Khách Điếm Đại Long Môn

Chương 54: Sẩy chân thành hận thiên cổ


Chương trước Chương tiếp

Xoa bóp xương bả vai mỏi nhừ, Long Tiểu Hoa không muốn chui ra khỏi gường. Thực sự nàng chưa tỉnh ngủ, thần trí vẫn trong trạng thái mơ màng. Để giúp Tiểu Như Ý tìm cảm hứng sáng tác mà mấy ngày nay nàng đã phải làm việc hết sức vất vả. Nếu không phải nghĩ đến người chồng trước ghét nhất là kẻ ngủ nướng tới tận lúc mặt trời lên quá đỉnh đầu thì nàng có thể bất chấp hình tượng chủ nhân, ngủ đến tận lúc mặt trời lặn. Làm một cô nương tốt thật không dễ chút nào. Thảo nào trước đây, hắn lại luôn nhìn nàng bằng ánh mắt coi thường. Nàng lấy hắn đã bảy tám năm, chưa một lần ngủ dậy trước phu quân, chứ đừng nói đến hầu hạ hắn rửa mặt, thay y phục, ăn sáng. Tóm lại có thể trốn được thì trốn, có thể lười được thì lười, có thể tránh được thì tránh. Tuy hắn biết nhưng ôm hận thì cứ ôm hận. Hắn cũng không hề sai người lôi nàng từ trên giường xuống. Nghĩ kỹ lại, nàng thật sự đã thất bại. Chẳng trách hắn lại bỏ nàng. Nàng lắc đầu.

Ăn năn xong, nàng ngồi ở phòng ăn đợi Tiểu Đinh bê bát cháo loãng lớn đến. Nàng sẽ húp cháo và xé quẩy, bỏ vào bát cháo khuấy đều, vừa nhai vừa húp. Như vậy mới có sức cho Tiểu Như Ý tiếp tục giày vò. Cánh cửa phòng ăn bật mở, nàng lập tức hào hứng trông ra nhưng chỉ nhìn thấy Long Tiểu Bính bê khay đồ ăn bước vào, nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu. Hắn đặt khay xuống, lấy chiếc bát trước mặt nàng và múc cháo cho nàng.

Nàng giật thót mình, kéo cái bát lại, nhìn hắn cảnh giác:

- Cậu làm gì thế?

- Tất nhiên là múc cháo cho cô rồi. Cô đưa bát cho tôi.

- Ồ! Sao cậu lại múc cháo cho ta? Tiểu... Tiểu... Tiểu Đinh đâu? - Nàng ôm chiếc bát trước ngực, hoàn toàn mơ hồ nhìn Long Tiểu Bính, không hiểu hắn đã uống nhầm thuốc gì?

Long Tiểu Bính là kẻ từ sau khi đi theo đương gia ra ngoài làm ăn, quản lý sổ sách, gặp mọi chuyện trên đời thì không thèm coi nàng ra gì, luôn luôn coi thường nàng. Bảo hắn múc cháo cho nàng, ai biết được trong đầu hắn có âm mưu gì chứ? Tiểu Đinh đâu rồi. Nàng thích Tiểu Đinh múc cháo cho nàng hơn.

Thấy nàng có vẻ không chịu chấp nhận “ý tốt” của mình, Long Tiểu Bính chau mày:

- Tiểu Đinh không có nhà. Hôm nay, tôi sẽ phục vụ cô bữa sáng.

- Hả? - Không cần đâu. Hai người họ là kẻ thù của nhau, ngồi ăn sáng cùng nhau sao? Thật đau khổ!

Long Tiểu Bính bất chấp nàng há hốc mồm kinh ngạc, hắn giành chiếc bát trong tay nàng, múc một môi cháo lớn đổ vào bát rồi đẩy đến trước mặt nàng. Sau đó, hắn dùng ánh mắt thản nhiên nhìn nàng nói:

- Cô ăn đi. Cô còn ngồi ngây ra đó làm gì?

