, nghênh ngang đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua cửa, còn va vào Lôi Nặc một cái.

“Em làm sao vậy! Điện thoại thì tắt máy, không nói tiếng nào chạy về nhà mẹ đẻ, bây giờ mới sớm như vậy đã tới chỗ làm. Xảy ra chuyện gì! Em có biết anh sẽ lo lắng hay không vậy!” Anh tức giận nổi cáu nói, trong mắt lại lộ vẻ lo lắng.

“Em xin lỗi……” Tôi thấp giọng nói, nhìn anh, lại nhanh chóng chuyển tầm mắt sang một bên.

Ánh mắt nóng rực kia của anh, cứ như thiêu đốt người mà theo sát tôi.

Nghe anh thở dài thật sâu, tới gần tôi.

“Thật là không còn cách nào với em.” Sủng nịch nói xong, anh ôm tôi thật chặt.

Tựa trong vòng ôm ấm áp kia, tôi gần như suy sụp nghẹn ngào khóc rống. Ôm thắt lưng anh, tôi ôm anh thật chặt, thật chặt.

“Tâm Âm……”

“Dạ?”

“Đừng đột nhiên biến mất như vậy nữa, được không?” Anh dịu dàng nói xong, hôn lên tóc tôi.

“Dạ.” Tôi gật đầu đáp ứng, vành mắt đã ươn ướt.

“Cho dù anh có chỗ nào làm không đúng, em cứ nói thẳng cho anh biết, anh sẽ sửa đổi. Em đừng mất tích nữa.”

“Ừm.” Tôi nỉ non ậm ừ, cảm xúc tồn đọng rất nhiều lại không nói ra được.

“Cảm ơn em.” Anh buông lỏng cánh tay ra, cười nhìn tôi.

Hôn một cái thật sâu, không có tình dục, không có tình cảm mãnh liệt, đơn thuần là hôn tôi, hôn tôi thôi. Sau đó lại ôm tôi vào lòng, khẽ vỗ về.

Bỗng nhiên, thân hình khổng lồ ngẩn ra, anh gọi tôi.

“Tâm Âm?”

“Sao?”

“Đó là cái gì?”

“Cái gì cơ?”

Né ra vòng ôm của anh, tôi theo hướng ngón tay anh chỉ, nhìn thấy tờ báo Quý Phong Nhiên để lại kia……

“Anh xem đi.” Tôi cầm đến, đưa tới tay anh.

Vì để cho anh chút không gian, tôi ngồi xuống sô pha cách đó không xa, nghỉ ngơi.

Lát sau, anh xem xong. Xoay người lại, nhìn tôi.

“Anh sao vậy?” Tôi không hiểu sự im lặng bây giờ của anh.

“Anh cảm thấy rất buồn.” Anh thấp giọng nói, sắc mặt cũng không tốt bao nhiêu.

“……” Tôi không nói gì.

“Cô ấy, thật sự thay đổi rồi.” Một lúc lâu sau, anh nói ra một câu như vậy. Rồi đến ngồi cạnh tôi, vươn tay kéo tôi vào lòng.

Tôi hiểu được ý anh, tôi biết anh nhìn ra được sự thật trong tờ báo kia.

Dù sao cũng từng là người yêu, thật giả nhất định sẽ nhìn rõ hơn so với người ngoài.

“Mọi người đều sẽ thay đổi.” Tôi chỉ có thể nói như vậy. Nghe ra được sự thất vọng từ lời nói của anh.

“Có lẽ là trước nay anh vốn chưa từng thật sự hiểu rõ cô ấy.” Anh yếu ớt nói xong, nhìn về phía tôi.

“Không ngủ ngon sao?” Sờ sờ mặt tôi, anh nhẹ giọng hỏi.

Tôi lắc lắc đầu, tựa vào bờ vai anh.

Mệt mỏi, thật sự mệt mỏi quá. Cảm xúc tồn đọng trong lòng, làm cho tôi không chịu nổi gánh nặng.

“Về nhà nghỉ ngơi thôi, ngày mai lại đi làm?” Anh hôn lên trán tôi, thấp giọng nói.

“Ừm.”

Tôi muốn về nhà, trở lại chiếc giường thoải mái kia. Nghỉ ngơi thật tốt một chút, rồi sẽ nói với anh sự thật làm tôi tuyệt vọng kia.

