"Phòng bệnh này lại làm sao vậy?” Các y tá châu đầu ghé tai, chỉ dám liếc mắt nhìn một chút, không một ai dám bước lên trước.
"Yêu đương lăng nhăng ra làm sao chứ còn gì nữa! Không gọi chúng ta qua đó thì đừng tự mình chuốc lấy cực khổ. Không dễ chọc vào, quá nhiều chuyện phiền phức.” Dứt lời, mấy y tá cầm sổ ghi chép tiếo tục đi tuần phòng.
Lôi Kình bẽ gãy điện thoại trong tay, một tay tháo bỏ băng gạc y tá vừa thay mới trên đầu, trong nháy mắt, máu tươi rịn ra từ vết thương hẹp dài trên trán, sắp sửa chảy đến gần sống mũi.
"Cậu không thể xuống giường! Đừng kích động như vậy! Chỉ là một cô gái thôi! Huống chi còn có tính tình như vậy.” Từ đầu, trong tư tưởng của Duẫn Trạch chưa từng nghĩ qua, một Tô Lạp tầm thường mà có thể khiến cậu ta quan tâm như vậy, anh vẫn cho rằng, chỉ là nhàm chán vui chơi qua đường một chút thôi. Ở chung một chỗ có thể có kết quả như thế nào, Lãnh Tâm chính là một ví dụ, đứa bé hoàn…..
"Chỉ là một cô gái, chỉ cần một ngày cô ấy là người của tớ, chưa đến thời điểm tớ muốn vứt bỏ thì vẫn nằm trong quyền sở hữu, ai dám xâm phạm chính là tự đâm đầu vào chỗ chết. Dám tự tiện thay khóa sau lưng tớ?” Dứt lời, Lôi Kình đang mặc quần áo bệnh nhân bước thẳng xuống giường.
"Chân của cậu! Chú ý một chút!” Duẫn Trạch chỉ vào cái chân khập khễnh của Lôi Kình.
"Không có việc gì! Nhịn một chút là hết!” Dứt lời, Lôi Kình gắng gượng chịu đau cầm băng gạc lên, dùng kéo cắt thành một miếng vuông chừng vài xen-ti-mét, dán lên trán.
Xoay người lại nói: "Để lát nữa y tá dọn dẹp, các cậu đưa tớ ra ngoài. Trạch, đưa xe cho mình.”
***
"Băng bó thế này cũng được! Thoáng khí một chút cũng sẽ mau lành.” Chỉ chốc lát sau, cô y tá chạm lên mẩu băng gạc trên trán Lôi Kình, dịu dàng nói qua.
Lôi Kình phủ tay lên bàn tay cô y tá, nhoẻn miệng cười mờ ám.
"Dĩ nhiên! Kiến thức thông thường này tôi hiểu mà. Không thể để cho cô em y tá phải bỏ sức lao động vì tôi mới phải, xuất viện cùng nhau ăn cơm.” Nói xong lập tức ngồi dậy.
Cô y tá vốn đang dõi mắt về phía đỉnh đầu của anh, đột nhiên bị cơ thể cao lớn bao phủ từ trên cao, trước mắt là một người đàn ông đầy nam tính, hơn nữa khi tháo băng gạc ra lại còn đẹp trai như vậy, cô chợt đỏ mặt, chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh.
|"Tốt rồi! Chúng ta cỏ thể đi chưa?” Lôi Kình cọ cọ nhảy xuống giường bệnh, hình như vẫn còn chưa quen với việc trên chân đang bị thương, khi cái chân vừa chạm đất thì đau đến nhăn nhúm cả mặt mày.
Lúc bấy giờ tầng lầu này đã được kiểm tra kỹ lưỡng, tất cả y tá căn bản đều đã xuống dưới ăn trưa, chỉ còn mỗi cô y tá vừa bị Lôi Kình trêu ghẹo tới mức mặt đỏ đến tận mang tai ở đây, nhưng mà chẳng dám nhìn anh lấy một cái. Lôi Kình khẽ nhếch môi cười, mấy người bọn họ đang chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đi đâu à? Kình!" Một tiếng nói đột nhiên vang lên, Lôi Tố Mẫn vừa bước ra khỏi thang máy, khoanh tay nhìn Lôi Kình uể oải trước mặt.
"Mẹ, làm sao mẹ lại ở đây?” Lôi Kình kinh ngạc. Đến lúc nào không đến, cố tình nhằm ngay lúc này, rõ ràng cho thấy điềm xấu đang tới.
“Con trai của mẹ nằm viện ở đây, chẳng lẽ mẹ không thể tới thăm sao? Đi, đi vào nghỉ ngơi, vết thương ở chân sao rồi? Bác sỹ dặn đi dặn lại, không được để xảy ra chuyện gì.” Nói xong, kéo cánh tay Lôi Kình đi ngược vào trong.
Lôi Kình liếc mắt nhìn một người khác vừa bước ra từ trong thang máy, nét mặt u ám: “Khương Mỹ Na, người này quả thật rất rảnh rang nhỉ!”
"Không có! Em còn rất nhiều chuyện phải làm ở trong học viện, chỉ là, không yên tâm về anh, cho nên mới đến xem một chút thôi. Thật là có duyên, đang ở bên dưới thì gặp phải bác gái.” Khương Mỹ Na mỉm cười nói, thuận đà ôm lấy cánh tay Lôi Tố Mẫn, thoạt nhìn rất chi là thân mật.
"Vào đi thôi.” Lôi Tố Mẫn nhìn Khương Mỹ Na, vẻ mặt tràn đầy thích thú.