- ... - Nàng khó chịu nhìn người hầu trước mặt mà Long Tiểu Bính vẫn không chịu bỏ đi. Nàng cẩn trọng bê bát, cầm đũa, đang định ăn thì nghe tiếng hắn lầm bầm bên tai mình:

- Không phải ai tôi cũng cam lòng hầu hạ đâu.

- ... - Không phải ai hầu hạ cũng làm nàng thấy vui đâu. Hắn hầu hạ quá nghiêm túc và trách nhiệm. Nàng thích cách hầu hạ dịu dàng, ôn hòa của Tiểu Đinh hơn.

- Hôm nay, tôi sẽ đi xem sổ sách và kiểm tra lại tất cả. - Hắn vừa nói, vừa nhắm mắt lại.

- Hả? Cậu... không lấy vợ nữa sao?

- Vớ vẩn! Tất nhiên là tôi sẽ lấy vợ nạp thiếp sinh con. Đường đường là nam nhi thì phải an cư lạc nghiệp chứ. Nhưng... không phải bây giờ.

- Vậy là khi nào? - Hoài bão lớn thật. Lại còn có ý đồ nạp thiếp nữa chứ.

- Khi nào đến lúc thì tôi sẽ lấy. Cô lo nhiều chuyện thế làm gì?

- Ta... - Nàng chỉ muốn tìm người làm sổ sách trước khi ấy để tránh không có người tiếp quản thôi mà.

- Tôi nói luôn với cô. Cô hãy coi như tôi hoàn toàn chưa từng nói đến chuyện đánh cược đó. Cô cũng đừng... đừng đến Bạch gia sơn trang nữa. - Nói xong, đầu hắn lại cúi gằm xuống.

- Không đến Bạch gia sơn tranh nữa ư? Như vậy đâu có được. - Cuốn sách mới của Tiểu Như Ý sắp ra lò, đang nóng hổi cơ mà.

Vừa nghe câu này, Long Tiểu Bính nhăn mặt, đập tay xuống bàn.

- Tôi đã đồng ý ở lại đây vì cô, cô còn đến gặp tên họ Bạch đó làm gì?

- Cậu ở lại đây liên quan gì đến chuyện ta đến Bạch gia sơn trang? - Cái gì gọi là vì nàng. Nàng xin hắn tiền bạc sao? Câu nói của nam nhân vật chính với nữ nhân vật chính phát ra từ miệng Long Tiểu Bính thật quái dị!

- Tóm lại, cô muốn tiếp tục qua lại với hắn đúng không? Rốt cuộc, cô có coi đương gia ra gì không thế?

- Ta để huynh ấy ở trong lòng là đủ rồi. Ta đến Bạch gia sơn trang cũng là vì huynh ấy mà. - Kiếm đủ tiền, nàng có thể tiến thẳng đến kinh thành, chọn một tiệm lớn có nhiều người qua lại và đặt biển hiệu khách điếm Đại Long Môn ở đó. Để thể hiện bản lĩnh của nàng, nàng phải cố gắng. Không ai được phép kéo chân nàng.

- Cô qua lại với tên họ Bạch đó mà còn nói là vì đương gia sao? - Nói xong, hắn giật lấy bát cháo mà nàng đã ăn hết một nửa.

Bị giật mất đồ ăn từ miệng, nàng lập tức bĩu môi khó chịu, giành lại bát của mình:

- Cậu hiểu gì chứ? Ta đang cố gắng vì sự nghiệp sáng tác nghệ thuật.

- Vậy cô vì nghệ thuật của mình mà tiếp tục chịu đói đi.

