Bầu không khí trong phòng bao lặng ngắt như tờ. Qua hồi lâu sau, bà Cảnh mới thở hắt một hơi dài.
Tống Vực lãnh đạm quét mắt khắp một vòng. Sau, anh ôm eo Mục Táp, xoay gót rời đi
Trên đường về, Mục Táp kể Tống Vực nghe toàn bộ câu chuyện ‘muối mặt’ phát sinh lúc nãy. Anh nghe xong, đôi chân mày khẽ nhíu, trầm ngâm vài giây, nói:“Về mấy tấm ảnh, anh sẽ phái người đi điều tra, em đừng lo lắng quá. Nhưng Táp Táp này, hãy hứa với anh, những khi không có anh bên cạnh, em phải học cách tự bảo vệ mình. Đừng để bản thân bị thương, được không?”
Giây phút này, tinh thần Mục Táp rệu rã, nên chỉ nói nhỏ tiếng vâng. Cô gác hai tay sau ót, đầu nghiêng về cửa kính, ngắm nhìn thành phố đêm rực rỡ ánh đèn màu. Mục Táp thầm nhủ, ngày hôm nay, cô và Mục Kiều gần như trở mặt. Có lẽ, trong khoảng thời gian dài, cô không thể quay về Mục gia.
“Em mệt à?” Anh thấu tỏ vẻ quạnh hiu qua thần sắc cô.
“Vâng, cực kì mệt.”.
“Em ngủ chút đi. Tới nhà, anh sẽ gọi em dậy.”
Mục Táp khẽ gật đầu, nặng nề khép đôi mắt.
Về nhà, Tống Vực dùng khăn nóng chườm lên vết sưng trên gò má Mục Táp. Vừa nãy, Mục Kiều trong cơn cuồng loạn nên lực tấn công rất mạnh và hiểm. Ngoại trừ vết sưng trên má, cô ta còn để lại dấu cào móng tay kéo dài từ cằm tới cổ Mục Táp. Dưới ngọn đèn sáng choang, những vết thương càng thêm xốn mắt. Tống Vực đau lòng nâng cằm cô lên, dùng lòng ngón tay rê nhẹ vết cào. Anh thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện cô chỉ bị tổn thương ngoài da, lát sau, anh cẩn thận giúp cô thoa thuốc mỡ.
“Sau này.” Hai người đồng thời mở miệng.
Tống Vực nhìn Mục Táp, ý bảo cô nói trước. Cô buồn bã:“Sau này, em sẽ không gặp mặt họ nữa.”
“Không muốn gặp thì đừng gặp.” Tống Vực vỗ nhẹ lưng cô,“Em khỏi cần gượng ép bản thân, để lèo lái mối quan hệ nhạt nhẽo với những người…. chỉ là thân nhân trên danh nghĩa.”
Cõi lòng Mục Táp ngổn ngang những cảm xúc phức tạp, cô tấm tức dúi đầu vào cổ anh, anh an ủi cô bằng vòng ôm quanh eo ấm áp.
“Em bây giờ chỉ có mình anh” Cô tỉ tê: “Anh không được ăn hiếp em đâu đấy.”
“Anh đây đàn ông chính hiệu, không đời nào ăn hiếp vợ mình đâu nhé.” Ngữ khí của anh vững vàng và chắc chắn, anh nghiêng đầu, dịu dàng nhìn cô “Chúng ta đi ngủ thôi. Hôm nay em mệt lắm rồi, cần nghỉ ngơi sớm.”.
Anh bế cô lên giường, tẩn mẩn đắp chăn cho cô, đoạn lui về sau mấy bước.
Cô hấp tấp túm chặt tay áo anh, vồn vã hỏi:“Anh đi đâu thế?”
“Đi tắm sạch sẽ để thoải mái ôm em ngủ, mà không bị em chê bẩn.”
Ngọn đèn trên cao phản vào đôi mắt anh, chiết xạ chùm ánh sáng long lanh, lộng lẫy.
