Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 14


Chương trước Chương tiếp

Carter Foster đang nghe điện thoại thì thư ký của hắn, Bernice, xộc vào văn phòng, vẫy tay gọi hắn cùng tới xem.

Hắn lấy tay che ống nói. “Cái gì? Cô không thấy tôi đang bận à?”

“Ông nên đến xem!” Đôi mắt cô ta mở to hào hứng. “Có mấy người mới lái xe đến trước đồn cảnh sát và một xe cứu thương đang tới. Tôi có thể nghe thấy tiếng nó.”

“Thì sao?” Carter gầm gừ. “Đấy là đồn cảnh sát, vì Chúa. Những việc như vậy vẫn xảy ra mà.”

“Nhưng cô gái nhà Dixon ở đó... và có người la hét trong thùng xe.”

Hắn tái nhợt, liền dập máy mà không viện cớ xin lỗi cho cuộc nói chuyện. Lúc xông tới cửa, Carter cố gắng giả vờ là mình đang tò mò, chứ không phải hoảng hốt.

Hắn cùng thư ký đứng trên ngưỡng cửa như người xem từ bên đường hướng tới cảnh đang diễn ra phía bên kia. Carter vừa quan sát vừa toát mồ hôi. Tuy không thể nghe chính xác lời đối thoại nhưng tiếng nói từ thùng xe rất quen thuộc. Lúc trông thấy cảnh sát trưởng cầm một khẩu súng trường từ ghế sau, hắn bắt đầu run lẩy bẩy. Cùng loại súng Bo Marker mang theo trên giá, trong buồng lái chiếc xe tải của gã, ngay dưới ống ngắm.

Ôi, không!

“Nhìn xem, ông Foster. Có một người đàn ông trong cốp xe, anh ta nằm giữa đám dây kim loại rối tung. Ông nghĩ chuyện quái gì đã xảy ra?”

Thằng cha Bo Marker ngu ngốc để bị bắt là việc đã xảy ra, hắn nghĩ nhưng không nói.

“Tôi không biết,” hắn đáp, tự tạo một nụ cười. “Cô biết không, Bernice? Sắp đến trưa rồi. Vì công việc của chúng ta đã bị ngắt giữa chừng, tại sao không đi ra ngoài nghỉ ngơi và ăn trưa? Tôi sẽ ở trên tòa cả chiều nay, nên cô có thể nghỉ luôn buổi chiều.”

Xe cấp cứu đến và toàn bộ màn biểu diễn kết thúc. Thư ký của hắn rất vui vẻ trước lời đề nghị cũng như nóng lòng chia sẻ chuyện tầm phào mình mới thấy với nhân viên tiếp tân phòng khám răng dưới phố. Cô ta chẳng để ông chủ có thời gian xem xét và cũng khôngbiết rằng lịch làm việc của mình là điều cuối cùngCarter Foster lo lắng.

Khi Bernice vào lấy cái xắc, hắn lẻn ra ngoài, tiến vào ngõ để cho cô thư ký khóa cửa. Tuy nhiên, hắn không đi ăn. Đồ ăn là điều cuối cùng ở trong đầu hắn. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi thằng ngốc Markertiết lộ bí mật. Carter biết nếu có một cơ hội chạy trốn thì hắn phải cao chạy xa bay khi còn có thể.

Hai tay run run, hắn ngồi vào sau tay lái. Mặc dù muốn phóng thật nhanh qua phố với tốc độ tối đa, Carter ép mình đi về nhà với vẻ thoải mái bình thường.

Khi tới nơi, hắn bắt đầu lục lọi tủ quần áo, tìm chiếc va li lớn của mình. Nó sẽ chứa tất cả quần áo cần thiết. Nhưng càng tìm, hắn càng điên cuồng hơn. Không thấy nó ở đâu cả.

Carter đã tới đỉnh điểm cơn kích động thì nhớ ra lần cuối sử dụng cái va li. Đêm Betty Jo chết.

Hắn đã đóng gói một phần quần áo của cô ả để dự phòng cho câu chuyện bỏ nhà đi, rồi quăng vào bãi rác cùng cái xác.

“Được rồi... được rồi. Mình sẽ ứng biến,” hắn lẩm bầm, rồi đi vào trong bếp.

Lát sau, hắn quay lại phòng ngủ để nhồi nhét áo sơ mi cùng đồ lót vào một túi đựng rác và giật chỗ quần áo vẫn treo trên mắc. Hắn phải đi.

***

Bo Marker tỉnh lại trong bộ dạng kinh khủng. Mộtphút trước, hắn đang nhìn chăm chú lên chùm đènsáng chói của phòng mổ thì mọi thứ tối dần. Bây giờ ánh sáng lại xuất hiện bên ngoài tầm mắt. Một giọng phụ nữ đang gọi tên và thúc giục hắn tỉnh giấc. Đó là y tá đã tiêm vào tay hắn lúc trước.

Đấu tranh mãi với mong muốn ở lại trong cơn mê, nhưng rút cục Marker cũng mở mắt rồi thầm ước mình chưa từng làm theo bản năng. Mọi người vây quanh giường bệnh, nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn. Do tác dụng của thuốc, Bo hình dung họ như những con kền kền vây quanh một cái xác súc vật, sẵn sàng giành lấy miếng đầu tiên.