Nói xong, Long Tiểu Bính giành lấy chiếc bát trong tay nàng, đổ toàn bộ chỗ cháo còn lại vào trong cái bát lớn, bê khay đi. Hắn liếc nhìn Long Tiểu Hoa ngây người nhìn chiếc bát không thì hứ một tiếng rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Bạch gia sơn trang, trên chiếc giường bừa bộn trong thư phòng của Bạch Trì Như Ý lúc này có một đôi nam nữ đang nhìn nhau âu yếm. Cảnh tượng hoàn mỹ, tư thế hoàn mỹ, chỉ vài tiếng réo ục ục từ bụng Long Tiểu Hoa phát ra là không hoàn mỹ. Nó làm phiền khung cảnh và không khí đó.

- Mẹ đợi một lát, bảo người mang chút đồ ăn đến cho Long Nhi được không? Con trai mẹ không thích bị một cô nương bụng trống rỗng đè lên người đâu.

Bạch Phong Ninh nghiêng đầu nhìn người mẹ nở nụ cười hài lòng với mấy tiếng hì hì đang hí hoáy viết sách cho kịp thời gian. Bà không ngẩng đầu lên, chỉ ra lệnh:

- Không được động đậy. Chà! Cảnh tượng thật hoàn mỹ! Đúng đúng! Cảm hứng của ta. Cảm hứng xuất hiện rồi! Ha ha ha! Hoàn mỹ, hoàn mỹ!...

Bạch Trì Như Ý không hiểu mình đang ở nơi nào. Bà nhập sâu vào thế giới của cuốn tiểu thuyết, vừa viết vừa lẩm nhẩm.

Thấy phản đối vô hiệu, Bạch Phong Ninh đành phải tiếp tục làm cậu con trai có hiếu, làm hài lòng người mẹ có thói quen xấu, nhu nhược tiếp tục để cho người khác ức hiếp. Hắn nhìn bộ mặt đau khổ vì đói của Long Tiểu Hoa, lấy tư thế hoàn toàn không thích hợp này để tán gẫu:

- Muội nói sáng này Long Tiểu Bính đồng ý giúp muội quản lý sổ sách rồi sao?

Long Tiểu Hoa trong tư thế đó gật đầu:

- Đúng vậy. Hắn khó chịu nói: “Bắt đầu từ hôm nay, lão tử sẽ giúp cô quản lý sổ sách. Nữ nhân như cô không cần phải ăn cơm nữa”. Rồi hắn cướp chiếc bát của tôi mang đi. Hu hu... Tôi lại bị ngược đãi rồi. - Dù sao hắn có thể gắn hai chuyện chẳng liên quan gì đến nhau lại. Vậy thì nàng cũng có thể. Sở trường của nàng là tố cáo tội ác trước mà.

Bạch Phong Ninh đã quen với cách nói của nàng. Hắn nhíu mày nói:

- Hắn hôm qua và hôm nay có gì khác nhau?

- Khác nhau ư? Đâu có. Vẫn như thế.

- Cố ý không thèm nhìn muội, không đối xử tốt với muội, vẫn muốn bỏ đi, không cho muội đến chỗ ta đúng không?

- Hả? Huynh và Tiểu Bính có thần giao cách cảm sao?

- ... - Hắn nhìn nàng, dùng ánh mắt nói cho nàng biết, hắn không muốn chơi trò thần giao cách cảm gì đó với tên tiểu đồng mặt búp bê đó. Hơn nữa, nàng lại nghĩ ngợi lung tung rồi. Nằm trên người hắn, áp sát vào hắn mà lại không hiểu ám hiệu của hắn. Hắn đành phải im lặng, tiếp tục giữ nụ cười với nàng. Nếu nàng quan sát kỹ sẽ dễ dàng phát hiện ra mặt hắn đang tối lại: - Nếu muội đã tìm được cách khiến hắn chấp nhận ở lại thì muội còn cần Tiểu Như Ý tổ chức buổi tặng chữ làm gì?

- Tôi muốn kiếm tiền đến kinh thành. - Nàng nói một cách thản nhiên. Mặc dù tư thế của họ hiện tại rất ấm áp nhưng nó cũng khiến cho hắn giận sôi lên.

