Sắc mặt Ninh Phi tiều tụy, chỉ ngồi một lát đã nói có việc phải đi trước. Tử Quan đứng ở cửa nhìn bóng lưng của chị ta, trong đáy lòng cũng có một chút thương hại. Mấy ngày nay chị ấy nhất định không dễ dàng gì, trước đây Tiêu Chính Bình luôn thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng bề ngoài thì vẫn quan tâm đến gia đình, chưa bao giờ đến mức độ những cơn phong ba đến liên tiếp như lúc này. Còn hiện tại, đầu tiên là bị tung ra một bức ảnh giường chiếu cực kì nóng bỏng, sau đó cô minh tinh kia còn công khai tuyên bố với công chúng là mình đã mang thai, tin tức này khiến lão gia vô cùng giận dữ. Ninh Phi xuất thân danh gia, làm sao có thể nhẫn nhịn trước loại gái điếm kia. Có điều, chị ta cũng biết Tiêu Chính Bình gần đây cực kì không suôn sẻ, việc thu mua rơi vào bế tắc, những tin tức về mối quan hệ bất chính lại càng ngày càng nổi đình nổi đám, cân nhắc giữa được và mất, chị ta chỉ còn có thể công khai hợp sức giúp đỡ chồng mà thôi.
Chị ta đang định đi ra cửa thì Tiêu Trí Viễn đã kịp nói một câu: “Chị dâu, chị cứ yên tâm.”
Bước chân Ninh Phi ngừng lại, mỉm cười đầy miễn cưỡng: “Sao cơ?”
“Không có gì” Tiêu Trí Viễn nhìn chị ta hờ hững, nhưng không nói thẳng, “Tóm lại là chị cứ yên tâm. Nếu có thể giúp được, em sẽ hết sức giúp đỡ.”
Tử Quan đứng bên cạnh không dám hé răng mãi đến khi chị dâu đi rồi cô mới dám thở dài “Không biết sau khi trải qua chuyện này, anh cả có bớt buông thả đi một chút hay không?” Nói thật, nhìn thấy tình cảnh của Ninh Phi cô cũng rất biết ơn Tiêu Trí Viễn đã khiến cô chưa bao giờ phải trải qua tình trạng tương tự.
Tiêu Trí Viễn liếc cô một cái, mỉm cười như không: “Bây giờ đã thấy anh rất tốt chưa?”
Tử Quan lườm anh nhưng không trả lời, chỉ nói: “Mai em sẽ đi làm.”
Anh buồn rầu nhìn cô, “Nhanh vậy sao?”
“Anh không tính xem anh đã bị bệnh bao lâu rồi hay sao?” Tử Quan tức giận nói, “Ở viện bốn ngày, ngày nào cũng chạy ra ngoài mấy lần, anh thật sự cho rằng mình là VIP, cả thế giới này thiếu anh không tồn tại phải không?”
Vẻ mặt Tiêu Trí Viễn có chút ngượng ngùng, không nhẹ không nặng ho lên một tiếng,
Tử Quan tiếp tục lườm anh, “Thế nào? Em có nói sai không?”
Sắc mặt anh từ đỏ chuyển sang trắng, ánh mắt nhìn về phía cửa, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc.
Tử Quan quay lại, Iris đã nghe được câu chuyện của họ, có lẽ là chưa từng nhìn thấy cảnh ông sếp bị mắng như vậy nên đứng đó cười ngặt nghẽo.
“Cô tới thật đúng lúc.” Tử Quan vội vàng đứng lên, “Tôi đi đây.”
Tiêu Trí Viễn khó chịu “Em lại định đi đâu?”
Người này bị ốm mà tính cách lại như một đứa trẻ chưa lớn, lúc nào cũng chỉ mong thấy cô trong tầm mắt mình.
“Đi đón Lạc Lạc.” Tử Quan cũng không tính toán với anh, “Iris ở đây, anh có việc gì thì nói với cô ấy.”
