Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh
Chương 67: Ngoại truyện 2 Ghen
Gần đến Tết, đại học Lan đã cho nghỉ Tết nhưng bên phía đài truyền hình vẫn phải bận bù đầu, vừa phải làm việc ở bên ngoài, vừa phải viết bản thảo, còn phải dành thời gian chuẩn bị tổ chức sự kiện tiệc Tất niên trong đài.
Người trong ekip chương trình [Chân tướng ở bên ta] không có cảm giác tồn tại, đến tiệc Tất niên chỉ mua bừa bộ lễ phục, đến nơi ăn uống với mọi người là xong.
Nhưng sau khi trải qua chuyện của Nhan Thư, chương trình đột nhiên gây sốt trên mạng.
Ban đầu có rất nhiều người xuất phát từ sự hiếu kỳ, tìm đến những video kế tiếp của ekip chương trình, mang tâm thế hóng hớt, không chê phiền phức, nhấn vào video.
Xem mãi xem mãi, mọi người đã bị lôi cuốn từ lúc nào. Có người đến vì nhan sắc và sự chuyên nghiệp của Nhan Thư, cũng có người đến vì ý tưởng và đề tài của ekip chương trình, còn có những tập hậu trường hài hước cùng với những người được phỏng vấn khiến người ta ôm bụng cười nghiêng ngả.
Cũng không phải vì người được phỏng vấn đã hài hước sẵn, mà là vì Nhan Thư phản ứng linh hoạt, đặt ra những câu hỏi sinh động thú vị, lúc nào cũng tạo ra phản ứng hóa học kỳ diệu với người được phỏng vấn.
Có khi, một giây trước khán giả còn đang cảm động rưng rưng nước mắt, vậy mà một giây sau đã bị cô chọc cười ha hả.
Chuyện ngược lại cũng có.
Còn có một tập kinh điển nhất, người được phỏng vấn là một người đàn ông trung niên tỏ vẻ ngạo mạn khắp nơi, giọng điệu trịch thượng, câu nào cũng mang lại cảm giác ra oai và ra vẻ hiểu biết đầy khó chịu.
Để khoe tài sản của mình, người đàn ông trung niên hào phóng mời ekip chương trình đến một nhà hàng bếp riêng ở thành phố Lan để mở mang tầm mắt.
Ống kính theo chân ông ta đến nhà hàng bếp riêng mà nghe nói phải có thu nhập một năm từ hai trăm vạn trở lên mới có thể vào. Cả đoạn đường người đàn ông đều tỏ ra thân thuộc như ở nhà, mấy viên đá lát trước cửa nhà hàng được vận chuyển bằng đường hàng không từ nơi nào ông ta cũng biết rõ rành rành.
Người này dẫn bọn họ vào nhà hàng cứ như dẫn vào nhà mình vậy, hùng hổ ra vẻ ta đây lấy hai tấm thẻ đen ra nhưng bị nhân viên lễ tân lịch sự trả lại, "Thật ngại quá ông Tư, hạn ngạch thẻ của ông không đủ ạ."
Người nọ lập tức biến sắc mặt, làm ầm ĩ trước quầy lễ tân, còn khăng khăng đòi giám đốc đi ra kiểm tra tiền của ông ta.
Trong bầu không khí lúng túng, Nhan Thư đưa một tấm thẻ vàng qua, "Dùng cái của tôi đi."
[Có cảm giác khoái trá rồi, cảm ơn]
[Xem tình tiết phu nhân bạch phũ mỹ hào phóng chân chính vả mặt mấy tay hay ra oai mà đã ghê!]
[Lúc ông chú ra vẻ ta đây kia nói chưa nhìn thấy thẻ vàng bao giờ, giám đốc trực tiếp nói đó là thẻ VVIP số lượng có hạn, lập tức cảm thấy sung sướng khắp mình mẩy hahaha]
[Ông ta còn gặp người có vẻ tri thức trong nhà hàng, định qua đó chào hỏi để khoe mẽ, ai ngờ người kia chẳng đếm xỉa đến ông ta, trái lại còn đi qua chào hỏi chị đẹp Nhan Thư hahaha, sướng gần chết]
[Em đơn phương tuyên bố, chương trình này sẽ đạt top 1 trong năm nay, không ai sánh bằng! Chị đẹp Nhan Thư là nữ thần của em, cũng không ai sánh bằng!]
[Đã hiểu được niềm vui của những phu nhân giàu có rồi!]