“Không. Cút đi,” hẳn lẩm bẩm, cố xua tay đuổi họ đi, nhận ra một cánh tay mình đang băng bó và cái còn lại được nối dây truyền nước.

“Bo, đây là cảnh sát trưởng Conway. Anh đã hứa với ông Hatfield là sẽ đưa ra một cái tên.”

Bo rên rỉ. “Các người không thể để một người nghỉ ngơi thoải mái sao?”

Wyatt đổi tư thế, cúi người trên giường để Bo có thể thấy rõ ràng. “Nếu tao biết điều mày muốn, tao có thể ngắm sang trái một chút và tiết kiệm cho nơi này ít chi phí.”

Bo nhìn lên đôi mắt đen giận dữ, nhắm mắt lại, một phần vì đau, phần lớn là sợ hãi.

Amos Steading đứng sang một bên, phán đoán khả năng truyền đạt của bệnh nhân để đáp ứng nhu cầu tìm ra sự thật của những người này. Sau khi hiểuGlory Dixon đã phải chịu đựng điều gì bởi bàn tay gã kia, ông phải tự nhắc nhở mình về lời thề giữ gìn mạng sống bệnh nhân, chứ không phải kết thúc nó.

Wyatt cúi xuống gần hơn cho đến khi mặt đối mặt với Marker. “Cho tao cái tên... hoặc đối mặt với tội giết người của chính mày?”

Có thể bởi giọng Wyatt, hoặc bởi Bo đã quá khổ sở vì phải chiến đấu, nên khi yêu cầu trở nên kiên quyết, lời khai từ hắn cứ thế tuôn trào.

“Tôi không giết ai cả,” hắn khóc thét. “Thứ duy nhất tôi loại bỏ là con chó.”

Wyatt gần như hét lên. “Cha và anh trai Glory Dixon chết do mày làm. Và mày cố hết sức mình để tiễn cô ấy theo họ ngày hôm nay. Hơn thế, mày có thể biết rằng họ đã tìm thấy một phần dấu vân tay trên chiếc xe ăn cắp mà có kẻ đã dùng trong mộc vụ cố tình gây tai nạn và bỏ chạy. Mày có muốn cá nó là của mày không?”

Bo rên rỉ.

“Đừng nói thêm một lời tào lao nào nữa, Marker. Tao đã ước để mày lại trong bãi rác hôi hám đấy,”

Chiếc máy đo nhịp tim của Marker bắt đầu kêu bíp bíp với biểu hình lộn xộn, thất thường.

Steading cau mày. “Thế là đủ rồi. Chúng ta sẽ phải quay lại sau để tiếp tục thẩm vấn.”

“Tôi không giết ai cả” Bo nói. “Họ, những người đó, chết trước khi Carter Foster thuê tôi. Tôi không làm gì trong cái chết của họ... tôi thề!”

Cảnh sát trưởng nhăn nhó. “Giờ thì, chết tiệt. Bo,tao không nghĩ mày nói sự thật. Tại sao Cartel Fostermuốn giết gia đình Dixon?”

“Carter Foster là ai?” Wyatt hỏi.

“Anh ta là luật sư của thị trấn,” Conway đáp. “Và theo tất cả những gì tôi biết, anh ta không có mẩu xấu xa nào trong người.”

Tuy nhiên, ngay khi dứt lời, ông nhớ ra cuộc điều tra mình đang yêu cầu đồng sự làm và tự hỏi liệu có thông tin gì đó có giá trị tiết lộ ở chỗ Betty Jo không.

Wyatt xoay mình, nhìn về phía cửa nơi Glory đang đợi.

“Em yêu, em biết gì về Carter Foster?”

Vẻ ngạc nhiên làm chuyển biển nét mặt cô. “Ai?”

“Luật sư địa phương.”

“Ồ! Không nhiều. Em không nghĩ cha làm việc với ông ta. Khi nhà em đưa bà tới viện dưỡng lão ởHazard, cha đã thuê một luật sư ở đó. Cái ông đang lo vụ chứng thực di chúc của cha ấy, nhớ không?”

Wyatt gật đầu, quay lại, Anh có thể nhận ra từ ánh mắt của bác sĩ rằng họ sắp bị đuổi ra ngoài.

“Làm ơn,” anh nài nỉ. “Chỉ một câu hỏi nữa.”

Cuối cùng, Steading gật đầu.

“Được rồi, Marker, hãy nói mày đang khai sự thật.Foster có nói lý do muốn Glory chết không?”

Trạng thái tỉnh táo mất dần. Sự tập trung của Bo phai nhạt và lưỡi hắn như dài gấp đôi bình thường. Hắn liếm môi lần này đến lần khác, gắng hết khả năng để nói nên lời.

“Tôi không biết,” hắn lẩm bẩm. “Tất cả điều ông ta kể là con phù thủy điên rồ có thể hủy hoại ông ấy.”

“Thế là đủ,” Steading đề nghị và dẫn cả ba ra khỏi phòng.

Khi đã ở ngoài hành lang, Conway dừng lại, gãi đầu. “Tôi không hiểu nổi. Chẳng có lý chút nào.”

Wyatt cầm lấy cánh tay nhà thi hành luật, thuyết phục ông trong tuyệt vọng.

