Kẻ Phóng Đãng Thần Thánh
Chương 5
Với chiếc chìa khóa hoen gỉ, ổ khóa long,
Vì dạo này quá ít điều phiền toái,
Chứ trên đây đã nào quá tải
- Huân tước Bryson, Một cuộc phán xét
“Cậu đang đùa đúng không?” Lucinda dừng lại bên cỗ xe nhà Barret trong lúc cô hầu của cô chất nửa tá hộp to, gói nhỏ lên chiếc ghế bọc nhung.
“Trông mình giống đang đùa sao?” Evie đáp lại, đưa hộp của mình lên bổ sung vào đống đồ. Thật đáng buồn khi mà trong tâm trạng hiện tại cô chỉ mua được mỗi một món trong chuyến mua sắm.
“Hừm, mình chưa nghe được chuyện gì tốt đẹp – hay đúng hơn, tốt đẹp và có thể kể lại - về St. Aubyn, nhưng có lẽ anh tak hông được phép bắt bẻ về năng lực của cậu. Dù gì chú cậu cũng là hầu tước Houton.”
“Mình dám chắc anh ta cóc cần biết họ hàng của mình là ai,” cô nói, mong Luce kể vài điều về St. Aubyn hoặc tai tiếng của anh ta mà cô chưa biết.
“Có lẽ anh ta không quan tâm thật,” Lucinda thừa nhận. “À, mình nghe nói tiệm Luckings vừa nhập một lô mũ mới, chúng mình đi xem đi?”
Evelyn rất muốn làm tiếp bản đề xuất của mình, nhưng hôm nay Victor ở nhà, nếu anh ấy bắt gặp cô chúi mũi trong thư viện vào buổi sáng đẹp trời thế này, cô không biết mình có thể hóa giải những nghi ngờ của anh ấy hay không.
“Được thôi.”
Họ thả bước dọc phố Bond tới tiệm bán mũ, Lucinda tươi cười chào hỏi những người quen khi họ đi ngang qua, và vờ như không nhận ra Evie đang lơ đãng thế nào. Đó là một trong những điểm đáng yêu nấht ở Lcinda Barrett; điềm tĩnh và thực tế, cô sẽ kiên nhẫn đợi cho đến khi bạn mình sẵn sàng thổ lộ những khúc mắc đang gặp phải, rồi đưa ra lời khuyên lúc nào cũng đ1ng đắn và hợp lý để giải quyết tình hình.
Tuy nhiên, thú nhận rằng mình đã để mặc cho Hầu tước St. Aubyn hôn chỉ càng khiến Evie cảm thấy ngốc hơn. Cô không tin Lucinda có thể nói điều gì khiến cô thay đổi quan điểm. Vì bản đề xuất của cô và những kế hoạch cho trại trẻ, cô vẫn muốn làm một điều gì đó, dù có phải hôn hay không. Nhưng trong chuyện này cô không muốn thừa nhận rằng cô đã thất bại so với những gì mình mong đợi.
“Evie?”
Cô giật thót mình. “Mình xin lỗi. Cậu đang nói gì nhỉ?”
“Mình đang hỏi anh cậu đã quyết định đăng bản tranh cử chưa. Georgiana sẽ ăn tối với Công tước Wycliffe tối nay, và cậu ấy sẽ ca tụng những phẩm chất của Victor nếu cậu muốn.”
“Mình không chắc Victor có ưu điểm nào không. Và Georgie chắc chắn không muốn dành chút thời gian ít ỏi cậu ấy có với anh họ để nói về anh trai mình.”
Cặp lông mày thanh tú của Lucinda nhíu lại. “Cậu thật chu đáo, nhưng không khôn ngoan lắm đâu, bạn thân mến.”
Evie thở dài. “Mình không cần tỏ ra khôn ngoan – nhất là vì lợi ích của người khác. Mình muốn làm việc gì đó ý nghĩa.”
“Như việc ở trại trẻ Trái tim hy vọng?”
“Đúng.”
Lucinda dừng bước. “Cậu biết không, mình có ý này.” Cô thoáng cười, nắm lấy tay Evelyn và xoay người đi về chỗ xe ngựa. “Cậu nói đúng; Công tước Wycliffe không phải người cậu cần. Mà là nữ công tước.”
