Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Chương 11


Chương trước Chương tiếp

Edit&Beta: Huongbb

Sau khi ăn tối, quay trở lại khách sạn lấy hành lý. Lúc này bóng đêm bao trùm khắp nơi, đón xe taxi dừng phía trước căn hộ một khoảng. Đi bộ vào bên trong, cổ áo mở rộng, vẻ mặt như đưa đám, cố gắng để bản thân nhìn có vẻ suy sụp.

Đang đi, ánh mắt dừng lại bóng người con gái đang ngồi trước cửa bậc thang, anh đang cố cào cào tóc mình cho nó rối tung lên.

Cứ ngơ ngẩn như vậy một hồi, tập trung nhìn lại thì ra người đang ngồi trên bậc thang đúng là đại gia Kim của anh.

Buổi chiều cô còn tự bó mình như cái bánh chưng mà bây giờ biến thành gấu bắc cực rồi. Anh yên lặng không một tiếng động tiến lại gần, mới bắt đầu nổi nóng, "Này!"

Cô ngủ gục.

Địch Mặc ngồi xổm xuống, nhìn vào mặt cô, xác định là cô không phải giả vờ ngủ say, lúc này mới lấy tay sờ trán cô. Không còn nóng sốt nữa.

Cầm lấy tay cô từ trong túi ra, chuẩn bị ôm đứng lên mới phát hiện trong tay cô đang nắm chặt điện thoại di động, là điện thoại của anh. Địch Mặc chỉ chỉ chóp mũi cô hỏi, "Cô đang chờ tôi ở đây?"

Giọng nói rất nhỏ lại bị gió thổi bay mất. Trong mơ cô thấy chóp mũi mình bị đẩy một cái, trọng tâm bị mất, đầu gục xuống nhìn giống như gật đầu. Địch Mặc thấy vậy cũng mĩm cười.

Trí nhớ của anh trước nay vẫn tốt, nhớ lại tối hôm qua cũng tại đây cô có nói với anh mật mã cửa, bước tới bấm bấm rồi sau đó mở cửa, ôm cô đi thẳng vào nhà.

Cảm giác cả người lắc lư như đang nằm trên thuyền, tay chân cũng không được thoải mái, Lãnh Tĩnh vẫn mơ màng mở mắt. Đây là lồng ngực của ai?

Lãnh Tĩnh ngơ ngẩn, không hiểu sao trong mộng mà Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh luôn khinh thường cô sao lại biến thành người trước mắt với cơ thể rõ ràng thế này.

Nhẹ nhàng nâng mắt, theo thứ tự đập vào mắt là cổ áo, xương quai xanh, trái cổ, cằm dưới. . .

Nhìn thấy trái cổ cô hơi giật mình, sau đó nghe giọng nói đê mê truyền vào tai, "Cô nặng quá".

Giọng nói quen thuộc này như một đòn đánh cô về thực tại, đột nhiên ngẩng đầu.

Vì khoảng cách quá gần, cô thậm chí không nhìn hết được bao quát mấy đường nét trên mặt anh, đã vậy bao quanh cô là hơi thở của anh, bên tai còn nghe tiếng hít thở đều đều, giống như mọi thứ vừa thuộc về anh, vừa thuộc về mình.

Cuối cùng đối diện chính là đôi mắt của anh, chung quanh đều là bóng tối, ánh mắt anh lấp lánh rực rỡ. . . Lãnh Tĩnh cả người giật thót, từ trong ngực anh nhảy xuống.

Hai chân lúc thả xuống đất mới phát hiện cả hai đang đi trên cầu thang. Cô không kịp kêu lên, dưới chân đã bị hụt-----

Có người ôm ngang hông cô, Lãnh Tĩnh theo bản năng chống cự, "Buông móng vuốt của anh ra!"

Địch Mặc không để ý chút nào cũng không buông tay, "Muốn tôi buông tay? Có thể, bất quá trước hết cô phải nói cho tôi biết, móng vuốt hai bên hông tôi là của ai?".