“Nhìn này, cảnh sát trưởng, có vài điều chúng tôi chưa nói với ông. Glory nghĩ có mối liên hệ giữa chuyện xảy ra với gia đình cô ấy và hình ảnh cái xác bị quăng vào bãi rác.”

Cuộc tranh cãi anh mong chờ không đến. Thay vào đó, một biểu hiện kỳ lạ lướt qua mặt cảnh sát trưởng lúc ông quay người chăm chú quan sát Glory như thể nhìn thấy cô lần đầu tiên.

“Thật sao, cô gái?”

Cô gật đầu. “Đó là lý do chúng tôi quay lại bãi rác hôm nay. Tôi muốn hình ảnh đã trông thấy lần trước trở lại trong đầu và hy vọng nếu có, thì mình sẽ nhìn được những điều bỏ lỡ lần trước, ví dụ như một gương mặt hoặc một biển số xe.”

“Vậy cô có thấy không?”

“Có, thưa ông.”

“Cô đã thấy ai?” Conway hỏi, không thể tin mình đang coi lời nói của một bà đồng là sự thật.

“Tôi không thấy mặt nhưng đã thấy lưng người đàn ông đó,” Glory đáp. “Hắn ta hơi gù và đã rụng tóc trên đỉnh đầu. Hắn lái một chiếc mui kín xám tối. Và... tôi thấy cả một điều khác không có trong lần đầu. Người phụ nữ đã chết có mái tóc đỏ. Và tôi nghĩ tên cô ấy là Elizabeth.”

Conway bị choáng váng, quệt bàn tay run run qua mặt. “Không thể nào, cô gái! Cô chắc chứ?”

“Vâng, thưa ông. Hoàn toàn chắc chắn về mái tóc đỏ. Rất chắc chẳn về cái tên. Nó bất ngờ xuất hiện và tôi chẳng có lý do nào để tin rằng nó không liên quan đến điều mình thấy.”

Qua ánh mắt cảnh sát trưởng, Wyatt có thể thấy lời nói của Glory đã nhắc ông nhớ đến diều gì đó. “Sao thế? Ông biết cái gì mà chúng tôi không biết?”

“Không hoàn toàn liên quan tới điều cô thấy. Và cũng không chứng minh lời Bo Marker là sự thật. Nhưng..”

“Chết tiệt, Glory phải biết,” Wyatt nói. “Cô ấy chịu đựng chưa đủ sao?”

Conway nhìn về nơi cô đứng, được in bóng lên tấm nền sáng của bức tường nhiễu cửa sổ. Bất chấpvóc người nhỏ bé cũng vẻ ngoải mỏng manh, vẫn có sức chịu đựng diệu kỳ nào đó tồn tại trong dáng đứng, cũng như vẻ mặt chờ đợi của cô.

Cuối cùng, ông gật đầu. “Phải, tôi nghĩ là cô phảibiết.” Ông quyết định nhanh chóng và bắt đầu kể. “Hơn một tuần trước, vợ Carter Foster bỏ trốn cùng kẻ nào đó. Đây không phải lần hành động thiếu suy xét đầu tiên của cô ả và chẳng ai mong đó là lần cuối. Cô ta thuộc loại đàn bà lẳng lơ.”

Wyatt không theo kịp vấn đề. Nếu vợ Foster bỏ đi. Tại sao hắn đổ lỗi lên Glory?

“Chuyện là... theo tôi biết, không một ai thấy cô ta bỏ đi. Tất cả điều mọi người biết đều từ lời kể củaFoster. Nó khiến tôi băn khoăn về những gì Glory nói. Vợ anh ta có mái tóc đỏ, và thường được gọi là Betty Jo. Nhưng tôi đã đích thân tặng cô ta mấy cái vẻ phạt vì chạy quá tốc độ, và tôi nhớ rõ ràng tên Elizabethtrên bằng lái xe.”

Glory thở dốc, vội quay đi. Wyatt tới sau lưng. Cái chạm của anh có thể an ủi nhưng không thể làm biến mất những điều xấu xa bao quanh cô.

“Tại sao, Wyatt? Tại sao em lại vướng vào chuyện này?” cô khóc.

“Có nhớ em đã nói gì về mối liên hệ giữa hai sự việc không?”

Cô gật đầu và dựa lên ngực anh như mọi khi, nhận lấy sức mạnh từ đây mỗi khi sức mạnh trong cô sắp sửa mất đi. Tiếng nói trầm ấm của Wyatt bên taiGlory, và sự thật trong lời anh nói quá chân thực, không thể phủ nhận.

“Sẽ ra sao nếu người vợ không thực sự bỏ hắn? Nếu hắn giết cô ta, vứt cái xác và sợ rằng em sẽ trông thấy việc đó rồi đi tố cáo? Bo Marker nói rằng Cartertừng tuyên bố em có thể hủy hoại gã. Hắn còn khẳng định mình không liên quan tới vụ nổ đã giết chết gia đình em. Nếu tên này đáng tin thì có nghĩa là Cartergây ra vụ nổ và khi phát hiện em vẫn còn sống, hắn đã thuê Bo Marker để kết thúc việc bản thân không thể làm.”

