Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Chương 20: Xin chào, công việc


Chương trước Chương tiếp

Tôn Đào Phi rón rén đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy thằng nhóc vốn là nhắm chặt mắt, đang giương mắt to long lanh không ngừng nhìn chung quanh, một bộ vẻ mặt ủy khuất muốn khóc. Nhìn thấy cô, nó lập tức lật người, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, lảo đảo nghiêng ngả nhào về phía cô, “Mẹ.”

Vội vàng ôm con vào trong ngực, Tôn Đào Phi vỗ nhẹ phía sau lưng nó, “Bàn Đinh, mẹ đây rồi.”

“Mẹ, hư.” Nó ôm chặt cổ Tôn Đào Phi, thanh âm non nớt mang theo ngữ điệu hơi cáu.

“Uh, mẹ hư.” Buồn cười hôn nhẹ khuôn mặt rõ ràng đang cáu kỉnh của con, Tôn Đào Phi học nó, tích cực phụ họa.

Nó không tiếng động tựa đầu vào trên bả vai Tôn Đào Phi, lẳng lặng nằm. Vươn tay, cô nhẹ nhàng gãi gãi nó.

Rất nhanh, thằng nhóc trong ngực Tôn Đào Phi, không ngừng uốn éo, khanh khách cười lớn. Đây là bí mật của riêng Tôn Đào Phi: Bàn Đinh rất thích người khác gãi nó, chỉ cần có người gãi, nó lập tức sẽ cười to không ngừng. Bất quá, cô cũng không có nói cho bất kỳ ai, bởi vì đó là bí mật giữa cô và Bàn Đinh.

Đợi đến hai mẹ con cười huyên náo xong, chuẩn bị xong, lúc xuống lầu đã là nửa giờ về sau.

Ông nội, bà nội, ba chồng cũng đã chỉnh tề ngồi ở trên bàn ăn, mẹ chồng đang thu xếp bữa ăn sáng.

Tôn Đào Phi lập tức đỏ mặt, cảm giác đầu tiên tràn đầy ngượng ngùng. Cô và Trình Phi Viễn kết hôn đã gần hai tháng, người con dâu như cô chưa từng làm bữa sáng cho ba mẹ chồng lần nào, ngược lại mỗi ngày đều là mẹ chồng làm những việc này. Cô muốn là sáng nay làm bữa sáng cho mọi người, kết quả vẫn bị tên nhóc trong ngực làm chậm trễ.

Ánh mắt của nó vừa lúc nhìn lại, Tôn Đào Phi cố ý trừng mắt liếc nó một cái, rõ ràng, thằng nhóc cho là mẹ đang chơi trò chơi gì mới với nó, học theo, cũng trợn mắt nhìn mẹ một cái giống như đúc. Dần dần, tự vỗ tay nhỏ bé một mình, đắc ý cười vui sướng. Chọc cho Tôn Đào Phi vui lên ha ha theo.

“Phi Phi, con và Bàn Đinh đang đùa cái gì đấy?” Bà nội giơ lên kính lão đang gác ở trên lỗ tai, cười híp mắt nhìn hai mẹ con trong nắng sớm làm cho người ta ấm lòng.

Nghe vậy, nụ cười của Tôn Đào Phi càng lớn, chỉ chỉ Bàn Đinh vẫn đang cười vui sướng trong ngực, “Nó trừng con đó!”

Bà nội hòa ái cười, vươn tay về phía Bàn Đinh, “Bàn Đinh, chỗ bà cố có kẹo này.” Nói xong, bà nội từ trong túi ông nội móc ra một cây kẹo que A Nhĩ Ti Tư[1] .

Nó lập tức đưa tay nhỏ bé mập mạp ra, chạy thẳng tới trong ngực bà cố.

Ông nội hung hăng nhìn chằm chằm cây kẹo trong tay Bàn Đinh, một bộ giận mà không dám nói gì, giống như là bị đoạt bảo bối yêu mến nhất, Tôn Đào Phi nhất thời chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười, cụ ông này thế nào thích ăn kẹo như vậy.

Thừa dịp trước khi phát ra tiếng cười khiến cho cụ ông tức giận, Tôn Đào Phi bước nhanh vào phòng bếp.

“Mẹ, có muốn con giúp một tay không?” Tôn Đào Phi hướng về phía mẹ chồng đang bận rộn, trên mặt tràn đầy nụ cười nói.

Vương Cẩn Ngôn nghe tiếng, quay đầu liếc nhìn Tôn Đào Phi rõ ràng mang theo nụ cười, cũng khẽ mỉm cười theo, “Phi Phi, một mình con đang cười cái gì đây?”

Tôn Đào Phi vội vàng khoát khoát tay, đi qua đặt từng cái trừng ốp la mẹ chồng đã rán vàng rộm vào trong dĩa, “Mẹ, ông nội có phải rất thích ăn đồ ngọt không?”

