Đáng tiếc, các người thú còn hưng phấn hơn lũ chuột, lập tức gào khóc nhào tới. . . . .
Chỉ chốc lát sau, kẻ xâm lược đã thành món ăn trong mâm —— nếu như không nhìn mấy cái đầu dữ tợn có phần giống con chuột, Lý Mộ Tư cảm thấy mình vẫn có thể ăn được.
Sắc mặt cô vàng vọt ấn chặt bụng của mình, trong lúc nguy cấp vừa rồi Ma Da đã ngậm hông của cô tha cô đứng lên, rồi nhẹ nhàng đặt cô trên mặt đất, vây quanh tay của cô để an ủi.
Lần này, dì cả của Lý Mộ Tư tới nhẹ nhàng thôi, mà mới có một ngày, cô đã thúc giục được sáu người thú trưởng thành.
Dì cả uy vũ. . . .
Lý Mộ Tư sau khi mắc mưa còn bị đau bụng, khiến sắc mặt trắng phờ phạc, không còn hơi sức rên rỉ.
Mặc dù Lạc Nhĩ vui mừng vì các người thú có thể trưởng thành, nhưng sau một cuộc xung đột, hiển nhiên cũng ý thức được chỗ xấu của việc Lý Mộ Tư chảy máu không ngừng rồi, bắt đầu xoay quanh, bắt đầu, lật gói thuốc.
Lý Mộ Tư mệt mỏi nhìn hắn, thanh âm không còn hơi sức đến mức thiếu chút nữa đã bị tiếng mưa rơi bao phủ lại: "Vô dụng, ít nhất cũng sẽ chảy ba ngày. Có thuốc tiêu viêm sát trùng không? Cho em một ít."
"Tiêu. . . . . . Cái gì? Giết cái gì?" Lạc Nhĩ nháy nháy mắt quay đầu lại nhìn sang.
Lý Mộ Tư đau đến đơ môi, ôm bụng cuộn thành một cục tựa như con tôm khô: "À? Vậy. . . . Lúc băng bó vết thương các anh hay dùng thuốc gì?"
Tát Tư nghe vậy đã nhanh tay chân đem một mớ thảo dược phơi khô ra ngoài, nhìn bộ dáng yếu ớt của Lý Mộ Tư, trực tiếp nhét vào miệng nhai nhai, nắm một chân của Lý Mộ Tư lên đắp vào trong chỗ đó của Lý Mộ Tư, vừa chận còn vừa không quay đầu lại đề nghị Lạc Nhĩ: "Xem bộ dáng của Mộ Tư thì không có biện pháp cưỡi trên người của Ma Da nữa đâu, không bằng treo một miếng da thú ở bụng của một giống đực lớn, rồi cho Mộ Tư nằm vào."
Lạc Nhĩ bị động tác lưu loát của Tát Tư làm sợ đến ngẩn ngơ rồi mới khen: "Tốt. . . . Ha ha ý kiến hay." Xoay người chạy đi làm thật nhanh, còn săn sóc đắp một miếng trên lưng giống đực, bao lại cả cái bụng, để tránh nước mưa bắn vào.
Tát Tư nhét hết thảo dược vào chỗ đó của Lý Mộ Tư xong liền ngẩng đầu lên, sắc mặt chỉ thấy Lý Mộ Tư lúc đỏ lúc trắng, mắt đăm đăm theo dõi hắn, liền thấy khó hiểu: "Thế nào? Em. . . . Không có sao chứ?"
Lý Mộ Tư yên lặng nghiêng đầu, yên lặng cuộn bắp đùi bị Tát Tư buông ra lại với nhau, trái tim thủy tinh xoảng xoảng tan nát dưới đất: ". . . . Không, không có việc gì."
A a a, không phải tất cả đều nói xem mình là giống cái sao? Quả nhiên, cô còn chưa đủ mạnh, nắm quyền!
Vốn tưởng rằng bởi vì Lý Mộ Tư mà đoạn đường này sẽ mạnh mẽ trầm bổng phập phồng, không ngờ lại bình tĩnh quỷ dị.
Nước lũ mặc dù không có đuổi theo từ phía sau, nhưng mưa to khiến một số chỗ trũng trữ ra đầm nước hoặc sông nhỏ, những chỗ này là nguy hiểm nhất, các người thú ở dưới sự kích thích của Lý Mộ Tư, nhiệt huyết cực kỳ sôi trào thận trọng bôn ba qua, nhưng ngay cả một con thú kẽo kẹt chỉ biết kêu kẽo kẹt kẽo kẹt cũng không đụng phải, tựa như. . . . Tựa như có ai ở trong bóng tối giúp một tay?
