Khó Bảo - Ngân Bát

Chương 7: Thang Thang


Chương trước Chương tiếp

Muốn nghe “Chú Đại Bi” mà cần phải là VIP, xem ra Phật không độ kẻ nghèo hèn.

 

——[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]

 

*

 

Mặt trời mọc đằng tây rồi.

 

Lúc này cả nhóm đều đồng loạt nhìn về phía Thang Chi Niệm.

 

Tất nhiên Thang Chi Niệm cũng không ngờ rằng Cận Vu Thân lại đồng ý. Cô im lặng nhìn chằm chằm cậu, đáy mắt ngập tràn sự phòng thủ.

 

Thang Chi Niệm biết cậu chủ Cận chỉ là nhất thời nổi hứng thôi, cậu thật sự muốn dạy cô sao? Rõ ràng là không.

 

Cô là người nghèo, đối với người nghèo giàu nhất chính là thời gian, thế nên cô không sợ lãng phí thời gian. Ví dụ nếu cô nghe một bài hát mình thích trên phần mềm âm nhạc yêu cầu VIP thì cô sẽ chọn xem một đoạn quảng cáo để đổi lấy ba mươi phút miễn phí. Xem quảng cáo càng lâu thì thời gian tích lũy nghe VIP càng nhiều.

Một doanh nhân khôn ngoan không bao giờ chọn mối làm ăn thua lỗ, Cận Vu Thân có được lợi ích gì khi dạy tiếng Anh cho cô chứ?

 

Cô cũng không thể lợi dụng cậu trắng trợn và lãng phí thời gian của cậu được. Người sợ rắc rối như cậu, cùng lắm chỉ xem cô như món đồ chơi có thể bỡn cợt mà thôi.

 

Ít nhất thì Cận Vu Thân thích sự phản ứng lúc này của Thang Chi Niệm.

 

Ánh mắt cô nhìn cậu như thể muốn nói nhưng lại thôi, trên mặt không có kết quả của sự khôn ngoan hay toan tính, ngược lại dường như có một dòng cảm xúc khó giải thích nào đó.

 

Cận Vu Thân hiếm khi kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của Thang Chi Niệm, nhưng lại nghe thấy cô đáp “thôi khỏi”.

 

Thang Chi Niệm nói: “Thôi khỏi.”

 

Giọng điệu của cô có chút bất lực kèm sự ủ rũ. Giống như cọng giá bị sét đánh trúng, trông rất đáng thương.

 

Xin lỗi nha.

 

Cậu không định cứ vậy mà thôi đâu.

 

“Thôi khỏi?” Cận Vu Thân lần nữa lại giật lấy cuốn sách tiếng Anh trước mặt Thang Chi Niệm, khoảng cách giữa bọn họ bỗng dưng thu hẹp lại.

 

Thang Chi Niệm cũng hiếm khi cứng rắn một lần: “Đúng, tôi nói thôi khỏi!”

 

“Việc đó không tùy vào cậu được.” Cận Vu Thân ngồi lì ở đó, ngón tay khớp xương rõ ràng của cậu nhẹ nhàng xoay cây bút, vẻ mặt ngang ngược.

 

Trò chơi vừa mới bắt đầu, làm gì có vụ muốn dừng là dừng được.

 

Ít nhất Cận Vu Thân lúc này trông có vẻ đang vui, nhìn thấy bộ dạng không khuất phục của Cọng Giá, muốn phản kháng nhưng hoàn toàn bất lực, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu.

 

Cận Vu Thân lật giở cuốn sách tiếng Anh của Thang Chi Niệm, tìm thấy một bài văn, chỉ vào đó nói: “Đọc bài văn này, đánh dấu từ mới và tập trung ghi nhớ, lát nữa tôi kiểm tra.”

 

Thang Chi Niệm muốn lấy lại sách tiếng Anh của mình, nhưng tay chân Cận Vu Thân đều quá dài, cô hoàn toàn không lấy được.

 

Cô muốn lấy, nhưng cậu duỗi tay ra, cô suýt chút ngã nhào vào lòng cậu.