Bên trong phòng bệnh, Lôi Tố Mẫn ngồi trên ghế sofa, Khương Mỹ Na đặt giỏ xách trong tay xuống, đi rửa trái cây, đi tới đi lui làm không hết chuyện, hình như chẳng có vẻ gì là cảm thấy phiền phức.
Lôi Kình nhíu mày nhìn Khương Mỹ Na, sau lại nhìn sang mẹ mình, cảm giác như hai người này đến có chuẩn bị trước, đến lúc nào không đến, cố tình vào lúc này?
"Bác gái, hôm nay không có việc gì bận bịu sao?” Vi Luân cũng sốt ruột không kém, thay Lôi Kình mở miệng. Lôi Kình đang nằm trên giường bệnh cũng chăm chú nghe mẹ mình trả lời.
Lôi Tố Mẫn đứng dậy, nhàn nhã cầm miếng táo lên cắn một ngụm: “Uhm, Mỹ Na, con bé này thật sự là hết lời để khen, đến táo mà cũng gọt vỏ tỉ mỉ như vậy, các con ăn một chút đi. Bác không vội, bọn trẻ các con không cần để ý đến bác!”
"Kình! Y tá bảo em đưa cho anh một viên thuốc, bảo là rất có lợi cho việc cầm máu. Uống đi, nhìn anh uống xong em đi ngay!” Khóe miệng của Khương Mỹ Na giương nụ cười ngọt chết ruồi, nhưng ở trong mắt Lôi Kình chỉ là sự chán ghét và chán ghét.
“Tốt! Tôi uống, nên đi thì đi đi!” Lôi Kình cầm lấy viên thuốc cho vào miệng, để tiết kiệm thời gian, gần như là không cần nước, cứ nuốt trọng vào như vậy.
“Bác gái! Con chở bác đi vậy. Hôm nay bác không lái xe, con tiễn bác, sau đó trở về học viện.” Nói rồi Khương Mỹ Na và Lôi Tố Mẫn khẽ mỉm cười nhìn nhau, đi ra khỏi phòng bệnh.
***
“Đi thôi! Thời gian không còn bao lâu nữa! Cô nhóc kia si mê tên đàn ông đi chiếc Bentley đó như vậy, vào lúc này cái não đần độn ấy không chừng bắn ra ý niệm lấy thân báo đáp mất.” Lôi Kình mặc kệ đau đớn, xoay người bước xuống giường, trên người vẫn chưa thay bộ đồng phục bệnh nhân.
Khi bọn họ không nhìn thấy ai, lập tức tìm về phía lối ra, mỗi lần thang máy hạ xuống một con số, sắc mặt của Lôi Kình cũng thay đổi theo, sốt ruột là điều dễ hiểu.
"Ding. . . . . ." ,
Cửa thang máy vừa mở ra, một nhóm bác sỹ, y tá xuất hiện trước mặt Lôi Kình, vừa muốn nói gì đó, đầu hoa mắt choáng, ngã nhào xuống.
"Kình! Làm sao vậy?” Duẫn Trạch cố lay Lôi Kình đang nằm trong ngực mình, chuyện này đến quá đột ngột, thế nào lại bất ngờ ngất đi? Khẽ nhíu mày.
"Không có chuyện gì lớn, chỉ là đại não của bệnh nhân bị thiếu máu, không thích hợp đi lại nhiều, vẫn là đừng nên ra ngoài, trở về nghỉ ngơi là lựa chọn sáng suốt nhất, bằng không rất dễ xảy ra chuyện không may.” Nét mặt của vị bác sỹ nghiêm túc khác thường, nhìn Vi Luân rồi đến Duẫn Trạch.
Không còn cách nào khác, Lôi Kình đành bất đắc dĩ quay trở lại trên lầu, tiếp tục nằm nghỉ bên trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Bác sỹ và y tá chỉ đưa cho một túi đường glu-cô rồi đi ra ngoài, chỉ bảo phải nghỉ ngơi cho tốt, không còn dặn dò gì thêm.
"Thế nào mà Kình lại xui như vậy? Lần đầu ra ngoài thì bị mẹ chắn đường, lần này sắp sửa thành công thì lại bị ngất đi?” Vi Luân khó hiểu nhíu mày.
"Làm sao bây giờ? Lúc này đoán chừng hai người đó đã sớm gặp mặt rồi, nhưng mà tớ không biết họ gặp nhau ở đâu, chỉ có Kình biết!” Hai người cau mày, khoanh tay đứng trước cửa sổ phòng bệnh.
***
Tại khách sạn Thanh Hoa Viên ở trung tâm thành phố, bên dưới lòng đất là sàn khiêu vũ và quầy rượu, đây là nơi lui tới của hầu hết những người trưởng thành. Bên trên là phòng nghỉ xa hoa, còn các tầng lầu trung gian là những nơi cực kỳ đặc sắc, được xếp theo thứ tự. Những người trưởng thành đến đây được chuẩn bị một con rồng.
Tô Lạp sớm đã trông mong ngóng chờ, khẩn trương đến mức chốc chốc lại chỉnh sửa quần áo trên người, mặc dù trước kia là bạn thân, nhưng khi vừa nghĩ đến việc mối quan hệ này sẽ được nâng lên một tầm mới, dây thần kinh khắp người không được tự nhiên cho lắm, vui mừng cũng không phải, mà không vui cũng không đúng, vừa mong đợi, lại vừa sợ hãi.
Sợ rằng, nếu như đón nhận Lâm Khả Phàm, vậy thì nên giải quyết với Lôi Kình thế nào đây, anh ta có thể bỏ qua cho mình sao?
~Hết Chương 113~