Vừa nghe thấy tên Lạc Lạc anh bất giác không càu nhàu gì nữa, chỉ có điều trên trán vẫn là vẻ phiền muộn như ban nãy.
“Em thấy anh có vẻ không chịu nổi nữa rồi. Thôi, chờ hết bệnh anh sẽ lại đi tán tỉnh cô minh tinh hay người mẫu nào đó, lại quên hết mọi chuyện cho xem.” Tử Quan cười khanh khách, “Lúc đó em nhất định sẽ không cản trở anh, cho anh chơi chán thì thôi.”
“Tang Tử Quan!” Tiêu Trí Viễn không cười mà tức giận, dữ dằn nói “Em rộng lượng thật đấy!”
Tử Quan mắt điếc tai ngơ cũng không quan tâm đến người nào đó đang bực mình vô cớ, đi thẳng xuống dưới.
Từ hôm tai nạn xe đó, Tiêu Trí Viễn không để cô lái xe nữa. Cô cũng không muốn ngày nào cũng làm phiền tài xế nên đi đâu cũng chỉ bắt taxi mà thôi. Cửa vừa mở ra đã có người gọi tên cô: “Tử Quan!”
Tử Quan quay đầu lại. Elle mới từ trên xe taxi bước xuống, vẻ mặt rất ngạc nhiên, “Cậu không đi làm hóa ra là vì bị ốm!”
“Ờ thì…” Tử Quan không nói kĩ hơn, “Đến thăm một người bạn. Cậu thì sao?”
“Hơi sốt” Elle cười khổ, “Tới truyền nước.”
Chắc là vừa mới từ công ty đến thẳng đây luôn, Elle vẫn mặc bộ đồ công sở, chỉ thay thế giày cao gót bằng một đôi giày đế bệt màu đen, vì ốm yếu nên vẻ mặt rất nhợt nhạt. Một cô gái sống một mình, dốc sức kiếm tiền tại một thành phố lớn, bề ngoài dù là xinh đẹp mạnh mẽ đến mức nào cũng sẽ có lúc yếu đuối. Tử Quan dừng bước: “Có người đi cùng cậu không?”
Elle lắc đầu.
Cô liền nói: “Vậy tớ đi cùng cậu.”
Elle cũng rất khách sáo nói: “Không cần đâu, cậu bận thì cứ đi đi.”
Cuối cùng Tử Quan vẫn đi cùng cô nàng lấy thuốc, lúc cô ấy đi thử máu thì cô tranh thủ gọi một cuộc điện thoại cho tài xế của Tiêu Trí Viễn, nhờ anh ta đi đón Lạc Lạc về nhà hộ. Cúp máy, Elle bước ra khỏi phòng thử máu, cười nói: “Hôm nay đúng là phiền cậu quá. Lát nữa đi truyền nước, tớ đi một mình cũng được.”
“Không có gì.” Tử Quan nói, “Tớ ở lại với cậu một lúc.”
Lúc này người trong phòng truyền nước không tính là nhiều. Tử Quan và Elle cùng ngồi xuống, điện thoại di động đổ chuông.
Cô liếc mắt nhìn Elle rồi đi ra chỗ khác nhận điện.
Là tài xế gọi tới, nghe giọng nói của anh ta còn có vẻ đang thở hổn hển: “Có một vài phóng viên… họ… đã chụp được ảnh của Lạc Lạc rồi.”
Tử Quan nhất thời cứng đờ ra nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lạc Lạc, cô bé còn đang gọi “mẹ” nữa, lòng cô thoáng chốc siết chặt lại, lập tức hỏi “Có chuyện gì?”
“Tôi không biết.” Ngữ điệu tài xế đầy vẻ lo lắng, “Tôi và Lạc Lạc lên xe, họ bám đuôi phía sau.”
Sắc mặt Tử Quan chợt trắng bệch, tim cô gấp gáp đến mức như có nghìn vạn con kiến đang bâu vào gặm nhấm, một lúc rất lâu vẫn không thể nói lên lời. Cô cố gắng hít thật sâu, nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, cuối cùng cô chỉ có thể nói: “Anh đừng lái xe nhanh quá, tạm thời đừng về nhà, cứ đưa Lạc Lạc đến nhà ông nội đi. Nơi đó phóng viên không vào được đâu.”