[Tôi theo dõi chương trình này đây, xem lúc ăn cơm thì thích khỏi nói]
[Khi nào ra tập mới vậy, gõ bát chờ đợi]
Đi cùng với việc chương trình liên tục gây sốt, còn có vô số người đăng tải các video chế, cùng với video tổng hợp của Nhan Thư.
- -Nào là video tổng hợp kỹ năng của Nhan Thư, video tổng hợp màn vả mặt, khoảnh khắc gây cười...
Mọi người đều rối rít bày tỏ, một phóng viên giàu có vừa có sắc vừa có tài, lại tràn đầy năng lượng tích cực như thế, ai mà chịu được.
Như vậy có khác gì fan hâm mộ mê idol đâu.
Vì sự đón nhận nhiệt tình của cộng đồng mạng, chương trình này dần thu hút sự chú ý của ban lãnh đạo trong đài. Độ dài một tập từ mười lăm phút trước đó nâng thành hai mươi phút, thời gian phát sóng cũng được dời đến khung giờ vàng lúc tám giờ, vấn đề kinh phí cũng được cải thiện rất nhiều.
Đương nhiên, chương trình của họ cũng được bình chọn là chương trình về đời sống xã hội được chào đón nhất trong đài, mấy thành viên nòng cốt đại diện cả ekip lên bục nhận giải thưởng.
Thế là, ekip chương trình không dự tiệc cho có nữa, ai nấy cũng chuẩn bị lễ phục, bừng bừng khí thế tham gia tiệc Tất niên.
Không ngoài dự đoán, giải thưởng chương trình được chào đón nhất năm nay đã thuộc về ekip chương trình [Chân tướng ở bên ta], những người đồng nghiệp khác rối rít chúc mừng họ.
Một MC rất nổi tiếng trong chương trình tài chính đã trò chuyện cùng bọn họ rất lâu, cuối cùng còn đưa riêng cho Nhan Thư một tấm danh thiếp, bày tỏ cô ta rất vui được quen biết cô.
Khó khăn lắm mới dự tiệc xong, Tống Hân bưng một ly cocktail, nói với vẻ bùi ngùi: "Nhan Nhan, em đúng là ngôi sao may mắn của ekip chúng ta, tiệc Tất niên năm ngoái em còn chưa đến, đám bọn chị đều là nhân vật râu ria, hoàn toàn không có người nào ngó ngàng."
Cô ấy chỉ về phía người dẫn chương trình vừa đi khỏi đó, "Vừa nãy cô ta tỏ ra nhiệt tình với em quá, chứ năm ngoái ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn bọn chị lấy một cái. Tiểu Lý vô cùng thích cô ta, muốn xin chữ ký cũng không dám đến xin! Em xem bây giờ kìa."
Nhan Thư nhìn theo ánh mắt của cô ấy, vừa vặn nhìn thấy nhân viên quay phim Tiểu Lý cầm chữ ký của nữ MC kia, cười không thấy ông mặt trời đâu.
Ánh đèn chợt vụt tắt.
Tống Hân nói: "Đến giờ vũ hội hóa trang rồi, mau mau mau, đeo mặt nạ lên!"
Vũ hội hóa trang là hoạt động truyền thống được tổ chức mỗi năm một lần của đài truyền hình thành phố Lan. Thông thường sau lễ trao giải, đài sẽ mời một nghệ sĩ nổi tiếng từng hợp tác với đài làm khách mời đặc biệt trong vũ hội, chọn một người bạn nhảy để nhảy một bài giao lưu.
Đây là những điều mà Tống Hân dặn trước với cô.
Hai người đeo mặt nạ đã chuẩn bị sẵn, đột nhiên mọi ánh đèn được bật hết lên, Nhan Thư còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng xuýt xoa của Tống Hân: "Trời đất ơi, năm nay chơi lớn quá! Vậy mà lại mời được Lam Tu Minh đến làm khách mời đặc biệt cơ đấy!"
Lam Tu Minh?
Nhan Thư nhìn lên trên sân khấu.
Lam Tu Minh đã nổi tiếng bao nhiêu năm liền, chắc chắn là sao hạng A trong giới, cánh đồng nghiệp ở bên dưới vô cùng phấn khích.
Nhan Thư chẳng mấy mặn mà với chuyện theo đuổi thần tượng, nhưng Vưu Giai thích anh ta, mấy ngày trước còn lải nhải, muốn quà sinh nhật là chữ ký do đích thân Lam Tu Minh ký.