Vương Cẩn Ngôn cười nhìn con dâu mình một cái, thận trọng nhìn sang trong phòng khách giống như là trộm, sau đó ngoắc ngoắc tay với Tôn Đào Phi bên cạnh, hạ thấp giọng, nhỏ giọng nói như sợ bên ngoài nghe được, “Ông nội con, không, phải là tất cả đàn ông Trình gia, bao gồm ba con, Phi Viễn, anh con đều thích ăn, chỉ bất quá cụ ông hiện tại lớn tuổi, ngược lại càng giống như trẻ nhỏ, hơn nữa ông có bệnh tiểu đường, cho nên người trong nhà đều không cho ông ăn những thứ đồ này, vì vậy ông lại càng biểu hiện ra ngoài.”

Tôn Đào Phi một bộ sáng tỏ gật đầu, nhớ tới vừa rồi bà nội móc kẹo ra từ trong túi ông nội, không khỏi thầm nghĩ, xem ra cụ ông quả nhiên rất con nít.

“Phi Phi, tới giúp mẹ bưng những món này ra đi.” Tôn Đào Phi vội đáp hai tiếng, bưng hai phần bữa ăn sáng đã làm xong, cố nén cười đi ra khỏi phòng bếp.

“Mẹ, mẹ cứ ăn đi, con tới đút cho Bàn Đinh.” Tôn Đào Phi bưng canh trứng gà mẹ chồng đặc chế cho Bàn Đinh qua, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Bàn Đinh, đút cho tên nhóc rõ ràng đã đợi không kịp. Tất nhiên có người mẹ như cô ở đây, những chuyện này dĩ nhiên là không thể làm phiền mẹ chồng mình nữa.

Thằng nhóc phồng má lên, chỉ vào canh trứng gà, vui vẻ vỗ vỗ bụng nhỏ, “Ăn, ăn.”

Bộ dáng khả ái của nó chọc cho tất cả mọi người ha ha nở nụ cười. Trong lúc nhất thời, trên bàn cơm tiếng trêu chọc nó không dứt.

“Phi Phi, hôm nay mẹ đi làm với con nha?” Vương Cẩn Ngôn chợt nói ra một câu kinh người.

Nghe vậy, Tôn Đào Phi mặt ngốc trệ quay đầu, rõ ràng có chút không phản ứng kịp, mẹ chồng nhà cô cũng thật là.

“Em làm rối con bé thêm.” Tuy là nói ra lời nói có ý trách cứ như vậy, nhưng trong giọng của Trình Thiết thật không có bao nhiêu trách cứ, còn vùi lấp mang theo chút cưng chìu bất đắc dĩ.

Vương Cẩn Ngôn hơi giận trợn mắt nhìn chồng mình một cái, bĩu môi bất mãn nói, “Vậy, hôm nay anh phải về đơn vị đi họp, ba mẹ phải đến nhà anh trai, hôm qua em mới đi rồi, hôm nay không muốn đi, mọi người đều không ở nhà, một mình em không vui, em muốn đi làm với Phi Phi.” Biểu tình làm nũng trẻ con, Vương Cẩn Ngôn đem tầm mắt ân cần chờ đợi chuyển hướng đến chỗ Tôn Đào Phi.

Trình Thiết nhấp một hớp sữa tươi, ngắm nhìn con dâu rõ ràng còn có chút ngốc lăng, không chút để ý thốt ra, “Nếu không em và anh cùng về đơn vị đi!”

“Em không muốn đến đó với anh, một đoàn toàn đàn ông xấu xí, không có cái gì chơi vui cả.” Vương Cẩn Ngôn chu mỏ lập tức phản bác, một bộ biểu tình chết cũng không đi.

Tôn Đào Phi thấy thế lập tức mở miệng nói, “Mẹ cùng đi với con đi, dù sao cũng không có chuyện gì. Chẳng qua là mẹ đừng chê rảnh quá không thú vị.”

“Sẽ không, sẽ không, vẫn là Phi Phi tốt nhất.” Kèm theo lời của mẹ chồng mình, Tôn Đào Phi bị cho một cái ôm nhiệt tình đến khiến người ta hít thở không thông.

Vì vậy nửa giờ sau, người một nhà chia ra ba đường. Ông nội, bà nội đến nhà bác. Ba chồng trở về bộ đội. Vương Cẩn Ngôn, Tôn Đào Phi, Bàn Đinh trực tiếp đến cửa hàng bánh ngọt của Tôn Đào Phi.

“Mẹ, mẹ ngồi trước một lát, con đi trước.” Sắp xếp cho mẹ chồng và Bàn Đinh tốt rồi, Tôn Đào Phi chỉ chỉ một đống chuyện chờ cô xử lý bên cạnh.

