Vườn thú, hươu sao, chị Tiểu Lộc, thanh mai trúc mã… Tần Dư Kiều đột nhiên có cảm giác rất kỳ lạ. Nhưng vì đang ngồi bên cạnh người Lục gia nên cô không thể chất vấn Lục Cảnh Diệu. Vậy nên cô hơi mím môi, cười nhìn về phía Trương Kỳ. Ảnh chụp là Trương Kỳ cho cô xem, cô đương nhiên phải hỏi chị ta.
“Chị dâu, sao em chưa thấy cô gái trong hình này bao giờ?” Vừa dứt lời, Tần Dư Kiều thản nhiên liếc nhìn Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu đứng cách đó không xa vẫn còn đang đợi cô đi tản bộ, đúng là tản....em gái anh ý.
"Mục Lộc à?" Trương Kỳ cười khanh khách nói, "Mục Lộc là em họ của chị, mặc dù là khách nhưng mà năm đó bà cụ rất thích em ấy, nghỉ hè hàng năm đều đón Lộc Lộc tới nhà chơi, cũng coi như là thanh mai trúc mã của lão Lục."
Trương Kỳ vừa dứt lời, không khí trong phòng khách nhỏ của Lục gia liền càng trở nên kỳ lạ. Ánh đèn sáng chói chiếu lên mặt Lục Cảnh Diệu, càng khiến người ta thấy rõ sắc mặt anh thay đổi liên tục. Sau đó Tần Dư Kiều nghe anh mở miệng nói:
“Thanh mai trúc mã cái gì, chẳng lẽ cứ gặp nhau vài lần, cộng thêm đối tượng là nữ thì là thanh mai trúc mã chắc?” Lời Lục Cảnh Diệu nói rất sắc bén, giống như Trương Kỳ cố tình hắt nước bẩn lên người anh vậy.
Tần Dư Kiều sửng sốt lại sững sờ, đã cùng nhau đi xem nai con rồi mà còn nói chỉ gặp mặt vài lần mà thôi sao?
Lục Nguyên Đông tươi cười nằm trên ghế sô pha, trong tay nghịch món đồ chơi xếp hình của Lục Hi Duệ để lại, nói đùa: “Thím ba, thím cũng đừng lấy chuyện xưa xửa xừa xưa của chú sáu để nói đùa nữa. Nhưng thím cũng khiến cháu nhớ ra một chuyện, chị Lộc đã lập gia đình chưa?”
“Lấy một người nước ngoài, cũng không biết lúc ấy nó nghĩ thế nào. Thím giới thiệu cho nó nhiều thiếu gia công tử ở thành phố S như vậy mà nó đều không muốn.” Trương Kỳ không nói tiếp nữa, bởi vì bị Trần Húc Phân ngắt lời.
Trần Húc Phân cười tủm tỉm nhìn chiếc váy màu đỏ ren đính trân châu Tần Dư Kiều mới thay, ngắt lời Trương Kỳ: “Chiếc váy Dư Kiều đang mặc chị từng thấy trên tạp chí, nhưng bán hàng ở quầy chuyên doanh lại nói với chị là chưa có hàng.”
Chiếc váy Tần Dư Kiều mặc hôm nay này là kiểu dáng mới vừa được đưa tới ngày hôm qua, trong nước còn chưa có hàng, là Lục Cảnh Diệu đặt hàng từ nước ngoài. Mặt khác Tần dư Kiều biết Trần Húc Phân cố ý chuyển đề tài. Mặc dù Lục Cảnh Diệu giấu tình sử ngày xưa với cô, nhưng hiện giờ thật sự không nên truy hỏi đến cùng, cho nên Tần Dư Kiều mỉm cười nói với Trần Húc Phân: “Lúc em thấy cái váy này trên tạp chí cũng rất thích, lão Lục nhìn thấy liền đặc biệt dặn người ta đặt hàng từ nước ngoài về.”
Phụ nữ ít nhiều cũng có chút tật xấu là khoe khoang. Tần Dư Kiều vừa nói vừa dịu dàng nhìn Lục Cảnh Diệu. Lục Nguyên Đông thấy trong mắt Tần Dư Kiều tràn ngập tình cảm như vậy thì có hơi khó chịu.