Cô vẫn luôn để tâm chuyện này, vốn định nhờ Hứa Bùi hỏi xin một tấm giúp cô. Cô đã nhắc đến chuyện này với anh hai lần, nhưng không biết vì sao đều gác lại không rõ nguyên do.
Nhan Thư nghĩ một lát rồi hỏi: "Chị Tống ơi, em có thể lên xin chữ ký không?"
"Tất nhiên là được rồi! Chẳng phải đây chính là đãi ngộ trong tiệc Tất niên của chúng ta sao!" Tống Hân nháy mắt, lại bắt đầu nhiều chuyện: "Hóa ra em thích Lam Tu Minh!"
Nhan Thư cười, "Bạn em thích."
"Em chính là người bạn đó chứ gì!" Tống Hân trêu cô xong, đẩy cô một cái, "Kìa cậu ấy xuống rồi kìa, em tranh thủ thời gian lên xin đi, lát nữa chắc chắn còn phải xếp hàng đấy."
Nhan Thư gật đâu, lấy một quyển sổ tay từ trong túi dạ hội, chạy qua, "Chào anh, có thể ký tên giúp tôi được không ạ?"
Cô nghĩ bụng, bảo bạn mình thích thì không hay lắm, vội bổ sung: "Tôi rất thích bài hát của anh."
Không thể không nói, gen trong họ Hứa Bùi quả thực nổi trội, Lam Tu Minh có gương mặt điển trai, vóc dáng cao ráo. Khác với cảm giác lạnh lùng xa cách trời sinh của Hứa Bùi, đôi mắt của anh ta thường xuyên ánh lên nét cười, vừa nhoẻn miệng cười là lộ ra chiếc răng khểnh.
Thuộc tuýp chàng trai trẻ tươi sáng dễ thương đang thịnh hành thời nay.
Lam Tu Minh ngước mắt, tươi cười nhìn cô chăm chú, "Tất nhiên là được."
Anh ta cầm lấy bút của cô, mở nắp rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Em hóa trang thỏ con sao?"
Nhan Thư vô thức gật đầu.
Lam Tu Minh lại cười, ký tên rồi đưa sổ cho cô. Nhan Thư còn chưa kịp cúi xuống xem anh ta ký cái gì, đã thấy anh ta đưa tay trái ra sau lưng, làm động tác mời đầy lịch thiệp, "Cô thỏ con xinh đẹp, có thể mời em nhảy một bản nhạc không?"
Nhan Thư: "..."
Khách mời đặc biệt sẽ mời một người khác giới khiêu vũ, đây là truyền thống của vũ hội hóa trang hàng năm, nhưng cô chỉ đến đây để xin chữ ký thôi mà!
Cô nhớ lại lời của Hứa Bùi vào mấy ngày trước, giơ tay trái lên, cười nói: "Xin thứ lỗi, tôi có chồng rồi."
Lam Tu Minh nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, ánh mắt hơi chững lại giống như có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó anh ta lại nở nụ cười, "Chỉ nhảy một bài thôi, được chứ?"
Nhan Thư nghi ngờ anh ta chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Cô còn đang rối rắm, đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nam quen thuộc: "Xin lỗi, không được."
Nhan Thư ngoái đầu lại.
Cách đó không xa, người đàn ông mặc âu phục cất bước, thong thả đi về phía cô. Ánh đèn sặc sỡ muôn màu và mặt nạ dát vàng kiểu Âu làm nổi bật lẫn nhau.
Lạnh lùng nhưng gợi cảm và thần bí.
Ngay sau đó, người đàn ông thần bí điển trai này lập tức nắm lấy tay cô, mang "cô thỏ" vào trong sàn nhảy, để lại một câu như đang tuyên bố chủ quyền: "Cô ấy là bạn nhảy của tôi."
- -
Tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi vang lên trong sàn nhảy, Nhan Thư bị người đàn ông đeo mặt nạ dát vàng ôm vào lòng, lắc lư theo điệu nhạc.
Cô đặt tay lên vai anh, khẽ hỏi: "Thầy Hứa, sao anh lại đến đây?"
Người đàn ông nhìn cô chăm chú qua lớp mặt nạ, "Anh mà không đến, có phải em sẽ tìm người khác để khiêu vũ không?"
Nhan Thư nở nụ cười bất đắc dĩ, "Anh nghĩ gì thế, em có tìm cậu ấy khiêu vũ đâu, em đi xin chữ ký mà."
