Một buổi sáng tinh mơ, lúc Khanh Nhượng Nhượng còn đang lắc lư ở trên xe buýt, thì nhận được điện thoại của chị Quả Quả. “Nhượng Nhượng, em còn bao nhiêu phút mới đến công ty?”
Mặc dù Khanh Nhượng Nhương buồn bực, nhưng vẫn trả lời, “Chưa tới 20 phút thôi”
Phía bên kia “Ba” một tiếng liền cúp, Khanh Nhượng Nhương than thở một câu không giải thích được. Lúc cô đi vào phòng làm việc, mới có dịp hỏi thăm chị Quả Quả ý nghĩa cuộc điện thoại không đầu không đuôi kia.
“A, chuyện là như vậy, trợ lý Bob có việc gấp tìm tổng giám đốc, nhưng tổng giám đốc lại không mở máy, cho nên để cho chị hỏi em một chút” Chị Quả Quả giải thích làm người ta không hiểu ra sao.
“Chuyện Tổng giám đốc mở máy hay không đâu liên quan đến em?” Tim Khanh Nhượng Nhượng đập bùm bùm, sẽ không phải là bị mọi người phát hiện cái gì chứ?
“Ai, cái này không, đều do ngày trước Hòa Đa lắm chuyện, nói mỗi lần đi làm em luôn có thể đụng phải tổng giám đốc, đồng hồ sinh học phù hợp quá lớn, cho nên trợ lý Bob không còn cửa cầu cứu mới nghĩ đến em. Em đừng nói, cũng thật là khéo, em chân trước đi vào, tổng giám đốc chân sau đã đến, thật là rất trùng hợp." Chị Quả Quả còn đang cười.
Ngay lập tức sắc mặt Khanh Nhượng Nhượng u ám, cô cũng biết như vậy không tốt, mỗi lần muốn đi trước, để cho Lục Phóng đến sau, anh sống chết không chịu, cái này không bị người có lòng nhìn ra đầu mối?
“Nhượng Nhượng, đừng để trong lòng, đây đều là trùng hợp, trùng hợp, không phải duyên phận, dù là có, đó cũng là nghiệt duyên. Tổng giám đốc là ai, sao chúng ta có thể với cao, nên cũng đừng quá để ở trong lòng." Chị Quả Quả bắt đầu an ủi Khanh Nhượng Nhượng.
Lúc này Khanh Nhượng Nhượng mới hiểu được, chị Quả Quả còn chưa có phát hiện bí mật kia, còn tưởng rằng mình sẽ bởi vì loại trùng hợp này mà cảm thấy có duyên với Lục Phóng, ngược lại nổi lên suy nghĩ không an phận.
“Em và tổng giám đốc có duyên thật sao?” Khanh Nhượng Nhượng cố ý rất mong đợi hỏi, cô biết càng như vậy, chị Quả Quả lại càng không nghi ngờ.
“Nào có, mọi người đều vội đi làm, liền vài phút như vậy, có bao nhiêu người đi vào công ty, chẳng lẽ mọi người đều có duyên với tổng giám đốc? Em đừng suy nghĩ nhiều.” Chị Quả Quả vỗ vỗ đầu Khanh Nhượng Nhượng.
Khanh Nhượng Nhượng phối hợp “A” một tiếng, chẳng qua là lúc đó cô còn chưa có ý thức được, chị Quả Quả nói đúng, duyên phận cô và Lục Phóng là nghiệt duyên.
Khi cô nhìn thấy trên TV đang giới thiệu giáo đường Thánh Paul từng tổ chức lễ cưới của Charles và Công nương Diana thì cô liền ý thức đến. Giáo đường Thánh Paul này cực kỳ hùng vĩ nóc nhà hình tròn, Khanh Nhượng Nhượng cảm giác mình cho dù chết cũng không quên được.
Khanh Nhượng Nhượng quá mức kinh ngạc cho nên lúc Lục Phóng ở phía sau cô cũng không có phát hiện.
Giáo đường này… không phải lúc ở Bỉ cô chụp trong máy ảnh sao? Chỉ là giáo đường Thánh Paul độc nhất vô nhị này cũng là ở Luân Đôn, nước Anh. Làm sao Khanh Nhượng Nhượng cô có thể đồng thời kết hôn ở Luân Đôn, mà tỉnh lại ở Bỉ đây?
“Anh không có gì giải thích sao?” Giọng Khanh Nhượng Nhượng tràn đầy đè nén bình tĩnh.
Lục Phóng chỉ hừ lạnh một tiếng, “Em không muốn tiếp tục trò chơi này sao?”
Nụ cười chế nhạo trên mặt Lục Phóng khiến suy nghĩ Khanh Nhượng Nhượng lập tức nổ tung. Trò chơi, thì ra là trong thực tế cũng có trò chơi."Em chỉ muốn biết ngày đó xảy ra chuyện gì?"