Lãnh Tĩnh cúi xuống nhìn, hai cái móng vuốt đang kẹp chặt hông anh. . . Là của cô. . .

Vội vàng buông tay, đẩy anh ra, không chờ đợi chút nào chạy thẳng lên lầu. Sắp đến hành lang lầu hai, sau lưng vang lên một câu nói thong thả, "Phụ nữ đúng là loại sinh vật khó hiểu, rõ ràng là luôn chờ đợi tôi, bây giờ tôi về rồi, cô lại muốn bỏ chạy".

Anh giống như đang nói nhảm trong miệng nhưng âm thanh vừa đủ để cô nghe rõ. Lãnh Tĩnh dừng chân.

Cảm giác bị người ta vạch mặt thật không dễ chịu chút nào, Lãnh Tĩnh xoay người, đứng từ trên cao nhìn anh, "Nếu không phải vì quái nữ QQ lại có hẹn, Hồ ly chưa về nước tôi cũng không đột nhiên bị nóng đầu mới tìm anh kể khổ".

Chỉ có lầu một sáng đèn, lầu hai không mở đèn, khuôn mặt của cô gái được giấu trong bóng tối, có chút không cam lòng, có chút tức giận, có chút mất mát. Trong nháy mắt, Địch Mặc rất muốn đến gần bên cô.

Trên thực tế, chẳng qua là anh bắt được tay vịn cầu thang, âm thầm nắm chặt. Cố gắng để khuôn mặt lẫn giọng nói bình tĩnh, "Xin rửa tai lắng nghe".

"Giao dịch bằng giá, anh chia sẻ cái khó của tôi trước, tôi trả tiền cho anh" - Cô hình như có chút do dự, giọng điệu cố ý nhấn mạnh.

"Vậy thì không thể tốt hơn" - Địch Mặc cố gắng để bản thân có biểu hiện 'kinh nghiệm' một chút.

Địch Mặc vừa dứt lời, cô bỗng nhiên đặt mông ngồi sụp trên đầu bậc thang, "Bên phòng thiết kế tiến cử ba đến năm thiết kế, nếu như bản thiết kế nào được chọn sẽ được tung ra sản phẩm cho quý tới, thư ký của Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh lúc gần tối mới gọi điện cho tôi, nói là tác phẩm của tôi hoàn toàn bị loại bỏ".

"Tác phẩm của cô? Mấy thiết kế tôi từng đề nghị cô chỉnh sửa?".

Cô không trả lời, đầu dựa lên lang can hai tay ôm đầu gối co rúm lại. Im lặng hồi lâu, đột nhiên anh mở miệng, "Tiến cử sẽ bắt đầu trước, nhân lúc người ta không chú ý cô có thể đem bản vẽ lẫn trong các tác phẩm được chọn".

Lãnh Tĩnh dở khóc dở cười nhìn anh, "Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh chắc chắn sẽ thấy chữ ký của tôi, nói không chừng lúc đang lựa chọn có thể tìm cái của tôi xé bỏ trước khi những người khác xem".

"Vậy thì đừng ký tên vội".

"Nếu không ký tên thì cô ta có thể đường đường chính chính ăn cắp bản vẽ".

Trên mặt người đàn ông trong nháy mắt mơ hồ không có bất kỳ biểu hiện nào, Lãnh Tĩnh chưa từng thấy anh ta như vậy. Càng cảm thấy chán nản.

Qua hồi lâu anh ta đột nhiên bước nhanh, ba bước cũng thành hai bước xuất hiện trước mặt cô, đột nhiên nắm lấy cô, "Đưa mấy bản thiết kế cho tôi, tôi có giải pháp".

Lãnh Tĩnh nhìn anh chăm chú, phủi tay anh ra, "Vô dụng thôi".

Anh hơi nóng nảy nói, "Tin tưởng tôi".

Lãnh Tĩnh nghĩ nhất định bản thân cô bị u mê rồi nên sau khi nghe xong câu nói 'Tin tưởng tôi' với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có của anh mới giao bản thiết kế đưa anh mang đi.