- Đến kinh thành ư? - Hắn cười lạnh lùng, bặm môi lại, không cần nói nữa. Đương nhiên hắn sẽ không ngây ngô hỏi nàng đến kinh thành làm gì. Hắn càng không bao giờ nghĩ rằng Long Tiểu Hoa sẽ đổi ý. Ban đầu là ý đồ mở rộng việc làm ăn. Điều đó có thế giúp nàng làm bàn đạp rời khỏi cuộc sống ở thành Đồng Khê. Cũng chỉ có Long Hiểu Ất mới đem khế ước bán thân của mình ra làm quà tặng người khác mà thôi. Hắn lại còn là người chuyển món quà nữa chứ... Hứ!

Hắn nhìn Long Tiểu Hoa vẫn ở trên người mình, tay trái chống giữ người, tay phải giơ lên, rất phù hợp với tình tiết trong truyện. Hắn lạnh lùng nói:

- Xuống đi.

- Hả?

- Ta bảo cô xuống khỏi người ta!

- Nhưng Tiểu Như Ý, bà ấy...

- Cô chưa thấy ta tức giận bao giờ sao? Đại tẩu, cô làm hỏng hết hứng thú hôm nay của ta rồi. - Hắn nhấc cổ áo của nàng, kéo nàng ra khỏi người hắn. Hắn ngồi dậy, chỉnh trang lại y phục và cũng không thèm nhìn người con gái vừa bị vứt sang bên giường, bước nhanh ra khỏi cửa. Bộ dạng của hắn thật khó hiểu, giống như gã đàn ông khốn nạn trở mặt không chịu nhận người vậy.

- Đúng đúng đúng. Câu này rất hay! Sau đó nhân vật nam lật người lên, mê hoặc nói: “Đại tẩu chưa thấy ta tức giận bao giờ sao? Cô làm hỏng hết hứng thú hôm nay của ta rồi.” A ha ha ha! Sau đó tiếp tục...

Bạch Trì Như Ý không biết rằng ngôn ngữ và âm thanh không trong sáng của bà lại lý giải được câu nói thần bí của Bạch Phong Ninh. Bà đang định ngẩng lên chỉ thị cho hai người đổi tư thế, tiếp tục phối hợp làm việc với mình thì phát hiện hai nhân vật không hề giống với tình tiết trong tiểu thuyết của mình chút nào. Không nhập vai thì cũng thôi, nhưng đợi bà nhìn kỹ lại thì con trai đã bỏ đi từ lúc nào, người còn lại đang bụng đói cồn cào bò trên giường.

- Nhân vật nam đâu rồi? - Bà mơ hồ hỏi Long Tiểu Hoa.

- Xì! Ai mà biết huynh ấy lại làm gì chứ? Tôi chỉ nói là tôi sẽ lên kinh thành thôi mà.

Bạch Trì Như Ý chớp chớp mắt, cầm cây bút lông chấm chấm mực:

- Cô cũng muốn lên kinh thành sao? Tiểu Phong Ninh cũng sắp lên kinh thành rồi đấy.

- Hả? Huynh ấy cũng lên kinh thành ư? Huynh ấy lên kinh thành làm gì?

- Sao? Tiểu Phong Ninh không nói cho cô biết sẽ lên kinh thành ứng thí à?

- Huynh ấy muốn lên kinh thành ứng thí ư? - Nàng ngây người, nhìn theo cánh cửa bị hắn khép lại: - Sao huynh ấy không nói cho tôi biết nhỉ? Tôi tôi tôi, tôi cũng muốn lên kinh thành mà. Nhưng tôi không biết đường. Chắc huynh ấy rất thuộc đường đến kinh thành.