 

Hơi thở của nam sinh quá gần, thậm chí còn có chút hơi nóng phả vào mặt cô.

 

Cuối cùng Thang Chi Niệm cũng biết, tại sao cô luôn ngửi thấy mùi chanh nhè nhẹ, thì ra là từ người của Cận Vu Thân.

 

Hương chanh tươi mát, hòa quyện với hương gỗ, rất dễ chịu.

 

“Đến gần như vậy làm gì?” Cận Vu Thân tựa vào ghế, hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt giễu cợt nhìn Thang Chi Niệm.

 

“Cậu trả sách cho tôi.” Thang Chi Niệm lạnh mặt nói. “Nói năng đàng hoàng.”

“……” Đồ thần kinh. “Trả sách cho tôi.”

“Nghe lời thì tôi trả cho cậu.”

 

Hai người họ gây tiếng động lớn như vậy, cả lớp đều nhìn thấy.

 

Thang Chi Niệm để ý thấy cách đó không xa Cervine đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mình. Người không biết, còn nghĩ cô là “tiểu tam” mất.

 

Đụng độ không được thì mình tránh đi thôi. “Ừ.” Thang Chi Niệm thỏa hiệp.

“Ừ cái gì?” Thái độ Cận Vu Thân hùng hổ dọa người, cậu muốn nghe cô hoàn toàn khuất phục.

 

Thang Chi Niệm làm gì không biết ý đồ của Cận Vu Thân chứ. Cô nghiến răng nghiến lợi: “Được, tôi sẽ đọc bài văn.”

 

Cuốn sách được trả về tay, Thang Chi Niệm tiếp tục quay lưng lại, không nhìn Cận Vu Thân, lặng lẽ bắt đầu đọc bài, lần này không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

 

Thế giới yên tĩnh, Cận Vu Thân cũng không buồn nói gì với Thang Chi Niệm.

 

Cậu nhìn nhìn bóng lưng cô, dáng người nhỏ xíu, như suy dinh dưỡng vậy. Nhìn có giống một học sinh cấp ba đâu.

 

Mặt khác, Diệp Khai Sướng, người ngồi đối diện Cận Vu Thân, đang nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu.

 

Diệp Khai Sướng nhướng mày cố tình nói mấy câu mờ ám: “Thầy Cận, thầy

 

dạy tôi với nà.” “Dạy cái gì?” “Tiếng Anh đó.”

Cận Vu Thân kêu Diệp Khai Sướng biến càng xa càng tốt.

 

“Chậc chậc, Zak thiên vị quá nha, sẵn sàng dạy các bạn nữ cùng lớp nhưng không chịu dạy tôi, tiếng Anh của người ta cũng không tốt mà.”

 

Diệp Khai Sướng là bạn từ nhỏ của Cận Vu Thân. Hai gia đình rất thân thiết, gia cảnh của họ đương nhiên cũng không tầm thường. Cậu ta đeo kính không gọng, vẻ ngoài nho nhã, vóc dáng cũng rất cao.

 

Hiếm khi thấy Cận Vu Thân dây dưa với một nữ sinh nhiều thế này, Diệp Khai Sướng không kiềm được nhìn Thang Chi Niệm thêm một lúc.

 

Thang Chi Niệm nghiêng người, chỉ có một bên mặt đối diện với Diệp Khai Sướng, cái nốt ruồi nhỏ trên sống mũi trông rất đáng yêu. Dáng vẻ học bài của cô nàng rất nghiêm túc, kiểu như thể sắp thi TOEFL vậy.

 

Diệp Khai Sướng mím môi cười cười, đẩy cặp kính không gọng lên, có căn cứ đoán rằng những ngày tiếp theo sẽ không còn nhàm chán nữa.

 

Thang Chi Niệm phát hiện, thật ra phương pháp Cận Vu Thân dạy cô tốt hơn nhiều so với việc cô học thuộc vẹt từ vựng.

