Khiêu Vũ Với Quỷ

Chương 15


Chương trước Chương tiếp

Nikki dựa vào cây gỗ già khẳng khiu, hơi thở dồn dập, cổ họng đau rát. Cô luôn nghĩ mình khá khỏe mạnh, nhưng việc trèo lên ngọn núi này đã nhanh chóng dập tắt suy nghĩ đó. Cô nhìn bóng tối phía trước và tự hỏi không biết họ còn phải trèo xa nữa không. Và cô biết xoay sở thế nào? Bắp thịt ở chân cô như bị đốt. Cô không thể đi thêm một bước nào nữa.

“Uống chút gì đi em.” Michael lấy một lon nước từ túi anh đeo ra đưa cô.

“Cám ơn anh,” cô đáp lại rồi bật nắp.

Anh gật đầu, quét mắt qua màn đên tĩnh lặng.

“Có gì không?” cô hỏi, sau khi uống một ngụm lớn.

“Không có gì. Còn em?”

Cô lướt qua màn đêm. Lạnh lẽo bò lên da cô. Không có gì cô có thể nói rõ được, chỉ có bản năng đang lên tiếng cảnh báo. “Hắn ở đây, đâu đó.”

Michael gật đầu. “Hắn loanh quanh để xem trò vui.”

Cô nhìn anh khó chịu. “Giết người không thể là trò vui được.”

“Với một kẻ như Jasper thì có đấy.” Anh nhìn cô như để ước chừng. “Sẵn sàng chưa?”

Chưa. Cô nuốt nốt chỗ nước rồi đưa anh cái lon. Trong khi đi theo anh lên dốc, cô không thể không nhận ra trông anh rấ thong dong và thoải mái. Trông như thể anh không có mối bận tâm gì trên đời. Nhưng căng thẳng và lo lắng dâng đầy trong kết nối. Cô vẫn không thể đọc suy nghĩ của anh trọn vẹn, nhưng xét cho cùng cô không muốn. Nhất là nếu điều đó đồng nghĩa với việc biết rằng cơ hội thực hiện trót lọt cuộc giải cứu này rất nhỏ.

Cô nắm chặt cái đồng hồ trong túi. Hơi ấm của nó làm cô dễ chịu, nhịp đập chậm nhưng đều đặn nói rằng Jake vẫn còn sống.

Cổng vào nhanh chóng hiện ra lờ mờ trước mắt họ, một cái hố rộng ngoác được viền gỗ trông lâu đời hơn Lyndhurst. Già hơn cả Michael.

“Thanh gỗ chẳng cũ đến mức đấy đâu,” anh nói, vừa đưa cô cây đèn pin vừa cười nửa miệng. “Này, em cầm lấy.”

Cô rọi đèn lên lối vào. Luồng sáng chỉ đi được một đoạn rồi bị bóng tối dày đặc nuốt chửng. Nhưng thế là đủ để nhìn thấy những dấu chân. Michael ngồi xổm xuống và rờ rầm đường viền của những dấu vết.

“Thây ma,” anh nói, chỉ vào một dấu chân hơi bị kéo lê ở góc. “Thấy không? Chúng đi rất nặng nề, và kéo lê bàn chân. Jasper sẽ không để lại những dấu vết, và hắn chắc đã vác Jake vào.”

“Chúng ta biết hắn cài bẫy sẵn.” Vậy tại sao linh cảm của cô chưa xuấ hiện và báo động điều gì?

“Sẽ không có gì đâu.” Michael đứng lên, phủi bụi trên bàn tay. “Jasper lại đang dùng lưới linh cảm - anh có thể cảm thấy nó dao động. Nó trùm lên cả khu vực này, và có lẽ là đang cản trở khả năng của em.”

Thế những chiếc đồng hố vẫn đập tích tắc giữa những ngón tay cô. “Em vẫn cảm nhận được Jake.”

“Chẳng qua là vì Jasper muốn em tìm thấy anh ta.”

Cô run lên. “Vậy là phần khả năng còn lại của em sẽ trở nên vô dụng à?”

“Có lẽ. Em sẽ không biết chắc nếu không thử, và tấm lưới sẽ tóm được em nếu em làm thế.”