- Phong Ninh ư? Đi lang thang khắp nơi. Chắc không có chỗ nào là nó không biết. Lại còn thi cử nữa chứ. Xì! Ta ghét nhất là những kẻ làm quan. Thật không hiểu nổi sao con trai ta lại thích thủ đoạn xấu xa của lũ quan lại như vậy? Hay là do ta viết ra nhiều đàn ông xấu xa quá nên mới bị báo ứng?

Vừa nghe Bạch Phong Ninh cũng muốn lên kinh thành, Long Tiểu Hoa lập tức đi giày chạy ra cửa. Vì không biết đường nên tìm bạn đồng hành là cách tốt nhất.

Ra khỏi thư phong của Tiểu Như Ý, bên tay phải chính là đình hóng mát bên hồ. Bạch Phong Ninh đang ở đó cho mấy chú cá nhỏ ăn. Tay trái hắn chống cằm, tay phải rắc thức ăn. Đàn cá nhảy, quẫy tung tăng trên mặt hồ nhưng không làm hắn bỏ qua tiếng bước chân nặng trịch phía sau:

- Sao huynh không nói với tôi là huynh cũng muốn lên kinh thành? - Nàng chạy lên phía trước, dùng tư thế rất huynh đệ vỗ lưng hắn.

Hắn hơi liếc nhìn phía sau, không nói gì, tiếp tục cho cá ăn.

- Khi nào thì huynh lên đường?

Hắn nhếch môi, buông một câu:

- Nếu có thể thì tối nay ta sẽ đi.

- Tối nay ư? - Nàng chau mày. Nàng vẫn chưa gom đủ tiền. Nghe nói mở quán ở kinh thành cần rất nhiều, rất nhiều tiền. Bởi vì những con đường chồng trước mở ra cho nàng rất rộng lớn, nên nàng cảm thấy bất giác mình đã trở thành một “phú bà” rồi. Thế nhưng muốn đến kinh thành mở khách điếm thì e là vẫn chưa đủ: - Huynh lùi lại vài ngày được không? Tôi... tôi... tôi... tôi kiếm đủ tiền rồi sẽ cùng huynh lên kinh thành.

Hắn rắc hết chỗ thức ăn xuống cho đàn cá, mãi đến khi mặt hồ phẳng lặng trở lại, mới điềm đạm nói:

- Muội lên kinh thành làm gì? Lấy hưu thư ư? - Hắn nói xong liền quay lại nhìn bộ dạng ngây người của nàng rồi cười: - Thực ra, dù muội không có tờ giấy đó, đối với ta cũng không sao? Lén lút hẹn hò vui hơn nhiều.

- Tôi không đùa với huynh nữa. Tôi đang hỏi huynh nghiêm chỉnh đấy. - Nàng cắn môi ấm ức vì bị châm chọc. Nàng cảm thấy hắn lại trêu đùa nàng.

- Thế nên, muội luôn cho rằng dù ta làm gì cũng là đùa muội, trêu muội, chọc muội. Không phải là thật. Vì ta bắt nạt muội một lần nên muội luôn dùng ánh mắt cảnh giác trừng phạt, báo thù ta đúng không?

Nàng sợ hãi vì bị hắn chất vấn. Nàng không nói gì, chỉ im lặng. Nói thật, nàng không rõ câu nào của hắn là đùa, câu nào là thật. Tất cả đều không đơn giản chút nào. Mỗi câu mỗi từ đều khiến cho người ta mệt mỏi. Vốn là lỗi của hắn, thế mà hắn lại quay ngược lại trách nàng báo thù.

Hắn thấy nàng không nói gì thì lại càng nở nụ cười:

- Muội nghĩ ta ở lại thành Đồng Khê này làm gì? - Hắn ở lại, trì hoãn thời gian đến kinh thành là để ở bên nàng. Nhưng nàng chỉ một lòng nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền, rời xa nơi này. Nàng đang châm chọc hắn sao? Cho dù hắn đến muộn một bước, lại làm mất lòng tin của nàng trước nhưng hắn sẽ bù đắp. Nàng không thấy, không hiểu lòng hắn sao?