Lý Mộ Tư nằm ở trong túi da dưới bụng Ma Da, buồn ngủ vì bị lung la lung lay qua lại, nghĩ thầm, . . . . Chẳng lẽ, đây chính là vận may của nữ chính xuyên qua? Trong nháy mắt hình tượng tự giác chói lọi vô cùng.
Một lát sau, một cái đầu lưỡi không biết từ nơi nào đưa qua lén lén lút lút liếm mông đít của cô, khiến Ma Da uy hiếp gầm nhẹ, Lý Mộ Tư nhất thời giật mình tỉnh táo lại, cực kỳ phẫn hận, cũng không đủ phát tiết sự buồn bực và phát điên của cô: cứt chó! Nếu cô bị thương như vậy mà còn được xem là may mắn, thì cõi đời này khắp nơi đều là Mary Sue và Tang Musu (2 nhân vật may mắn trong 1 anime) rồi! Cô. . . . Quả nhiên là có yêu cầu quá thấp sao? Khóc ~
Bốn ngày sau, khi dòng máu chảy ra của Lý Mộ Tư biến thành tia nước nhỏ rồi biến thành đứt quãng, bọn họ rốt cuộc đạt tới được núi Ba Ba Khắc rồi, thậm chí còn may mắn tìm được một cái động mấy năm trước bỏ lại.
Trong tiếng hô hưng phấn của các người thú, may mắn đã đến thăm bộ lạc Mộ Sắcgiống như không lấy tiền, mưa to rơi liên tiếp nhiều ngày rốt cuộc cũng có khuynh hướng dừng lại.
Lý Mộ Tư từ dưới bụng "ba chuột túi" chui ra, nhìn bầu trời cực kỳ xinh đẹp sau khi mưa tạnh, vô muốn làm một bài thơ hoặc ca giống như các nữ chính xuyên qua khác, đáng tiếc há mồm nửa ngày phát hiện. . . . Một bài cô cũng nhớ không hoàn toàn, vì vậy cúi đầu yên lặng.
Vốn ngày đi đường vừa rồi là bốn ngày thật vĩ đại, là bốn ngày đáng giá kỷ niệm, là bốn ngày vĩnh viễn lưu truyền! Mặc dù không có tròn tròn trợ giúp, nhưng Lý Mộ Tư dựa vào "Lực bền bỉ" ra ngoài tưởng tượng của cô khiến tất cả người thú ở bộ lạc Mộ Sắc nên trưởng thành đều trưởng thành.
Đây là vượt thời đại đấy! Đây là tiếp nối người trước đấy! Đây là khai thác đổi mới đấy!
Ngay cả Hoắc Khắc đi "ké xe" nên thành công hóa hình cũng rất là vui vẻ lấy danh nghĩa ba hắn thề gia nhập bộ lạc Mộ Sắc, không bao giờ chịu đi nữa. Dĩ nhiên, dù hắn có một bộ lông đỏ vô cùng đẹp trai, mấy người đàn ông trong bộ lạc Mộ Sắc vẫn hừ lạnh trói chặt hắn, dù hắn lập tức đổi lời nói lấy lông vũ xinh đẹp của hắn để thề cũng không có ai để ý đến hắn —— hắc, ngay từ đầu thái độ đã không đoan chánh!
Lý Mộ Tư đứng ở cửa động nhìn các giống đực lục lục dọn dẹp nhà mới, mình không có chuyện gì làm nên vừa lau cơ thể bị ướt vừa nói chuyện với mấy giống cái, thuận tiện giải thích một chút —— cũng không phải bọn họ không muốn giúp, mà là mấy ngày nay các giống đực cực kỳ hưng phấn không cần bọn họ ra tay.
Lạc Nhĩ và Mễ Hiết Nhĩ đẩy đẩy nhốn nháo một lúc lâu, mới cắn răng vừa hưng phấn vừa thấp thỏm tiến tới trước mặt Lý Mộ Tư.
Lạc Nhĩ vẫn trực tiếp, trực tiếp đến mức cái trán Lý Mộ Tư trực tiếp chảy mồ hôi.
"Hí, Mộ Tư, anh đã hỏi Ma Da, nó nói phía dưới của em bởi vì bị cắt mất tiểu JJ mới có thể chảy máu phải không? Hì" hắn đụng đụng bả vai Lý Mộ Tư, lén lén lút lút hỏi, "Có phải cắt đi tiểu JJ cũng sẽ lợi hại như em không?"
