"Anh có bệnh….có bệnh…. Dù gì đi nữa vẫn là có bệnh!”
Tô Lạp trên mặt bị gió thổi, rướn cổ tức giận gào thét, thua thiệt vẫn là cô, chẳng lẽ còn không cho cô nói chuyện nữa sao?
"Kéttttttttt”
Một tiếng vô cùng chói tai vang lên, chiếc xe đột ngột dừng lại, sườn xe lắc dữ dội, Tô Lạp bị hất lên trên, đầu hoa mắt choáng.
"Cô kia, lá gan của cô từ đâu tới? Nói…..”
Lôi Kình nghiêng người qua, bàn tay hung ác như muốn cấu xé, cơ thể nho nhỏ bị anh nắm gọn trong lòng bàn tay, bóp lấy cổ Tô Lạp, sắc mặt nhất thời xanh mét, tròng mắt đen lóe ra luồng hơi lạnh lẽo.
"Tôi đã nói đến lần thứ hai rồi, không nghe rõ là chuyện của anh, dù sao miệng tôi chỉ có thể nói vậy thôi, anh thích làm sao thì làm, muốn chém giết, muốn róc thịt cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được, tôi khinh! Loại người cặn bã như anh.” Tô Lạp liều mạng ôm lấy cánh tay rắn chắc kêu gào.
Không chút sợ hãi con ngươi lạnh lùng của anh, cơ thể quan trọng nhất cũng đã bị trúng mũi tên rồi, còn có cái gì đáng sợ nữa? Đột nhiên cô hiểu ra, lòng tốt…con mẹ nó, bị người ta khi dễ, tất cả đều là sự thật, nhìn đi, anh ta không nói nên lời, xem ra hình tượng cọp cái này của cô đáng được Quốc gia khen ngợi .
"Cô….”
Lôi Kình có chút nghẹn lời, hung hăng bóp cổ của cô, đột nhiên hiện tại có ý nghĩ muốn trừng phạt, hận, rất là hận, nhưng không thể, vẫn chưa tới thời điểm. Huống chi ở còn ở trong nước, anh tuyệt đối sẽ không làm việc ác dù chỉ một lần, cho dù có mất kiên nhẫn, căm phẫn đến đâu đi nữa.
"Xuống xe."
Lôi Kình bực tức vung tay lên, đem Tô Lạp đẩy sang một bên, mạng của cô gái này, hiện tại tự mình định đoạt.
Tô Lạp nhìn con đường phía trước, đó là đi nơi nào cô không biết, dù sao đi nữa thì cũng cách nhà cô cực xa rồi, xa tới nỗi tìm không ra phương hướng, nhưng mà cô không tin mình không thể quay về nhà. . . . . .
"Tốt! Tôi xuống xe!"
Tô Lạp nói xong, khóe miệng mỉm cười mở cửa xe, mũi chân trần trụi vừa mới chạm vào một phần xi măng thô ráp trên mặt đường, chiếc xe “vèo” lao đi.
"A ……"
Tô Lạp thét lên một tiếng thê thảm, ôm ngực ngã lại trong xe, có loại cảm giác vừa đi đến Quỷ Môn quan, buột miệng chửi rủa, "Anh bị điên sao?"
Đã để cho cô xuống xe, mũi chân vừa chạm đất lại đột nhiên vội vàng khởi động, anh muốn cô chết sao? May mắn là bình thường cô có tập đi thăng bằng trên bục chữ T, nếu không lúc cấp bách vừa rồi nhất định sẽ bị té nhào.
Lôi Kình đối vời lời nói của cô tựa như mắt điếc tai ngơ, vẫn mím chặt môi lái xe.
"Anh bị điếc sao? Nói chuyện đi!”
Tô Lạp nhìn bóng đường cao tốc dần dần kéo dài về phía sau, tim đập bịch bịch hối hả, tại sao anh vẫn không nói tiếng nào, để cô xuống xe nhưng mà không ngừng lại, anh rốt cuộc muốn làm gì?
"Tôi hi vọng nhìn thấy cô có chí khí nhảy xuống."
Lôi Kình tập trung lái xe, hơn nữa có chút cố ý giảm tốc độ xuống, không thèm nhìn Tô Lạp một cái. Anh sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cảm giác màng nhĩ không được yên tĩnh, rất không thích ứng, loại phụ nữ này ngày sau dạy dỗ, chắc hẳn rất phiền toái, xem ra anh muốn bỏ công sức.
Tô Lạp nhìn tốc độ của chiếc xe này, so với chiếc xe taxi số 11 kia và chiếc xe mới đổi ở nhà cô vẫn còn nhanh hơn gấp mười mấy lần!
"Anh nói để cho tôi như vậy nhảy xuống xe?" Tô Lạp không dám tin, miệng há to.
"Lập tức đi xuống!" Lôi Kình không nhịn được nhíu mày.
"Tôi với anh có thù oán sao? Chính gương mặt này, bộ dạng này của tôi là thật xin lỗi anh rồi! Anh rất nhàm chán có phải hay không? Nếu là ở trong ngõ hẻm nhà chúng tôi, bộ dạng này của anh, nhất định là phải chết anh biết không?"
Tô Lạp đưa tay ngăn gió đang thổi bay tóc, nhìn cái khuôn mặt kia, môi mím chặt đến gần mang tai, nét mặt ngày càng hung hăng.
Lôi Kình nghiêng người, ngón tay mảnh khảnh xoa xoa mi tâm, sự nhẫn nại của anh có giới hạn.
Hung ác bắt lấy cánh tay của Tô Lạp, diện mạo tràn đầy vẻ dữ tợn, có thể thấy được giờ phút này anh phẫn nộ cỡ nào, hôm nay anh làm sao vậy? Cư nhiên bị một Hạt Đậu Nhỏ mắng mấy lần.
"Anh….Anh…Anh làm gì thế?"
Tô Lạp hoảng sợ nhìn anh thả hai tay ra khỏi vô lăng, chạy tốc độ nhanh như vậy, anh không lái xe, hai cái tay kéo cô là muốn làm cái gì?