"Trong mấy người con trai Lục gia, thương yêu vợ nhất hẳn là lão Lục rồi." Dương Nhân Nhân là nàng dâu có tâm tư đơn thuần nhất trong Lục gia. Cô cười kéo Tần Dư Kiều đứng lên, ý để cho cô ngắm kỹ một chút, "Trước chị cũng thấy Kiều Kiều mặc bộ váy rồi này, nhưng lớn tuổi rồi nên cũng không dám hỏi quần áo các em mặc."
Dương Nhân Nhân nói xong, tất cả mấy người phụ nữ Lục gia đều đưa mắt tập trung nhìn Tần Dư Kiều. Chiếc váy màu đỏ hoa hồng này quả thực giống như đặt làm theo số đo vậy, vòng eo vốn mảnh khảnh càng thêm thon thả, nhìn như không đầy một vòng tay. Trương Kỳ nhớ đến lần đầu tiên thấy Tần Dư Kiều, đâu có gầy như vậy. Vương Bảo Nhi trước kia mặc dù quyến rũ xinh đẹp, nhưng không có được sự nền nã như Tần Dư Kiều, quả nhiên con gái xuất thân từ nhà nghèo và nhà giàu vẫn rất khác biệt.
Thật ra thì Trương Kỳ không ghét Tần Dư Kiều, nhưng cô lại càng không thích Vương Bảo Nhi. Bởi vì cùng là con gái của gia đình thư hương nhưng cô có hảo cảm với Tần Dư Kiều hơn. Thế nhưng bây giờ cô ta lại là vợ chưa cưới của Lục Cảnh Diệu, vậy nên cảm giác của Trương Kỳ với Tần Dư Kiều cũng rất phức tạp.
Người nhìn Tần Dư Kiều còn có Lục Nguyên Đông. Sau đó anh cảm thấy lòng bàn tay mình như bị bỏng, hơi quay mặt nhìn về hướng khác.
“Chị cả còn trẻ lắm, dáng vẻ không giống như đã sắp làm mẹ chồng người ta rồi.” Trương Kỳ chuyển đề tài về phía Lục Nguyên Đông, “Vương tiểu thư đâu rồi? Nếu cha đã đồng ý, Nguyên Đông cũng nên mang cô ấy tới nhà chơi chứ.”
“Không vội, tính tình Bảo Nhi hướng nội, cháu thật sự sợ các thím nhiệt tình sẽ dọa cô ấy.” Lục Nguyên đông nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Lục Cảnh Diệu nói.
Lục Cảnh Diệu từ sau lưng Tần Dư Kiều đi tới, tay phải đặt trên vai của cô, sau đó dịch xuống đến hông Tần Dư Kiều, ôm cô cùng ngồi xuống: “Thật ra thì tính tình Kiều Kiều cũng rất hướng nội, cho nên Cảnh Diệu cũng xin các chị dâu đừng lấy chuyện của bọn em ra để đùa. Da mặt em dày thì không sao, nhưng da mặt Kiều Kiều mỏng lắm, rất dễ xấu hổ.”
Lục Cảnh Diệu một câu hai nghĩa, thuận tiện giải thích chuyện chị Tiểu Lộc vừa rồi, giải thích câu "thanh mai trúc mã" kia của Trương Kỳ chỉ là nói đùa. Lời này ngoài mặt là nói với mấy người phụ nữ Lục gia, thực tế là nói cho Tần Dư Kiều nghe: Anh và Mục Lộc vốn chẳng có gì, chỉ là lời nói đùa của Trương Kỳ châm ngòi ly gián thôi, nếu như cô tin thì cô đúng là người phụ nữ ngốc.
——
Chỉ là Tần Dư Kiều thật sự đã tin. Lục Cảnh Diệu này một khi đã chột dạ thì luôn thích dùng chuyện chăn gối để che giấu cho qua. Tần Dư Kiều không biết ở Lục Cảnh Diệu Ái Đinh Bảo có phải cũng lừa gạt Quả Quả như vậy hay không, nhưng tối nay anh cũng muốn dùng cách này lừa gạt cô.
Cô bị Lục Cảnh Diệu ôm từ phòng của Hi Duệ ra, vừa đi tới phòng ngủ chính anh liền lập tức giở trò với cô. Tiền diễn làm rất đầy đủ, lúc đi vào bởi vì hai người đều có chút nóng vội cho nên vừa mới bắt đầu tốc độ cũng đã rất nhanh. Sau đó Lục Cảnh Diệu còn thay đổi cách thức để thân thể cô cảm thụ được kích thích nhất, thậm chí không tiếc dùng miệng.