Bụng cô quặn lại. Cho dù cô thường xuyên ước được là người bình thường, cô biết từ sâu thẳm rằng mình đã dựa vào chúng quá nhiều và không thể để mất. Khoảng thời gian ngắn ngủi với Jasper đã chứng minh cô cực kỳ vô dụng khi không có chúng.

Michael nắm lấy tay cô. “Em không đơn độc, Nikki.”

Cô nhắm mắt, chống lại hơi ấm lan tỏa khắp toàn thân. Muốn một ai đó nhiều như cô muốn Michael không phải là một điều đúng đắn. Cũng là không đúng khi cần cái nắm tay của anh, sự êm ái của vòng tay anh để đánh đuổi quỷ dữ.

“Em sẽ luôn đơn độc,” cô nói, và lùi xa khỏi anh. Không có cách nào khác. Khi mà tình yêu của cô là lời nguyền rủa của cái chết. Michael có thể là một ma cà rồng, nhưng điều đó không làm anh bất khả xâm phạm. Monica là một minh chứng cho việc ma cà rồng cũng có thể chết nhanh như người thường. “Đi thôi.”

Anh quay đi và không nói gì. Cô đi theo anh vào bóng tối, tay cô run làm ngọn đèn nhún nhảy tung tăng.

Nước nhỏ giọt tong tỏng là âm thanh duy nhất cô nghe được trên nền tiếng chân của cô. Michael không gây ra một chút tiếng động gì, im lìm như một bóng ma. Khí lạnh luốn qua quần áo và chạm vào người cô với những ngón tay buốt giá.

Cô run lên và lùi gần vào tấm lưng rộng của Michael. Tâm năng của cô có thể vô dụng vào thời điểm này, nhưng cô vẫn cảm thấy sự quỷ quái của Jasper quanh mình. Kể cả bầu không khí họ thở cũng bị ô uế bởi nó.

Cô quét đèn pin qua bức tường trơn tuột nhơ nhớp. Nước chảy thánh dòng dưới chân họ, nhưng chảy đi đâu? Cô nhớ quần áo Jake rất ẩm và đóan ở đoạn nào đó họ sẽ gặp hồ nước. Hy vọng hồ nước không quá sâu. Cô không biết bơi.

Michael đột ngột dừng lại, cô đâm sầm vào lưng anh. “Lần sau dừng lại anh nhớ nói trước.” Cô lẩm bẩm, vừa xoa mũi vừa đi vòng qua anh.

Lối đi dẫn đến một cái hồ rộng rất phẳng lặng. Cô rên lên. Không có vẻ gì là lối đi sẽ trồi lên trên mặt nước cả.

“Em bởi giỏi cỡ nào?” Michael quỳ xuống cho tay xuống nước.

“Như một tảng đá.” Cô chiếu đèn xuống nước. Không có cách nào biết nó sâu cỡ nào. Tối quá không nhìn được đáy.

Michael ngửi nước trên tay, rồi thận trọng nếm. “Kinh quá,” anh nói, vẩy nước đi. “Em làm gì thì làm, đừng uống nước.”

“Em thậm chí không muốn xuống nước, đứng nói là uống.” Cô lùi lại khỏi bờ hồ. Cô càng nhìn nước càng chắc đây là một cái bẫy. Cô phải chạy ra khỏi đường hầm này và chạy xa khỏi cái chết đang chờ mình…

Và nếu cô làm thế, Jake sẽ chết.

Michael chạm vào tay cô. Lần này cô không giằng ra.

“Đi gần và nắm lấy tay anh, dù có chuyện gì xảy ra.”

Lo lắng của anh chạy vào kết nối, như ngọn lửa sưởi ấm hồn cô. Cô nắm chặt tay anh. “Em sẽ làm thế, tin em đi. Nhưng em có thể không làm chuyện khác.”

Anh lướt tay qua má cô. “Cố nắm chặt tay anh. Chúng không thể dìm anh, nhưng em thì có thể.”