Cô rền rĩ, lấy hai tay ôm mặt.

“Đừng, em yêu,” anh nói khẽ. “Chuyện này sắp qua rồi.”

“Nghe này, tôi không biết nhiều lắm về nguyên nhân gây ra tất cả chuyện này,” Conway nói. “Nhưng tôi cần về đồn. Tôi muốn đưa Foster tới thẩm vấn.”

“Tôi có một cái di động ở căn nhà gỗ,” Wyatt đáp. “Đây là số điện thoại. Tôi sẽ rất cảm kích nếu ông giúp chúng tôi theo kịp cuộc điều tra, nhưng ngay bây giờ tôi nghĩ Glory cần về nhà. Cô ấy biết đủ rồi.”

Ba người cùng tới bãi đỗ xe bệnh viện và Wyatt đặt Glory vào trong xe, cô trông như một đứa trẻ đilạc. Chán nản về việc đang trải qua, anh định ngồi vào thì bất giác liếc qua bên phố và chú ý tới tiệm thuốc ởgóc đường.

Trong giây lát, trong đầu Wyatt hiện ra hình ảnh lúc anh ở đây, ngồi trên xe lăn, đợi Lane tới đón. Trong tâm trí, anh có thể nhớ lại vẻ yên bình trên khuôn mặt Glory vào ngày cô đứng giữa cha cùng anh trai, an toàn vì biết rằng mình đang đứng tại nơi thuộc về mình. Nhưng đó là chuyện cũ và đây mới là hiện thực. Giờ họ đã đi xa, và theo ý Chúa, cô sẽ thuộc về anh.

Glory nghiêng người qua ghế bên, nhìn ra ngoài cánh cửa mở.

“Wyatt? Có chuyện gì sao?”

Nhanh chóng, anh trượt vào sau tay lái, ôm lấy gương mặt cô, kéo tới gần mình đến khi miệng họ có chung một hơi thở.

“Không có gì,” anh thì thầm, “không gì cả,” và cảm nhận tiếng thở phào nhẹ nhõm của cô khi họ đặt môi vào nhau.

Carter đã đến cuối phố, hắn nhìn vào gương chiếu và thấy một xe tuần tra nên tăng ga. Không đèn nháyhay chuông báo động ồn ào nhưng ngụ ý thì cũng nhưnhau.

“Ôi, Chúa ơi,” hắn thở hổn hển, rẽ ngoặt bất ngờ vào ngõ nhỏ thay vì đường lớn ra khỏi thị trấn.

Vừa lái, Carter vừa chửi rủa, đổ lỗi cho tất cả trừ hắn. Một lần, hắn suýt va phải một con chó đang phi ra ngõ, rồi ít phút sau, lại tông vào đôi thùng rác do đánh tay lái khỏi ổ gà. Và tệ nhất là, hắn biết tấm chắn giờ đã có một chỗ lõm khá lớn bên trái.

“Không sao cả. Mình có thể xử lý vụ này,” Carterlẩm bẩm và tăng tốc vượt qua một con phố rồi phi vào ngõ liền kề. Khi nhận ra mình đang trên đường Ridge,hắn nhẹ nhõm. Gần như đã ra khỏi thị trấn!

Như để chúc mừng cho niềm vui yểu mệnh của hắn, một tiếng động nhỏ vang lên từ bảng điều khiển.Carter nhìn xuống đèn báo gần đồng hồ nhiên liệu trong thất vọng. Bình xăng sắp cạn... và trong túi hắn có chưa đầy năm đô la tiền mặt.

Carter thất vọng đập lên tay lái. Hắn có thẻ tín dụng nhưng nó sẽ để lại dấu vết. Nếu dùng chúng, việc họ tìm thấy hắn chỉ còn là vấn đề thời gian.

Gã luật sư điên loạn dừng lại ở một ngã tư, nhìn thấy sự cứu giúp bên tay phải. Ngân hàng Liên bang Đầu tiên của Larner’s Mill cách gần trăm mét trước mặt. Tiền lấy tại đây. Tiền của hắn! Trong khi hắn còn chưa dám đi vào trong thì máy rút tiền tự động trên lối đi như đang vẫy gọi.

Khi đã quyết định xong, Carter phóng ngang qua đường vào khu vực ATM, ngay sau một chiếc xe coupe nhỏ màu nâu của Lizzie Dunsford, bà thủ thư đã về hưu. Đứng lại rồi, hắn mới nhận ra mình mắc phải một sai lầm. Lizzie Dunsford nổi tiếng là người không thể nhớ địa chỉ của chính mình. Nhìn bà ta ấn mãi vào các con số là biết rằng Lizzie không nhớ mã sổ thẻ rút tiền.

“Không... ôi, không,” hắn rền rĩ, định lui xe thì một chiếc bán tải bốn chỗ lớn màu đỏ thúc tới phía sau. Mặc dù cửa đóng kín nhưng tiếng nhạc bên trong quá to nên vẫn thoát ra ngoài, lặp đi lặp lại trong khi tay lái xe vị thành niên cùng cô bạn gái trẻ tiêu khiển trong lúc chờ đợi.

Carter vẫy tay bảo chúng lùi lại nhưng chúng quá bận hôn nhau nên không trông thấy, bóp còi để thu hút sự chú ý cũng không thành vấn đề. Tiếng nhạc quá lớn nên chúng chẳng nghe thấy gì, tiếng còi chỉ kêu gọi được sự quan tâm của chính hắn mà thôi.

Trong cơn hoang mang, tay luật sư nhảy ra khỏi xe, len người giữa nó và chiếc bên cạnh tới khi đến được cửa xe Lizzie Dunsford.

“Bà Dunsford... là tôi, Carter Foster. Tôi thấy bà có chút rắc rối. Biết đâu tôi có thể phục vụ?”

Bà già lãng tai cau mày. “Tôi không biết ai làArthur Fosser,” bà đáp, bắt đầu kéo cửa kính lên, tin chắc mình sắp là nạn nhân của một vụ ăn cướp.

Carter hoang mang cực độ. Hắn nhét tay vào khe hở giữa cửa và kính, biện hộ cho trường hợp của bản thân với vẻ hăng hái mới.

“Tôi nói, Foster! Carter Foster! Bà nhớ tôi mà. Tôi là luật sư. “

“Ồ…phải rồi, tôi tin là mình nhớ,” bà đáp.

Tạ ơn Chúa, Carter rên thầm trong bụng. “Bây giờ tôi có thể giúp bà thế nào đây?”

“Tôi không thể làm nó hoạt động,” bà đáp. “Tôi ấn số vào mà chẳng có gì ra cả.”

Carter liếc qua màn hình rồi nhăn nhó. “Tôi không biết mã số thẻ của bà là gì nhưng cái này có vẻ giống một số điện thoại hơn. Bà chắc là mình nhớ đúng chứ?”

Bà cụ cau mày và bất ngờ cười khúc khích vui vẻ. “Anh biết không… tôi tin anh nói đúng! Bây giờ, chạy về xe mình đi, cậu bé. Tôi sẽ thử cái khác. Anh không được xem tôi bấm, anh biết đấy.”

“Vâng, thưa bà,” hắn đáp, nhảy vào xe, cầu rằng mình chưa bị trông thấy.

Lo sợ nếu để động cơ chết tại đây thì sẽ không đủ nhiên liệu khởi động lại, hắn ngồi trong lo lắng, lấy tay lau quanh mặt trong lúc đồng hồ nhiên liệu trượt gần hơn tới vạch đỏ. Điều tốt duy nhất khi ở vị trí này là chiếc xe cảnh sát tuần tra không để ý thấy xe hắn đang bị kẹp giữa hai chiếc khác.

Trong đầu mình, Carter đã chuẩn bị lý lẽ để biện hộ cho hành vi của bản thân thì chiếc xe của Lissie đột ngột nổ máy rồi tiến khỏi làn đường xuống phố, cùng một Lissie không đủ vững vàng để điều khiển.

“Chỉ là thời gian thôi” hắn lẩm bẩm, lái xe lên trước. Nhét thẻ của mình và bắt đầu rút tất cả những gì có thể từ tài khoản.

***

Khi rẽ lên phố chính, và hướng ra ngoài thị trấn,Wyatt liên tục liếc nhìn Glory. Cô đang nhắm mắt, tựa người trên ghế. Anh chắc chắn đã thấy đôi môi đỏ run rẩy hơn một lần. Wyatt cứ chờ đợi những giọt nước mắt sẽ không bao giờ xuất hiện.

“Này, Hoa Bìm Bìm nhỏ bé,” anh nói và quàng tay qua ghế về phía cô. “Sao em không xích lại gần anh một chút?”

Glory mở mắt, gượng cười, tuy nhiên cảm giác đau đớn trong cô quá nhiều nên không thể thành công.

“Chuyện gì vậy, em yêu?”

“Bà gọi việc này... điều em có thể làm là một món quà. Nhưng sao lại thế được khi chính nó gây ra cái chết của cha và anh trai em?”

“Món quà của em không gây ra cái chết đó. Có kẻ đã giết họ,” anh phản đối.

“Bởi vì em,” cô thầm thì. “Bởi vì em.” Cô không thế chấp nhận lòng thương hại của anh nên nhìn đi nơi khác.

Wyatt không thể nói điều gì để giúp cô. Chỉ thời gian cùng sự hiểu biết rõ hơn về sự mong manh củatính mạng con người mới giúp gánh nặng nơi Glorynhẹ nhàng hơn.

“Nghỉ đi em,” anh nói. “Chúng ta sẽ về nhà ngay. Biết đâu nó lại khiến em thấy khá hơn.”

Khi hai người đi qua, các tòa nhà dường như mờ dần đi. Glory đang dần đánh mất những suy nghĩ và sắp rơi vào giấc ngủ, thì đột nhiên không khí trong xe trở nên quá dày đặc. Cô chưa kịp hạ cửa sổ xuống thì làn da bắt đầu sởn gai ốc. Glory chuyển từ trạng thái chán chường sang ngồi thẳng trên ghế, tìm kiếm trên những con phố họ lái qua một lý do giải thích sự hoang mang của mình.

“Wyatt?”

Khi hiểu được nguyên nhân, cô nhích qua ghế tới gần anh và chộp lấy cánh tay anh.

“Chuyện gì vậy?” anh hỏi, đi chậm dần, nghĩ rằng cô bị ốm.

“Không! Không!” cô hét. “Đừng dừng lại. Em nghĩ kẻ đó ở đây!”

“Em nghĩ ai ở...” Anh chợt hiểu và đột ngột đánh tay lái. “Ở đâu?” Giọng anh thúc giục, hai mắt liên tục nhìn từ bên này sang bên kia con phố.

“Em không biết,” cô đáp, lấy tay che miệng, rênrỉ.”Em sợ.”

“Hắn không thể làm hại em nữa, em yêu. Anh ở đây.”

Glory tựa người gần hơn vào anh, trái tim cô đập mạnh, cô để nỗi khiếp sợ kéo mình vào. Họ phải tìm hắn. Đó là cách duy nhất cô biết để dừng chuyện này lại.

“Em muốn anh tiếp tục lái hay dừng lại?” anh hỏi.

Mắt cô nhắm lại, tập trung vào nỗi sợ hãi, và rồi choàng mở.

“Rẽ đây!” cô đề nghị và Wyatt rẽ ngoặt ở góc đường.

Carter đang nhét tiền vào các túi thì tiếng lốp xe nghiến lên đường phố phía sau khiến hắn nhìn lên hoảng sợ.

“Chết tiệt, tức thật,” hẳn rên rỉ, khởi động xe mà chưa cầm lại thẻ rút tiền và nhận phần vẫn đang tuôn ra ngoài máy.

“Đó!” Glory thét, chỉ vào một chiếc xe màu xám tối đang tăng ga lao khỏi đường dành cho xe của ngân hàng.

Wyatt lướt qua ngân hàng rồi rẽ đột ngột sang phải, chặn lối ra duy nhất của chiếc xe đó. Theo bản năng, anh xô Glory xuống sàn, chộp lấy khẩu súng. Nhìn lên, anh thấy chiếc xe kia trượt bánh và dừng lại. Wyatt nhảy ra ngoài, giơ súng ngầm, không biết rằng Glory chẳng chịu ở yên. Mong muốn nhìn mặt kẻ này đang phủ ngập cô.

“Mẹ...” Trái tim Carter rụng rời.

Nhưng không phải do người đàn ông cùng khẩu súng hướng về hắn, mà bởi cái nhìn của Glory Dixon đang ngồi trên ghế, chăm chú nhìn hắn bằng đôi mắt xanh trong veo.

“Không-g-g,” hắn hét lên và đột ngột lùi xe. Lốp cao su cháy khét trên mặt đường trong lúc hệ thống số và lốp xe đảo ngược.

Nhưng ngay lúc hắn bắt đầu di chuyển, chiếc bán tải bốn chỗ màu đỏ to lớn phía sau đã tiến lên rút tiền nên một vụ va chạm xảy ra. Nó không làm lõm chiếc xe tải hay chủ nhân của nó, nhưng nó làm đầu Carterbị giật mạnh, cổ hắn kêu như tiếng quất roi da.

Một chấn thương vùng cổ!

Hắn rên rỉ. Đây là chấn thương ưa thích của một tay luật sư, nhưng hắn không ở đây để thu thập chứng cứ. Carter nhìn qua kính chắn gió và thấy người đàn ông cùng khẩu súng đang vẫy tay quát bọn trẻ trong xe tải. Hẳn ngờ ngợ nhận ra chúng rời xe và chạy vào nhà băng, rồi ai đó kéo mình ra ngoài.

Người đó nắm phía sau chiếc áo sơ mi làm Carternghẹt thở. Mỗi lần cố cử động, chỗ nắm càng chặt hơn, hắn đang bị lôi đi. Khi nghe thấy giọng nói giận dữ của Wyatt Hatfield, hiện thực ngay lập tức trở về.

“Glory, hắn đây hả?”

Bàng hoàng, cô chăm chú quan sát gương mặt hắn, nhìn xuyên qua vỏ bọc tầm thường của một người đànông nặng nề sắp đến tuổi già, tới sự độc ác trong đôimắt. Và khi nhìn vào, cô thấy nó ở đó. Tội lỗi. Sự hổ thẹn. Sợ hãi.

Cô nhìn xuống hai tay hắn và trong đầu mình, cô trông thấy đôi tay ấy tháo đường ống trong bếp lò nhà cô, làm vỡ nút vặn để không thể khóa vào.

“Đúng rồi,” cô đáp. “Là hắn. Chính là người này.”

Carter chửi rủa, nỗ lực tuyệt vọng để giật khỏi tayWyatt, nhưng anh quá khỏe. Trong lúc giằng co, chiếc áo jacket bật tung và tiền rơi từ túi hắn xuống nền đất. Một tờ ngân phiếu lẫn trong tệp hóa đơn, trượt ra, đung đưa trên mặt đất, tiến xa hơn, hơn nữa khỏi tầm tay Carter.

“Tiền của tôi!” hắn kêu lên. “Nó đang bay mất!”

“Mày không cần tiền tại nơi mày sắp phải tới đâu”Wyatt nói.

Tâm trí Carter quay cuồng trong tuyệt vọng khi tiếng còi báo động vang lên từ xa. Lát sau, cảnh sát trưởng phanh gấp, rồi chạy ra khỏi xe, Carter bắt đầu lảm nhảm.