Đêm khuya, nửa đêm, rạng sáng........

Lãnh Tĩnh đợi đến cùng nhưng vẫn không thấy anh ta quay lại, cứ như anh ta mang bản vẽ trốn mất dạng. Nữ quái QQ đã trở lại nhà, nhưng tên đàn ông kia thì mất tăm.

Ngày thứ hai nhất định phải có mặt trước hai giờ chiều tại phòng thiết kế, Lãnh Tĩnh nhìn qua dãy hành lang vắng vẻ của phòng một, từ bậc lang đứng lên quay lại phòng vệ sinh.

Trong nhà để xe, anh ngồi trên chiếc xe được sản xuất với số lượng có hạn - Spyker phóng đi, Lãnh Tĩnh rốt cuộc tỉnh ngộ, rất muốn tự tát mình một cái. Ngồi trên xe của mình, thấy ảnh chiếu của mình trong gương, rốt cuộc không chịu được mà mắng to, "Cái đồ ngu ngốc, còn tin tưởng lời nói của tên Ngưu Lang đó".

Cô điều khiển chiếc xe đến một khu vực nhỏ, quẹo vô đường lớn. Lãnh Tĩnh một tay giữ tay lái một tay vuốt ve chiếc điện thoại suy nghĩ. Có nên gọi điện báo cảnh sát?

Theo bản năng cô quyết định bỏ qua ý kiến này, nhưng một phần lý trí kia cho cô biết cái tên kia lấy của chạy mất, chắc chắn cô không thể bồi thường nổi tiền của một chiếc Spyker.

Cắn răng nắm chặt nắm đấm, ngón tay cô nhấn: 1-1-0......

Kết nối...

Điện thoại kết nối với cảnh sát bên kia - đồng thời - có tiếng động cơ gầm nhẹ bên buồng xe.

Lãnh Tĩnh dừng lại.

Giây tiếp theo, cúp điện thoại, nhìn chiếc xe có sườn màu đen đang chạy tốc độ nhanh đến mức chỉ nhìn thấy một cái bóng màu đen. Vượt qua, dừng lại chỗ cuối, thẳng tấp ngăn trước đầu chiếc xe nhỏ vàng của cô.

Lãnh Tĩnh không kịp mở cửa xe, người nọ cấp tốc chạy đến cạnh cửa xe của cô, gõ gõ cửa kính. Cô mới vừa hạ cửa kính xuống, anh ta liền đem đống thiết kế đưa cho cô, "Cô ký vào góc bên phải của bản vẽ, sau này thấm nước sẽ hiện ra".

Nghĩ đến bản thân vừa rồi định gọi điện báo cảnh sát, miệng Lãnh Tĩnh rung rung, đầu óc có chút chưa tập trung, "Sẽ. . . hiện ra?"

"Khi còn bé, lúc đi học tôi cũng thường ăn gian như vậy, không nghĩ tới những chất hóa học hiện tại khó tìm như vậy. Chúc cô thành công. . ."

Lãnh Tĩnh không kịp nói cảm ơn, anh ta đã đi, nhanh chóng lái xe qua bên kia đường, nhường chỗ cho cô.

Có một người đàn ông, thỉnh thoảng giống như mẹ siêu nhân, thỉnh thoảng giống như điệp viên 007, thỉnh thoảng biến thái, thỉnh thoảng như ultraman, thỉnh thoảng như siêu quái nhỏ (tiểu quái thú). . Lãnh Tĩnh sung sướng suy nghĩ suốt quảng đường đến phòng thiết kế và đưa ra quyết định, tăng lương cho anh ta.

Phụ tá của Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh nhìn thấy cô, đánh giá cẩn thận rồi nói, "Này, tâm trạng không tệ nha?".

Lãnh Tĩnh cười đến gió xuân ấm áp, "Cần cà phê không? Đúng lúc tôi đang muốn đi phòng trà nước".