"Chữ ký?" Hứa Bùi thoáng khựng lại, nói bằng giọng hờ hững: "Em đã hỏi xin anh mấy lần rồi, thích cậu ta đến vậy sao?"
Nhan Thư ngơ ngác, "Ai bảo anh là em thích cậu ấy, là Vưu Giai thích cậu ấy mà! Sắp đến sinh nhật cô ấy rồi, em muốn xin chữ ký giúp cô ấy."
Cô vừa nói như vậy, cơn buồn bực của người đàn ông lập tức tiêu tan. Nhan Thư nghĩ ngợi giây lát, hỏi một cách muộn màng: "Chẳng lẽ anh nghĩ em thích cậu ấy nên ghen sao?"
Hứa Bùi trầm ngâm.
Mấy ngày trước anh mới ghen một lần, lúc này mà thừa nhận thì chứng tỏ anh quá so đo tính toán.
Anh ngập ngừng, chậm chạp lắc đầu, "Đâu có."
Nhan Thư cảm thấy yên tâm, "Em đã bảo mà, thầy Hứa làm gì có nhỏ nhen như thế, đúng không?"
Hứa Bùi: "... Ừ."
Anh tỉnh bơ lảng sang chuyện khác: "Xin được chữ ký chưa?"
Nhan Thư gật đầu đáp: "Tất nhiên xin được rồi! Còn viết thêm một câu nữa đấy!"
Cô vừa nghĩ đến nội dung chữ ký mà cô còn chưa kịp nhìn thì đã bị Hứa Bùi kéo đi. Thế là khi bản nhạc kết thúc, cô đã tìm được cơ hội, hí hửng giở trang chữ ký ra khoe khoang, vừa nhìn cô lập tức: "..."
Hứa Bùi thấy vẻ mặt khác thường của cô, cụp mắt xuống nhìn.
Trên trang giấy, một hàng chữ bay bổng lưu loát --
Cô thỏ đáng yêu ơi, sự xinh đẹp của em là món quà của anh hôm nay đấy.
Lam Tu Minh
Hứa Bùi ngước mí mắt, nhếch mày, "Cô, thỏ?"
Nhan Thư khóc dở mếu dở, "..."
Hứa Bùi lại cụp mắt nhìn, trong tầm mắt của anh, cô gái đeo mặt nạ thỏ bằng ren đang tròn xoe đôi mắt ướt át, ngơ ngác nhìn anh. Mặt nạ ren ôm lấy khuôn mặt của cô, trông như một bông hồng trắng nở rộ, khiến người ta thương xót.
Nhưng cũng khiến người ta không cầm lòng được muốn hái mất.
Thế là ngay tối hôm ấy, anh đã "hái" cho bõ thèm.
Anh không chỉ dụ cô đeo chiếc mặt nạ thỏ này để cho anh "hái", mà còn lấy một chiếc bờm tai thỏ trong ngăn kéo, đeo lên đầu cô.
Chiếc tai thỏ này nằm trong một bộ đi kèm, mặc lên người ít vải đến đáng thương, chỉ miễn cưỡng che được mấy vị trí quan trọng. Chỏm lông trắng tròn tròn trên ngực bao lấy da thịt trắng mịn như ngọc, khiến người ta chẳng thể dời mắt.
Tiếng cầu xin của "cô thỏ" và tiếng ngâm nga vang lên không ngớt, tấu lên một giai điệu tuyệt diệu hớp hồn trong đêm.
- -
Trưa hôm sau.
Hứa Bùi vừa mở cửa đã nhìn thấy Lam Tu Minh nghiêng người tựa vào ngưỡng cửa, nở nụ cười lộ chiếc răng khểnh của cậu ta, "Chào buổi sáng, anh Bùi."
Hứa Bùi chống khuỷu tay lên bức tường ở huyền quan, "Chú em đến đây làm gì?"
"Chẳng phải lần trước em mượn rượu nhà anh để quay show sao, hôm qua quay xong nên sáng nay em bảo người đưa đến nhà anh luôn." Lam Tu Minh ngó vào trong phòng khách, lấy làm lạ hỏi: "Không mời em vào nhà ngồi một lúc à?"
Hứa Bùi chẳng nói một lời, cứ thể nhìn cậu ta. Cho đến khi Lam Tu Minh bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên sờ tay lên mặt, anh mới chậm rãi đáp lại: "Cho cậu vào làm gì."