Thâm tâm Mục Táp dần bình ổn. Cô nới lỏng năm ngón tay đang túm chặt áo anh, rồi khẽ khàng nhắm mắt, thả lỏng toàn thân tiến vào giấc ngủ bùi. Trong cơn mơ màng giữa giấc chiêm bao, Mục Táp cảm thấy phần giường bên cạnh nhẹ nhàng lõm xuống, làn hương của riêng anh vấn vít quanh chóp mũi, bay lay phay khắp khuôn mặt cô.
Trò khôi hài của buổi lễ sinh nhật chấm dứt bằng việc Cảnh Chí Sâm đau đớn vào bệnh viện.
Ngày ấy, anh ta bối rối đuổi theo Mục Kiều, đúng lúc nhìn thấy Mục Kiều vẫy tay đón taxi. Cảnh Chí Sâm lật đật chạy tới, túm chặt cổ tay cô ta, ngăn cản bước chân toan bước lên taxi. Mục Kiều giận điên người, dữ dằn quay lại cào cấu, xâu xé anh ta. Hai người mải mê tôi đánh anh né, không hề chú ý phía sau có chiếc xe đạp điện đang trườn tới với tốc độ nhanh. Bọn họ bỏ ngoài tai tiếng kèn xe inh ỏi, để rồi tự chuốc lấy hậu quả… ‘thấm đẫm màu bi kịch’. Ngay lúc Cảnh Chí Sâm khom mình, vác Mục Kiều lên vai, chiếc xe liền tông mạnh vào họ, hai người ôm nhau té xuống đất. Mục Kiều may mắn chỉ bị thương ngoài da, nhưng Cảnh Chí Sâm thảm hơn nhiều. Vừa ngã xuống, sắc mặt anh ta biến tái mét, mồ hôi lạnh vã đầy người, đau thấu tim gan, vô phương cựa quậy. Không kịp chờ xe cấp cứu đến, anh ta đã ngất lịm. Sau khi vào bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán, anh ta bị gãy xương phần eo lưng.
Sau, người tài xế chứng kiến đầu đuôi sự việc được đồng chí cảnh sát mời tới lấy lời khai. Người tài xế vừa miêu tả lại quá trình xảy ra tai nạn, vừa cười khúc khích châm chọc: “Đồng chí cảnh sát nói thử xem, sao thời buổi này có nhiều kẻ rãnh rỗi sinh nông nỗi thế nhỉ. Đang yên đang lành lại nhảy bổ ra đường ‘vật lộn’ nhau, tự cầu xui cho bản thân mới ác đạn.”
Đồng chí cảnh sát vô cảm tiếp lời: “Bác thông cảm. Đầu năm nay, nhiều người sống theo trào lưu mới: họ cảm thấy sống bình thường thì quá mức tầm thường, nên tự tìm đường chết để thử cảm giác mạnh, thế mới là đẳng cấp.”
Khoảnh thời gian Cảnh Chí Sâm nằm viện, rất nhiều bạn bè, anh em đến thăm hỏi anh ta. Cả đám người xúm xít tranh nhau nhòm hình chụp X quang, ác ý chế nhạo:“Cảnh thiếu ơi Cảnh thiếu, vì sao anh không biết, phần eo lưng là điểm chí mạng của cánh đàn ông. Chúng tôi thật lòng khuyên anh, đừng dại dột mất đi kiềm chế, mà báo hại cả đời phải sống trong nín nhịn, bức bối nhá?”
Cảnh Chỉ Sâm chán chường cười khổ. Bấy giờ, cả thể xác lẫn tinh thần anh ta đều trong trạng thái kiệt quệ, nào có tinh lực vui đùa cùng họ .
Sau sự việc ầm ĩ này, thái độ bà Cảnh trở nên cứng cỏi đến ương ngạnh, bà bắt buộc con trai lập tức chia tay Mục Kiều. Ông Cảnh tím mặt đứng trước giường bệnh, mắng xối xả:“Chẳng phải anh luôn tự tin tuyên bố, bản thân mình giỏi mình tài hay sao? Nếu anh giỏi anh tài, thì anh thử đứng lên cho tôi xem, đừng nằm ườn ra đó? Anh bảo mình xui xẻo nên gặp chuyện này ư? Không, anh sai rồi, đây gọi là nhân quả đó? Tình cảm con người, không phải là thứ để anh có thể ngã ngớn, trêu đùa. Chơi dao thì có ngày đứt tay, nghịch lửa thì dẫn đến cháy nhà. Kết cục này tự anh chuốc lấy. Anh nên nhớ, tự gây nghiệt thì đương nhiên không thể sống. Đơn giản vậy thôi!”