Như thể cô cần sự nhắc nhở của anh. Anh đẩy cô về phía trước. Những gợn sóng đen xé mặt hồ và chạy về phía bóng tối. Nước dâng đến chân, rồi quá hông, và mỗi bước về phía trước lại khó khăn hơn. Cô giữ tay trên mặt nước để ánh đèn chiếu vào chỗ tối. Nhưng cô cũng trông chừng mặt hồ - phòng khi có gì đó nhảy lên và cướp đèn. Thứ cô không cần nhất lúc này là bóng tối hòan toàn.

Kết nối bừng dậy, Michael chạm vào suy nghĩ cô. Hơi ấm bọc quanh cô, một cái kén kết bằng sự êm ái và dẻo dai. Một cô gái có thể sẽ quen với sự ân cần này, cô nghĩ, và báo động rung leng keng trong tim cô. Bởi vì cô đang dần không thể hiểu sự ân cần đó, và nó sẽ khiến việc anh ra đi khó chấp nhận hơn.

Họ đi tiếp trong nước lạnh, từng bước chân chậm chạp như thể đang đi trong đường đặc quánh.

Michael bóp nhẹ tay cô. “Được nửa đường rồi. Đừng lo, mình sẽ qua được thôi.”

“Ý anh là cái hồ này có bờ à?” Nếu co thì ánh đèn cũng chưa rọi tới.

“Có. Đáy hồ đang nâng lên cao dần.”

Họ đang đi trên một con đường ư? Cô dẫm lên một phần đất đầy nhớt trơn tuột. Cô thét lên sợ hãi. Đèn pin ngập xuống nước và bóng tối khép lại. Dày đặc và nặng trịch. Ôi không…

Michael kéo mạnh cô lên, gần như lôi tay cô ra ngoài.

“Hay rồi,” cô nói khẽ, thầm mong mình không lộ vẻ sợ hãi ra ngoài. “Giờ thì em ướt sũng.”

Lo lắng chạy trong kết nối. “Em có sao không?”

Cô lắc đèn pin. Nước nhỏ giọt trên mặt, châm vào da râm ran. Đèn chớp chớp rồi sáng hẳn. “Giờ thì không sao rồi.”

“Tốt. Đừng trượt chân nữa nhé. Em sẽ làm anh rụng tim mà chết đấy.”

Cô ngước lên. Sự nghiêm túc trong lời nói của anh khiến cô rung động. Nghe như thể anh rất quan tâm - thực sự quan tâm. Anh bảo cô ma cà rồng không có cảm xúc - không thể yêu. Có phải đấy chỉ lời nói dối? Đôi khi anh lại nói hay làm gì đó làm cô nghxi anh đã dối cô.

“Đi tiếp được chưa?”

Cô chạm vào cái đồng hồ. Nhịp đập rất mơ hồ. “Đi thôi,” cô nói.

Thêm vào đó, di chuyển tốt hơn đứng yên. Di chuyển liên tục khiến họ khó bị bắt hơn. Cô vừa run vừa chiếu đèn trên mặt nước. Nhưng gợn sóng lăn tăn tiếp tục cuộn ra xa, tan dần trong bóng tối. Ở phía xa nước vẫn nhỏ tong tỏng, nhưng mặt hồ đường như nuột chửng mọi âm thanh khác.

Ai đó đang ở kia, nhìn họ. Cô liếm môi. Càng lúc càng khó lờ đi thôi thúc muốn được chạy.

“Michael.”

“Anh biết.” Anh đáp cụt lủn. “Cứ đi thôi. Đằng nào chúng ta cũng không làm gì được ở chỗ này.”

Mực nước thấp dần, từ ngực xuống còn đến hông. Nhưng nó vẫn đặc quánh như hồ, mỗi bước đi đều nặng nề, khó khăn.

Có gì đó chạm mạnh vào quần. Cắn môi, cô cố nén để không chạy. Nước đặc cản trở mọi chuyển động nhanh. Cô sẽ ngã… và đó chắc là điều Jasper dự tính trước.

Nhưng cô ước giá như mình biết thứ đang chạm vào cổ chân cô.

“Hắn đang vờn ta thôi.”

Giọng Michael bình tĩnh nhưng giận dữ cháy trong kết nối. “Thế anh nghĩ chúng ra sẽ không bị tấn công à?”

