Kẻ Sát Nhân

Chương 3: Rung động


Chương trước Chương tiếp

4 năm trước.

Lưu Thiên Vũ là một thanh niên trẻ tốt tính, nhân hậu với trái tim luôn rộng mở. Mối tình đầu của anh chính là Vương Mĩ Anh.

Một buổi chiều mát lành sau cơn mưa, ở công viên thành phố, ánh chiều tà hắt lên vạn vật trông tuyệt đẹp, Lưu Thiên Vũ dạo chơi sau kì thi vất vả. Hình ảnh chàng thanh niên điển trai nở nụ cười ấm áp làm gục ngã bất kì ai nhìn thấy.

Người khác gục ngã vì anh, anh lại gục ngã vì một cô gái.

Cô ngồi trên ghế đá, tay cầm cuốn sách, đọc với vẻ say mê hiếm có, chú mục vào cuốn sách mà không hay biết có người đang ngây ra nhìn mình. Mái tóc dài buộc thấp ánh lên trong ánh nắng chiều, gương mặt hình trái xoan, hiền dịu, tinh anh, vẻ đẹp dịu dàng, thuần khiết như thiên thần làm Thiên Vũ rung động.

Chợt, thiên thần ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt ngây như phỗng của Lưu Thiên Vũ. Thiên thần tròn mắt rồi mỉm cười.

"Rầm!"

Giờ Lưu Thiên Vũ mới biết thế nào là mất máu vì cái đẹp.

Cô gái đó chính là Vương Mĩ Anh, còn Lưu Thiên Vũ, có thể gọi là trúng tiếng sét ái tình, anh quyết định theo đuổi cô!

Ngày mưa ngày gió ngày buồn ngày vui, Lưu Thiên Vũ đều ở bên Vương Mĩ Anh, trái tim đã sớm bị cô cắp trọn. Vương Mĩ Anh nói cô thích Lưu Thiên Vũ, không gì có thể diễn tả lúc đó anh vui đến mức nào đâu! Cô đồng ý làm bạn gái anh.

Một hôm, anh đến nhà cô. Mĩ Anh ngồi trong góc phòng khóc ròng, đầu tóc bù xù, thân hình mỏng manh ốm yếu khẽ run lên trong tiếng nấc. Mãi lâu sau cô mới bình tĩnh lại mà kể chuyện cho Lưu Thiên Vũ. Cha cô mê cờ bạc, vay 700 triệu đồng lãi suất cao, ông ôm số tiền bỏ trốn, bọn cho vay nặng lãi tìm đến nhà đòi nợ, phá tan nơi ở của cô, còn dọa nếu ngày mai không mang tiền đến thì sẽ bán cô cho bọn buôn người. Lưu Thiên Vũ tức giận, ôm lấy người yêu, che chở, dỗ dành, anh nói sẽ trả cho cô món tiền đó. Vương Mĩ Anh lắc đầu nguầy nguậy:

-Không, việc này không liên quan tới anh. Em không muốn mắc nợ anh.

-Ngốc, em nghĩ anh muốn nhìn thấy em bị bán sao?

-Nhưng...

-Em đừng nghĩ ngợi gì, để anh lo việc đó, nghỉ ngơi đi.

-Không, Lưu Thiên Vũ, em áy náy lắm.

-Anh không trả thì em làm cách nào đây?

-Mặc kệ em, chỉ cần anh đừng nhúng tay vào được rồi, em sẽ tự lo. Hứa với em, anh đừng giúp gì cả.

-Ừ, thôi được rồi.

Nói một đằng, làm một nẻo, sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Thiên Vũ cho người đến trả nợ giúp cô. Cô đúng là ngốc, không có tiền, bị bán đi thì sao. Anh cứ nghĩ cô sẽ biết ơn anh lắm. Nhưng khi biết được, Mĩ Anh giận dữ, đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt:

-Anh đã hứa rồi mà, sao lại nuốt lời như vậy? Anh có nghĩ em sẽ cảm thấy bứt rứt thế nào khi mắc nợ người khác không? Em không muốn bị coi là kẻ lợi dụng bạn trai để moi tiền, anh phải tôn trọng em chứ!