 

Lúc Thang Chi Niệm tập trung học bài, tâm trạng của cô cũng bình tĩnh lại nhiều, thầm nghĩ về chuyện vừa rồi. Thay vì tranh chấp vô nghĩa với Cận Vu Thân, chi bằng chấp nhận hoàn cảnh. Nếu cậu thực sự có thể dạy cô thì tốt, dạy không được cũng không thành vấn đề, dù sao cô cũng không tổn thất gì.

Chỉ là, khi Thang Chi Niệm vô tình ngẩng đầu lên, vẫn thấy ánh mắt không có thiện cảm của Cervine.

 

Thang Chi Niệm mỉm cười nhìn Cervine, sau đó cúi xuống tiếp tục đọc bài.

 

*

 

Trong giờ nghỉ trưa, Chu Hiểu Dao nắm tay Thang Chi Niệm, hai người cùng nhau đi đến căn tin.

 

Căn tin của trường quốc tế Hằng Dự tốt hơn rất nhiều so với các trường học

 

bình thường, cũng có rất nhiều loại đồ ăn để chọn lựa, thậm chí còn có quán cà phê trong trường.

 

Chu Hiểu Dao hỏi Thang Chi Niệm: “Cậu có muốn một ly Americano đá không?”

 

Thang Chi Niệm lắc đầu: “Tớ không uống được, mùi như thuốc bắc vậy.”

 

Ở huyện cũng có rất nhiều quán trà sữa và cà phê. Có lần cô bất chợt hứng lên gọi một ly Americano đá, uống một ngụm vào suýt phun thẳng ra.

 

Khó uống cực.

 

Nếu không vì sợ lãng phí tiền thì cô đã vứt nó đi rồi.

 

Chu Hiểu Dao phì cười: “Thật ra tớ cũng cảm thấy thế, hay chúng ta mua trà sữa đi.”

 

“Được đó.”

 

Họ cùng nhau đi mua trà sữa, Chu Hiểu Dao không nói lời nào mà thanh toán thẳng tiền cho cả hai. Thang Chi Niệm không muốn lợi dụng người khác, có nói thế nào cũng đòi trả lại tiền cho Chu Hiểu Dao.

 

“Chỉ có mười mấy tệ thôi, cậu khách sáo với tớ làm gì?” Chu Hiểu Dao không hiểu, đám con gái bọn họ ra ngoài ăn uống với nhau, dường như đều là cô ấy trả tiền.

 

Thang Chi Niệm nói: “Tiền của cậu cũng không phải từ trên trời rơi xuống, anh em ruột còn tính toán rõ ràng nữa kìa. Nếu thật sự nói phải mời, tớ mời cậu mới đúng.”

 

“Tại sao lại là cậu mời tớ?”

 

“Vì cậu là người bạn đầu tiên mà tớ làm quen ở Hằng Dự.”

 

“Vậy hả.” Chu Hiểu Dao cảm thấy rất vui, cả người lâng lâng, nắm chặt tay Thang Chi Niệm, không tranh với cô nữa. Mối quan hệ giữa người với người đúng là phải xem duyên mắt, Chu Hiểu Dao rất thích Thang Chi Niệm.

 

Họ vẫn chưa là bạn bè trên WeChat, Thang Chi Niệm quét danh thiếp WeChat của Chu Hiểu Dao.

 

“Tít”, cả hai thêm nhau làm bạn bè.

 

Hình đại diện của Chu Hiểu Dao là một công chúa hoạt hình rất dễ thương, gần như là một bản sao của chính cô ấy. Tên Wechat của cô ấy là tên tiếng Anh Lucia, cuối tên còn có thêm biểu tượng bông hoa.

 

Hình đại diện của Thang Chi Niệm là Lyly, một ca sĩ người Âu Mỹ nổi tiếng, cô thường hay thay đổi hình đại diện của mình. Gần đây cô thích một cuộc phỏng vấn với Lyly: “Phụ nữ có thể làm bất cứ điều gì.”

 

Thang Chi Niệm rất đồng tình với quan niệm về girl power của Lyly: “Xé bỏ những nhãn mác mà xã hội gán cho phụ nữ, trở thành những người phụ nữ dũng cảm, độc lập và tự do.”