Chị Cảnh Chí Sâm – Cảnh Chí Dao cũng lên tiếng giáo huấn anh ta:“Cậu nghe lời bố mẹ đi, nhanh nhanh cắt đứt quan hệ tình cảm với Mục Kiều. Nhà chúng ta không có phước phần rước ‘sư tử Hà Đông’ (bà chằn) về làm dâu đâu nhé. Còn chưa cưới sinh, cậu đã bị nó vắt khô thành bộ dạng thảm hại này. Nhỡ sau này cưới về… Èo, chị chẳng dám hình dung nữa. Tuy nhiên, tội lỗi của cậu cũng chả ít, trăng hoa cho lắm vào, gặp ai cũng khoái, muốn bắt cá hai tay hả? Giờ thì sao? Thấy câu yêu nhiều thì yếu đúng chửa? Yếu đến mức nằm một đống, có nhúc nhích được đâu. Chị cũng trịnh trọng nhắc nhở cậu, Mục Táp đã lập gia đình, cậu nên thu hồi mấy ý niệm đen tối đi nhá. Còn léng phéng đi trêu chọc nó, chị không ngại đánh gãy chân cậu.”
Cảnh Chí Sâm lặng thinh nghe chửi, chẳng ừ hử tiếng nào, chỉ thở dài đánh thượt. Trong lòng anh ta vừa chua lại vừa chát, như thể khơi khơi ăn một cân (nửa kg) Hoàng Liên*. Đành nhục nhã nuốt khổ vào lòng, ê chề nghiền ngẫm câu gieo gió gặt bão.
*Hoàng liên: tên khoa học là Coptis chinensis Franch, một vị thuốc Đông y của Trung quốc, có công hiệu giải độc trị tiêu chảy
Chủ nhật, Mục Táp rủ Lục Tây Dao ra ngoài đi dạo. Lục Tây Dao dẫn cô đến tham quan cửa hàng trang sức của người chị họ. Chị họ Lục Tây Dao – Lục Đông Triết là nhà thiết kế trang sức. Thoạt nhìn, chị ta rất có khí chất thanh cao, thành thục của người phụ nữ từng trải, ngũ quan tinh xảo, thân hình mảnh mai. Mỗi một cử chỉ trên người chị ta đều toát lên hương vị tao nhã. Cửa hàng này là do Lục Đông Triết và vài người bạn hùn vốn để mở, có diện tích chừng ba mươi mét vuông, bên trong bày bán các mặt hàng trang sức, và đa số đều do Lục Đông Triết thiết kế.
Mục Táp thích chiếc lắc tay được kết bằng tràng hạt bồ đề trắng. Chẳng có nguyên nhân đặc biệt nào cả, chỉ đơn giản là ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lục Đông Triết giới thiệu cặn kẽ, chi tiết sản phẩn:“Lắc tay này tên là Luân hồi, được xâu chuỗi từ năm mươi bốn hạt bồ đề, tượng trưng cho năm mươi bốn cấp bậc tu hành của Bồ Tát, tức thập tín, thập trụ, thập hành, thập hồi hướng, thập địa và tứ thiện căn nhân. Bồ đề này làm từ hạt giống của cây Bối Diếp Tống*. Cách khoảng bốn mươi năm, Bối Diệp Tống mới ra hoa một lần, và nó chỉ đơm hoa kết trái duy nhất một lần trong đời. Mùa thu hoạch lứa quả đầu tiên, cũng là lúc cái cây tử vong.”
