"Nếu hoàng thượng cho rằng là thiếp làm, thiếp có nói gì cũng vô dụng. Nàng ta đang ở trong cung, thiếp cáo lui trước." Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, nàng ta là một nữ nhân thì không thể nào xuất cung bỏ trốn được, nàng lại không thể giải thích được nỗi oan ức này, thù này nàng nhất định sẽ trả!
Tu Hồng Miễn nhìn bóng lưng Thượng Quan Lệ đã đi xa, cũng không để ý thái độ vô lý của nàng. "Mau tìm." Tu Hồng Miễn nói xong cũng bãi giá rời khỏi Dư Điệp cung.
"Khởi bẩm hoàng thượng, đã tìm được Dư phi nương nương." Một tên lính đến bẩm báo.
"Hả? Tìm được ở đâu?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, đang ở Ngự Hoa Viên. Nhắc tới cũng kỳ lạ, nương nương đang ngồi ở trên băng đá, thế nhưng chỗ đó chúng thần đã đi tìm rất nhiều lần, không thể nào không thấy được."
Tu Hồng Miễn cười lạnh, xem ra Lệ phi đã thả người. Hắn gật đầu một cái, "Dẫn nàng trở về Dư Điệp cung, chăm sóc cho tốt, đây chỉ là việc nhỏ, không cần cho mọi người biết."
Trở lại Dư Điệp cung, Bích Quỳnh vô cùng vui mừng, "Nương nương, ngài thật lợi hại! Nô tì cho là chúng ta nhất định không qua được cửa ải này, đã chuẩn bị sẵn sàng chịu tội thay cho người luôn đó."
Hạ Phù Dung cười với nàng, " Nương nương của các muội là ai nào! Làm sao mà có thể bị bắt giam ~"
Bích Thanh đứng ở bên cạnh gật mạnh đầu. Hạ Phù Dung nhìn thấy như vậy cười nói, "Được rồi Bích Thanh, muội có thể nói chuyện."
Bích Thanh vừa nghe bản thân không cần đống kịch nữa, gương mặt tràn đầy sùng bái nhìn Hạ Phù Dung hoan hô, "Nương nương người rất biết lừa gạt! Lệ phi nương nương trong cung là lợi hại nhất cũng bị người hại!"
Trên trán Hạ Phù Dung xuất hiện ba vạch đen, "Bích Thanh, muội xác định là muội thật sự muốn khen tỷ?"
Bích Quỳnh cười ha ha, "Nương nương, người rửa mặt nhanh đi, hóa trang này của người thật sự rất làm người ta sợ."
Hạ Phù Dung gật đầu một cái, nhanh chóng đi tẩy trang. Hóa trang này của nàng thật đúng là rất có trình độ, nàng dùng lọ nồi tô ở trên hai hốc mắt, vẽ hai mắt gấu mèo 0.0 thật to, còn dùng bột màu trắng bôi cả khuôn mặt, miệng thì thoa son trắng. Khi nàng vẽ xong cũng làm bản thân cảm thấy sợ hãi, giống như cương thi Trung Quốc, huống chi những người ở thời cổ đại này chưa từng thấy qua cương thi. Lúc trước khi tìm thấy nàng có vài tên lính đã bị nàng dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, lúc ấy trong lòng nàng cũng cảm thấy có chút tội lỗi, người ta làm người hầu cũng không dễ dàng gì.
Hạ Phù Dung sống nhàn hạ thảnh thơi ở Dư Điệp cung được vài ngày, cảm giác cuộc sống giống như thần tiên, đột nhiên nàng phát hiện cuộc sống hằng ngày chỉ việc vươn tay mặc quần áo cơm tới há mồm cũng không tệ, con người quả nhiên rất dễ dàng sa đọa.
Vào một ngày mới sáng sớm tinh mơ Hạ Phù Dung đã bị Bích Quỳnh đánh thức, "Hội nghị gia đình " của Thái hậu ai dám không đi?
Hạ Phù Dung cố ý đến chậm nhất, dù sao nàng vẫn là bệnh nhân, cũng cố gắng tỏ ra khuôn mẫu một chút ~
Vừa bước vào trong điện, Hạ Phù Dung liền cảm nhận được một đạo ánh mắt muốn giết người bắn về phía nàng, nàng biết rõ đó là ánh mắt của Lệ phi, nàng ta thích nhìn nàng đây sẽ cho nàng ta nhìn đủ, nàng không để ý đến nàng ta, cắm đầu cắm cổ đi tới giữa điện, dưới sự dẫn dắt của Bích Quỳnh nàng thỉnh an Thái hậu cùng hoàng thượng.
"Dung nhi, trong khoảng thời gian này chắc con đã phải chịu nhiều khổ cực?" Thái hậu nói xong lại nghiêm khắc nhìn Thượng Quan Lệ một cái.
Mặc dù Tu Hồng Miễn nói đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần làm lớn chuyện. Nhưng hậu cung là nơi nào? Nếu có một con chuột chết, trong đám tang của nó cũng có thể biết nó có bao nhiêu thân thích. Huống chi là "hung thủ" đã làm cho một nương nương mất tích.
Lệ phi tự biết không cách nào mở miệng, chỉ đành phải miễn cưỡng nuốt cái nỗi buồn oan ức này vào lòng.
Hạ Phù Dung nghe câu hỏi của Thái hậu, gật đầu một cái, "Con không khổ, nhưng cơm rất khó ăn."
Thái hậu nghe xong có chút khẩn trương, "Hả? Ăn thức ăn không sạch sẽ?" Nói xong lại trợn mắt nhìn Lệ phi một cái.