“Đi thôi.” Anh vỗ vỗ tay tôi.

“Anh không đến công ty sao?” Tôi đứng dậy, nhìn anh cả người âu phục giày da.

“Đưa em về nhà rồi sẽ đi sau.” Anh cười cười, đi tới cửa.

Thu dọn đồ đạc xong, xin nghỉ với Quý Phong Nhiên rồi tôi liền đi theo Lôi Nặc về.

Dọc theo đường đi, đều rất im lặng. Anh bật lên chút âm nhạc du dương, để tôi nghỉ ngơi trước một chút.

Nhìn ra được anh thật sự quan tâm tôi, muốn biết tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng anh không có hỏi, chính là cho tôi đủ không gian.

Tôi ngồi thẳng dậy, cảm kích hôn lên bên mặt anh. Anh đang lái xe, rõ ràng sửng sốt. Có chút không rõ nên nhìn tôi, không biết tôi vì sao lại đột nhiên làm vậy.

Tôi thản nhiên nở nụ cười, sau đó nhắm hai mắt lại. Không muốn trả lời, cũng không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập nghi hoặc kia của anh.

Sẽ biết, cái gì anh cũng sẽ biết được.

Hãy cho em một chút thời gian nữa, thật sự chỉ cần một chút nữa là được rồi.

Thần kinh căng thẳng dưới âm nhạc du dương ấm áp kia, chậm rãi thư giãn.

Tôi vẫn ngủ. Cho đến khi anh bế tôi lên lầu, đắp chăn bông lên, tôi cũng vẫn mơ mơ màng màng .

Cảm nhận được anh dịu dàng vuốt ve cùng nhẹ nhàng hôn xuống không tính là rõ ràng lắm, tôi nỉ non nói cái gì đó, chính mình cũng không nhớ được. Chỉ cảm thấy hơi thở anh rất gần, vây quanh mình. Cảm giác an toàn mãnh liệt kia, làm cho tôi yên tâm tiến vào mộng đẹp.

Tiếp đó, cái gì cũng không biết nữa.

Lúc tỉnh lại, màn đêm đã buông xuống. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, tôi quyết định đến buổi hẹn với mẹ chồng.

Gọi điện cho Lôi Nặc, lại bị chuyển tới hộp thư thoại. Để lại lời nhắn, tôi báo cho anh biết việc mình sắp làm.

Không muốn để anh lo lắng nữa, một người đàn ông cần quản lý sự nghiệp khổng lồ như thế, không cần phải chịu thêm vất vả nữa.

Dặn dò lái xe xong, tôi ngồi lên xe. Chậm rãi, rất sớm tôi đã đi tới nhà hàng hẹn trước.

Mẹ chồng là người không thích đến muộn, mà tôi cũng rất tôn trọng bà.

Ngồi trong phòng đặt trước, uống trà, xem tạp chí, thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ. Đang định gọi điện. Mẹ chồng đã đi vào.

Dáng người bà mảnh khảnh, ăn mặc cũng không hoa lệ, nhưng vẫn luôn có loại khí chất phu nhân khiến người ta khó có thể không chú ý.

“Mẹ……” Tôi đứng dậy chào.

“Ừ, con tới sớm vậy.” Mẹ chồng cởi áo khoác, đưa cho tôi.

“Cũng không sớm lắm ạ.”

“Ngồi đi.” Mẹ chồng bảo tôi ngồi xuống. “Hôm nay cứ chọn món ngon đi, mẹ mời con.”

“Cảm ơn mẹ.” Tôi nở nụ cười, rót chén trà cho bà.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu tán gẫu. Chọn món, bữa ăn cũng tiến hành thuận lợi.

Mẹ chồng vẫn chưa đi vào đề chính, mãi đến sau khi dùng xong món tráng miệng. Sắc mặt bà mới nghiêm túc nhìn về phía tôi, cầm hai tay của tôi.

“Tâm Âm à……”

“Dạ?”

“Bác sĩ Lý bà ấy…… đã nói cho mẹ biết cả rồi.”

Lời nói nhỏ nhẹ kia, khi nói ra lại làm lòng tôi đau đớn. Trong đôi mắt hiền lành, lộ ra ánh mắt đồng tình, tay cầm tay tôi cũng không khỏi chặt hơn.