Lưu Thiên Vũ ôm cô vào lòng, xoa dịu cô. Một người con gái đầy lòng tự trọng, liêm khiết thế này, anh nỡ lòng nào rời xa? Sau khi "đồng ý" để cô kiếm tiền trả lại mình như vay mượn, Lưu Thiên Vũ nhìn vào mắt cô, đề nghị:

-Mĩ Anh, anh thấy không an tâm khi để em sống một mình như thế. Em đến nhà anh sống đi.

-Anh đùa à? Như thế chẳng khác nào coi em là gái.

-Em không nhớ lần bọn chúng đến quấy rối em sao?

Vương Mĩ Anh xinh đẹp, tài ba, trong sáng. Người theo đuổi nhiều vô kể. Trong số đó cũng có không ít kẻ đến nhà cô gạ gẫm, nhiều lần còn định giở trò. Nếu anh không cho người bảo vệ, chắc cô không còn nguyên vẹn nữa rồi. Để cô sống một mình như vậy, anh không đành lòng.

Mĩ Anh mỉm cười hiền, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh:

-Em không sao đâu. Anh biết em luôn có quý nhân phù trợ mà. Mỗi lần họ quấy rầy là mỗi lần có người ra tay giúp em, may lắm đó.

Đồ ngốc, quý nhân đó là anh chứ ai.

-Còn nếu quý nhân đó không phù trợ em nữa, em tính sao đây? Suy cho cùng, tới nhà anh sống đi, anh vừa có thể bảo vệ em, vừa đảm bảo con nợ không chạy mất.

-Em không chạy mất đâu, anh đừng lo. -Cô chun mũi.

-Không nói nhiều, đi thôi.

Thế là bất chấp người yêu phản đối, anh vác cô như vác bao tải đến nhà mình, dọa đủ kiểu thì Mĩ Anh mới miễn cưỡng chấp nhận.

Đôi trai tài gái sắc sống cùng một nhà, hạnh phúc, vui vẻ, không thiếu thốn thứ gì, ai nhìn vào cũng phải ghen tị. Còn người chung cuộc, họ cảm thấy như có thể sống như thế này cả cuộc đời, cầu xin thời gian đừng xóa nhòa những ngày tháng đẹp đẽ này. Vương Mĩ Anh mỉm cười, luôn gọi đấy là tình yêu đích thực.

Nhưng không phải thế.

Tập đoàn Lưu Thị phá sản, tài sản thuế chấp bị đem cả đi, cha Lưu Thiên Vũ qua đời, đó là khoảng thời gian khủng hoảng và đau khổ nhất trong đời anh.

Dù vậy, vẫn không đau bằng việc Mĩ Anh rời bỏ Lưu Thiên Vũ, sánh bước cùng người con trai khác.

Hóa ra, cô chỉ yêu tiền của anh thôi, cái thứ cô gọi là tình yêu không hề tồn tại. Lưu Thiên Vũ suy sụp như rơi xuống 18 tầng địa ngục. Trái tim tan vỡ, được thay thế bằng thù hận. Anh điên cuồng lao vào xã hội đen, gây dựng tập đoàn Lưu Thị trở nên hùng mạnh hơn bao giờ hết. Từ khi Mĩ Anh ra đi, Lưu Thiên Vũ dùng máu me, đao kiếm lấp trống tâm hồn. Cũng từ đó, trên giang hồ lưu truyền câu nói bất hủ: "Thà tin Lưu Thiên Vũ không giết người còn hơn tin Lưu Thiên Vũ yêu phụ nữ!"

-Thế anh ta gay à?