*Bối Diệp Tống: sinh sản ở vùng nhiệt đới Châu Á. Bình thường cao khoảng 20 mét, hình dạng cao lớn, hùng vĩ. Thân cây thẳng tắp, không có cành cây. Tán cây túa ra tựa một cái ô khổng lồ, tạo cảm giác tràn ngập sức sống. Hình ảnh cây
Lục Đông Triết vừa nói vừa lấy chiếc lắc đeo thử vào tay Mục Táp, chị ta chăm chú ngắm nghía, đoạn mỉm cười: “Tay em đeo đẹp lắm.”
Quả thực rất đẹp. Mỗi hạt bồ đề đều trắng tựa tuyết, đeo lên tay mang cảm giác mát lạnh, thẩm thấu qua làn da, cực kì thoải mái. Tuy nhiên….giá quá đắt.
Lục Đông Triết phát hiện cô do dự, bèn rộng rãi nói:“Không sao đâu em, tuy thích nhưng không nhất thiết phải có. Em cứ thoải mái ướm thử, mua hay không chẳng thành vấn đề.”
Lục Tây Dao tươi cười đề xuất ý kiến:“Còn chần chừ gì nữa, mau kêu ông xã cậu móc tiền ra ngay và luôn đi.”
Mục Táp lắc đầu, săm soi chiếc lắc trên tay. Tuy càng nhìn càng thích, nhưng chưa thích đến mức phải có được bằng mọi giá. Thôi thì điệu đà một tí, ngăm ngắm cho vui mắt là được.
Nào ngờ, buổi tối vài ngày sau, lúc Mục Táp ra khỏi phòng tắm, liền nom thấy trên bàn trang điểm đặt chiếc hộp làm bằng gấm Vân Nam. Cô tò mò mở hộp xem, phản trong đôi mắt cô là hình ảnh chiếc lắc tay bồ đề trắng. Cô tức khắc xoay người hỏi Tống Vực: “Chiếc lắc này…là sao ạ?”.
“Là quà anh tặng em.”.
“Sao anh lại tặng chiếc lắc này?” Mục Táp quá đỗi vui mừng và kinh ngạc.
“Do cô bạn của em gửi địa chỉ trang web bán hàng online đến hộp thư công ty anh. Cô ấy nói em rất thích, lệnh cho anh nhanh nhanh xìa tiền ra.” Tống Vực nhổm dậy, đi đến cạnh cô, cầm chiếc lắc giúp cô đeo vào,“Tay em đeo đẹp lắm, hệt như trong ảnh chụp.”
Mục Táp suy ngẫm, cửa hàng của chị Lục Đông Triết hình như có bán hàng qua mạng. Mà Tống Vực tìm được địa chỉ trang web, ắt hẳn là do Lục Tây Dao gửi, và cô nàng nhân thể khoe với anh tấm ảnh chụp khi cô đeo thử.
“Chiếc lắc này đắt lắm.” Tuy thâm tâm Mục Táp hò hét tưng bừng, nhưng nghĩ đến giá tiền…cô chỉ muốn cắn lưỡi.
“Chỉ cần phù hộ bình an cho vợ anh là tốt rồi.” Tống Vực nhấc cô lên, đặt trên đùi mình, tay anh nâng niu cổ tay cô, gảy gảy những hạt bồ đề,“Giá cả không thành vấn đề.”
“Em nên tặng lại anh thứ gì đây? Em không mua nổi những thứ đắt tiền.”
“Thôi khỏi, em làm ơn tự biết bảo vệ mình, là anh mừng hết lớn.” Tống Vực khép chặt vòng ôm: “Giữa vợ chồng, đừng tính toán quá rõ ràng, dễ mất tình cảm lắm.”
Mục Táp nghiêng đầu, hôn chụt lên má anh. Lòng anh bỗng chộn rộn, khóe miệng nhoẻn cười:“Đây là phần thưởng?”
Mục Táp hỏi lại:“Chính xác, anh muốn nữa không?”
“Anh muốn tự mình đoạt lấy.” Âm cuối tan biến ngay giữa hai bờ môi. Nụ hôn dịu dàng, tha thiết, hiển lộ sự trân trọng. Qua hồi lâu, bọn họ mới tách ra, anh thì thầm bên tai cô“Sau này, anh sẽ cố gắng ở bên em nhiều hơn, không để em một mình cô đơn nữa.”