“Không phải ở đây. Mà cũng không phải bây giờ.”

Cô ước mình được hưởng một chút tự tin của anh. Nước đen rút xuống thêm, bước đi trở nên dễ dàng hơn. Cô quét đèn pin vào bóng tôi phía trước, thấy đường hầm đang hẹp dần lại. Trần của hầm chỉ cách đầu họ một khoảng ngắn.

“Hy vọng chúng ta sẽ không phải bò,” cô lẩm bẩm. Viễn cảnh phải cho tay và đầu gối xuống bò làm bụng cô nhộn nhạo.

“Anh không thể hình dụng Jasper phải bò, nên chắc chúng ta cũng không cần làm thế đâu.”

“Anh thực sự biết hắn rất rõ nhỉ?”

“Phải trả nhiều giá đấy. Như anh nói rồi, hắn đã lẩn trốn hội của anh một thời gian dài.”

“Và hội của anh săn đuổi hắn trước hay sau khi hắn giết anh trai anh?”

“Trước.”

Nhưng là việc cá nhận khi Jasper giết Patrick. “Hội có giết tất cả các ma cà rồng uống máu người không?”

Anh nhún vai, một cử động cô bắt được trong rìa ánh sáng. “Không phải tất cả. Có một vài người kiềm chế được việc giết chóc và sống rất lâu.”

“Một vài, không phải nhiều, cô kết luận từ giọng điệu của anh. Cô tự hỏi anh đã làm thế nào, mất bao lâu để anh đè nén cám dỗ thứ mà luôn hiện rõ mồn một trong Jasper.

“Jasper là tên giết người,” Michael nói tiếp một cách lạnh lẽo. “Luôn luôn. Kể cả trước khi chuyển đổi, hắn say mê nỗi đau của các nạn nhân.”

Và giờ hắn đang mở đại tiệc trên người Jake. Bụng cô đau quặn. Cô nuốt khan và ép một chút bông đùa vào giọng mình. “Loại như hắn làm thế giới ma cà rồng bị mang tiếng xấu anh nhỉ?”

Anh bóp tay cô. “Cũng gần như thế.”

Họ đi trong im lặng. Cô chiếu đèn qua các lớp bóng tối. Không có gì chuyển động, nhưng có gì đo lay động trong bóng tối ở phía trước.

Michael đột ngột dừng lại. “Có chuyển động ở phía trước.”

“Ở đâu?”

“Đường hầm rẽ quanh ngay trước mặt. Có gì đó chuyển động trong đó.”

Cô run run. Chắc chắn là bọn thây ma. Không thể là Jasper, không sớm thế này. Hắn sẽ vờn họ một lúc lâu nữa.

“Chúng ta có thể quay lại.” Nhưng thế cũng có nghĩa là bỏ mặc Jake chết ở đây.

“Không. Anh không nghĩ Jasper sẽ để chúng ta quay lại.” Cậu trả lời của anh lơ đãng như thể anh đang tập trung vào chỗ nào đó.

Năng lượng tràn trong kết nối. Anh đang dùng khả năng của mình để xem xét mối đe dọa phía trước. Sao mạng của Jasper không ảnh hưởng đến anh?

“Nó không nhắm vào anh. Và có hai thây ma ở kia. Chỉ là trò đùa thôi, không hơn.”

Đùa. “Ta làm gì đây?”

“Ta không làm gì cả. Anh sẽ lo liệu bọn chúng.” An phớt một nụ hôn qua tóc cô rồi biến mất vào bóng tối.

“Michael?” cô rít lên khi tay anh rời ra. “Michael!”

Không có câu trả lời. Tuyệt thật. Nhỡ bọn thây ma chỉ là cách đánh lạc hướng để chia rẽ họ thì sao?

Có cái gì đó uốn éo quanh chân cô. Nén một tiếng sợ hãi, cô chiếu đèn xuống chân. Nước lay động, có gì trơn nhẫy, màu nâu dài ngoằng hiện lên trên mặt nước đầy dầu rồi lẩn xuống dưới.