Lam Tu Minh ù ù cạc cạc, "Anh Bùi, nhiều rượu như thế chắc phải một hai tiếng mới chuyển xong đúng không? Anh không định để em đứng bên ngoài mãi đấy chứ?"
Hứa Bùi đắn đo hai giây, nghiêng người, cho cậu ta vào nhà.
Lam Tu Minh vừa vào nhà là nhìn thấy mấy món ăn sáng bày biện trong phòng ăn, mắt cậu ta lóe sáng: "Uầy, anh Bùi à, nhìn được đó! Đúng lúc em chưa ăn sáng!"
Cậu ta vừa mới chạm vào đĩa thì một cánh tay thò ra trước mắt, cứ thế giương mắt nhìn món ăn sáng ngon lành càng lúc càng xa mình.
Lam Tu Minh: "Anh Bùi?"
Quan hệ của cậu ta và Hứa Bùi không đến nỗi nào, chưa đến mức ngay cả đồ ăn sáng cũng không cho cậu ta ăn đúng không?
Đang mải nghĩ ngợi, lại nghe anh họ của cậu ta hờ hững nói: "Đừng ăn chỗ này, bên kia có nhiều cái ngon hơn đấy."
Lam Tu Minh thở phào, đấm nhẹ anh một cái, "Anh em chúng ta còn khách sáo làm gì, cái gì ngon thế, ở đâu anh?"
Nửa phút sau.
Lam Tu Minh nhìn gói mì ăn liền trong tay mình, không dám tin: "Đây chính là đồ ngon mà anh nói sao?"
Hứa Bùi không phủ nhận.
Lam Tu Minh thở dài, chỉ vào cái đĩa đã bị Hứa Bùi bê đi mất, nói bằng giọng hèn mọn: "Có thể đổi sang cái kia không?"
Hứa Bùi trả lời tỉnh bơ: "Tất nhiên là không, đó là bữa sáng chuẩn bị cho vợ anh."
- -
Lam Tu Minh chấp nhận số phận đi ăn mỳ, lúc này mới nhớ ra, "À phải rồi, anh đã kết hôn rồi nhỉ, chị dâu nhỏ của em đâu?"
"Cô ấy đang ngủ." Giọng Hứa Bùi bất giác trở nên dịu dàng.
Lam Tu Minh nhìn đồng hồ, "Giờ còn ngủ ư?"
"Ừ, cho nên cậu nhỏ tiếng chút." Hứa Bùi không hề cảm thấy vợ mình ngủ ngày có vấn đề gì. Anh tùy ý ngồi trên sofa da, cầm quyển sách, "Với cả, chị dâu thì gọi chị dâu, chị dâu nhỏ cái gì?"
"Thôi được, chị dâu."
Lam Tu Minh không lấn cấn với vấn đề này, điều khiến cậu ta lấn cấn là, ấy vậy mà Hứa Bùi lại lấy vợ sớm như thế.
Từ bé đến lớn, ông anh họ này của cậu ta chính là con nhà người ta điển hình, mặt nào cũng giỏi hơn cậu ta, không ngờ ngay cả chuyện kết hôn mà anh ấy cũng đi trước mình.
Lam Tu Minh nhoẻn miệng cười, "Còn chưa chúc mừng anh nhỉ, chúc mừng, chúc mừng!"
"Cảm ơn." Hứa Bùi nở nụ cười mỉm cười hiếm thấy, ung dung tựa lưng vào sofa, chậm rãi nói giọng của người từng trải: "Cậu cũng nhanh chóng lên."
Lam Tu Minh lập tức trưng ra nụ cười bất lực, "Đâu phải muốn nhanh là nhanh được đâu! Không nói mấy chuyện xa vời nữa, tối qua em tham dự tiệc Tất niên đài truyền hình, gặp được một cô gái, chậc chậc..."
Mí mắt Hứa Bùi giật một cái, quay đầu sang nhìn cậu ta.
Lam Tu Minh vẫn chẳng mảy may hay biết, nói tiếp: "Nói thế nào đây nhỉ, trong buổi vũ hội lúc đó mọi người đều đeo mặt nạ, ngay cả mặt mũi thế nào em cũng chẳng nhìn rõ, vậy mà chẳng hiểu sao lại thấy rất rung động. Nhưng tiếc là, người ta đã kết hôn rồi... Em cảm thấy cô ấy còn khá trẻ, cùng lắm là hơn hai mươi, sao đã kết hôn rồi nhỉ? Mà thôi, không nói đến cô gái đó nữa, lúc nào chị dâu của em ngủ dậy thế, lần đầu gặp nhau mà, có phải em nên bày tỏ chút gì không nhỉ?"