Cúp máy, Tử Quan quay về đứng bên cạnh Elle: “Vốn định ở với cậu thêm lúc nữa nhưng tớ có chút việc đột xuất…”
Elle lắc đầu: “Đi nhanh đi, tớ ở đây một mình cũng được.”
Tử Quan vội vàng nói tạm biệt, còn chưa ra khỏi phòng bệnh đã gọi điện cho Tiêu Trí Viễn.
Lúc anh bắt máy vẫn còn có vẻ rất biếng nhác: “Về nhanh thế sao?”
“Phóng viên lấp kín nhà trẻ của Lạc Lạc.” Cô điên cuồng ấn thang máy, nói: “Bây giờ tài xế đang chở nó đến nhà ông nội.”
“Sao cơ?” Anh giật mình, có vẻ như nhất thời chẳng nghĩ được gì, “Em đang ở đâu?”
“Em đang đi lên chỗ anh” Tử Quan tựa lưng vào thang máy chỉ cảm thấy bản thân như muốn khóc đến nơi, “Vừa rồi có một số việc, em không đi đón con, bảo tài xế đi đón.”
Cửa thang máy mở ra, trong tay cô vẫn còn cầm chặt di động, chạy vội đến phòng bệnh của Tiêu Trí Viễn.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy Tiêu Trí Viễn thay xong quần áo, Iris ở bên cạnh đang gọi điện thoại, trông thấy Tử Quan bèn nói: “Lạc Lạc vừa mới về đến nơi, tạm thời không sao nữa rồi.”
Tử Quan thoáng an tâm hơn, nhìn Tiêu Trí Viễn: “Sao có thể như vậy?”
Anh vừa mới rút kim truyền ra, sắc mặt vẫn hơi tái, ánh mắt nghiêm nghị chưa từng thấy, chỉ nói: “Anh đã sai người đi điều tra rồi”
“Bây giờ thì sao? Anh định đi đâu?” Tử Quan níu tay anh, “Anh đi đón Lạc Lạc à? Em cũng đi!”
Anh dừng bước, dùng tay kia nắm lấy tay cô, lòng bàn tay khô ráo, đầu ngón tay có lực, dịu dàng nói: “Em không nên đi, ở đây chờ. Có chuyện gì anh sẽ gọi điện cho em.”
“Em muốn đi.” Tử Quan cố chấp nhìn anh, “Em rất lo lắng”
“Em nghe anh nói này. Bọn họ đã có thể tìm thấy nhà trẻ của Lạc Lạc chứng tỏ đã được thông báo từ trước. Vả lại, chiếc xe tài xế dùng để đón con bé là xe của anh, càng chứng minh rõ hơn quan hệ của anh và Lạc Lạc.” Anh xoay người, nhìn cô thật sâu, con ngươi phát ra ánh sáng màu hổ phách khiến người khác an tâm, “Ai là người bắn tin cho giới truyền thông đến giờ anh vẫn chưa biết, nhưng chỉ cần em không xuất hiện, họ sẽ không biết đến sự tồn tại của em. Hiểu chưa?”
Tử Quan đờ đẫn gật đầu.
Anh nhìn khuôn mặt càng ngày càng tái đi của Tử Quan, khẽ thở dài: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Tử Quan đợi cả buổi tối, cuối cùng Tiêu Trí Viễn cũng gọi điện thoại bảo cô về nhà.
“Anh đưa Lạc Lạc về nhà rồi à?” Trong lòng Tử Quan tuy là rất lo lắng nhưng cũng không dám hỏi anh, chỉ có thể dặm hỏi như thế.
“Lạc Lạc mấy ngày nay chưa về được.” Anh bình thản nói, “Em cũng đừng lo quá, qua vài ngày nữa là ổn thôi.”