Lục Phóng trầm mặc chốc lát, nhưng vẫn là đáp án khiến đáy lòng Khanh Nhượng Nhương hoang mang. Ngày đó cô tìm được Lục Phóng tuyên truyền mô hình ở trước giáo đường St. Paul ở Bỉ , cô chỉ nhớ chính là máy chụp hình lồng ngực, cùng tờ giấy kia viết trên chụp hình.
Chỉ là ngày đó Lục Phóng nhưng không có thời gian chơi đùa với cô, cho nên chỉ đuổi cô về phòng, để cho cô ngủ một giấc ngon, làm mộng đẹp.
Lúc này Khanh Nhượng Nhượng mới hiểu được, Thì ra đó chỉ là một giấc mộng đẹp. Hèn gì trong giấc mộng, mục sư kia nói chính là tiếng Hoa. Tất cả đều có rất nhiều trùng hợp, chẳng qua là, Lục Phóng vẫn biết cuộc hôn nhân này cũng chỉ là giấc mộng của cô mà thôi.
Khanh Nhượng Nhượng chỉ cảm thấy máu dâng trào, cô tưởng rằng cô đang nghiêm túc sắm vai một nhân vật trong cuộc hôn nhân đó, nhưng bên ngoài đối phương lại đang diễn kịch, nhìn cô biểu diễn giống như thằng hề ."Anh biết rõ đây là giả, tại sao. . . . . ."
“Anh còn tưởng rằng những người phụ nữ như các em chỉ là đẳng cấp lính mới mà thôi, nếu như vậy suy nghĩ cũng có thể bắt đầu ra được trò chơi, anh cũng không ngại chơi cùng em một chút” Nét mặt Lục Phóng không hề giống như giọng điệu của anh nhẹ nhàng như vậy.
“Chỉ là em, nếu bởi vì hắn trở lại mà muốn kết thúc trò chơi, cần gì phải diễn như một chuyện đau khổ vậy, không biết chuyện còn tưởng rằng anh làm gì em?" Lục để cười đến rất châm chọc, "Cũng tốt, dù sao trò chơi này anh cũng chơi chán rồi”
“Anh biến đi, anh cút đi” Nước mắt Khanh Nhượng Nhượng không ngừng chảy xuống, hóa ra cô vẫn luôn đứng cô đơn trong cuộc hôn nhân này, đứng thành một truyện cười.
“Chơi không tốt, nhớ tới trong trò chơi trước kia em thú vị hơn nhiều, Khanh Nhượng Nhượng, đối với em, anh có chút thất vọng."
Trong lời nói của Lục Phóng, thành công gọi lý trí còn sót lại của Khanh Nhượng Nhượng trở về “Anh nói cái gì, anh có biết, em….”
"Nếu như không phải là em cố ý trước mặt anh bố trí trận tìm bắt kẻ trộm lớn như vậy, hiện tại có lẽ anh cũng không biết em là ai?!"
Trong lời nói Lục Phóng rõ ràng có chuyện, rõ ràng ý kia chính là Khanh Nhượng Nhượng cô cố ý đi tới tiếp cận, tóm lại nói đi nói lại, tất cả đều là cô ngu ngốc, là cô tự chui đầu vào lưới, hoặc lại là cô tính toán mưu kế?"
Đúng, đúng lỗi của em. ở sáu năm trước Chính em không thấy anh, hiện tại, mong ở trước mặt anh diễn trò?" Khanh Nhượng Nhượng mỉa mai phản đối.
Lục Phóng không lên tiếng, quả thực là sau khi ở cửa hàng nhìn thấy Khanh Nhượng Nhượng có cử chỉ khác thường như vậy, anh mới cho người đi kiểm tra, không ngờ cô rõ ràng làm phục vụ ở quán cà phê nhỏ, lại kiểm tra được mình chơi trò chơi đoạn thời gian cái kia, cử chỉ của cô khuôn mẫu, không một chút nghĩ không hợp, cho nên suy luận ra Khanh Nhượng Nhượng chính là người kia cũng không khó khăn.
“Hoặc chỉ là người đàn ông trước của em đi, cho nên em không thể chờ đợi được muồn tìm người kế tiếp” Lục Phóng châm chọc nói, “ Hắn trở lại, em liền vội vã nhảy ra cái trò chơi này?"
“đúng vậy, không thể chờ đợi, chỉ là trong trận chơi này, anh Lục chiếm hết chỗ tốt, có có phải hay không nên thường cho em một ít phí thiệt hại thanh xuân? Hoặc là phí nghỉ việc?" Thay vì làm kẻ ngu mong đợi tình yêu, còn không bằng làm người thông minh ham, ở lúc không chiếm được tình yêu, lấy được bánh bao cũng là tốt, Khanh Nhượng Nhượng cũng không sợ bị cười nhạo, cô gái mà tuyệt thực vì tình yêu.