Lam Tu Minh ngồi ngay ngắn lại, giơ tay chỉnh lại áo xống, lại vuốt tóc mái, bảo đảm mình sẽ để lại ấn tượng ban đầu hoàn hảo cho chị dâu trong lần gặp gỡ đầu tiên.
Song, lại nghe ông anh họ mình nói bằng giọng có vẻ hơi lành lạnh: "Không cần."
Lam Tu Minh: "Hả?"
Hứa Bùi bỏ sách xuống, đi ra mở cửa, "Cậu không gặp được cô ấy đâu."
Một phút sau, Lam Tu Minh đứng ngoài cánh cửa biệt thự lạnh căm căm, ngơ ngác nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, rơi vào suy tư.
Lúc Nhan Thư tỉnh dậy, mặt trời đã lên ba con sào.
Dường như thầy Hứa đã mở khóa cửa ải nào đó, chiêu trò càng chơi càng nhiều. Kích thích thì kích thích thật, nhưng eo và cổ họng của cô có phần không chịu nổi nữa.
Cô lê dép loẹt quẹt, quen đường quen nẻo đi vào phòng sách, ôm lấy người đàn ông ngồi bên bàn sách từ phía sau, "Chào buổi sáng, anh Hứa."
Hứa Bùi buồn cười vì chất giọng khàn khàn của cô, nhớ lại những tiếng nức nở lúc cô không chịu nổi, anh khẽ cười nhưng đổi lại một cú đấm của vợ mình.
Hứa Bùi bắt lấy tay cô một cách tự nhiên, quay đầu, giương cằm, trao cho cô nụ hôn chào buổi sáng dài miên man, "Chào buổi sáng, cô Hứa."
Sau đó anh đứng dậy, hâm nóng đồ ăn sáng, rồi lại lấy đồ ăn trong lò vi sóng ra, bưng lên bàn.
Một quả trứng ốp la, salad bơ rưới sốt Thousand Island và bánh taco bò mà cô mới mê gần đây...
Đồ ăn vừa ngon vừa phong phú, Nhan Thư nhìn thấy là muốn động tay ngay. Cô cầm miếng taco đưa vào trong miệng, đưa ra lời khen từ tận đáy lòng: "Thầy Hứa, cái bánh này làm chuẩn quá! Anh mới làm có hai lần mà đã làm được đến mức này rồi, quá là cừ!"
Hứa Bùi ngồi trên ghế nằm ở khu thư giãn, thong thả đọc cuốn sách [Giải hoặc], nghe thấy thế anh ngẩng đầu lên, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, "Là do vợ anh dạy chí phải."
Anh đặt cuốn sách sang bên cạnh, nhìn cô gái đang ngồi bên bàn ăn, cho đến khi cô đánh chén sạch miếng taco, anh mới chậm rãi dời mắt đi.
Khi Nhan Thư không có ở đây, anh vẫn giữ thói quen vốn có của mình, ngồi đọc sách, làm việc trong phòng sách một cách nề nếp.
Nhưng nếu cô ở nhà.
Anh sẽ cầm một quyển sách, chọn một vị trí thoải mái để đọc nó.
Cô ngồi trong phòng ăn, anh sẽ ngồi phòng thư giãn gần phòng ăn.
Cô ở trong phòng ngủ, anh sẽ ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong phòng ngủ.
...
Nói tóm lại, là một nơi mà anh chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy cô ngay. Dù rằng ai làm việc của người nấy, cả hai vẫn loáng thoáng cảm nhận được cảm giác được bầu bạn mà người ta gọi là hạnh phúc.
Hứa Bùi nhìn trang giấy chăm chú, khóe môi cong cong.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động khe khẽ.
Anh nhíu mày nghĩ bụng, Lam Tu Minh vẫn chưa đi sao?
Nhan Thư cũng nghe thấy tiếng động, quay lại hỏi anh: "Ý, Hứa Bùi, ngoài cửa có tiếng gì vậy?"
Hứa Bùi vẫn bình thản lật trang, chẳng buồn ngẩng đầu lên, hững nói tỉnh rụi: "Có tiếng động sao? Sao anh không nghe thấy nhỉ?"
Nhan Thư: "...?"
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp