Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn
Chương 15
Thời gian lặng trôi, điểm chín giờ, lúc này, thân thể bà Tống uể oải cực độ, từng tế bào gào thét được nghỉ ngơi. Bà bèn nhờ Mạc Tử Tuyền dìu mình lên phòng nghỉ đã đặt trước. Mạc Tử Tuyền thu xếp xong chỗ ngủ cho bà, ra khỏi phòng, một mình quạnh quẽ đứng giữa hành lang thênh thang, trống hoác. Chị ta đăm chiêu, thất thần hồi lâu, đoạn bước vào thang máy, ấn nút xuống sảnh tiệc.
Cả sảnh tiệc đắm chìm trong giai điệu dập dìu êm ái của bài hát tình yêu lãng mạn đất Âu.
Ngọn đèn tít tắp trên cao, chói lọi khắp vùng không gian lớn, chiếu xuống đôi má hồng hây hây của nàng dâu kiều diễm. Lục Tây Dao tinh ý rút tờ khăn giấy ướt, Tống Vực thấy thế, bèn bảo:“Đưa tôi.” Anh cầm khăn giấy, nhè nhẹ lau đi giọt rượu vướng bên làn môi Mục Táp, miệng cười dịu dàng, ngón tay thon dài sượt qua làn da mịn, và thì thào,“Mệt không em?”
“Vẫn chịu được.” Dưới lớp váy dài thướt tha, Mục Táp mang đôi giày cưới bó chặt chân. Vừa nãy đi vài bàn kính rượu, dây giày cọ xát gót chân, khiến da thịt tươm máu. Ừ thì đẹp đấy, có điều phải trả giá bằng máu tươi. Vẻ đẹp ‘bá đạo’ kiểu này, Mục Táp đành giơ hai tay đầu hàng….Vì thế, Lục Tây Dao đỡ cô vô phòng hóa trang thay đôi giày khác.
“Cố gắng tí nha em, gần xong rồi .” Tống Vực thấp giọng động viên.
“Dạ.”
Anh dùng khăn giấy vừa chạm vào miệng cô, chùi lau mấy ngón tay, sau kéo cổ tay cô, tiếp tục nhiệm vụ dang dở.
Qua hơn ba mươi phút, hai người mới kính xong bàn tiệc cuối cùng. Trong lòng Mục Táp hô hoán hai chữ ‘tự do’, đoạn áp miệng ngay tai Tống Vực, thầm thì:“Em đi toilet nha, nhịn sắp chết rồi.”
Nói xong, cô vỗ vỗ bàn tay Lục Tây Dao. Lục Tây Dao hiểu ý, nhanh nhảu túm lên làn váy. Hai người men theo cửa hông, đi vào toilet.
Tống Vực đương muốn tìm chỗ nghỉ chân, lại có ông khách gọi to tên anh, kêu anh qua uống một ly. Anh vui vẻ gật đầu, bước nhanh qua đấy.
Lúc này, bất ngờ xảy ra sự cố.
Ở bàn tiệc chéo về góc khuất, Mạc Tử Tuyền đang chén tạc chén thù với cậu công tử của Trịnh gia. Cậu công tử này dung mạo tuấn mỹ, tiếng phong lưu phóng khoáng đồn xa. Ban đầu, hai người vốn không cùng bàn, nhưng cậu chàng ngó thấy mỹ nhân u sầu, lặng lẽ uống rượu buồn, lòng cậu liền dập dờn nỗi tiếc thương , bèn lân la tới gần, cởi mở bắt chuyện làm quen.
Bọn họ cùng nhau uống rượu tiêu sầu. Men say thẩm thấu lòng người, tâm tư chàng công tử bỗng dưng rộn rạo, tay chân bắt đầu ngứa ngáy, mon men sờ soạng bàn tay trắng nõn của Mạc Tử Tuyền. Mạc Tử Tuyền dùng hành động rút mạnh tay để bày tỏ kháng nghị. Cậu ta bật cười ngỏn ngoẻn, thốt lời xin lỗi. Kì thực là lấy lui làm tiến, sau vài lần đẩy đưa, dò dẫm, tay trái cậu ta đã càn quấy dưới bắp đùi Mạc Tử Tuyền, lè nhè mấy tiếng xuân tâm:“Người đẹp, chúng ta tìm chỗ yên ắng, kín đáo hơn đi, thế mới tiện cho việc tìm hiểu sâu sắc.”
Mạc Tử Tuyền tặng cậu chàng nụ cười vô vàn quyến rũ, đôi mắt lúng la lúng liếng, truyền tải đủ đầy nét phong tình vạn chủng, như muốn câu hồn đoạt phách cậu ta.
Công tử Trịnh gia triệt để ngây ngẩn.
Mạc Tử Tuyền tiến sát mặt cậu chàng, nụ cười bỗng chốc đậm đà vẻ khinh khi, miệng rù rì âm thanh miệt thị, “ Dựa vào cái gì? Khuôn mặt, gia thế hay cái tiếng phong lưu phóng khoáng? Để tôi nói cho cậu nghe nhé…cả ba đều thối hoắc. Chỉ dựa vào mấy thứ bèo nhèo đó, mà muốn tìm hiểu sâu sắc với Mạc Tử Tuyền tôi? Giờ thì tôi đã hiểu, tại sao người đời luôn mồm mỉa mai Trịnh Dương Thịnh thất bại trong việc dạy dỗ con cái, để thằng con biến thành kẻ suy đồi, cặn bã.”
Gương mặt Trịnh công tử vì sung huyết mà phình to, đỏ tía. Cậu ta giận run người, đứng phắt dậy, toan ‘tính sổ’ với Mạc Tử Tuyền.
Trong nháy mắt, cả sảnh huyên náo.
Có người tốt bụng nhắc nhở Tống Vực bên kia xảy ra chuyện. Tống Vực nghe vậy, quay qua, thấy toàn thân Trịnh công tử sục sôi lửa giận. Anh khẽ rũ mí mắt, đặt ly rượu xuống bàn, phiền não đi tới đó.
Đương lúc Trịnh công tử dợm nắm tóc Mạc Tử Tuyền, cổ tay liền bị túm mạnh, vừa ngoảnh đầu thì thấy Tống Vực. Gương mặt Tống Vực bình tĩnh, nhưng ánh mắt lóe lên tia lạnh cảnh cáo, giữ rịt cổ tay đối phương, cười nhàn nhạt:“Trịnh công tử, tôi kính cậu một ly.” Tay còn lại của anh vói lấy chai rượu trên bàn, rót đầy ly thủy tinh, khẽ nâng ly trước mặt Trịnh công tử, sau uống một hơi cạn sạch.
Trịnh công tử rơi vào hoàn cảnh đánh không được, nhưng nhường thì tức. Rất nhanh, khách mời xung quanh tức tốc ùa đến, tíu tít vài câu vô thưởng vô phạt, hòng giải nhiệt bầu không khí gay gắt.
Mạc Tử Tuyền giơ tay lau khóe mắt đỏ hoe, khoan thai đứng dậy, vẻ nhọc nhằn nhấc từng bước chân, thốt lời ôn nhu: “Không có việc gì đâu ạ, chỉ là chút hiểu lầm nho nhỏ. Đã sai thì phải biết sửa, tôi đây chân thành xin lỗi Trịnh công tử, mong Trịnh công tử tha thứ cho hạng đàn bà thiển cận như tôi.” Nói đoạn, chị ta áp hai tay trước bụng, lễ độ cúi đầu.
“Tôi…… Tôi……” Trịnh công tử ôm đầy bụng tức giận, mắt trợn trừng, như muốn băm vằm Mạc Tử Tuyền,“Người phụ nữ này, ăn nói hàm hồ!”