“Conway, tạ ơn Chúa, ông ở đây. Kẻ lạ mặt này cố chặn xe tôi. Nhìn này! Tiền của tôi! Nó đang bay mất! Ông phải giúp tôi.”

Conway ra dấu cho cấp dưới. “Còng hắn lại,” ông nói.

“Không!” Carter kêu thất thanh khi còng thép trượt vào và khóa cổ tay hẳn. “Ông bắt nhầm ngườỉ rồi! Tôi không làm gì sai,”

“Đó không phải những gì Bo Marker khai,”Conway lè nhè đáp, cảm thấy thỏa mãn khi gã luật sư mặt cắt không còn hột máu. Đây mà không phải biểu hiện của tội lỗi thì tên ông không còn là Anders Barnett Conway.

“Ai là Bo Marker?” cuối cùng, Carter nghĩ phải hỏi, mặc dù nghi ngờ phản ứng của bản thân đến hơi muộn để hành động có vẻ đáng tin như hắn hy vọng.

Sau đó, Glory lên tiếng trả lời thay tất cả và mọi con mắt đổ dồn vào cô. “Hắn là người ông thuê để giết tôi... phải không, ông Foster?”

Carter quay đi, vì không thế đối mặt với lời buộc tội này.

Nhưng Glory không cho qua. “Tại sao, ông Foster?Tại sao ông muốn hãm hại tôi? Tôi thậm chí không biết tên ông.”

Hắn nhìn chằm chằm, không thể tin được những gì cô nói. Thậm chí cô ta không biết tên mình ư? Có nghĩa là nếu để yên mọi việc thì mình đã thoát tội giết người?

“Định đi xa phải không?” Conway hỏi do trông thấy các túi cùng đống quần áo trên ghế sau chiếc xe cùa gã luật sư.

“Sao lại thế, không,” Carter lẩm bẩm. “Tôi ừm... tôi đang định...” Hắn tươi tỉnh. “Tôi đang định quyên góp toàn bộ đồ cho Đội quân Cứu tế.”

Wyatt cầm một nắm tiền trên tay và giơ bên dưới mũi Carter. “Thế cái này để làm gì? Mày cũng định quyên góp toàn bộ tiền của mình sao?”

Carter nhìn trừng trừng, dồn hết sự tức giận lên cảnh sát trưởng. “Chính xác thì tôi bị bắt vì tội gì?” hắn cằn nhằn.

“Tội giết Rafe Dixon và James Charles Dixon.Thuê một người tên Bo Marker giết Glory Dixon. Và khi chúng tôi đào bãi rác thành phố để tìm cái xác, thêm tội giết Elizabeth Foster.”

Carter giả bộ ngạc nhiên. “Betty Jo! Giết người! Ông đùa sao?” sau đó, hắn thử cách khác. “Ông không có bằng chứng.”

“Khi đào được, tôi sẽ cố. Tôi sẽ quay lại đồn để lấy lời khai của quý cô bé nhỏ đây mà lẽ ra phải hoàn thành từ nhiều ngày trước. Nếu đào xuống bãi rác và tìm thấy một người phụ nữ tóc đỏ tên Elizabeth, người bị quấn trong thứ gì đó màu trắng thì anh sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng đấy, bạn của tôi ạ.”

Đôi mắt hắn lồi ra. Lời miêu tả hoàn hảo đến mức kinh sợ. “Không thể,” hắn lẩm bầm và nghĩ một mình.Không ai trông thấy.

Glory thở hổn hển, đáp trả khi chưa kịp nghĩ.

“Ồ, nhưng không đúng, ông Foster, tôi đã thấy.”

Đầu gối Carter sụp xuống. Suy nghĩ của hắn đã bị chọc ngoáy, và có lẽ hắn phải dừng lại, không thì con mụ trời đánh kia sẽ tóm được khi hắn bị buộc đối mặt với sự thật nó vừa nói ra.

Con phù thủy, phù thủy. Nó đọc suy nghĩ chết tiệt của mình.

Conway vừa đọc quyền của hắn vừa áp giải hắn di.

Chuyển xe về nhà diễn ra trong yên lặng. Họ chẳng trao đổi một lời cho đến khi tiến tới trước căn nhà và đỗ xe. Họ bước ra ngoài, trông thấy LiamFowler cùng các bạn đi ra từ rừng cây đang tiến vào sân.

“Họ đã nghe tin,” Glory nói.

“Nhanh vậy sao?” Wyatt hỏi.

Cô gật đầu. “Lời nói lan truyền quanh đây không mất nhiều thời gian đâu.”

Liam Fowler cười tươi, tóm lấy bàn tay Wyatt, bắt thật mạnh và xoa đầu cô.

“Glory, cô gái, chọn bạn tốt đấy,” ông nói. “Chúng tôi rất vui vì cô an toàn, nếu muốn xây dựng lại, cứ nói một lời. Bọn tôi sẽ tới.”

Nước mắt đã long lanh trong mắt và cô gật đầu. Nhưng cảm xúc từ mấy tiếng qua vẫn quá lớn để cô mở lời.

“Xin thứ lỗi,” cô đáp, rồi chạy vào nhà.

“Một ngày tồi tệ,” Wyatt nói.