“Dạ……” Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng bà. Đau đớn rất vất vả mới áp chế được, lại rõ rệt kéo tới lần nữa. Nước mắt không nghe sai khiến mà tràn khỏi mi, tôi không dừng được mà khóc thút thít.

“Con à……” Mẹ chồng đau lòng gọi tôi, ôm lấy thân thể run run của tôi.

Nước mắt lại vỡ đê, tôi nghẹn ngào khóc rống. Cảm xúc hoàn toàn bộc phát trong nháy mắt, tôi cuối cùng cũng không khống chế được.

Cảm giác đau triệt nội tâm, cho rằng đã từng trải qua, cho rằng vào lúc Niếp Phong phản bội đã là đau nhất rồi, nhưng hiện giờ xem ra, tôi đã sai.

Lúc lâu sau, lòng tôi mới bắt đầu thoáng bình tĩnh lại. Cái ôm cũng không xem là quen thuộc kia của mẹ chồng lại cho tôi sức mạnh, cái loại chỉ có cùng là phụ nữ mới hiểu này khiến tôi ấm áp.

“Con có biết vì sao mẹ chỉ có một đứa con là Nặc nhi không?” Mẹ chồng chậm rãi lên tiếng, lau nước mắt cho tôi.

Tôi gật gật đầu, nhìn vào đôi mắt của bà.

“Mẹ biết đó là loại đau đớn gì, cũng thể nghiệm sâu sắc. Tuy rằng đã sống đến bây giờ, nhưng đó vẫn đang là tiếc nuối lớn nhất đời này của mẹ. Tuy rằng sau khi sinh xong Nặc nhi, chúng ta cũng từng thử phẫu thuật, nhưng cuối cùng đều lần lượt thất vọng.”

Mẹ chồng sâu kín nhìn tôi, trong ánh mắt có đau đớn mà ngày thường không thấy được. Lòng tôi, lại như bị đánh trúng lần nữa. Phụ nữ, chung quy cũng trốn không khỏi cái gọi là số mệnh.

“Con nói với Nặc nhi chưa?”

“Dạ chưa.”

Bà thở dài, vuốt ve khuôn mặt của tôi.

“Con hãy hiểu cho mẹ, con à. Mẹ thật sự là bất đắc dĩ mới phải làm thế này.”

“Mẹ?” Tôi không hiểu sự chuyển biến đột ngột của bà.

“Mẹ muốn con rời khỏi Nặc nhi.”

Một câu, trong nháy mắt làm máu toàn thân tôi đông lại. Cứng lại tại chỗ, rất lâu không nói nên lời.

“Cho dù thụ tinh ống nghiệm, nhưng tỷ lệ thành công đối với các con mà nói quá thấp. Có vài điều bác sĩ Lý không nói trước mặt con, năng lực của trứng trong cơ thể con rất yếu, cho dù dùng phương pháp khoa học kỹ thuật cao nhất, tỷ lệ thành công cũng chỉ có vài phần trăm.”

Khủng hoảng nhìn mẹ chồng, không tin lời từ miệng bà nói ra.

Bất lực lắc đầu, tôi không thể chấp nhận.

“Không…… Không…… Không thể nào!!”

“Tâm Âm à……”

“Vì sao! Vì sao ngay cả hy vọng duy nhất của con cũng muốn cướp đi! Vì sao!” Tôi suy sụp nhìn bà gào thét, trong lòng bắt đầu rỉ máu.

“Con à.” Mẹ chồng nhìn tôi, vành mắt cũng bắt đầu phiếm hồng.

“Mẹ…… sao mẹ có thể tàn nhẫn như vậy!” Tôi run run nói xong, nước mắt lại chảy thành sông.

“Xin lỗi…… thật sự xin lỗi.” Mẹ chồng rơi nước mắt, thống khổ nhìn tôi.

“Không……”

“Nặc nhi là đứa con duy nhất của mẹ, mẹ không thể để nó rơi vào thống khổ giống như cha của nó, mẹ cũng không thể trơ mắt nhìn nhà họ Lôi không có đời sau. Tâm Âm, con nhất định phải hiểu cho mẹ. Dù sao đi nữa, đó cũng là một gia tộc khổng lồ như thế, mẹ không thể gánh nổi tội nghiệt này.”