Đêm nay Tần Dư Kiều thật sự cực kỳ động tình, phản ứng của thân thể cô cũng làm cho Lục Cảnh Diệu vui mừng. Đối với Lục Cảnh Diệu mà nói loại ân ái tình đầu ý hợp này khiến anh luôn cảm thấy ban đêm hơi ngắn. Còn đối với Tần Dư Kiều mà nói, loại triền miên cực hạn này thật ra rất tiêu hao thể lực.
Lúc kết thúc Tần Dư Kiều mệt lử, nằm trên người Lục Cảnh Diệu không nhúc nhích. Mà Lục Cảnh Diệu thỉnh thoảng lại sờ sờ thịt trên mông cô, khóe miệng nở một nụ cười khẽ: “Mệt không, anh ôm em đi tắm.”
Tần Dư Kiều cúi đầu gặm cắn viên thịt nhỏ trên ngực trái Lục Cảnh Diệu, tín hiệu này rõ ràng làm cho người ta sinh ra nghĩa hiểu khác, thân thể Lục Cảnh Diệu chấn động, lòng bàn tay vỗ nhẹ hai cái lên mông Tần Dư kiều: “Còn chưa ăn no à?”
Tần Dư Kiều đột nhiên dùng sức khẽ cắn, Lục Cảnh Diệu đau đến mức kêu ôi một tiếng, sau đó lật người ôm Tần Dư Kiều vào lòng mình: “Quả nhiên chưa ăn no, được, anh lại cho em ăn.”
“Ăn cái....đầu anh ý!” Tần Dư Kiều đột nhiên bóp mạnh ‘lão nhị’ của Lục Cảnh Diệu, mặc dù hai má đỏ ửng nhưng ánh mắt lại tỉnh táo, đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn Lục Cảnh Diệu khiến anh có chút bỡ ngỡ.
“Con hươu sao kia là thế nào?” Tần Dư Kiều nghiêm mặt, rốt cuộc cũng hỏi trọng điểm, tay cầm tiểu Cảnh Diệu cũng bóp mạnh hơn một chút.
“Hươu sao chính là hươu sao thôi, em thích à, nếu không chúng ta đến vườn thú dẫn một con về nuôi nhé.” Mặc dù vận mệnh bị nắm, Lục Cảnh Diệu vẫn rất mạnh miệng. Thậm chí tay anh còn bắt đầu không an phận, xoa xoa phía dưới Tần Dư Kiều, “Thật sự chỉ là quen biết mà thôi, trước kia tới nhà ở mấy ngày, về sau cô ta ra nước ngoài gả cho người ta, không như ngọt ngào sai sự thật như Trương Kỳ nói đâu. Nếu là thanh mai trúc mã thật, anh giấu em làm gì. Hơn nữa cho dù thật sự là thanh mai trúc mã thì cũng chỉ là vừa khéo quen nhau từ nhỏ mà người đấy giới tính nữ thôi…Em dám nói em không có không?”
Tần Dư Kiều: “…”
“Cho nên đừng ‘cầm lông gà làm tên bắn’ nữa, trong nhà này Trương Kỳ xấu tình nhất. Em đừng để chị ta khích bác. Hứng thú lớn nhất của chị ta chính là làm trò cho nhà cửa không yên. Nhưng mà xét về tình thì chị ta cũng có thể tha thứ. Chồng chị ta không phục vụ được chị ta khiến thời kỳ mãn kinh của chị ta tới trước mấy chục năm… Nhưng còn em, anh có ngày nào không phục vụ em à?”
Tần Dư Kiều lại càng mạnh tay hơn. Lục Cảnh Diệu khẽ hừ một tiếng, tiếng “hừ” này rất mất hồn nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, giống hệt như chiến sĩ cách mạng hy sinh vì nghĩa vậy.
“Bóp nữa là hỏng đấy, đến lúc đó em dùng cái gì.”
“Đổi cái khác, tưởng có cái này là giỏi lắm đấy à, phải dài hơn người khác mới trâu bò.” Tần Dư Kiều nói mà không nghĩ. Giọng nói sau khi ân ái mặc dù cố giả vờ lạnh lùng nhưng nghe vẫn mềm như lụa vậy.