"Xem ra nhà thiết kế Chu để cho cô ngày ngày bận rộn chân tay nên cô cũng tỉnh ngộ rồi nhỉ?" - Không khỏi châm chọc, "Vừa đúng lúc, Thiết kế Chu vừa mới gọi nói muốn uống một tách cà phê Starbucks. Như cũ, cà phê đen. Nhanh đi".

Thấy cô vui vẻ đi ra ngoài, mấy đồng nghiệp bên cạnh trợn mắt nhìn, rất sợ cô đổi tính, quay lại khè lửa khiến mọi người bị cháy xém, có người quen biết với cô quay qua an ủi cô, "Nhất định phải nhịn, không phải so đo với mấy kẻ chân chó."

Máu me tung tóe hoặc là nắm tóc xốc xếch giằng co, mấy cảnh tượng trong đầu mọi người không hề xuất hiện. Rất nhanh sau đó Lãnh Tĩnh xuất hiện với cốc cà phê trên tay, còn chủ động đem vào phòng cho Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh. Trên mặt luôn giữ nụ cười.

Mss. Thời Kỳ Mã Kinh đang đứng gần cửa sổ gọi điện, nhìn thấy cô, sắc mặt không được tốt, quơ tay ra hiệu ý bảo cô đặt cà phê xuống rồi đi ra ngoài.

Lãnh Tĩnh vừa bước vào ngay lập tức nhìn thấy một đống bản thiết kế dự thi nằm trên bàn. Đưa lưng về phía Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh mà đứng, dùng bóng lưng ngăn tầm mắt của cô ta, một tay để ly cà phê xuống một tay nhanh chóng lấy bản thiết kế từ áo mình để lên, 'Vèo' một cái nhét vào trong đống bản vẽ được chọn.

Việc lớn đã thành, Lãnh Tĩnh đang chuẩn bị chạy ra, đột nhiên âm thanh không vui của Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh vang lên, "Tại sao cô còn ở chỗ này? Còn không ra ngoài?"

Lãnh Tĩnh cúi đầu, đi thẳng ra ngoài cửa cho nên lại bị gọi lần nữa, "Còn chuyện này, kêu Cici vào đây nhanh lên, đem phần được chọn đưa tới phòng họp đi, khách hàng đã đến trước rồi".

Đã đến rồi? Vậy thì không kiểm tra lại thiết kế lần nữa? Lãnh Tĩnh trong lòng hô to: Trời cũng giúp ta!

Vội vội vàng vàng gật đầu, biến khỏi phòng làm việc như làn khói. Gọi Cici đến phòng, Lãnh Tĩnh vẫn thập thò như mèo chuẩn bị trộm mỡ ngoài cửa, nhìn qua cửa thủy tinh muốn nhìn thấy tình huống bên trong.

Đột nhiên, trên vai bị đè nặng......

Lãnh Tĩnh nhất thời bị dọa đến mức giơ chân, trợn mắt quay đầu lại.

Chụp vai cô, không ai khác chính là ..........chân chó (phụ tá) của Mss Thời Kỳ Mãn Kinh. Chân chó đang nghi ngờ quan sát cô, Lãnh Tĩnh mặt mày càng ngày càng nhăn nhó, "Gì. . . gì vậy?"

"Đến tìm cô".

Lãnh Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh điều chỉnh nhịp tim đang tăng tốc, lần trước nếu nói là tới tìm cô. Tuy nói là đến tìm nhưng đưa tới đưa lui cũng chỉ là người đàn ông mặc đồ tây, cũng không cần cô ký nhận.

Đến tay cô chính là cái hộp nhỏ.

Lãnh Tĩnh còn đang nghĩ đến chuyện bản thiết kế cho nên khi mở hộp ra, thấy được vật bên trong, mới phục hồi tinh thần lại------

Cô còn tưởng cả đời này sẽ không còn nhìn thấy Thủ Liên nữa.

Trong hộp còn có tờ giấy để lại, Lãnh Tĩnh lấy ra nhìn, trên đó được viết: Hàn Tự. . .

Hết Chương 11.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...