“Là chính miệng anh nói đấy nhé.” Mục Táp đăm đắm nhìn anh: “Cấm lật lọng.”
Anh cụng đầu vào trán cô. Mắt đối diện mắt, anh nói:”Anh đã bao giờ nuốt lời đâu?”
Đôi tay Mục Táp vòng quanh cổ anh, cằm gác trên bờ vai dày. Giờ khắc này, cô vừa mừng vừa tủi, đôi mắt ngân ngấn nước, lệ hoen ướt rèm mi.
Trong khoảng thời gian này, anh quả thật rất quan tâm săn sóc cô. Mỗi đêm, anh thường pha sữa tẩm bổ cô, hầu hạ cô tắm rửa, thích thú hành hạ móng tay, móng chân cô bằng đủ loại màu sơn lòe loẹt…Ngày chủ nhật cuối tuần, anh dẹp công việc sang một bên, dành trọn cả ngày vui chơi cùng cô. Bởi đang là mùa đông giá lạnh, họ quyết định lên Mai Sơn, hào hứng làm món thịt nướng. Vậy nên, anh tự mình chuẩn bị thịt và những nguyên liệu cần thiết khác, từ đầu chí cuối an bày thỏa đáng, không để cô bận lòng lo lắng.
Ngày đó, khi xuống núi, bắp chân Mục Táp bất cẩn bị cỏ dại đâm vào. Ngọn cỏ này rất sắc, đâm xước cả quần cô. Thoạt đầu, cô không phát hiện, chờ khi trên đùi xuất hiện cảm giác mát lạnh và ran rát, cô mới ngơ ngác phản ứng.
Sau đó, Tống Vực ngồi xổm xuống, nhanh nhảu kiểm tra miệng vết thương. Đoạn, anh móc chiếc khăn tay trong túi áo bành tô, lưu loát giúp cô cầm máu. Chờ máu hết chảy, anh nai lưng cõng cô xuống núi. Mục Táp cười e thẹn, tự nhận bản thân y như con nít. Anh liếc xéo cô một cái, ánh mắt như muốn nói, may thật, cuối cùng em cũng tự biết thân biết phận. Em đấy, luôn khiến anh lo lắng không yên.
“Em là gánh nặng của anh hả?” Mục Táp xụ mặt hỏi: “Anh hối hận vì cưới em rồi, đúng không?”
Anh giả vờ thở dài: “Trên đời này làm gì có bán thuốc trị hối hận, chồng em bí biện pháp rồi, không có cách trả hàng, đành chấp nhận sử dụng thôi.”.
Cô hờn dỗi đấm mạnh vai anh.
Vừa xuống núi, gió lạnh căm căm thổi lùa về phía họ, tạt vào khuôn mặt cô khiến nó phát đau. Anh tức tốc giơ tay, hòng giúp cô che chắn.
Tâm trí cô bỗng bật lên câu nói: Chỉ với ba thứ bình dị, bạn sẽ trải qua một mùa đông đẹp nhất, có rượu để nhâm nhi, có hoa để thưởng thức và có người để ta yêu.
Mùa đông năm nay thật ấm áp biết bao.
Cho đến ngày cô nhận được điện thoại của bà Tống, đã báo hiệu mưa vần bão vũ, hăm he đe dọa những bình yên, tốt đẹp.
“Táp Táp, vài ngày nữa mẹ sẽ đến công viên tưởng niệm để tảo mộ, con có thời gian thì đi cùng mẹ đi.”
Mục Táp ngẫm nghĩ, mẹ chồng gọi cô ra ngoài, hẳn là có điều muốn nói, cô liền nhận lời bà.
Ngày hẹn là thứ bảy. Hôm đó, công ty Tống Vực có buổi hội nghị, nên anh đi làm từ sớm. Mục Táp ở nhà thay quần áo, ra trước cửa đứng chờ một lúc lâu, chiếc xe của Tống gia mới tới. Bà Tống ngồi ở hàng ghế phía sau, kéo cửa kính xuống, ló đầu tươi cười: “Trời lạnh lắm, mau lên xe đi con.”
Mục Táp lên xe, bà Tống vội nắm tay cô:“Sao con ăn mặc phong phanh vậy, không lạnh à?”
