"Phốc…."
Tô Lạp lại vừa uống vào một ngụm nước, vốn còn đang lo sợ khi thấy Lâm Khả Phàm dấy lên một tia hy vọng trong lòng Lâm Chỉ Chỉ, không ngờ anh lại nói ra tên tuổi khiến cô bị hoảng sợ đến độ sặc nước lần hai!
Lôi thiếu? Tại sao anh lại gọi thuận miệng như vậy? Chẳng lẽ anh cũng biết?
"Khả Phàm này! Lôi thiếu là ai thế?" Tô Lạp một bên vừa chùi miệng, một bên vừa nhận lấy điện thoại hỏi, giả vờ ngây ngốc như cô không còn lựa chọn nào khác.
"Lôi Kình! Con trai của bộ trưởng bộ thương mại! Nếu như nhớ không lầm thì đúng là vậy! Bọn anh đã từng ăn cơm chung, lần trở lại trước đó đặc biệt là để gặp anh ta, về việc sắp mở rộng một tòa nhà để bán hoặc cho thuê!” Lâm Khả Phàm dứt lời chờ Tô Lạp đáp trả.
"Uhm! Là anh ta! Em đi nhận điện thoại một chút!” Dứt lời Tô Lạp đứng dậy cầm lấy điện thoại đi ra khỏi tiệm mì, những gì anh nói đều đúng, bọn họ lại có thể biết nhau? Trời ạ, loại chuyện đùa này không vui chút nào, hiện tại cô bốn bề là địch rồi!
"Tại sao bây giờ mới nhận điện thoại?"
Tô Lạp mới vừa đè nút bấm màu xanh lá cây xuống, bên trong liền truyền đến tâm thanh u ám lạnh lẽo của Lôi Kình, xem ra đang rất giận dữ!
Tô Lạp đưa tay níu lấy cành liễu bên vệ đường: “Tôi rất bận! Cho nên nhận điện thoại chậm, vậy cũng không được sao? Nếu như tôi bận hơn nữa, chưa chắc đã đi nhận cuộc điện thoại này! Cho nên thu hồi giọng điệu chất vấn gây mất hứng của anh lại.”
"Không nhận điện thoại? Hừ! Vậy em có thể thử xem em sẽ chết thê thảm thế nào.” Lôi Kình xoay xoay cây bút trong tay, cô nhóc này hình như chỉ cần không đối mặt với anh là sẽ chẳng sợ gì cả, rất phách lối, rất phách lối.
"Xin hỏi một tiếng, kênh Triêu Dương có nhiều mồ mả như vậy sao? Mấy người bên dưới đó đều là anh giết chết hết à?” Tô Lạp đột nhiên cảm thấy Lâm Khả Phàm vẫn là tốt nhất, để đối phó với loại người phách lối nói chuyện nơi nảo nơi nao thì phải dùng đến loại giọng điệu này để đả kích, hung hăng tấn công tiêu diệt anh ta.
Lôi Kình đứng dậy cầm lấy áo khoác tây trang đi ra khỏi phòng làm việc: “Em đang ở đâu? Ở nhà à? Bây giờ tôi qua đón em! Cùng nhau ăn cơm trưa đi!”
"Cái gì? Cơm trưa?" Tô Lạp quay đầu lại, liếc mắt nhìn tiệm mì sợi, Lâm Khả Phàm đang nhìn cô chằm chằm!
"Lôi Kình! Hôm nay tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn làm! Không thể ăn cơm trưa với anh! Hơn nữa tôi cũng không có ở nhà, anh tự đi ăn đi ha!” Nói xong Tô Lạp nhẹ nhàng khép điện thoại lại.
"Chị Lạp Lạp! Thế nào? Sao nhận điện thoại mà dáng vẻ lại lén la lén lút, gương mặt bỉ ổi như vậy hả?” Lâm Chỉ Chỉ kéo mì bỏ vào trong miệng, khinh khỉnh nhìn Tô Lạp
Tô Lạp ngồi trở về chỗ của mình: “Thị lực của em không tốt cũng không phải là ngày một ngày hai! Chị bỉ ổi lúc nào, là Lôi Kình cấp cho chồng của dì út chị một công việc, cho nên chị đây đành phải cúi đầu khom lưng cảm tạ!”
Nói xong Tô Lạp bắt đầu miệt mài kéo mì cho vào miệng, chuyện này cô không có nói láo, quả thật là anh ta có giao việc, nhưng ngàn vạn lần đừng để cho Lâm Chỉ Chỉ bắt gặp bọn họ với nhau, bằng không thế giới này sẽ gặp đại loạn mất!
"Ha ha! Chỉ là một chút chuyện cỏn con như vậy mà Lôi thiếu phải tự mình gọi điện thoại cho em, có thể thấy được công việc này cũng không bình thường đâu!” Lâm Khả Phàm cũng không ngẩng đầu, vẫn tập trung ăn mì trong bát.
"Ha ha, thì có lẽ là vậy...! !" Tô Lạp cười gượng hai tiếng, cô bịa chuyện không có độ tin cậy như vậy sao? Thế nào mà giọng điệu của mọi người lại chất chứa nghi ngờ vậy chứ?
Bên này đang ăn ngon lành, vui mừng hớn hở, bên kia Lôi Kình đứng cạnh bàn thư ký ngây người, nhìn chăm chăm vào điện thoại cả nửa ngày, anh rất kinh ngạc, cô nhóc này cư nhiên cúp điện thoại của anh.