“Là một tuần tồi tệ, anh bạn. Thật sự tồi tệ. Bọn tôi mất hai ngưòi bạn tốt. Nhờ có anh, chúng tôi không mất người còn lại. Nếu anh quyết định ở lại để trở thành một phần nơi đây, chúng tôi sẽ rất tự hào được có anh.”

Sau đó, chẳng để Wyatt có thời gian trả lời, họ biến mất nhanh như lúc đến. Ngay khi không còn ai,Wyatt đi tìm Glory.

Anh có thể nghe tiếng cô nức nở khi bước vào phòng. Không hề do dự, anh khóa cửa, đặt khẩu súng lên mặt lò sưởi và lần theo tiếng khóc.

“Mọi chuyện ổn rồi, qua rồi,” anh nói dịu dàng, bò lên giường đến bên cô. “Cứ khóc như em muốn. Anh có em rồi.” Cô lăn vào lòng anh và quàng tay qua cổ,Wyatt rên rỉ, kéo cô sát vào mình.

“Ôi, Wyatt. Khuôn mặt hắn... anh có thấy mặt hắn không? Hắn ta thậm chí còn chẳng hối tiếc về điều đã làm.”

Wyatt cảm thấy trái tim như vỡ vụn. Nếu có thể, anh sẽ gánh chịu nỗi đau của cô gấp hai lần để chắc chắn không bao giờ Glory phải trải qua nữa.

“Anh biết, em yêu, anh biết. Đôi khi thế giới là một nơi xấu xa.” Anh kéo cô tới gần, xoa dịu bằng cách duy nhất mình biết. Bằng tình yêu.

Anh giữ nguyên tư thế cho tới khi nước mắt cô đã khô, và chỉ còn vài tiếng nức nở trong cơn mơ. Khi Glory nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, anh thả lỏng mình, nhẹ nhàng rời giường, sang phòng khác. Có một vài việc phải hoàn thành.

***

Justin Hatfield ló người ra ngoài cửa trước để gọi anh rể đang dỡ dụng cụ từ sau xe tải.

“Lane! Điện thoại!”

Lane thả thắt lưng đồ nghề và một bao tải đinh lênsàn xe, chạy tới. Anh nhảy một bước lên bốn bậc thềm và chộp lấy điện thoại vừa lúc Toni bước vào phòng.

“Xin chào,” anh đáp, nháy mắt với Toni.

“Lane, là em, Wyatt, Mọi chuyện qua rồi.”

Lane thả mình xuống ghế. “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Một tên xả đạn vào bọn em ở bãi rác. Bọn em bắt được tên còn lại đang rời nhà băng, Một câu chuyện dài. Em sẽ kể chi tiết sau.”

Lane thấy ngạc nhiên. “Hai kẻ ư?”

“Có vẻ thế,” Wyatt đáp. “Ở một mức nào đó, chuyện đã qua. Em chỉ muốn để anh biết cô ấy an toàn và những kẻ đỏ đã bị bắt giam,”

“Giờ chuyện gì tiếp theo?” Lane hỏi.

Wyatt dụi hai mắt mệt mỏi, nhìn chăm chú qua cửa sổ phía trên chậu rửa bát, về phía rặng cây gầnđó. Vẻ đẹp trước mắt anh tương phản hoàn toàn vớiđiều sắp tới.

“Ngày mai họ sẽ đào bãi rác để tìm cái xác.”

Lane thở phào nhẹ nhõm. Anh đã sống cùng mặc cảm tội lỗi kể từ ngày rời khỏi nơi đó và biết rằng Wyatt cũng thấy mặc cảm như mình.

“Cậu làm rất tốt, em trai. Cậu có nghĩ đến việc đi làm cùng anh không?”

Câu trả lời bất ngờ và súc tích. “Không. Việc đó chết tiệt lắm.”

Lane cười. “Cứ nghĩ về lời đề nghị”

“Dù sao thì, em cũng cảm ơn mọi việc anh làm.”

“Anh có làm gì đâu,” Lane đáp.

“Ồ, có chứ,” Wyatt phản đối. “Lúc em gọi, anh đã tới. Còn yêu cầu gì hơn nữa.”

“Nếu có một điều anh học được từ việc sống vớigia đình Hatfield,” Lane nói, “thì đó là... người thân là tất cả.”

Wyatt trở lại phòng ngủ nơi Glory nằm nghỉ. Mắt anh tối sầm. “Em cho là anh nói đúng,” anh đáp. “Nếu không thể bảo vệ gia đình... thì ta có thể bảo vệ ai?”

Tình cảm ấm áp vẫn ở lại cùng Wyatt sau khi cuộc trò chuyện kết thúc khá lâu. Anh nằm bên Glory,quan sát cô ngủ và cảm thấy điều không chắc chắn cuối cùng về bản thân đang trôi đi.

Qua sự tình cờ của số phận, anh và Glory Dixon sẽgắn bó với nhau mãi mãi. Anh biết chắc chắn cũngnhư biết rõ tên mình, rằng điều anh không thể và cũng không muốn thử là tồn tại mà không có cô. Glory đã ở trong máu anh, gần như là theo nghĩa đen.

Việc chấp nhận sự thật đó đồng nghĩa với việc chấp nhận tương lai của chính mình.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...