- Làm sao tôi biết được huynh có thấy hối hận không, có cảm thấy có lỗi với tôi không? Thế nên muốn tôi đồng tình thì hãy giúp tôi. Tôi làm sao biết được có phải huynh đang giúp hắn trông chừng tôi, sợ tôi làm loạn mất mặt hay không? Tôi làm sao biết mình còn thứ gì đó mà huynh cần, huynh có lấy nó rồi bỏ đi không? - Dù dao nàng cũng quen bị người ta ghét bỏ rồi. Chẳng qua thêm một người nữa mà thôi.

Giọng đáp lại của nàng rất lớn khiến cho mấy chú cá nhỏ đang tranh giành thức ăn cũng lặn xuống mất tăm. Bạch Phong Ninh đứng nguyên tại chỗ, chỉ nhìn nàng cúi đầu trách cứ hắn. Hắn không hiểu rõ ý nghĩa của sự ồn ào nàng gây ra lúc này. Hắn chỉ cảm thấy so với cái tát bất ngờ dừng lại giữa không trung sau ngày Long Hiểu Ất rời đi, đòn công kích của nàng dành cho hắn giờ đây hoàn toàn không nhẹ hơn chút nào. Ban đầu, hắn nên ép nàng đánh hắn, vì chắc chắn sẽ không đau khổ như bây giờ.

- Hóa ra muội nghĩ về ta như vậy? - Hắn hít một hơi thật sâu. Hắn muốn rời khỏi nàng. Hắn không phải là kẻ có tính khí dễ chịu. Nghe nàng nói những câu đó khiến hắn tức giận. Hắn muốn tránh xa, nhưng vừa bước được một bước, hắn đã dừng lại, giơ tay muốn kéo nàng. Mẹ hắn từng nói, khi nữ nhân giận thì hãy cố gắng dỗ dành người ta quay lại. Thế nên, đi thi không vội, rời khỏi đây cũng không vội, hắn đã ở lại giúp nàng lo chuyện khách điếm. Chuyện ầm ĩ cũng bỏ qua. Chẳng lẽ nàng không thấy hắn đang cố gắng cứu vãn sao? Cái hố lớn mà hắn vô tình đào, sẩy chân thành hận thiên cổ. Hắn ở thành Đồng Khê mà không thể đi đâu. Sao nàng có thể coi nhẹ khoảng thời gian đó mà nói với hắn rằng mình muốn đến kinh thành chứ?

- Tôi muốn đến kinh thành. Nhất định tôi phải đi. - Nàng nhìn bàn tay sắp nắm lấy tay mình mà đưa ra quyết định trước. Nàng không cần gây gổ với người trước mặt. Biết đâu hắn chỉ không muốn nàng làm vướng chân vị Thập cửu điện hạ kia mà thôi. Hơn nữa, nàng không thể để một người luôn đối xử tốt với nàng, luôn dung túng cho nàng rời xa nàng mãi mãi như thế. Coi nàng xem, đến phút cuối cùng nàng lại vô lương tâm nói với hắn những lời hồ đồ như vậy. Nàng không phải là không cần hắn. Chuyện đó nàng đã quá sai, nàng muốn cứu vãn, và còn gấp hơn cả Bạch Phong Ninh nữa.

Tay hắn cứng đờ trong không trung, không cử động.

Giọng hắn buồn buồn vang lên trên đầu nàng:

- Nếu muội muốn đi thì cứ đi đi.

- ...

- Nhưng muội hãy tin lời ta. Ta chỉ bắt nạt muội một lần thôi. Để cho ta nhắc nhở muội lần cuối. Đừng đi tìm Hiểu Ất. Sau khi Thập cửu điện hạ về kinh, huynh ấy không còn là Long Hiểu Ất nữa. Thứ Long Hiểu Ất muốn có, Thập cửu điện hạ sẽ không cần đâu, kể cả là muội.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...