 

Đang là giờ ăn trưa nên căn tin rất đông đúc, cũng có nhiều học sinh ra ngoài tìm đồ ăn khác.

 

Chu Hiểu Dao nhàn nhã dẫn Thang Chi Niệm đến căn tin, sẵn tiện giới thiệu cho cô biết các tòa nhà giảng dạy trong trường. Thực tế giữa các trường quốc tế có sự khinh nhau, nhưng trường quốc tế Hằng Dự là đẳng cấp nhất ở thành phố Hằng Dự. Thứ nhất, mỗi năm trường quốc tế Hằng Dự nhận được số lượng offer của trường quốc tế lớn nhất cả nước. Thứ hai, cơ sở hạ tầng của trường quốc tế Hằng Dự cũng đứng đầu cả nước.

Nhìn ngôi trường này, Thang Chi Niệm vẫn có cảm giác không chân thực.

 

Lúc bọn họ đến căn tin, ở cửa sổ không còn nhiều người nữa, nhưng vẫn còn rất nhiều loại đồ ăn để lựa chọn.

 

Thang Chi Niệm và Chu Hiểu Dao tự chọn phần ăn xong, phát hiện hình như không còn chỗ trống.

 

Cách đó không xa, Diệp Khai Sướng vẫy tay với Thang Chi Niệm và Chu Hiểu Dao, ra hiệu hai người đến đó ngồi chung.

 

Chu Hiểu Dao liền kéo Thang Chi Niệm đi về phía Diệp Khai Sướng. Dù sao họ cũng là bạn học trong cùng một nhóm, tuy Chu Hiểu Dao dường như không nói gì nhiều với Diệp Khai Sướng nhưng mối quan hệ với cậu ta khá tốt.

 

Diệp Khai Sướng đang ngồi với Cận Vu Thân, bên cạnh còn có một nam sinh khác, Thang Chi Niệm có ấn tượng với chàng trai này, là tên đầu đinh kiểu Mỹ lái xe đua hôm qua.

 

Ba chàng trai ngồi cạnh nhau rất bắt mắt, vóc dáng cao ráo, gương mặt nổi bật. Đặc biệt là Cận Vu Thân, hôm nay cậu mặc đồ trắng đen, mái tóc cắt ngắn, nhìn

 

rất mát mẻ. Nhưng biểu cảm của cậu có vẻ không ổn chút nào. Trước bàn ăn của cậu chủ là một miếng bít tết thái lát và salad rau củ, nhưng cậu dường như không muốn ăn.

 

Khác với hai chàng trai cùng bàn, trên người Cận Vu Thân dường như có một luồng khí vô hình.

 

Thang Chi Niệm và Chu Hiểu Dao còn chưa kịp ngồi xuống, tên đầu đinh kiểu Mỹ đã kêu lên: “Cọng Giá!”

 

Tạ Bành Việt khá ngạc nhiên khi thấy Thang Chi Niệm ở đây. Cậu ta dịch ghế ra để nhường chỗ cho hai cô gái.

 

“Đàn anh, anh nói cọng giá gì vậy?” Chu Hiểu Dao vẻ mặt khó hiểu hỏi Tạ Bành Việt.

 

Thang Chi Niệm chú ý đến giọng điệu của Chu Hiểu Dao khi nói chuyện với đàn anh, giọng nói trong trẻo, đôi mắt long lanh, như thể cô công chúa nhỏ đã gặp được hoàng tử mình thích.

 

Lẽ nào Chu Hiểu Dao thích tên đầu đinh kiểu Mỹ này?

 

Nhưng độ tuổi này là thời điểm bắt đầu biết yêu. Nếu Cervine có thể thích Cận Vu Thân thì Chu Hiểu Dao thích Tạ Bành Việt cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

 

Tạ Bành Việt chỉ vào Thang Chi Niệm cho Chu Hiểu Dao biết, cười tươi nói: “Là người bên cạnh em đó, nhìn như cọng giá vậy.”

 

Chu Hiểu Dao đính chính với Tạ Bành Việt: “Đâu có giống.”