Mạc Tử Tuyền khịt khịt hai cánh mũi, nghiêng mặt lảng tránh, nước mắt chực trào nơi khóe mi. Mọi người nhìn thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu của chị ta, lòng trào dâng niềm thương xót. Khách quan mà xét, trước giờ Trịnh công tử có tiếng là hành vi phóng đãng, bậy bạ thành quen. Hôm nay, ắt hẳn là bệnh cũ tái phát, thấy gái đẹp thì hai mắt sáng rỡ, tay chân xớn xác chả buồn suy nghĩ. Hừ, t*ng trùng lên não khiến đầu óc mụ mẫm, ghẹo ai không ghẹo, lại to gan ghẹo ngay con dâu trưởng của Tống gia? Dân thành H chẳng lạ lẫm gì người phụ nữ này. Là ‘gái ngoan’ chính hiệu, đẹp người đẹp nết, đoan trang hiền hậu, khiến người yêu người quý. Bấy nhiêu thôi đã đủ đoán, lỗi sai xuất phát từ cậu công tử nhà giàu phóng túng, mượn rượu làm càn, sàm sỡ người ta. Hiện tại, người ta vì cục diện êm đẹp mà nhún nhường nhận lỗi, bắc thang cho cậu ta leo xuống. Nếu cậu ta còn không biết phân biệt phải trái trắng đen, ngoan cố gây sự thì quả thật mất hết gia giáo, tự bôi tro trét trấu lên mặt. Ôi giời, mới hai mươi tuổi đầu, đã hư hỏng đến độ này, chẳng biết sau này còn ‘khủng bố’ tới đâu?
Một vị lão tướng quân nhìn không vừa mắt tình huống này, bèn mặt lạnh khiển trách, phê bình Trịnh công tử, bắt cậu ta ngậm miệng, nếu không…cút thẳng về Trịnh gia.
Tống Vực buông tay cậu ta, nở nụ cười thân thiện, ngầm bảo, hôm nay ngày vui, mọi sự nên hóa lành, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
MC trên đài lanh lợi ứng biến, lập tức giới thiệu: “Sau đây là tiết mục tiếp theo của bữa tiệc, đặc biệt sẽ vô cùng hoành tráng, xin mọi người cho tràng pháo tay ủng hộ.”
Mọi người tuần tự tản ra, Trịnh công tử mất hết mặt mũi, phẫn uất rời đi, không thèm nán lại.
Mạc Tử Tuyền giương đôi mắt ngọc, lặng thinh nhìn Tống Vực. Chờ Tống Vực đi lướt qua người, chị ta nhỏ giọng:“Cảm ơn em đi, em giúp anh giữ lại mặt mũi đấy nhé….. Tống Vực, em đã thắng. Vì em tự cá với mình, anh vẫn còn bận tâm đến em, nào nhẫn tâm trơ mắt nhìn em bị người khác ức hiếp.” Ánh mắt chị ta lấp đầy tia vui sướng theo từng lời bộc bạch.
Tống Vực cười cười, tay chắp sau lưng, nhìn chị ta một hồi, rồi đột nhiên nghiêng người, ghé sát tai chị ta, giọng điệu lạnh tanh:“Cô về tra ý nghĩa của bốn chữ ‘tự mình đa tình’ nhá?” Nói xong, anh dứt khoát bước đi.
Mạc Tử Tuyền vén lại mái tóc, tâm tư réo rắt điệu cười nắc nẻ:“Tự mình đa tình ư? Tống Vực, em đa tình hay là anh trốn tránh, về sau sẽ rõ.”
Đáng tiếc, Mạc Tử Tuyền không hả hê được bao lâu. Bởi vì Mục Táp đã trở lại, chễm chệ đứng cạnh Tống Vực. Anh dịu dàng giúp Mục Táp vén lại những sợi tóc bay lòa xòa, còn Mục Táp tự nhiên thay anh lau mồ hôi bên thái dương. Hình ảnh ấy chọc thẳng vào mắt Mạc Tử Tuyền, khiến nó đau đáu và nhức nhối. Chị ta xoay mặt đi, nụ cười tan biến, mây mù giăng kín đáy lòng.
*
Đêm nay, đôi uyên ương đặt phòng tân hôn ngay tầng trên khách sạn. Toàn thân Mục Táp rệu rã, Cô gắng gượng tẩy trang khuôn mặt, tắm táp qua loa rồi nằm nhoài ra giường, vừa nằm xuống liền ngủ mê man. Lúc Tống Vực khoác áo choàng đi ra, khẽ khàng ngắm nhìn mỹ nhân ngủ. Cô ngủ rất say, anh không nỡ đánh thức, đành lắc đầu giúp cô dém gọn chăn, và….tắt đèn.
