Nghĩ như vậy, Hạ Phù Dung vuốt ve má phải, chỉ đi thẳng về phía trước. Bỏ lại Thượng Quan Lệ như bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện. Khóe miệng bên phải của Hạ Phù Dung nhếch lên, may mà Thượng Quan Lệ là một người thông minh.
Sau đó vài ngày, lan truyền tin Cầm phi bị bệnh chết.
Trong lòng Hạ Phù Dung hơi run rẩy, Lệ phi này ra tay sao nhanh thế?
Cầm phi là nữ nhi thứ tư của Lương tướng quân, tên gọi Lương Cầm Nhất, thời gian vào cung chậm hơn Lệ phi một đợt tuyển tú, hình dáng quả thật rất đẹp, nhưng bởi vì cùng lệ phi tranh giành tình nhân, bị Lệ phi bỏ phấn hoa ở trong trà, do nàng từ nhỏ đã dị ứng với phấn hoa, cho nên trên mặt nổi rất nhiều nốt đỏ. Đối với một nữ nhân ở chốn hậu cung mà nói điều này giống với việc bị hủy dung mạo, may nhờ phụ thân của nàng có quan hệ rất thân thiết với thái y trong cung, cho nên sau khi nàng ta được điều trị một thời gian những nốt đỏ cũng biến mất. Nhưng chuyện đó đã trở thành bóng ma ở trong lòng của Cầm phi, cho nên có đôi khi sẽ dùng tay sờ lên mặt xem có nổi mụn đỏ hay không. Thời gian dài, liền tạo thành thói quen tay phải vuốt ve mặt.
Lúc ấy Hạ Phù Dung sợ Lệ phi tập trung chú ý vào Bích Quỳnh, bất đắc dĩ, đành phải dùng biện pháp này. Nếu như Hạ Phù Dung là một người điên vô ý thức, chung đụng rất lâu với một người nào đó nhất định sẽ học được một ít thói quen nhỏ của người đó. Ai bảo ở trong cung chỉ có thói quen của nàng ta là rõ ràng nhất, Hạ Phù Dung thầm cầu nguyện ở trong lòng cho Cầm Phi, trong lúc đó má phải của nàng có chút ngứa mà thôi, Amen.
Ngày mai hoàng thượng sẽ tổ chức yến tiệc với quần thần, chính thức làm lễ sắc phong. Dĩ nhiên, cũng bao gồm cả Trì Tô Tướng quân là Hạ Phù Dung nàng nữa.
"Bích Thanh, muội đem cái này giao cho Phó thái y, thay tỷ cảm ơn hắn, biết không."
Bích Thanh nhận lấy túi tiền nặng trĩu, gật đầu một cái liền xoay người đi ra ngoài.
Vẻ mặt Bích Quỳnh đề phòng nhìn Hạ Phù Dung, "Nương nương, người lại có bí mật gì muốn nói cho nô tì biết phải không? Về buổi lễ sắc phong ngày mai?"
Hạ Phù Dung há miệng thật to, mắt long lanh nói: " Bích Quỳnh ~~ muội thật sự rất rất rất là thông minh ~! ~"
Bích Quỳnh bĩu môi, "Mỗi lần người muốn Bích Thanh rời khỏi là sẽ có chuyện tình "Quan trọng" cần nói."
Hạ Phù Dung cười hì hì một tiếng, dĩ nhiên, chuyện quan trọng không thể để cho Bích Thanh biết, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt gì, vẻ mặt Bích Quỳnh như thế nàng có thể hiểu, cũng vì sự nhạy bén của nàng mà âm thầm khen ngợi.
"Bích Quỳnh, trong buổi lễ sắc phong ngày mai tỷ sẽ được sắc phong ~" nàng nói nhẹ như nước chảy, nhưng Bích Quỳnh nghe xong lại trợn to đôi mắt.
"Cái gì?!" Bích Quỳnh rõ rang là không thể tiếp nhận được sự thật này, "Người là nương nương! Ngày mai làm sao có thể xuất hiện trên đại điện nhận sắc phong được chứ?"
Hạ Phù Dung bĩu môi đành chịu, "Chỉ cần tên hoàng thượng kia thích, chó mèo cũng có thể được sắc phong."
Bích Quỳnh nghe được lời của Hạ Phù Dung liền thấy hoảng sợ, "Nương nương, những lời như thế ngàn vạn lần không được nói ~ sẽ bị giết cửu tộc đấy!"
Hạ Phù Dung cũng biết rõ lời nói của nàng có chút thái quá, phun một ngụm nói lại, "Được rồi, sau này sẽ không nói vậy nữa. Tỷ cũng không muốn đi tham gia lễ sắc phong, nhưng không có cách nào, chuyện chính là như vậy đấy."
Bích Quỳnh lắc đầu bất đắc dĩ, "Ai, nếu vậy người được phong chức gì? Nghe nói lễ sắc phong ngày mai đều là các vị thống lĩnh trở lên, người nói vậy không chừng chỉ là tự sắc phong mà thôi."
"Tướng quân."
Hạ Phù Dung nói hai chữ, Bích Quỳnh nghe xong đứng ở nơi đó ngu nửa ngày cũng không tìm được tiếng nói của nàng.
Qua rất lâu, "Nương nương, hãy coi như muội không biết cái gì hết."