Miệng cô khô đắng. Rắn. Có rắn dưới nước.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. Nước sóng sánh, rắn trườn và cuốn vào chân cô. Chúng là thật hay chỉ là ảo giác?

Chắc chắn chúng rất thật. Một con cuốn quanh chân cô, cô đá nó ra. Một cái đầu màu nâu béo múp trồi lên từ mặt nước, rít lên phì phì. Cô hét lên và đập nó bằng cái đèn. Nó chìm xuống hợp sức với bọn ở phía dưới. Cô nhảy qua chúng và chạy thục mạng về phía bọn thây ma và Michael.

Ánh đèn nhảy nhót, tạo ra những bóng sáng điên đảo kỳ quái trên tường nhầy nhớt. Bóng tôi phía trên ánh đèn như rất ngột ngạt, giống như một con quái vật đang chực nhảy xổ ra. Cô lật đật chạy, rủa thầm vì Michael đã bỏ cô lại.

Bọn rắn đuổi theo. Thật hay không thì chúng cũng đang đuổi theo. Cô nắm chặt cái đèn và cố chạy nhanh hơn.

Michael! Cô hoảng hốt lần tìm kết nối giữa họ. Không có trả lời, chỉ hoàn toàn trống rỗng. Anh có nghe thấy cô khi anh chỉ như một cái bóng không?

Lại thêm một điều nữa cô không biết. Tim đập nhanh như đôi chân đang guồng hết mức, cô nghe tiếng rít của rắn trên nền tiếng chân mình. Cô rất muốn dùng năng lượng của mình, nhưng biết đất chính là thứ Jasper muốn. Hắn sẽ tóm lấy cô ngay giây phút cô tung năng lượng.

Khỉ thật, cô cũng đâu đến nỗi vô dụng khi không dùng năng lượng. Cô có dao. Cô có thể dùng dao để tự vệ. Tại sao phải chơi trò của Jasper nhiều hơn mức cần thiết? Cô dừng chạy, quay phắt lại. Nước im lìm. Rắn, nếu là thật, cũng đã biến mất rồi.

Nikki. Anh sắp đến chỗ em rồi.

Cô nhắm mắt lại, hít sâu, cố tự trấn tĩnh. Chẳng qua là một trò chơi. Khi cô đứng vững, Jasper lùi lại. Có lẽ Michael nói đúng. Có lẽ Jasper thức sự sợ khả năng của cô.

Ý nghĩ đó cũng không làm cô bớt căng thẳng. Cô chiếu đèn về phía trước. Bề mặt lay động liên tục, nhưng cô không thấy Michael. Chỉ khi lại gần cô, anh mới rũ bỏ lớp bóng tối.

“Em có sao không?”

Anh lướt tay qua má cô. Cô ước anh ôm mình vào lòng cho đến khi cơn lạnh và nỗi sợ qua đi. Nhưng ho không có thời gian - Jake đang chết dần. Họ phải đến chỗ anh thật nhanh.

“Em không sao.” Cô lùa tay vào mái tóc ướt đẫm. Anh sẽ nghĩ gì nếu biết cô vừa chạy trốn một đám rắn không tồn tại? “Chỗ này bắt đầu khiến em sự khiếp vía. Bọn thây ma sao rồi?”

“Chúng biến mất rồi.”

Cô nhướng mày. “Sao thây ma lại biến mất được?”

Anh nhún vai, nhìn chăm chăm vào bóng tối. “Anh không biết. Anh vừa lại gần thì mất dấu của chúng.”

Cô nhấp nhổm nhìn về phía trước. Nếu Jasper đánh lừa được giác quan của Michael thì họ sẽ gặp rắc rối to đây.

“Đi nào.” Anh đưa tay nắm tay cô và khẽ xoa mấy ngón tay. “Chúng ta cũng không làm được gì ngoài việc đi tiếp.”

Hơi ấm của anh khiến cô thấy an toàn hơn khi họ đi tiếp.Nhưng vài phút sau họ dừng lại.

“Ngã ba. Đi đường nào bây gìơ, Nikki?”

Cô nắm lấy cái đồng hồ. Nó vẫn đập, nhưng nhịp đập đã chậm hơn, loạn hơn. Họ còn quá ít thời gian.

