Đưa mắt nhìn một hồi lâu, đột nhiên nản chí nắm chặt quả đấm.
"Thôi! Nằm một chút rồi đứng lên đi! Tôi đưa cô về nhà." Dứt lời đứng dậy đi vào căn phòng sát bên, thông qua tấm gương trong suốt, Tô Lạp có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ, anh đang mặc quần áo.
"Cầm lấy mặc đi! Tôi ra bên ngoài chờ cô!" Lôi Kình đi ra, ném vài món quần áo nữ lên giường, dứt lời liền tiến đến cửa ra vào.
"Cám. . . Cám ơn anh. . . . . ." Cô vốn đang bình thường, trong lúc bất chợt, thấy loại vẻ mặt này của anh ngược lại không thích ứng, ngại ngùng, khách sáo thốt ra mấy chữ.
"Nhanh lên một chút rồi ra ngoài cô biết không? Nếu không khi cô trở về thành phố…" Trong lúc bất chợt, Lôi Kình dừng chân lại, làm Lạp Lạp đang muốn đứng dậy hét lên một tiếng, bị dọa sợ ngã “phịch” xuống giường.
Nhìn cánh cửa bị “phịch” một tiếng đóng lại, Lạp Lạp tức giận! Cầm quần áo bước nhanh đến nhà tắm, nhưng khi vừa nhìn thấy chúng, nhất thời miệng há hốc.
Bên ngoài biệt thự, Lôi Kình gác chân ngồi ở trên ghế trúc, một tay nhàn nhã cầm lấy ly sữa tươi trên bàn, chiếc nhẫn trên tay nổi bật lên dưới ánh mặt trời, phát ra tia sáng lấp lánh.
Vừa muốn đem cái ly đến gần khóe miệng, ánh mắt lại liếc thấy bóng dáng khom lưng cúi người của Lạp Lạp từ phía đối diện hồ bơi đi ra, trong tay giơ lên một cái túi lớn.
Lôi Kình cau mày để ly xuống đứng dậy, "Cô cái này là, đây là vật gì?" Nếu như anh nhớ không lầm, cô nhóc này lúc đi vào hình như trên người không mang thứ gì, hiện giờ lại mang một cái bao lớn gì đó?
"Yên tâm! Tôi không có cướp sạch bất kì một món đồ nào bên trong nhà anh cả, chỉ là quần áo của tôi mà thôi." Dứt lời, Tô Lạp hướng cửa biệt thự đi tới, quần áo trên người vừa mỏng lại xuyên thấu, đáng hận nhất chính là không có áo ngực, là anh cố ý! Hừ! .
Lôi Kình nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, cách lớp vải gần như trong suốt, nhíu mày cười một tiếng, cầm chìa khóa xe đi về phía nhà để xe lớn trong biệt thự.
"Oa! Trời ạ!" Lạp Lạp che miệng thốt lên một tiếng kinh hãi, cửa nhà để xe từ từ mở ra, bên trong có nhiều loại xe khác nhau, bất kể chiếc xe nổi tiếng nào cô từng thấy qua trên các tấm poster đều có, chất lượng tốt, sang trọng, đây chính là trang phục và đạo cụ cần thiết của Play Boy sao?
Chiếc xe được lái ra trước mặt khiến Lạp Lạp trong nháy mắt mất hồn, dưới ánh mặt trời là màu lửa đỏ rực, Maybach, màu sắc này quả là làm người ta lác mắt rồi, cảm giác thân thuộc đánh úp tới trong đầu của cô, tròng mắt lấy lại bình tĩnh, nhớ tới cái đêm kia ở Paris.
"Không lên xe sao?" Lôi Kình có chút hứng thú, một cánh tay đỡ tại cửa xe, đeo chiếc kính râm màu cafe, bộ dáng này, thiêu đốt mắt người nhìn, khẽ mở môi mỏng cắt đứt suy nghĩ của Lạp Lạp.
Lạp Lạp mang túi khăn trải giường ném lên xe, sau đó nhìn cửa xe, lại nhìn bộ dạng hả hê của Lôi Kình một chút, cô cũng biết giờ phút này anh đang cười nhạo cô, chờ cô mở cửa xe không ra.
Lạp Lạp nhếch môi một cái, cởi giày ra, giơ chân lên, anh mắt khinh thường nhìn gương mặt kinh ngạc của Lôi Kình, cứ như vậy từ cửa xe tự nhiên bước vào, “A! Xe thể thao thật là tốt nha! Sàn xe thấp, tương đối dễ vào.”
"Ong ong ong" Lôi Kình khẽ nhúc nhích, trên dưới liếc Lạp Lạp một cái, cách chiếc mắt kính kia Lạp Lạp không thấy rõ anh mang vẻ mặt gì, xe khởi động, Lạp Lạp ôm cái bao lớn ngồi vững vàng, cũng không để ý tới ánh mắt kỳ thị hay là tức giận của anh.
Lôi Kình đánh tay lái một cái, vừa muốn lái ra ngoài, đúng lúc này, cửa chính biệt thự mở toang, người làm cùng quản gian bên trong rối rít chạy ra, đứng thành một hàng ở cửa lớn.
"Các người làm sao vậy?" Lôi Kình nhìn quản gia hỏi.
"Cậu chủ! Phu nhân từ nước Pháp trở lại, xe lập tức đến đây!" Dứt lời, lo lắng liếc mắt nhìn thoáng qua Tô Lạp đang ngồi phía sau xe, ánh mắt kia tựa hồ đang tuyên bố chuyện gì đó.