A Tam cùng Lục Trúc đi theo phía sau chúng ta, cũng một bọn họ phải truy tìm, cố chấp đuổi theo chúng ta tới nơi này như vậy.
Lục Trúc rất là uất ức nhìn ta, điều này làm cho ta mãnh liệt muốn ấn đầu nàng xuống đất, nhắm mắt làm ngơ. Ta mới không nợ nàng cái gì, hơn nữa, ta chính là chưa từng nói để cho nàng đi theo bên cạnh ta.
"Tiểu thư, làm sao ngươi có thể vô tình như vậy!"
Đối mặt với sự lên án của Lục Trúc, câu trả lời của ta là đưa ra ngón út, móc móc lỗ tai.
"Hiện tại chúng ta muốn đi đâu?" A Tam hỏi.
Ta ngước đầu suy nghĩ một chút, nghĩ tới hướng đi của kịch tình, mấy người sau sẽ ở nơi nào. Hiện tại ta có mục tiêu, sẽ không muốn sống cuộc sống thôn xóm an tĩnh nữa. Ta có mục tiêu, có truy cầu, có ý chí chiến đấu, có ngày mai, có tương lai. Vì những thứ này, ta nhất định phải chủ động ra tay.
Thời điểm ta muốn chuyện, lỗ tai tự động loại bỏ lời nói dài dòng Lục Trúc nói bên tai ta.