“Bên trái.” Cô nhào về hướng đi, nhưng Michael chụp cô lại, suýt nữa bẻ sái vai cô. Cô rủa thầm. “Có chuyện gì thế?”

“Bọn thây ma quay lại.”

Cô chiếu đèn vào đường hầm nhưng không nhìn thấy gì. “Chúng ta không thể cứ đứng đây, Michael. Chúng ta phải đi cứu Jake.”

Anh lưỡng lự, rồi nhún vai. “Vậy thì đi.”

Tường hẹp lại, đe dọa sẽ bóp nghẹt họ. Những vệt nhợt lòng thòng sượt qua quần áo cố tựa như những ngón tay dài xanh xám của người chết.

Thêm hai mưới bước nữa, họ ra khỏi mặt nước và đi vào hang lớn. Cô chớp mắt và dừng lại, quá ngạc nhiên. Ánh đèn tạo ra những bóng nhảy múa. Có gì đó trong không khi tại nên cảm giác về sự trống rỗng mênh mông.

Rồi cô nhìn thấy một hình người xiêu vẹo dựa vào tảng đá. Khẽ kêu lên, cô chạy tới. Ngồi xổm xuống cạnh Jake, cô cuống cuồng tìm mạch. Vẫn còn, chậm, loạn nhịp và rất yếu.

“Anh ấy đang chết dần,” Michael khẽ nói, dừng lại sau cô.

Cô nuốt cục nghẹn đang dâng lên trong cổ và chớp mắt để giữ những giọt nước đang chực trào ra. “Không. Em sẽ không để anh ấy chết.”

Anh không thể chết và bỏ mặc cô một mình. Cô sẽ không thể chịu đựng nổi.

“Jasper đã uống máu anh ấy. Không còn đủ máu để giữ cho tin họat động…”

Giọng Michael nhòa đi, cô vội ngước lên. Anh đang lắng nghe sự im lặng, mặt anh tĩnh như suy nghĩ của anh, không để lộ ra điều gì. Quỷ dữ khép lại quanh họ, tim cô chòng chánh sợ hãi. Kế hoạch của Jasper sắp được trình diễn. Cô với ra và chạm vào má Jake đã tái nhợt. Da anh lạnh hơn ngón tay cô.

“Jake? Làm ơn dậy đi mà.”

Không có phản ứng gì, cô cũng không trông đợi anh sẽ trả lời. họ phải đưa anh đi bệnh viện nếu còn muốn cứu anh.

“Chúng ta không thể ở đây…”

“Em sẽ không bỏ mặc anh ấy!”

“Nikki…”

“Em không muốn nghe Michael.” Cô nắm chặt tay mình và nhìn anh chằm chằm. Cô không thể bỏ Jake chết ở đây, như cô đã từng để mất tất cả những người cô yêu trên đời chết.

“Ah chỉ định nói là chúng ta phải đi thôi. Nào, đứng sang một bên để anh cõng anh ấy.”

Cô đứng sang bên, nhìn anh dựng Jake lên. Cò gì lập bập trong không khí giữa họ. Cô quay lại - quá muộn để nhìn xem nó là cái gì. Cô cắn môi, nắm chặt tay. Jasper lại đnag đùa giỡn. Cô phài lờ hắn đi, phải…

Một tiếng nổ phá tung màn im lặng. Mặt đất rung lên, cô hét lên, loạng choạng, bóng tôi phủ đầy lữa và cái chết sầm sập kéo đến.

Michael túm tay và kéo cô đứng lên. Tiếng rầm rầm đinh tai nhức ón chạy trong bóng đêm. Jasper vẫn chưa đùa xong với họ.

“Chạy đi.” Michael hét lên và đẩy cô về phía trước.

Cô chạy, né đất và đá đang rơi, ánh đèn pin chỉ rọi sáng được mặt đất ở cách cô một bước chân. Đất cát đầy trong không khí, một màn mây dày bụi xộc vào cổ, làm cô ngạt thở. Cô không biết mình đang chạy đi đâu. Cô chỉ chạy, lao từ bên này sang bên kia theo nhịp đất rung.