“Anh lại cảm thấy em nên cho anh chút phí tổn thất” Lục Phóng cười xấu xa, ngụ ý anh có thể theo Khanh Nhường Nhường chơi trò chơi này, cô nên cảm ơn rối rít. Đây mới chính là bản tính của Lục Phóng, khó trách lúc bình thường thấy Lục Phóng tình cảm sâu nặng chân thành, luôn có cảm giác rợn tóc gáy. Lục Phóng thong thả đứng dậy, “Anh hi vọng em có thể từ chức công việc ở A&E, Cherry sẽ cho em thư giới thiệu thật tốt, sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của em, anh nhớ em cũng không hi vọng bị A&E đuổi ra khỏi cửa, mặc dù như thế sẽ có ít phí thôi việc.
Khanh Nhượng Nhượng vẫn cố gắng duy trì nụ cười nhìn Lục Phóng, anh trở mặt giải thích từ ngữ vô tình hoàn mỹ "Tạm biệt không tiễn."
Lúc Lục Phóng vội vàng lớn tiếng cắt đứt, Khanh Nhượng Nhượng đang ở sau xe anh hét “ Lục Phóng, anh là quỷ keo kiệt”
Không ngờ Khanh Nhượng Nhượng cô lưu lạc đến mang thân thể tới bồi thường, ngay cả trình độ phí chia tay cũng không kiếm được, ngay cả người hầu cũng không bằng.
Tức giận nhất là không thể ngờ Lục Phóng còn dám đến nhà thu dọn đồ đạc.
Khanh Nhượng Nhượng nhìn bóng dáng của anh một lần cuối cùng xuất hiện ở trong phòng này, không biết tại sao trong lòng lại sinh ra không đành lòng, sinh ra ý muốn không để ý tất cả ôm lấy ý nghĩ của anh, chỉ cần anh lưu lại. Thậm chí tình nguyện cúi thấp thân mình, không ngại thấp đến trong bụi đất, lại sinh ra dây leo quấn vòng quanh anh, chỉ có điều, tất cả đều chỉ là ý nghĩ mà thôi.
Lục phóng đại khái cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Khanh Nhượng Nhượng, quay đầu nhìn thẳng ánh mắt của cô, Khanh Nhượng Nhượng lại giống như thấy được cười nhạo, cười nhạo cô bây giờ còn không bỏ được anh sao? Cười nhạo cô còn đang hoang tưởng bạch mã hoàng tử sao?
"Đem đồ đạc gì đó lấy đi, nếu không em còn không biết dọn dẹp như thế nào đấy?"
Khanh Nhượng Nhượng theo bản năng nhớ tới một chuyện cười, một người vợ muốn cùng chồng mình ly hôn, bảo anh ta thu dọn đồ đạc của anh ta đi, sau khi anh ta đem toàn bộ đóng gói xong, cũng đem cô ta vác trên vai mang đi, "Em cũng là của anh." Cứ năm chữ như vậy, liền hóa giải một cuộc nguy cơ. Chỉ là không biết tình cảnh này, có thể rập khuôn hay không?
Trả lời Khanh Nhượng Nhượng chính là cánh cửa đóng kín lạnh lẽo kia.
Sau khi Lục Phóng đi toàn bộ nhà cửa trống rỗng, lại khôi phục giản dị cùng lôi thôi trước kia, chỉ là trái đất còn quay, cho nên Khanh Nhượng Nhượng còn phải cần mời dì làm thêm giờ về.
Khanh Nhượng Nhượng an ủi chính mình, dù sao cũng không tính là thiệt thòi, phòng vay này cuối cùng vẫn là nhờ phúc khí của anh trả xong rồi, đợi buổi tối lúc cô chăm sóc da, lại bắt đầu lo lắng, lo lắng cho da của mình đã thích ứng nhãn hiệu Lp đắt tiền như vậy, về sau khôi phục lại đến dùng Bảo Bảo Sương, không biết còn có thể chịu đựng hay không? Hoặc là có thể tắc lỗ chân lông hay không? Có lẽ lúc ấy cô nên giả bộ ngu, nếu coi như không biết chuyện giáo đường Thánh Paul trên thực tế là ở Luân Đôn. Nếu lúc ấy cô giả bộ ngu, có lẽ hôm nay anh còn đang vì cô xoa bóp mông? Khanh Nhượng Nhượng không biết mình tại sao không có khí phách như vậy, sau khi ở lúc hình thức không chịu nổi, lại còn nhớ kỹ anh, nhớ thương cũng tình nguyện giả bộ con rùa.
Có lẽ chỉ là có lẽ, thực tế luôn là thực tế, ngày mai dù sao vẫn biến thành hôm nay.