"maniwurgoyiseotdeola. ."
Phốc, một hớp mì vừa kéo lên còn chưa nuốt trôi, điện thoại của Tô Lạp lại vang lên lần nữa.
"Không nhận điện thoại sao?" Lâm Khả Phàm nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông, từ góc độ này, anh không nhìn thấy là ai gọi tới, chẳng qua chỉ đoán mà thôi.
"Không có việc gì! Cú điện thoại này là từ thợ sửa máy tính, em mua máy mới, không cần sửa!” Tô Lạp cười khan tắt điện thoại, ném vào trong túi.
"Ha ha, vậy sao?" Lâm Khả Phàm không hỏi nhiều nữa, tóm lại là bát mì này ăn chẳng còn mùi vị gì.
*************
Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn LCL, vẫn là trước bàn thư ký, nhân chứng cho cơn nổi điên của Lôi Kình, cầm điện thoại trong tay giận sôi gan, lầm bầm lầu bầu: “Rốt cuộc đang bận cái gì, cả gan dám tỏ thái độ như vậy với mình?”
"Tổng giám đốc! Lôi bộ trưởng đến đây! Mời ngài đi xuống dưới.” Thư ký gác điện thoại nhìn Lôi Kình gật đầu một cái, trên mặt giương nụ cười ngọt đến chết người.
"Biết rồi!" Lôi Kình ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô thư ký xinh đẹp, không thèm để ý tới điện thoại nữa, đi vào thang máy riêng.
**************
“Mấy hôm nay bận bịu cái gì? Thời gian để cùng ăn với mẹ một bữa cơm cũng không có sao?” Lôi Tố Mẫn nhìn Lôi Kình đang ngồi chung xe.
“Không có chuyện gì! Chỉ là gần đây rất bận mà thôi, nếu như ăn cơm với mẹ, đương nhiên là phải xử lý tốt công việc trên tay trước!” Lôi Kình đối phó, đưa mặt nhìn ngoài cửa xe.
"Đã từng thấy mặt rồi à!” Lôi Tố Mẫn lấy điện thoại trong túi xách ra, hỏi.
"Uhm!" Lôi Kình đáp nhẹ một tiếng.
Lôi Tố Mẫn quay đầu, "Chỉ uhm thôi sao? Không còn gì để nói à? Hình như các con đã sớm biết nhau rồi, như vậy con đối với con bé cũng không có nhận định gì sao? Đây là lần đầu tiên con đồng ý đi xem mắt, trong lòng hẳn đã sớm có tính toán rồi chứ? Không thể nói cho mẹ biết à?”
"Không có! Không có suy nghĩ! Ban đầu đáp ứng chuyện này chỉ là vì bạn bè, nhưng mà con lại không ngờ nó mang tính chất trọng đại như vậy. Con vốn cho là hai người bí mật gặp gỡ là tốt rồi, nhưng không sao, con không thích cô ta, gặp mặt là để cô ta có thể bỏ qua cho bạn của con mà thôi.” Lôi Kình đặt tay lên cằm, vẻ mặt lạnh lùng.
“Làm sao con có thể dùng cái dáng vẻ khinh người như vậy để nói về chuyện này hả, nếu như con gái nhà người ta rất thích con…..con làm thế nào?” Âm thanh trong giọng nói của Lôi Tố Mẫn không khỏi gia tăng.
"Có thể làm sao? Là con bỏ rơi phụ nữ hay là mẹ, tóm lại là con muốn bỏ! Mẹ so với con xem ra còn am hiểu việc dọn dẹp phụ nữ bên cạnh con hơn, không phải sao?” Lôi Kình không nhịn được hét lên, vì sao cô ta thối nát như vậy mà mẹ cư nhiên đồng ý, trong khi Lãnh Tâm so với mấy người này còn hơn gấp trăm lần, nhưng lại bị mẹ đối xử thậm tệ.
Chẳng lẽ tiền bạc chính là tất cả sao? Anh thật sự chán ghét!
"Dừng xe.” Lôi Kình gầm lên giận dữ, xe vừa ngừng lại liền bước thẳng xuống.
Lôi Tố Mẫn thở dài một hơi, đặt một tay lên trái, tay còn lại phất phất: “Lái xe đi!”
Lôi Kình rút một điếu thuốc ra đốt lên, nhíu mày tựa vào thân cây khô bên vệ đường, rít một hơi khói. Trong đầu mất kiểm soát liền nhớ đến đủ loại chuyện trước đây, tuy rằng mẹ làm nhiều việc sau lưng anh, nhưng chỉ có sự kiện kia, đáy lòng một mực muốn chôn giấu đi nhưng không được, cũng đã khiến anh dần dần xa cách, một sự kiện duy nhất khiến anh không dám đến gần Lãnh Tâm thêm nữa, nhưng mà anh không thể nói, là con trai của Lôi Tố Mẫn, anh không thể nói, rõ ràng anh cũng e ngại, sợ Lãnh Tâm sẽ ra tay giết chết mẹ mình.
Đột nhiên tròng mắt dâng lên một tầng đau xót, bên cạnh chiếc Bentley màu nâu phía trước là cái gì? Anh nhìn lầm rồi sao? Không phải cô đang bận rộn ư?
Chiếc xe kia?
A! Cô nhóc này biết người lắm tiền cũng không ít nhỉ!
~Hết Chương 98~