“Vài ngày nữa?” Cô có đôi chút không hiểu, hỏi lại lần nữa.
“Tử Quan, em biết mấy ngày nay anh đang bận chuyện công ty, thực sự không có thời gian nhiều, tin tức này chỉ có thể đè xuống từng chút một mà thôi.” Anh vô cùng kiên nhẫn mà giải thích, “Hai ngày nữa sau khi giải quyết xong công việc, anh sẽ xử lý, anh sẽ không còn để lại bất cứ một vấn đề nào nữa.”
Trong lúc ấy đột nhiên Tử Quan nhớ đến cái lần cô đuổi theo anh đến tận Đức Thành kia, anh sốt cao nhưng vẫn phải chống đỡ, bố trí tất thảy, khi đó anh vô cùng mỏi mệt nói với cô rằng: “…Anh không phải là vạn năng, đôi khi em có thể thông cảm cho anh được không?”
Chính vì câu nói đó mà tâm tình sốt sắng như lửa đốt của cô dần hòa hoãn hơn, cô gật đầu: “Em biết rồi.”
“Em tin anh là được rồi.” Giọng anh ẩn chứa ý cười.
“Vậy… việc đi làm của em thì sao?”
“Cứ làm như bình thường.” Anh nói, “Có điều mấy ngày nay em đừng lui tới bệnh viện nhiều quá.”
Tử Quan cúp máy, mệt mỏi rời khỏi bệnh viện, lúc chờ taxi, ánh trăng sáng rõ trên trời kéo dài cái bóng của cô ra trông như một khối cỏ lau tụ vào một chỗ. Đáy lòng cô không hiểu sao nổi lên một nỗi hận, hận dòng dõi của anh, thân phận của anh, mỗi khi cô đã quen với cuộc sống tĩnh lặng, nước chảy êm đềm thì lập tức bao cơn phong ba kéo tới… Những ngày tháng lo lắng không yên như vậy cô không biết còn kéo dài đến bao lâu nữa.
Về đến nhà gọi điện cho Lạc Lạc xong, Tử Quan không hề thấy buồn ngủ. Cô bật máy tính, gõ lên trang tìm kiếm một vài từ khóa. Hôm nay cô đã tìm không biết bao nhiêu lần rồi, cô liếc mắt qua những kết quả tìm được đều là những tin tức cặp kè với người này người nọ linh tinh của Tiêu Trí Viễn. Cô khẽ thở phào một hơi, tự an ủi bản thân là tin tức lần này cũng sẽ không khác mấy so với những lần trước…
Mấy ngày tiếp theo, Tử Quan vẫn đi làm bình thường chỉ không được gặp Lạc Lạc mà thôi. Điều đó khiến cô không khỏi nhớ nhung con bé. Mỗi tối sau khi về nhà cô đều facetime với con gái (facetime: tính năng Video Call của điện thoại di động). Bởi vì có một vườn hoa rộng rãi có thể chơi rất vui cộng thêm việc ông nội chưa từng nói một câu “Không!” với cháu gái nên Lạc Lạc cũng có vẻ khá hài lòng.
Tiêu Trí Viễn ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa, vì bình thường sức khỏe anh khá tốt, cho nên bác sĩ đồng ý cho anh xuất viện. Từ hôm gặp rắc rối đó, Tử Quan cũng không đến viện thăm anh nữa, nhưng ngày nào cô cũng gọi điện cho anh, nhắc anh uống thuốc, anh cũng không nhắc đến chuyện khác, không bận rộn thì chính là đang họp.
“Bao giờ Lạc Lạc mới có thể về nhà?” Cuối cùng cô vẫn phải hỏi câu này
“Đợi thêm vài ngày nữa đã.” Tiêu Trí Viễn bình thản nói, “À, hôm nay em có phải làm thêm giờ không?”
“Không” Tử Quan do dự một lát, “Nhưng có hẹn đồng nghiệp đi dạo phố”
“Cũng được.” Tiêu Trí Viễn cười nói, “Đừng về nhà muộn quá.”