Michael ở sau lưng cô, thở nặng nhọc. Cô không muốn anh chết, và biết họ sẽ chết nếu không ra khỏi đường hầm này kịp thời. Ý nghĩ tăng nặng lượng mới cho chân cô.

“Rẽ sang trái.”

Chân cô trượt trên phần đất trơn. Cô vung tay để giữ thăng bằng và cố đứng vững. Hy vọng là Michael xác định phương hướng tốt hơn cô. Đất đá rơi vụn làm bóng tối thành một thé giới khác. Thở đã khó, chưa nói đến phải nhớ đường nào dẫn ra đâu.

Một tiếng nổ nữa vang lên. Đá rơi ầm ầm từ trên trần. Cô giơ tay lên cô che đầu. Đất đập vào cô, xé rách tay và vai. Cô loạng choạng, ngã, bị vấp đầu gối. Michael vòng tay qua em cô. Anh nhấc cô lên và đưa họ ra khỏi nguy hiểm trước mắt.

Vài phút sau, anh thả cô ra và đẩy cô về phía trước. “Chạy. Chạy thôi.”

Nỗi sợ của anh thành hình khối, giăng đầy trong không trung. Không phải sợ cho anh mà cho cô. Biết được thế chân cô như mọc cánh.

“Rẽ phải!”

Cô quay, né đá rơi, thở nặng nề vì màn bụi dày.

“Cẩn thận…”

Michael hét lên cùng lúc linh tính của cô báo hiệu. Cô xoay người, tránh cú chộp của một thây ma trong gang tấc. Cô trượt rồi quay lại và chiếu đèn vào mắt quái vật. Nó vẫn nhào tới cô. Cô né và rút dao cầm trong tay.

Michael túm tay lôi cô lại.

“Để anh,” anh nói, đẩy Jake cho cô.

Sức nặng của Jake đập mạnh, cô hự lên một tiếng, lảo đảo ra sau cho đến khi cham tường. Đá chọc mạnh vào lưng, đau đến tận xương tủy. Cô vòng tay qua ngực Jake, giữ anh đứng thẳng.

Một đợt sụt đá nữa. Cô nhìn lên, không hiểu Jasper có định phá toàn bộ hầm than để chôn sống họ không. Có lẽ chỉ là một đợt nữa cho trò chơi thêm chắc chắn.

Cơn ớn lạnh chạy qua cô. Jaspẻ ở rất gần, rất gần. Cô thấy sự quỷ quái trong hắn, sự hả hê của hắn…

Một hình người hiện ra từ bóng tối. Nikki nuốt khan, tay nắm chặt con dao. Michael, không phải Jasper. Cô thở phào, nhẹ nhõm vô cùng.

“Đi thôi.” Anh nói, đỡ lấy Jake từ tay cô.

Nước sâu dần, dâng đến ngực cô. Cô nhớ lại đống rắn lúc trước. Thật hay không, cô cũng không muốn gặp lại chúng. Cô dùng dằng, không biết nên làm gì tiếp.

Một tiếng nổ nữa xé toạc màn đêm. Trần trên đầu cô đổ sụp, một loại đất đá rơi là làm cô đổ gục xuống.

“Nikki!”

Tiếng hét của Michael tắt ngúm khi cô bị rơi xuống nước. Đất đá rơi xuống quanh cô, giam hãm cô, nhốt cô dưới nước bẩn. Hoảng loạn cực độ. Cô đấm, đá, cố gắng đến tuyệt vọng để tự giải thoát, để trồi lên trên mặt nước. Lửa cháy hừng hừng trong ngực, cô cố chống lại nhu cầu thở. Thêm đá rơi, đập vào nước ầm ầm, làm cô rồi trí. Nỗi đau bùng lên trong người cô, và nhu cầu mở miệng, hít thở trở nên không thể cưỡng lại được.

Cô ngã nghiêng ra khi đá đập vào vai, đầu cô vai phải cái gì cứng. Lửa đỏ lan trong đầu. Cô há miệng ra đau đớn, nuốt nước, hét lên đau đớn rồi bóng tối dần nhấn chìm cô.

* * *

Nikki! Nikki! Nghe anh này!

