Khẩu Vị Nặng
Chương 42: Học kỳ mới, tình cảnh mới
Lúc này tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh dựa vào bàn cắn hạt dưa, nghe thấy cậu ấy nói như vậy, cũng không hiểu đầu óc bị làm sao lại đáp: “Hoàn toàn tin vào sách không bằng không xem sách, anh cả ngày cứ xem những thứ không có ích lợi gì này, Mã đại gia đã nói “Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý”, chuyện này chủ yếu là quen tay hay việc…”
(Mã đại gia: có lẽ Tiểu Vũ đang nói đến Karl Marx.)
Tiền Đường đặt sách xuống, nhướng mày cười nhìn tôi, “Quen tay hay việc?”
“Ặc…” Tôi bỏ hạt dưa xuống, đứng lên chuẩn bị rút lui. Vừa bước một bước, Tiền Đường từ phía sau liền ôm lấy tôi, cánh tay chặt chẽ quấn lấy thắt lưng tôi, cậu ấy ghé vào bên tai tôi cười nhẹ, cường điệu lặp lại một câu: “Quen tay hay việc?”
“Không phải, Tiền Đường… Ngày mai khai giảng rồi, một lát nữa chúng ta phải ra ngoài mua đồ, anh quên rồi sao?”
Tiền Đường khẽ cắn vành tai tôi, “Không vội.”
“Nhưng dì Đường còn ở nhà đó, anh buông em ra trước đã.”
Tiền Đường: “Không có gì đâu, mẹ sẽ không tùy tiện vào phòng anh.”
“Nhưng … Ai ai, khốn kiếp, tại sao anh lại cắn người chứ!” Tôi vuốt cổ, đúng là hơi đau, tuy rằng tôi biết tên nhóc này không dùng lực quá mạnh.
Tiền Đường thở gấp, lôi kéo tôi hướng về phía giường, “Anh không chỉ muốn cắn người, anh còn muốn ăn thịt người.”
Giãy dụa không xong, phản kháng không có hiệu quả, tôi đành phải nằm lỳ bất động trên giường.
Đến chà đạp em đi, đồ háo sắc!
…
Khai giảng, học kỳ mới tình cảnh mới. Tình cảnh mới của Tiền Đường chính là cậu ấy bắt đầu giống như con quay xoay với vận tốc cao, muốn dừng cũng không được. Bên phía giáo sư, cậu ấy không dám lơi lỏng, phía các sư huynh cùng nhau làm dự án cũng đang ở thời điểm mấu chốt, vì thế thời gian rảnh rỗi duy nhất của tên nhãi này cũng chính là lúc cùng tôi hẹn hò rồi lăn lộn trên giường. Vốn tôi còn sợ hai người bừa bãi quá thường xuyên sẽ làm cậu ấy mệt mỏi, không nghĩ tới mỗi lần cậu ấy ở trên giường giày vò tôi xong đều lên cơn hưng phấn giống như gà chọi, hoá ra tên kia vẫn luôn coi việc này như tiết mục thư giãn, khốn kiếp. Mỗi lần xong tôi đều nằm trong lòng cậu ấy mệt mỏi rã rời suy nghĩ, chờ xem, chờ một ngày kia, em cũng sẽ khiến cho anh không xuống giường được!
Sau này thực tế đã chứng minh, tôi muốn thực hiện được mục tiêu này, dường như cũng chỉ có cách đánh gãy chân cậu ấy mà thôi. o(╯□╰)o
Có được hoàn cảnh mới còn có cặp đôi Trương Phú Bà và Tiểu khủng bố. Bác Trương kể từ khi biết con gái bảo bối hồi tâm chuyển ý, gần như ngay lập tức tiếp nhận Tiểu khủng bố, nghe nói lúc hai người gặp mặt lần đầu, có vị cha vợ nào đó còn nắm chặt tay con rể, nước mắt cũng gần như rớt xuống luôn. Tiểu khủng bố là người hiền lành, sau khi biết chân tướng anh ấy liền ôm nỗi hổ thẹn đối với cha mẹ vợ tương lai, bởi vậy đối với bác Trương dì Trương cũng mang tâm lý đặc biệt lấy lòng. Về phần Trương Phú Bà, cô nàng này biết được cha mình đã từng có lúc định đáp ứng cho mình ở chung với phụ nữ, thì cảm động khóc lớn một trận, từ đó về sau trở nên vô cùng hiếu thuận nghe lời, bác Trương dì Trương liền ghi công chuyện này cho Tiểu khủng bố, vì thế sự yêu thích đối với con rể lại tăng thêm vài phần.
Đóng vai trò then chốt trong màn hài kịch này chính là vị tư vấn viên yêu nghiệt của khoa vật lý. Chính nhờ anh ta, sau vài lần chân thành nói chuyện với bác Trương, đã thành công thay đổi giá trị quan của vị thương nhân cố chấp này. Tuy Trương Phú Bà sợ hãi vị tư vấn viên này, nhưng dẫu sao người ta cũng giúp mình một việc lớn, vì thế này cô nàng cũng cố chống cự áp lực tâm lý mà mời tư vấn viên cùng ăn bữa tối để đền đáp, anh ta đương nhiên vui vẻ đáp ứng.
Mà kẻ từ đầu tới cuối đều sắm vai côn trùng có hại là tôi, cũng ngồi bên bàn ăn cạnh bọn họ. Trương Phú Bà vốn còn muốn lôi kéo hai kẻ biến thái cùng phòng khác để lấy thêm can đảm, tuy nhiên, lúc bọn họ vừa nghe nói như thế liền chạy trốn còn nhanh hơn cả khỉ.