Trong bóng đêm, bậu hoa cạnh cửa sổ tỏa hương thơm thanh dịu, xộc vào hai cánh mũi, an ủi giấc nồng say.
Mục Táp nằm mộng, mơ thấy cô bé Mục Táp lúc bốn tuổi, ngoan ngoãn ngồi trước cửa, chờ mẹ đi làm về. Lát sau, thân hình mẹ cô thấp thoáng phía xa xa, cô mừng rỡ, hăm hở chạy ào vào lòng mẹ. Mẹ cười hiền từ, ôm chặt cô, hôn khắp mặt cô, nói:“Hôm nay, Táp Táp của mẹ là cô dâu xinh đẹp nhất .”
……
Tỉnh dậy, trời đã sáng bảnh.
Mục Táp mở to mắt, phát hiện bản thân nằm ngay ngắn trên giường. Cô khẽ nghiêng đầu, đập vào mắt là gương mặt Tống Vực. Gương mặt anh lúc ngủ rất bình an và yên lành. Cô bất giác vươn tay, lướt nhẹ trên hàng mi cong vút.
Nào ngờ giây tiếp theo, Tống Vực đột ngột mở to mắt. May thay cô kịp rút tay về. Nếu không, đã chọc thẳng vào con ngươi đen tuyền.
Ánh mắt anh đen sẫm mà sáng ngời. Lúc anh chuyên chú nhìn cô, như thể xoáy sâu vào tâm hồn cô, và thấu triệt tất cả.
“Ngủ ngon không? Tống phu nhân?” Anh kéo tay cô kề sát môi mình, hôn một cái thật kêu.
“Em nằm mơ thấy mẹ .” Mục Táp cười nói,“Mẹ khen em là cô dâu xinh đẹp nhất, dặn dò em sau này phải thật lòng yêu thương chồng.”
Vừa dứt lời, Mục Táp cảm thấy phi thường kì diệu. Cô có thể điềm nhiên thốt từ ‘yêu’. Từ trước đây chưa từng xuất hiện trong những mẫu đối thoại của họ……
“Cô dâu xinh đẹp nhất?” Tống Vực cười tủm tỉm,“Vậy thì…,” Nói đoạn, anh nhổm người, đè hờ lên cô, dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan nhu mì, giọng nói trầm khàn, ẩn vẻ lười nhác,“…để anh ngắm kĩ cô dâu xinh đẹp nhất nào.”
Đôi môi anh mâm mê mí mắt cô, trượt xuống chóp mũi, cằm, cổ, rồi dừng trước ngực. Đúng lúc này lại xuất hiện chướng ngại vật, thách thức ông xã của Mục Táp. Tay anh trúc trắc tháo gỡ chiếc áo con, nhưng mãi vẫn không xong, bèn than phiền:“Nút thắt gì mà phức tạp, rối rắm thế.”
“Tại anh không biết cách tháo đấy chứ.” Cô cười trêu chọc,“Ngày thường thấy tay anh tung hoành ngang dọc trên bàn phím, thế mà…lại bị cái nút thắt cỏn con gây khó dễ. Lẽ nào, chồng em chỉ là ‘anh hùng bàn phím’ thôi ư?.”
Mặt Tống Vực liền bị sị. Hậu quả là…..một cái trở tay chớp nhoáng, kéo theo tiếng ‘phựt’, anh thàng công loại bỏ chiếc áo vướng víu. Anh cúi đầu, không chút khách khí ngậm chặt đỉnh đồi tuyết hồng:“Nếu anh thành thục thao tác tháo nội y phụ nữ, phỏng chừng em sẽ lo sốt vó đấy .”
Trời đất như đảo điên, hỗn độn. Cơn đau đớn cùng khoái cảm đánh úp tới, Mục Táp quả thực không chịu nổi:“Anh…… nhẹ một tí.”
Anh say sưa gặm nhấm gò ngực đầy. Nghe cô nói thì chỉ ậm ừ qua quýt. Sau đó, anh thả nhẹ lực, nhẹ nhàng nâng đỡ thắt lưng cô.