Mục Táp nở nụ cười:“Dạ, con mặc nội y giữ ấm, không lạnh đâu mẹ. Chờ lát nữa, con đi đi lại lại sẽ ấm lên thôi.”
“Ờ.” Bà Tống gật đầu.
Dọc đường đi, bà Tống kể Mục Táp nghe gia phả họ Tống, nào là những chiến tích vẻ vang của tổ tiên trong thời kì cách mạng, tới thế lực của chú bác ở thành phố B, rồi câu chuyện làm giàu của bố Tống Vực – ông Tống Trăn, cuối cùng là sự phát triển vượt bậc của con cháu ở các nước hải ngoại. Mục Táp tập trung lắng nghe lời bà kể. Cô cảm thấy thái độ của bà hôm nay rất nghiêm nghị, như thể thông qua lời nói, bà cố ý dạy bảo cô, đã là con dâu Tống gia, thì phải có phẩm hạnh đoan chính, biết cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, đoan trang trong từng hành động cử chỉ, tránh phạm sai lầm.
Tuy Mục Táp hơi khó hiểu, song vẫn kính cẩn nghe lời bà dạy.
Đến công viên tưởng niệm, bà Tống dùng khăn lông đã chuẩn bị sẵn, khom mình lau bia mộ của ông Tống Trăn. Sau đó, bà đích thân bày biện hoa tươi và trái cây.
Mục Táp cung kính cúi đầu trước bia mộ.
Ánh mắt bà Tống đau đáu nhìn bức ảnh khảm trên bia mộ, hốc mắt dần phiếm hồng, nghèn nghẹn nói: “Táp Táp, mẹ muốn nói chuyện riêng với ông ấy.”
Mục Táp khẽ gật đầu, lánh mặt ra xa, nhường không gian cho ‘vợ chồng’ họ. Cô kiên nhẫn đợi thật lâu, bà Tống nói thỏa thuê một hồi, mới đứng dậy, ngoắc tay Mục Táp, ý bảo đi về.
Trên đường về, bà Tống lặng im thin thít, tựa hồ tâm trí bà vẫn còn chìm đắm, lưu luyến nơi miền kí ức xa xăm.
Xe chạy ra khỏi công viên tưởng niệm, vừa rẽ ra đường lớn, bà Tống liền nhìn thấy một chiếc xe màu xám bạc đang chậm chạp chạy tới từ phía đối diện. Bà bị thu hút bởi người ngồi trên xe.
Chiếc xe kia đột ngột dừng lại, một người phụ nữ trung niên bước xuống xe, vẫy tay về hướng bà Tống, hô to:“Xin hỏi bà có phải là Dịch Phỉ hay không?…. Đúng là Dịch Phỉ phải không?”
Vẻ mặt bà Tống sững sờ, bà quýnh quáng yêu cầu tài xế dừng xe, rồi tự mình mở cửa bước xuống.
Mục Táp trông thấy người phụ nữ kia hối hả chạy tới, mà bà Tống cũng vội vàng chạy qua. Vài giây sau, hai bà cầm tay nhau, bốn mắt rưng rưng lệ, ẩn chứa sự nghẹn ngào quá đỗi. Mục Táp suy đoán, có lẽ hai người là bạn cũ.
Quả thực là bạn cũ trùng phùng, vui mừng khôn xiết. Huống hồ, bà Tống đã mất liên lạc với người bạn này đằng đẵng suốt bảy năm. Bạn bà định cư ở Vancouver, lâu lâu mới hồi hương tảo mộ. Đáng tiếc ngày mai bà ấy lại phải bay về Vancouver, thế nên bà ấy nhất quyết níu kéo bà Tống, tha thiết yêu cầu hai người tìm chỗ thích hợp để thoải mái dốc bầu tâm sự.
Những giọt nước mắt hân hoan lăn dài trên đôi má, bà Tống giơ tay lau khóe mắt, ngoảnh đầu kêu tài xế chở Mục Táp về Tống gia, còn bà ở lại hàn huyên cùng bạn.
“Thế mẹ về bằng cách nào?” Mục Táp hỏi.