"Chê ngắn à…” Lục Cảnh Diệu đột nhiên bật cười, “Rất to gan, nhưng không sợ cái miệng ăn không trôi à.”
Mặc dù Lục Cảnh Diệu nói như vậy, nhưng đối mặt với vấn đề tôn nghiêm của đám đàn ông, anh vẫn nên giải thích một chút: “Phụ nữ sống trong phúc mà chẳng biết, người đàn ông của em đúng là dài hơn những người đàn ông khác một đoạn lớn đấy.”
Lục Cảnh Diệu kéo dài ba chữ cuối cùng, Tần Dư Kiều nghe Lục Cảnh Diệu nói vậy cũng đỏ mặ. Lục Cảnh Diệu kiêu ngạo vốn không để ý vận mệnh của mình còn đang bị cô nắm trong tay, thậm chí còn vô liêm sỉ cọ cọ trong lòng bàn tay cô: “Em đo thử xem, hai tay có cầm đủ không?”
Lục Cảnh Diệu vừa nói vừa phối hợp rút ra đưa vào, không bao lâu sau vật trong tay Tần Dư Kiều lập tức từ trạng thái nửa mềm một lần nữa trở nên cứng rắn nóng bỏng.
Tần Dư Kiều lập tức buông tay ra, xoay người: “Không đứng đắn.”
Lúc Tần Dư Kiều lật người cuốn hơn nửa cái chăn, Lục Cảnh Diệu buồn bực, đá xuống giường: “Anh đắp cái gì! Anh đắp cái gì!” Tần Dư Kiều đưa lưng về phía Lục Cảnh Diệu không để ý đến người đàn ông đang nổi giận sau lưng.
Lục Cảnh Diệu sợ nhất cái gì? Sợ nhất cô gái của anh làm lơ anh. Thật ra anh vốn không thích nghĩ nhiều về chuyện quá khứ, dù là Mục Lộc hay Diêu Tiểu Ái. Bởi vì anh biết hiện tại và tương lai cái gì mới là quan trọng nhất, cho nên thay vì kiểm điểm lỗi lầm trong quá khứ, không bằng cưng nựng Tần Dư Kiều nhiều hơn. Sau này cô nghĩ lại, anh không cần cô cảm động anh tốt, nhưng có thể quen với việc anh đối tốt với cô.
Nhưng có đôi khi dây thần kinh của phụ nữ và đàn ông không giống nhau, họ thích truy tìm nguyên nhân hơn, chuyện gì cũng thích hỏi nguyên nhân. Nhưng rất nhiều chuyện vốn chẳng có nguyên nhân để mà trả lời cho cô. Ví dụ như lúc đó thần kinh Lục Cảnh Diệu cũng chập mạch, anh cũng sống ở trong phúc mà chẳng biết. Những chuyện này đều không có nguyên nhân quang minh chính đại gì, anh không nghĩ ra nổi, cũng không trả lời nổi.
....
Lục Cảnh Diệu bỗng trở nên im lặng, không chơi xấu đá giường nữa. Sau đó cả căn phòng dần trở nên yên tĩnh, kết quả chính Tần Dư Kiều lại cảm thấy mất tự nhiên, hừ hừ mấy tiếng rồi tiếp tục quấn chăn.
Chăn lại bị Tần Dư Kiều quấn đi một ít, Lục Cảnh Diệu thật sự chẳng còn bao nhiêu chăn để đắp nữa. Anh nghiêng đầu nhìn Tần Dư Kiều vùi mặt vào gối, trái tim trở nên mềm mại khác thường. Cuối cùng Lục Cảnh Diệu nghiêng người qua, dùng cả hai chân hai tay ôm lấy Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, chúng ta không cãi nhau nữa nhé. Em muốn biết cái gì anh sẽ nói cho em biết. Anh có gì giấu giếm em cũng là vì sợ em tức giận thôi mà. Ở trong lòng anh, họ thật sự chỉ là những phụ nữ không quan trọng, anh tự dưng nhắc đến họ làm gì, cố ý khiến em bực à…”
“Em có hẹp hòi như vậy sao?” Tần Dư Kiều hạ hỏa, hừ nhẹ ra tiếng.
“Em đương nhiên không hẹp hòi, là anh hẹp hòi, anh lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.” Lục Cảnh Diệu thở khẽ tâm tình bên tai Tần Dư Kiều, nghĩ thầm: Chuyện Mục Lộc này thật sự không lấp liếm được nữa rồi, thay vì về sau này Lục Nguyên Đông lấy được món hời không bằng mình tự nói với Kiều Kiều trước, lựa lời mà nói.