Dù là bình tĩnh như Tát Tư cùng với A Lạc trước sau luôn hơi căng thẳng vào lúc này cũng không khỏi dựng lỗ tai lên, ánh mắt đồng loạt nhìn chăm chú vào chỗ đó của Lý Mộ Tư.
Lý Mộ Tư lau mồ hôi lạnh trên trán, rối rắm hỏi Lạc Nhĩ: "Không phải chứ? Chẳng lẽ các anh nghĩ. . . . . ."
Lạc Nhĩ kiêu ngạo ưỡn cao ngực, mặc dù hắn làm thế nào cũng không hơn được 34C của Lý Mộ Tư. . . . Được rồi, dù sao 34C của Lý Mộ Tư hiện tại cũng không có gì đáng kiêu ngạo nữa.
"Vì bộ lạc, không có gì là không thể hy sinh!" Lạc Nhĩ nắm quả đấm giơ giơ. Mễ Hiết Nhĩ ở một bên tràn đầy nguyên khí gật đầu không ngừng, động viên giúp hắn, mặt biểu hiện chí hướng "Em cũng vậy!".
Lý Mộ Tư 囧, hơn nữa khi cô khẽ nghiêng đầu, lại phát hiện những giống đực rõ ràng đang bận cải trang xử lý huyệt động cũng len lén giơ lỗ tai của bọn họ lên.
Lý Mộ Tư cứng ngắc chậm rãi quét qua mặt của bọn Lạc Nhĩ, sau đó vô lực gập người lại.
Được rồi, cô đã hiểu được, làm một anh thụ, có lẽ, tiểu JJ của bọn họ hoàn toàn không phải rất quan trọng.
Đông Phương GG (Đông Phương Bất Bại) anh sẽ vĩnh viễn lưu truyền . . . . . .
Nhưng cô thật không muốn "Cô không cắt tiểu JJ của người ta, tiểu JJ lại bởi vì cô mà chết"! Được rồi, cô sợ bọn họ cắt xong cũng không thể có dì cả, thì cô sẽ. . . .
Lý Mộ Tư run run, sau đó suy sụp bả vai, trộm nheo mắt nhìn Ma Da đến gần, nhỏ giọng nói: "À. . . . Nếu như mà em nói, em lừa các anh, các anh. . . . Sẽ không trách em chứ?"
Lạc Nhĩ trợn to hai mắt, chốc lát sau ủ rủ kéo chân Sa Sa bỏ đi, nhào vào trong ngực Phí Lặc, quay đầu lại một cái, vẻ buồn bã đó khiến cả người Lý Mộ Tư nổi hết da gà.
Tát Tư an ủi Lý Mộ Tư: "Tốt lắm Mộ Tư, thật ra thì chúng anh đã đoán được, chỉ là Lạc Nhĩ không quá cam tâm mà thôi." Hắn nắm quyền ở trên môi ho khan một tiếng, nín cười nói: "Dù sao, trong bộ lạc chúng ta, giống đực mà em ấy thôi thúc tiến hóa. . . . Ít nhất."
"Này này!" Lạc Nhĩ xù lông ở sau lưng nhảy lên, Phí Lặc bắt lấy hông của hắn cười cười thật thà: "Không sao đâu Lạc Nhĩ, anh sẽ cố gắng thỏa mãn em."
Mặt của Lạc Nhĩ hơi ửng đỏ, liếc hắn một cái, sau đó nặng nề quay đầu sang chỗ khác.
Lý Mộ Tư bị Ma Da nhìn soi mói, con ngươi loạn chuyển, mím môi nói: "Gì chứ. . . . Thật ra thì em đây. . . . Là trời sanh, mạnh sanh, tùy tiện cắt tiểu JJ, làm như cứ nói là được?"
Ma Da chau chau mày, chợt tiến tới hôn một cái lên môi cô: "Niềm vui ngoài ý muốn mà thôi, không cần để ý." Xoay người liền tiếp tục đi làm việc.
Lý Mộ Tư sờ sờ đôi môi, nghĩ thầm: được rồi, về sau mỗi tháng đều có một hồi ngoài ý muốn, ngoài ý muốn ngoài ý muốn thành thói quen.
Nhưng không thể phủ nhận, thái độ của Ma Da làm cho trong lòng của cô khá ngọt ngào.
Lý Mộ Tư che mặt: xong rồi xong rồi, mẹ, hình như cô yêu thật rồi, nhưng. . . . Nhưng mà. . . . . Ai có thể nói cho cô biết, cây bút chì 0.5 làm sao vừa với cỡ ngòi 0.7 chứ?