“Đi đi, đi đi!” Tâm tình Vương Cẩn Ngôn rất là vui vẻ khoát khoát tay với con dâu mình, ý bảo cô đi làm việc.

Bởi vì công việc tích lũy mấy ngày, đợi đến khi Tôn Đào Phi hơi rảnh rỗi đã là mười một giờ.

Áy náy ngồi xuống trước mặt mẹ chồng và Bàn Đinh, Tôn Đào Phi ngượng ngùng cười cười, “Mẹ, có phải rất nhàm chán không.”

Vương Cẩn Ngôn cười ha ha lắc đầu một cái, trên mặt quả nhiên là từ ái vô cùng, “Không, Phi Phi con bận cái gì, cứ đi làm, mẹ trông Bàn Đinh.”

“Mẹ, mẹ chờ con một chút.” Tôn Đào Phi đột nhiên kêu lên như bừng tỉnh nhớ ra. Không đợi mẹ chồng có bất kỳ phản ứng nào, liền vội vã chạy đến phòng nướng.

Chỉ chốc lát sau, Vương Cẩn Ngôn liền nhìn thấy Tôn Đào Phi vui rạo rực bưng bánh đậu xanh[2] óng ánh trong suốt ra.

Tiểu tử vừa thấy Tôn Đào Phi bưng gì đó xanh mơn mởn ra, cách thật xa liền đưa tay nhỏ bé ra, nhìn chằm cô hô to, “Muốn, muốn.”

Đưa nĩa nhỏ cho mẹ chồng đang ngồi đối diện, Tôn Đào Phi cười nhẹ nhàng, hơi khẩn trương nói, “Mẹ nếm thử một chút đi.”

Vương Cẩn Ngôn nhìn bánh đậu xanh óng ánh trong suốt trên bàn khiến cho người ta muốn ăn, cầm lên một cái, nhẹ nhàng cắn, ngọt mà không ngán, xốp ngon miệng.

“Không tệ, ừ, ăn ngon hơn rất nhiều thầy điểm tâm làm trong tiệm khác.” Vừa nói Vương Cẩn Ngôn vừa đưa ra ngón tay cái với Tôn Đào Phi.

Bàn Đinh bên cạnh đã ăn xong rồi một cái, đưa tay nhỏ bé vào trong mâm chụp.

Tôn Đào Phi vội vàng dùng nĩa xiên một cái đưa cho nó, nếu không nó nhất định sẽ lại làm mọi thứ bừa bãi.

Trong khi Tôn Đào Phi bận rộn, điện thoại di động cũng không chịu cô đơn vang lên lúc này.

“Mẹ cùng Bàn Đinh ngồi một lát, con đi nhận điện thoại.” Nói xong, Tôn Đào Phi liền đi ra ngoài.

Đến khi lấy điện thoại di động ra, rõ ràng là số của Trình Phi Viễn buổi sáng mới gọi điện thoại tới. Người này, thật đúng là rảnh rỗi.

“Lại có chuyện gì hả, Trình tiên sinh.”

“Cuối tuần bọn anh phải tiến hành cuộc diễn tập lớn nhất năm nay.” Trình Phi Viễn hơi có chút kích động nói.

Không hiểu sao, trong lòng của Tôn Đào Phi xuất hiện một cỗ lo lắng nhàn nhạt, “Vậy không có gì nguy hiểm chứ.”

Bên kia lập tức vang lên một hồi tiếng cười trầm thấp, “Không có gì nguy hiểm, em không cần lo lắng.”

“Vậy anh phải tự chăm sóc mình thật tốt, đừng làm cho mình bị thương, còn có giúp em quan tâm đến Hải Dương thật tốt.” Mặc dù hắn nói đúng là nhẹ nhõm vô cùng, nhưng cô vẫn không ngừng được lo lắng lên tiếng dặn dò.

“Ừ, vậy anh cúp máy nhé.” Trình Phi Viễn chợt nói ra một câu như vậy.

Tôn Đào Phi có chút giận, người này chẳng xem lo lắng của người khác ra gì, lại cứ qua loa.

“Em đã nói với anh rồi đấy, anh đừng không để lời em ở trong lòng, đến lúc đó, nếu hai người thiếu một cọng lông tơ, chớ khóc tang ở trước mặt em.” Thanh âm của Tôn Đào Phi hơi cáu, khẩu khí rất là nghiêm nghị nói với Trình Phi Viễn.

“Ừ, được rồi, nghe lời phu nhân dạy bảo” cúp điện thoại, Trình Phi Viễn sửng sốt cười ngây ngô hơn nửa phút với điện thoại, vừa rồi hắn không nghe sai, vợ hắn đang lo lắng hắn.

Nghĩ tới những thứ này, đường cong trên mặt vốn cứng rắn của Trình Phi Viễn nhất thời nhu hòa không ít, tâm tình cũng là một đường bay lên.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...