“Kiều Kiều, anh từ nhỏ đã ra nước ngoài học, Trương Kỳ nói Mục Lộc trước kia thường xuyên ở Lục gia làm khách anh thật sự không biết rõ lắm. Tấm hình em xem hôm nay cũng chỉ là lúc anh về nước nghỉ thôi. Lúc ấy anh còn....nhỏ mà, Mục Lộc đối với anh cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi. Em cũng thấy đấy, hình chụp ở vườn thú, ai lại hẹn hò ở vườn thú chứ? Sau đó hàng năm anh trở về nước có mấy lần rồi lại đi, cô ta cũng ra nước ngoài học… Hơn nữa, lúc ấy chúng ta cãi nhau cũng có liên quan đôi chút đến Mục Lộc, em hiểu lầm quan hệ của anh và cô ta…”
Câu sau cùng Lục Cảnh Diệu nói rất khẽ, giọng nói nhỏ đến mức hận không thể ngăn nó không đến tai Tần Dư Kiều. Quả thật mấy câu cuối kia như quả boom nổ bên tai Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy trong tai ù ù. Một lát sau, cô hỏi: “Anh thật đúng sự…lừa em!”
“Kiều Kiều, em đừng hiểu sai ý anh …Anh thật sự sợ em hiểu lầm.” Lục Cảnh Diệu không ngừng vỗ lưng cô trấn an, “Lúc ấy em hiểu lầm anh như vậy, cho nên đã khiến em và Duệ Duệ chia lìa bảy năm.”
“Em không hiểu lầm.” Tần Dư Kiều mặc dù nói như vậy nhưng giọng nói vẫn có chút chua xót, “Chỉ cần anh đừng làm chuyện khiến em hiểu lầm.”
Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều khẽ hôn lên lưng cô khiến Tần Dư Kiều cảm thấy hơi tê dại. Cô vốn còn có chút không thoải mái nhưng giờ đã bị Lục Cảnh Diệu hôn đến không còn. Cô cũng không phải là người cố chấp, quay lại nói với Lục Cảnh Diệu: “Chúng ta đi tắm đi.”
Lục Cảnh Diệu nói xong, trong lòng cân nhắc một lượt, nhân cơ hội muốn một khối kim bài miễn tử: “Kiều Kiều, anh mặc kệ, về sau em nhớ ra chuyện khi đó cũng không cho phép đòi chia tay. Em có gì không hiểu thì phải hỏi anh trước, không cho phép hành động theo cảm tính, biết không? Anh không thể chịu được nỗi đau mất em nữa đâu.”
Lời nói này của Lục Cảnh Diệu quả thật tình thâm ý thiết. Tần Dư Kiều mặc dù không nhớ ra được nhưng trong lòng cũng trách mình năm đó hành động theo cảm tính mới khiến cô chia cách bảy năm với Hi Duệ. Cho nên khi Lục Cảnh Diệu hỏi như vậy, Tần Dư Kiều nhẹ “ừ” mấy tiếng: “Sẽ không, em sẽ lý trí.”
Sau đó Lục Cảnh Diệu cũng cảm thấy tối nay thật sự rất viên mãn, đứng dậy hào hứng ôm Tần Dư Kiều đi tắm.
Chỉ là có lúc cam đoan của phụ nữ lại không đáng tin bằng đàn ông. Tối nay Lục Cảnh Diệu cứ cho rằng chỉ cần mình có kim bài miễn tử là được, ai dè sau này kim bài miễn tử của anh những không miễn tội chết cho anh mà còn trở thành ngòi nổ để Tần Dư Kiều trừng phạt anh.
“Lục Cảnh Diệu, anh giỏi lắm, coi em như đứa ngốc để đùa bỡn đúng không.”
“Kiều Kiều, không phải em bảo đảm sẽ không tức giận rồi sao?”
“Em nói em sẽ không tức giận lúc nào … Đúng, em có nói, vậy em đổi ý, em đổi ý rồi ! Đổi ý rồi !”
Cho nên có đôi lúc lời nói của phụ nữ chưa chắc đã đáng tin bằng đàn ông, nhất là những lời sau khi ân ái. Nghe thì cứ nghe nhưng đừng có mà tưởng thật.