Bữa cơm này hơi hơi câu nệ, trên cơ bản là tư vấn viên hỏi, Trương Phú Bà cùng Tiểu khủng bố trả lời, tôi phụ trách xem náo nhiệt. Tư vấn viên cũng không khủng bố giống như trong truyền thuyết, thoạt nhìn đặc biệt thân thiện dễ gần, không hiểu vì sao nhiều người lại sợ anh ta đến vậy.
Lát sau, tư vấn viên dường như cảm thấy đã vắng vẻ tôi, nên rất áy này, vì thế tìm chuyện hỏi tôi: “Cốc Vũ phải không? Em biết Tiền Đường chứ?”
Câu này không phải rất vô nghĩa sao, tôi không biết thì còn ai biết cậu ấy nữa. Nhưng lớp của Tiền Đường cũng không phải do vị này phụ trách, xem ra Tiền Đường nhà tôi rất nổi tiếng thì phải, hi hi.
Tôi gật đầu cười nói: “Cậu ấy là bạn trai em.”
Tư vấn viên cũng gật đầu cười: “Tôi biết.”
Biết rồi còn hỏi! Tôioán thầm.
Tư vấn viên lại hỏi: “Không muốn biết làm sao tôi lại biết được à?”
Làm tư vấn viên, nhiều chuyện là thiên chức của ngài rồi, có gì mà ngạc nhiên chứ.
Tư vấn viên thấy tôi không nói chuyện, còn nói thêm: “Gần đây tôi vừa chia tay với bạn gái.”
… Xin ngài nén bi thương, nhưng mà việc này thì liên quan quái gì đến tôi ?
Tư vấn viên: “Hiện tại cô ấy mỗi tối đều dính chặt trong phòng tự học và phòng thí nghiệm.”
Ồ, sau khi thất tình liềndồn hết tâm tình vào học tập, ý tưởng này thật đáng khen… Nhưng rốt cuộc bạn gái của anh ta thì có quan hệ gì với tôi chứ?!
Tư vấn viên: “Nghe đồn rằng, chỗ nào có cô ấy liền có Tiền Đường.”
Tôi: “…”
…
Chín giờ tối, trong phòng thí nghiệm thoạt nhìn thật yên tĩnh, chỉ còn có hai người ở lại. Một cô gái ôm cái kẹp tài liệu đứng trước dụng cụ thí nghiệm gì đó cao hơn cả người ghi chép, Tiền Đường ngồi trước máy tính cách cô ấy không xa, thỉnh thoảng quay đầu nói mấy câu với cô gái. Mỗi lần cô gái đều cúi đầu hé miệng cười khẽ, mặc dù có chút ghen tị, nhưng tôi không thể không thừa nhận, giờ phút này cô ấy thật mê người.
Tôi và tư vấn viên đang ở phía trước cửa sổ dùng sức mở to hai mắt nhìn vào bên trong, giống như hai con cương thi vội vã muốn hút máu. Nếu lúc này Tiền Đường và cô gái kia nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên. Nhưng mà bọn họ không có, bọn họ vẫn luôn nhập tâm như vậy, căn bản không phát hiện ra chúng tôi .
Tư vấn viên than thở: “Bọn họ thoạt nhìn thật xứng đôi.”
Lời này nghe thật chói tai, anh tôi nói ra lại có vẻ rất bất đắc dĩ. Tôi hỏi: “Hai người… hai người chia tay là vì Tiền Đường sao?”
Tư vấn viên lắc đầu, “Chúng tôi trên cơ bản là cứ một hai tháng lại chia tay một lần.”
“Thực… kỳ lạ…”
Tư vấn viên tự giễu cười cười, không nói chuyện.
Tôi lại hỏi anh ta: “Anh cảm thấy lần này cô ấy còn có thể quay lại không?”
Tư vấn viên: “Tôi không biết.”
“Nhưng mà,” tôi cẩn thận quan sát anh ta, nói, “Em cảm thấy cô ấy có tình ý với Tiền Đường.”
Tư vấn viên cười nói: “Em cũng đã nhìn ra?”
Nụ cười của anh tôi thật quỷ dị, làm tôi đổ mồ hôi lạnh, “Anh không tức giận sao?”
Anh tôi cúi đầu, “Tức giận mà có ích, tôi đã sớm tức giận rồi.”
Tôi cảm thấy những lời này của anh tôi có chút vấn đề về logic, tức giận là một loại phản ứng bản năng cơ mà, đâu phải thứ có thể khống chế được?
Anh tôi cúi đầu, khẽ nhíu mày, có vẻ buồn bã và bất lực. Tôi đồng tình hỏi: “Vậy anh tính làm sao bây giờ?”
“Có thể làm sao chứ, cô ấy bằng lòng trở lại tôi liền tiếp nhận, không đồng ý trở lại, thì chúng tôi chấm dứt tại đây.”
“Nhưng mà…” Thế này có phải quá uất ức hay không? Dựa vào cái gì mà cái kẻ làm tổn thương người khác kia có thể nghênh ngang đi qua đi lại, còn người bị tổn hại lại ngẩng đầu trông mong cô gái kia quay lại tiếp tục thương tổn anh ta ?
Tư vấn viên lại cười khẽ, “Tôi biết em muốn nói cái gì. Cô ấy như bây giờ là vì ỷ vào tôi còn yêu cô ấy, chờ cô ấy khiến cho chút niệm tưởng của tôi về cô ấy tiêu hao hết, chúng tôi sẽ kết thúc. Tôi biết sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy.”
“Cho nên anh nói với em những chuyện này, là muốn kêu em giúp anh? Anh còn chưa hết hy vọng với cô ấy?”
“Không phải,” anh ta lắc đầu, “Tôi chỉ không muốn cô ấy phá hoại người khác, cô ấy tổn thương một mình tôi là đủ rồi.”