Nghe xong câu chuyện, Ngô Nữ Thục Nguyên lại buông một câu ngớ ngẩn. Thảo nào anh ta ghét phụ nữ đến mức vậy. Cô thấy anh ta lúc nào cũng vô cảm, lạnh lùng, vùi đầu vào công việc, thấy cô cũng coi như không thấy, thật chẳng ra làm sao cả. Cảm giác sống cùng một kẻ nặng tình còn vô vị hơn sống cùng mấy người tâm thần trong nhà thương điên.

-Con thấy Lưu Thiên Vũ là người thế nào?

-Yêu nghiệt, ma quỷ.

Tổng quản giật mình. Thục Nguyên chỉ nhún vai:

-Thì đẹp hơn ma quỷ, độc ác hơn yêu nghiệt, đàn bà con gái chẳng ai dám đến gần.

-Giờ thì có rồi đấy.

-Bất đắc dĩ thôi ạ.

-Ta nhờ con một chuyện được không?

-Chuyện gì ạ? -Thục Nguyên tròn mắt hỏi. Tổng quản có hơi ngần ngừ.

-Mặc dù không phải mẹ ruột nhưng ta nuôi nấng nó đã 20 năm trời, nhìn nó như vậy rất đau lòng.

-Đừng nói tổng quản nhờ con "chữa bệnh" cho Lưu Thiên Vũ đấy nhé!

-Thì con là hi vọng duy nhất mà.

Cảnh này quen nhỉ? Đúng rồi đấy, là giống cảnh Ngô Diệu Vân nhờ Lưu Thiên Vũ. Mẹ của cô nhờ anh chữa cho cô, Tổng quản lại nhờ cô chữa cho anh. Chuyện này hay, hai người này chữa cho nhau kiểu gì đây? Thục Nguyên dễ thương vì đồng cảm với Tổng quản nên gật đầu nhận lời. Trong hai người, Thục Nguyên dù tàn nhẫn nhưng vẫn còn trái tim nên tất nhiên cô là người hành động trước rồi. Thí dụ như:

Thục Nguyên tự mình lon ton chạy lên phòng Lưu Thiên Vũ, nhẹ nhàng mời anh xuống ăn cơm lại bị người ta quát chạy không kịp.

Thục Nguyên bê thức ăn khuya lên cho Lưu Thiên Vũ, gõ cửa không thấy ai ra mở nên đánh bạo bước vào. Lưu Thiên Vũ vừa mới tắm xong, chỉ quấn độc nhất một chiếc khăn, những đường cong vạm vỡ tuyệt đẹp khiến cô ngây người ra nhìn. Kết quả là bị người ta đá ra ngoài với chỗ thức ăn cô cất công chuẩn bị, mặt đỏ như gấc, tim lỗi nhịp, thực sự động lòng.

Hay một lần khác, Ngô Nữ Thục Nguyên nhiệt tình quét dọn phòng cho Lưu Thiên Vũ. Nhưng lại khiến căn phòng ngày càng bừa bộn hơn. Lưu Thiên Vũ về nhà, thấy cô gái đáng thương giữa đống đổ nát liền đùng đùng nổi giận, phạt cô quì úp mặt vào tường nói câu tôi sai rồi 1000 lần mới tha cho.

Thất bại, Thục Nguyên trút giận lên con vẹt quí hiếm, nhẫn tâm bóp chết nó rồi đem đi hỏa táng. Hắc Hắc, hai người này đúng là ác quỷ mà!

Cô gái nhỏ không biết rằng, những hành động thừa thãi của mình khiến cho Lưu Thiên Vũ ngồi trong phòng làm việc mà môi mỉm cười rộng đến mang tai. Hóa ra cô ta còn là người, biết xấu hổ nữa chứ. Đang suy nghĩ mông lung, dao động, Lưu Thiên Vũ chợt thức tỉnh. Cô ta là phụ nữ đấy, không được mềm lòng. Thế là tình cảm đang nẩy mầm thì bị dẫm đạp vùi sâu trở lại trong lòng đất. Căn phòng mới bừng sáng đã bị thổi phụt ngọn đèn, trở nên u tối, âm u như trước.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...