Mục Táp hoàn toàn là lính mới trên chiến trường giường chiếu, nên mù tịt cách đáp lại anh. Cô ngơ ngáo nhìn anh vùi đầu vào ngực mình, đôi tay cô chần chừ ôm lấy cơ thể nở nang, rắn chắc.
Thấy Mục Táp phát cơn run rẩy, Tống Vực sợ cô không chịu nổi sức nặng của mình, bèn ôm cô lên, đặt ngồi trên đùi mình. Môi anh cần mẫn gieo trồng ‘dâu tây’ khắp cơ thể cô, tiện thể giạng đôi chân cô ra, đặt ở hai bên vòng hông cường tráng. Tay anh trượt dọc theo sống lưng cô, tìm đến bờ mông tròn lẳng, những ngón tay ác ý vẽ từng vòng tròn đầy ma mị, rồi tiếp tục lần xuống, dò dẫm ‘bến cảng’ cập bờ……
Lần đầu ‘vào bến’ không được thuận lợi, vì bên trong cô quá chặt, liền từ chối anh theo bản năng. Tống Vực cũng không gấp gáp, anh kiên nhẫn chờ cô thích ứng, và từ tốn tiến công lần hai. May thay, lần này đã thành công. Cặp mắt anh nheo lại, dịu dàng trấn an cô:“Em đừng căng thẳng, anh sẽ vào thật chậm…… thả lỏng nào em…anh hứa, sẽ không làm em bị thương đâu.” Anh mơn trớn vòng eo cô, dần dần tăng thêm lực đạo, chờ đến lúc cô động tình ẩm ướt, anh bắt đầu ào ạt tấn công. Vẻ ẩn nhẫn hóa thành sự cuồng si, ngang ngược. Phối hợp với động tác suồng sã là giọng điệu ngã ngớn, trêu đùa “Bất ngờ chưa này, nơi đó của em hoan nghênh anh hết sức nhiệt tình.” Vừa dứt lời,anh hung hăng nhấn tới, luân phiên tiến tiến lùi lùi, ngang ngược bá đạo lấp đầy trong cô.
Mục Táp “Ối” một tiếng, sau đó rướn người, hôn lên mi tâm anh.
Triền miên hồi lâu, mồ hôi giao hòa, da thịt ma sát, thanh âm rạo rực, bỏ quên hết thảy hiện thực nhân gian.
Gian phòng rừng rực cháy lên ngọn lửa đam mê, tới khi sức cùng lực kiệt, hai người mới quay về ‘quỹ đạo’ cũ. Anh dúi đầu sau gáy cô, miệng không ngừng buông lơi những nụ hôn vụn vặt, lúng búng hỏi:“Còn đau không em?”
“Hơi hơi.”
“Cho anh xem.” Anh nhổm dậy, chuẩn bị kiểm tra.
“Không được, để em tự làm, anh đừng như vậy……” Mục Táp quýnh quáng ngăn cản anh.
“Sao em lắm lời thế.” Anh cười rãnh mãnh, ve vuốt bàn chân cô,“Anh chỉ muốn kiểm tra, xem có làm em bị thương hay không.”
……
Kết quả là, anh cầm hộp thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận giúp cô bôi thuốc.
Bôi thuốc xong, cô nằm trong lòng anh, cười nói:“Anh làm đau em, em phải trả thù lại.” Đoạn, cô há to mồm, cắn phập xuống vai anh.
Anh bế cô đi đến khung cửa sổ, vén tấm rèm che cửa, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài
Thời tiết khá đẹp, khắp không gian như được dát lên lớp áo màu vàng nhạt, ánh kim sáng ngời nhuộm vào đôi mắt họ. Trước sự chứng giám của đất trời bao la, hùng vĩ, Mục Táp nghiêng người, dùng tay miêu tả viền môi Tống Vực, sau hôn lên mi tâm anh bằng tình cảm chân thành, quý trọng.
Trong cơn mộng mị, mẹ đã bảo, cô hãy yêu thương anh thật nhiều. Và cô tin…bản thân mình chắc chắn sẽ làm được .
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp