Bích Quỳnh nghe xong cảm kích nhìn nàng, chạy đi cầm lấy cây chổi, nàng nhìn bóng lưng của nàng không nhịn được run rẩy, Bích Quỳnh, ngươi ngàn vạn lần không được phản bội ta, ngàn vạn lần không được.
Dọn dẹp sạch sẽ xong, nàng bảo Bích Quỳnh vào trong phòng thương lượng một chút.
“Trà này là ngươi pha sao?"
Ánh mắt Bích Quỳnh có chút tránh né, "Đúng, là nô tỳ pha."
Sắc mặt nàng có chút không tốt, "Thật sự là ngươi pha sao?"
Thấy Bích Quỳnh không nói gì, nàng thở dài, "Ngươi là người duy nhất mà hiện tại ta có thể tin tưởng, nếu như ngay cả ngươi đều không nói thật với ta, làm sao sau này ta còn có thể tin tưởng người khác?"