 

Thang Chi Niệm cũng không nói nên lời, tự dưng khi không gọi cô là Cọng Giá gì chứ? Bộ ăn hết giá đỗ nhà anh hả?

 

Cô nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi anh đang nhạo báng tên tôi hả? Hay có thành kiến với tôi? Khinh thường?”

 

Bị cáo buộc một tội danh lớn như vậy, Tạ Bành Việt vội giải thích: “Không, không, không, đừng hiểu lầm, chỉ là thấy em khá dễ thương.”

 

“Nếu em thấy phiền, thì cho anh xin lỗi.” Tạ Bành Việt nói thêm. “Không sao.”

 

Người thẳng thắn nói chuyện cũng đi thẳng vào vấn đề. Thang Chi Niệm không so đo việc mình bị gọi là giá đỗ, ai muốn gọi cô là gì thì cứ gọi, dù sao cô cũng không mất miếng thịt nào.

 

Cô ngồi xuống với mâm cơm của mình, bắt đầu nếm thử tiêu chuẩn căn tin của Hằng Dự.

 

Diệp Khai Sướng rất tò mò về phản ứng của Tạ Bành Việt khi nhìn thấy Thang Chi Niệm: “Anh biết cô ấy hả?”

 

Tạ Bành Việt thì thầm điều gì đó vào tai Diệp Khai Sướng. Diệp Khai Sướng nghe xong lộ vẻ mặt kỳ quái: “Chả trách!” Tạ Bành Việt: “Chả trách cái gì?”

Diệp Khai Sướng đẩy nhẹ cặp kính không gọng của mình lên: “Chả trách Zak chịu ngồi cùng bàn với Thang Thang, còn chịu dạy tiếng Anh cho Thang Thang nữa đó!”

 

Đôi mắt Tạ Bành Việt mở to khi nghe điều này.

 

Cậu ta đoán đúng rồi! Cậu ta đã đoán trúng! Cậu chủ bá đạo phải lòng cô bảo mẫu nhỏ!

 

Cận Vu Thân, cậu hãy chờ mà đắm chìm đi nha! Cái đồ cứng miệng nhà cậu!

 

“Thang Thang?” Cận Vu Thân nhíu mày, hỏi Diệp Khai Sướng: “Hai người thân lắm hả?”

 

Diệp Khai Sướng nhún vai, cười cười hỏi Thang Chi Niệm: “Cậu không ngại tôi gọi cậu là Thang Thang chứ?”

 

Thang Chi Niệm lắc đầu: “Bạn bè tôi cũng gọi tôi là Thang Thang.” Tạ Bành Việt nói: “Nghe dễ thương đó.”

Diệp Khai Sướng: “Phải nghe hay hơn Cọng Giá rồi.”

 

“Nghe hay hơn một tẹo.” Tạ Bành Việt hỏi đùa Thang Chi Niệm, “Thang Thang, em có muốn đàn anh này dạy tiếng Anh cho không? Tiếng Anh của anh cũng rất giỏi, anh dạy em miễn phí, không cần trả đồng nào đâu!”

 

Đột nhiên, chiếc ghế dưới chân bị đá một phát, Thang Chi Niệm vô thức ngẩng

 

đầu lên.

 

Là Cận Vu Thân.

 

Cậu chủ dùng đôi chân dài đá vào chân ghế của Thang Chi Niệm, hất cằm về phía cô: “Đi mua cho tôi một chai nước.”

 

Phản ứng trong tiềm thức của Thang Chi Niệm là: Mắc gì sai bảo tôi hả?

 

Nhưng sau khi nghĩ lại, cô không muốn so đo tranh cãi với Cận Vu Thân. Mua chai nước thôi mà, nếu có thời gian ở đây cãi với cậu, có thể mua được vài chai rồi.

 

“Được thôi.”

 

Thang Chi Niệm ngoan ngoãn đứng dậy, đang định đi ra quầy tạp hóa thì bị Cận Vu Thân gọi lại.

 

Cận Vu Thân ném thẻ ăn cho Thang Chi Niệm: “Dùng thẻ tôi trả.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...