“Mẹ đâu phải trẻ con, tự mình có thể về. Con yên tâm đi.” Bà Tống giao cô chùm chìa khóa,“Chắc giờ này chị Chu đi chợ mua thức ăn rồi. Lát nữa, Tống Vực cũng sẽ ghé. Con về nhà chờ nó trước đi.”
‘Vậy mẹ nhớ chú ý an toàn, có gì thì gọi con nhé.” Mục Táp dặn dò.
Bà Tống gật đầu đồng ý.
Tài xế chở cô về Tống gia. Xuống xe, Mục Táp lập tức đi vào, dùng chìa khóa mở cửa. Vô nhà, cô nhẹ nhàng cất tiếng gọi ‘Dì Chu’ nhưng không có ai đáp lời. Xem ra dì Chu đã đi chợ rồi.
Cô đóng cửa lại, treo chìa khóa lên cái móc trên tường. Cô cảm thấy hơi nhàm chán, định đi qua hành lang, ra sân sau hóng gió.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng động phát ra từ thư phòng cuối hành lang…
Bước chân cô tức thời đình trệ, hàng mi khẽ rũ. Tia sáng ngoài cửa sổ len lỏi trong từng ngóc ngách, nhuộm màu ánh kim vào lớp bụi mờ, bay lấp phất trên bề mặt gỗ lê. Ngay tại không gian tĩnh lặng như dòng nước chảy xuôi, âm thanh trong thư phòng đặc biệt chói tai.
Là âm thanh giọng nói Mạc Tử Tuyền.
Qua hai giây đắn đo tự hỏi, Mục Táp hít sâu một hơi, nhấc chân lại gần thư phòng.
Sinh thời, thư phòng chính là nơi ông Tống sinh hoạt nhiều nhất. Sau khi ông mất, bà Tống giữ lại nguyên vẹn bài trí căn phòng, ngay cả một cây bút hay tờ giấy mỏng cũng chưa hề bị xê dịch. Bà thường hay vào đây, cốt tình kiếm hình bóng ngày xưa của ông, và nhớ về thời mặn nồng son sắt. Có lần, bà dẫn Mục Táp vô thư phòng, ngậm ngùi giới thiệu từng thứ với cô, còn cùng cô xem lại album ảnh.
Bây chừ, Mục Táp đứng trước cửa thư phòng, lẳng lặng quan sát. Bên trong tạm thời yên tĩnh lại. Cánh cửa chỉ khép hờ, thông qua khe hở nhỏ, cô thấp thoáng thấy được tình hình trong đấy.
“Em đâu còn sự lựa chọn khác. Tới tận bây giờ, em luôn ở thế bị động. Từ lúc bước chân vào Mạc gia, thì số phận của em đã nằm trong tay họ, mặc họ an bày sắp xếp. Chính anh cũng biết điều đó .” Ngữ khí Mạc Tử Tuyền chất chứa sự ảm đạm, nhạt nhòa, tựa như lớp bụi mờ phủ trên sàn nhà.
Tim Mục Táp bỗng dưng đánh thót. Đôi mắt cô xuyên qua khe hở, nhìn thấy Mạc Tử Tuyền đang đứng khoanh tay, quay lưng về phía cô. Hiển nhiên, trong phòng còn có sự hiện diện của một người, là người cùng chị ta trò chuyện.
Trước giờ, trực giác của phụ nữ luôn nhạy cảm khác thường. Tuy tầm nhìn hạn hẹp, Mục Táp không thể thấy diện mạo người kia, nhưng cô thừa sức phán đoán…
Nghe lén là một hành động đáng lên án, nhưng cô phát hiện, hai chân mình như bị đóng đinh tại chỗ. Năm ngón tay đã cong lên, toan gõ vào cánh cửa, song cuối cùng, cô yên lặng thu về.
“Anh nhẫn tâm đối xử với em như thế? Tống Vực, chẳng lẽ anh đã quên quá khứ của chúng ta ?” Mạc Tử Tuyền đột nhiên quát lớn, giọng nói run run, nghe qua rất phức tạp, có hối tiếc, có phẫn hận và cả không cam lòng.