"Khanh Nhượng Nhượng, em ở chỗ nào?" Sáng sớm điện thoại của Chị Quả Quả lại gọi. Khanh Nhượng Nhượng còn tưởng rằng chị là quan tâm mình, dù sao cô tới trễ, dù sao cũng là muốn từ chức, cô dứt khoát ngủ lấy lại sức.
“A, em không sao, chỉ là em ngủ quên”
"Ai quan tâm em ngủ quên không, tổng giám đốc hiện tại cũng còn chưa tới, đại khái em cảm thấy lúc nào thì em có thể tới công ty?" Xem ra chị Quả Quả thật coi Khanh Nhượng Nhượng cô là thần rồi, bất cứ lúc nào bước đi cùng Lục Phóng đều là nhất trí. Chỉ là bắt đầu từ hôm nay, cái loại trùng hợp đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. nhưng mà cũng chỉ là chuyện ngày hôm qua mà thôi.
"Em không biết." Khanh Nhượng Nhượng tức giận cúp điện thoại, bất luận cái gì người cùng vật, hiện tại cô không thích đem cô cùng Lục Phóng liên hệ với nhau.
Lúc Khanh Nhượng Nhượng định đến A&E báo cáo chuẩn bị từ chức, nhưng nào biết lại xảy ra chút tiếc mục hơi nhỏ, không tìm được Tổng giám Cher-ry.
“Khanh Nhượng Nhượng, lá gan của em cũng quá lớn, em có phải đã sớm nghe nói hay không, cho nên hôm nay mới dám đến trễ như thế?” Hòa Đa tiến lên xoa cánh tay Khanh Nhượng Nhượng.
“Nghe nói cái gì?” A, đúng rồi, sao hôm nay Cherry không đi làm?"
"Không thể nào, tin tức của em cũng quá bế tắc đi, Cherry đã bị điều động đi ngành sản xuất, hiện tại người đến phòng thiết kế của chúng ta, nghe nói lợi hại vô cùng." Hòa Đa vốn đang cho là Khanh Nhượng Nhượng sớm biết cho nên mới đến chậm.
Chị Quả Quả chờ cả đám phụ nữ đã sớm toàn thân đi trang bị chuẩn bị nghênh đón mới cấp trên, Khanh Nhượng Nhượng than thở chính mình, ở nơi này tin tức là lực lượng sản xuất quan trọng nhất, tin tức của mình lại có thể biết bế tắc đến đây, đều do Lục Phóng phân đi của mình hơn phân nửa chú ý, để cho cô cũng nữa theo không kịp trào lưu.
Hôm nay rốt cuộc tốt lắm, không có chồng, cô thật sự là một thân nhẹ nhàng, cả giường lớn cũng do mình chiếm đóng, nghĩ muốn lăn thế nào liền lăn như thế, cũng sẽ không lo lắng vấn đề nhỏ lúc ngủ có thể hay không đánh rấm hay không?!
Đợi đến lúc khi tổng giám thiết kế trang sức mới nhậm chức Michelle rực rỡ xuất hiện, trái tim của Khanh Nhượng Nhượng giống như bị đôi tay người vặn dây thừng biến thành một loại đau đớn, chính là sao một tổng giám thiết kế trang sức mới nhậm chức cần tổng giám đốc Lục to lớn tự mình cùng đi?!
Nhưng chỉ nhìn riêng Michelle, quả thật đáng giá, khi xuất hiện một cán bộ cao cấp đẹp như ngôi sao điện ảnh khí chất lại nữ tính, khiến người ta không thể không liếc mắt.
"Oa, trang phục cao cấp của Chanel đặt chế." Chị Quả Quả ở bên tai Khanh Nhượng Nhượng kêu lên, ánh mắt từ trên đầu Michelle quét dưới chân, "Oa, style mới Manolo năm nay." ánh mắt của Chị Quả Quả như ao ước ái mộ. Giày này Nhượng Nhượng biết, trong dục vọng đô thị, Carrie Bradshaw thích nhất nhãn hiệu này.
"Vị này là Michelle, mới từ Paris trở về nước, chính là Tổng giám thiết kế ngành đá quý mới nhậm chức, hơn nữa cần nói rõ ràng chính là, Michelle cũng là người đoạt giải vô địch của cuộc thi thiết kế trang sức HRD năm trước.
Toàn bộ xôn xao, chẳng trách Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy vị Michelle này nhìn quen mắt như thế, có thể vừa vào công ty liền trở thành thiết kế Tổng giám cũng không phải lạ, lật đổ đi Cherry.
Chỉ là Khanh Nhượng Nhượng chú ý nhất còn là, Lục Phóng từ xuất hiện đến rời đi cũng không coi trọng mình, có lẽ phải là Michelle, loại nữ nhân này, mới có thể chân chính muốn tiến vào tầm mắt của anh, được anh nghiêm túc đối đãi thôi.