“Nhất định phải thực tế như vậy sao? Vừa không có khả năng sinh dục, liền lập tức thành phế vật gây trở ngại cho người khác sao?”

Tôi bỗng cảm thấy thế giới này, thật sự đáng sợ. Một giây trước là dịu dàng thương tiếc, ngay giây sau đã hung hăng đâm một dao tiếp theo.

“Tâm Âm, xin hãy thông cảm cho tình cảnh của mẹ. Người trong gia tộc, đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào khối thịt béo này. Nếu như Nặc nhi không có người nối nghiệp, sẽ tạo ra rất nhiều sóng gió đến mức mẹ nghĩ cũng không dám nghĩ. Mẹ vẫn luôn rất thích con, cũng hy vọng con cùng Nặc nhi sống một cuộc sống hạnh phúc. Con nhất định phải tin là vào lúc biết được tin này, mẹ đã thống khổ cỡ nào. Làm ra quyết định như vậy, trong lòng mẹ cũng không chịu nổi.”

“Có một số việc hiểu, cũng không chứng tỏ là chấp nhận. Đối với con mà nói, con chỉ biết mình vừa nhận được tin dữ, ngay sau đó đã bị đuổi ra khỏi nhà. Thứ lỗi cho con không thể thông cảm cho mẹ nhanh như vậy.” Lạnh lùng nói xong một câu này, lau nước mắt vẫn đọng ở hai má, tôi tông cửa xông ra.

Bi thương, phẫn nộ, thất vọng, tuyệt vọng, phức tạp quanh quẩn trong lòng. Tôi vội vàng ngồi lên xe ngừng ở cửa, bảo lái xe nhanh rời khỏi.

Rời khỏi nơi làm cho tôi thê thảm này, rời khỏi nơi làm cho tôi hoàn toàn tuyệt vọng này.

Tôi cần gặp một người, tôi cần anh, tôi nhớ anh. Chỉ có anh mới có thể để tôi kể ra nỗi khổ trong lòng. Chỉ có anh mới có thể để tôi thỏa thích lớn tiếng khóc rống.

Em cần anh, Phong.

“Đến đường Thanh Bình.”

Vừa dặn lái xe xong. Điện thoại ngay lúc này lại vang lên. Hiển thị dãy số của Lôi Nặc, tôi do dự có nên nghe hay không. Cuối cùng, vẫn là sau khi hít sâu, đã ấn phím trò chuyện.

“Vừa nghe được lời nhắn của em, đêm nay có một buổi xã giao sẽ rất khuya. Em hẹn dùng cơm với mẹ anh à?”

“Dạ.”

“Vậy hai người từ từ nói chuyện, dặn tài xế lái xe cẩn thận một chút. Về nhà rồi thì gọi điện cho anh nhé.”

“Dạ.”

Thốt ra đều là âm tiết đơn giản, tôi sợ vừa hé miệng ra thì sẽ nói không thành tiếng.

“Được rồi, chơi vui vẻ.”

“Ừm.”

Nhanh chóng đáp lại, tôi cúp điện thoại. Không nín được mà lặng lẽ nức nở.

“Thái thái?” Lái xe từ gương phía trước, lo lắng nhìn tôi.

“Không có việc gì đâu.” Tôi lau khô nước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe chạy với tốc độ đều đặn trên đường không nhiều đèn neon, tôi ngây ngốc nhìn thế giới bên ngoài kia.

Có cười vui, có rơi lệ, có phẫn nộ, có bi thương.

Mà tôi, chỉ là một chấm nho nhỏ trong đó.

Thống khổ lớn hơn nữa, sầu não lớn hơn nữa, đơn giản cũng chỉ thuộc về cá thể nho nhỏ là tôi thôi.

“Tiểu Lý.”

“Dạ, thái thái.”

“Ở đây là chỗ nào rồi?”

“Còn cách đường Thanh Bình rất gần, vài phút nữa là tới rồi.”

“Về nhà thôi……”

Trở về ngôi nhà của chính mình, dũng cảm đối diện, nói ra tất cả.

Việc nên đến, mãi mãi cũng trốn không thoát……



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...