Tiếng hoảng hốt đập vào tiềm thức. Cô nhíu mày, không cử động được, không nhìn được, cơ thể là một khối nặng im lìm kéo cô chìm xuống.

Nikki! Nghe anh này!

Lửa vàng bao quanh sự tĩnh lặng bọc lấy cô, giải thóat cô khỏi nỗi sợ, đổ đầy cô với yên bình và khao khát mãnh liệt muốn hòa mình vào lửa.

Không!

Nhạc êm dịu tràn ngập các giác quan. Phủ ngập cơ thể lạnh giác của cô với hơi ấm, giải phóng cô khỏi sức nặng của nỗi đau đang giam giữ cô. Bỗng dưng tự do, tâm hồn cô vui mừng, nhảy múa trong vẫng hào quang khi cô trôi về phía dải ánh sáng vàng rực rỡ.

Ở lại với anh!

Có gì trong lời cầu khẩn tha thiết đó làm cô chần chừ, và tiếng gọi của ánh sáng vàng kia dừng lại. Nhưng cô không có sức để quay lại, không có can đảm để đối mặt với sợ hãi và đau đớn. Dải sáng màu mật lại lấp lánh, mới chào cô, vẫy gọi cô…

Nikki, anh cần em. Đừng bỏ anh.

Tiếng gọi làm tim cô thổn thức, những giọt nước mắt chua xót. Cô không xứng đáng với sự tha thiết của lời cầu khẩn đó, không chắc rằng cô đủ sức hiểu. Và muộn quá rồi. Muốn rồi. Nhảy múa trong vầng hào quang, cô trôi gần hơn về phía vệt vàng.

Nikki, em có muốn sống không?

Cô có muốn không? Câu hỏi ang vang trong hơi ấm mềm mại bao quanh cô. Cô có muốn sống không. Hình ảnh về Michael chạy qua đầu cô. Ồ có, cô muốn sống. Nhưng chỉ với Michael thôi. Và đó là một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực.

Đằng nào cũng quá muộn rồi. Không còn lựa chọn nữa.

Không! Nếu em tin anh, vẫn còn một cách.

Không! Không phải sống như một ma cà rồng! Thà chết còn hơn sống như ma cà rồng.

Suy nghĩ anh lạnh băng. Em có tin anh không?

Lòng tin là một ngọn lửa le lói rất dễ tắt. Chỉ có vài người dành được hơi ấm của nó sau khi bố mẹ cô qua đời. Chỉ có Jake, và Jake cũng đang chết.

Jake cần em, Nikki. Anh cần em.

Cô nhắm mắt lại trước nỗi đau trong lời cầu khẩn của anh. Michael không cần cô. Anh không cần bất cứ ai. Có thể đó là một nửa vấn đề của cô. Anh sẽ ra đi, sẽ không có gì ảnh hưởng đến anh cả.

Nhưng Jake phải sống. Anh không thể chết vì cô.

Lại đây với anh Nikki. Để anh cứu em. Vì Jake, nếu không phải vì anh.

Cô quay đầu bối rối, sợ đi lên trước, sợ quay lại phía sau. Ánh sáng ấm áp chấp chới, dịu dàng. Cô thở dài. Sự bình yên cô đa tìm rất lâu cuối cùng cô cũng tìm thấy ở đây. Buông tay và hòa mình vào hơi ấm đó thật dễ dàng. Dễ, nhưng có đúng không? Cô không biết, và nó làm cô sợ hơn cả ý nghĩ về cái chết.

Tha lỗi cho anh, Nikki. Anh không thể để em làm điều này.

Có gì đó túm lấy tâm hồn cô và lôi cô trở lại bóng tối. Ánh sáng vàng rực rỡ bắt đầu mờ đi. Nước mắt cô lã chã và cô cố với về phía đó, một người tuyệt vọng gắng sức bơi, cố chống lại cơn thủy triều đang kéo cô ra xa. Những cố gắng của cô bị lờ đi. Ánh sáng biến mất, cô bị ném vào tầng tầng lớp lớp bóng tối và những nối đau đong đầy.

Rồi màn sướng đỏ bao phủ não cô và kéo cô đi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...