“Nữ công tước? Làm sao…”
“Chị ấy từng làm hiệu trưởng trường nữ sinh. Còn ai hiểu tường tận cách giúp đỡ những đứa trẻ hơn một cô hiệu trưởng? ai có thể khôn khéo về chuyện ấy hơn Emma Brakenridge chứ?”
Niềm hy vọng chớm nở dần dần xua tan đi thất bại ngày hôm qua. Saint có thể khiến cô bỏ chạy trước khi cô kịp hoàn tất cuộc phỏng vấn, nhưng thế đâu có nghĩa cô không thể đi nới khác tìm thông tin. “Lucinda, gần đây mình đã nói là mình yêu quý cậu nhường nào chưa nhỉ?” cô hỏi, siết chặt cánh tay bạn.
“Mình rất vui lòng được giúp cậu, bạn thân mến.”
***
Saint ngồi ngả ra ghế. “Đấy chỉ là một đề nghị thôi,” anh nói, gõ tàn thuốc khỏi đầu điếu xì gà. “Chấp nhận hay không tùy ngài.”
Vẻ cau có trên gương mặt người đàn ông to béo ngồi đối diện anh không hề giãn ra. “Ta phải xem xét ý kiến công chúng đã, cậu biết đấy, kể cả khi cậu không đếm xỉa gì.”
“Có phải ngài đang làm chuyện gì gian trá đâu? Một công viên công ộng mới rộng lớn hơn, nằm trong khu đất mênh mông của Hoàng tử nhiếp chính dành cho việc phát triển thành London thôi mà?”
“Đúng thế, Saint, nhưng nó kéo theo việc san bằng một trại trẻ mồ côi.”
Cơn hức nhối ẩn trong thái dương Saint lại bắt đầu rộn lên. “Bọn trẻ sẽ không ở trong đó, vì Chúa. Tôi sẽ xây một nơi ở mới cho chúng, bằng tiền của tôi.”
Có ai đó gõ nhẹ cửa văn phòng rồi mở ra. “Thưa Điện hạ?”
“Không phải bây giờ, Mithers,” Hoàng tử càu nhàu. “Ta đang bận công chuyện.”
Bộ mặt choắt ngoài cửa tái đi. “C… công chuyện ư, thưa Điện ha? Với… với…”
“Phải, với tôi, Mithers,” Saint nói nốt với nụ cười nhã nhặn.
“Ôi trời ơ, ôi trời ơi, ôi…”
“Mithers, đi chỗ khác,” Hoàng tử George8 ra lệnh, ném cái cốc đầy ắp rượu vang Maderia thượng hạng về phía viên thư ký.
8 George IV (12/8/1762 – 26/6/1830) là vua của Vương quốc liên hiệp Anh, Ireland và Hanover sau khi cha mình là George III băng hà vào ngày 29/1/1820 cho đến khi chính ông băng hà 10 năm sau đó. Từ 1811 cho đến khi lên ngôi vua, ông là Hoàng tử nhiếp chính trong khi cha ông bị tái phát bệnh tâm thần.
Cửa đóng lại.
“Chết tiệt,” ông ta nói tiếp, “trong năm phút nữa hắn sẽ đưa nửa Nội các đến đây cho xem.”
Ngậm điếu xì gà giữa hai hàm răng, Saint rót đầy rượu cho Hoàng tử, Mithers đã làm đúng khi đi tìm quân tiếp viện, khiến cho anh không còn nhiều thời gian. “Trước khi họ ném tôi ra ngoài, ngài hãy cân nhắc. Tôi đang cho ngài quyền sở hữu hàng trăm mẫu đất, ngài tùy nghi sử dụng. Nó tiếp giáp với dự án ngài đang tiến hành, và với cái giá chỉ đủ nộp thuế để kép sập cái thứ chết tiệt đó xuống rồi trồng vài cái cây lên.”
Chiếc ghế kêu kẽo kẹt dưới sự chuyển động của thânhình quá khổ, Hoàng tử George nhoài người ra trước. “Nhưng Saint thân mến của ta, cậu được gì trong vụ này?”
Saint chăm chú nhìn vị Hoàng tử nhiếp chính. Kế hoạch anh đã dựng lên mấy tháng qua – dù nó khá gian trá, bất chấp những lời anh đã nói với Hoàng tử - không hề bất hợp phát. “Đơn giản thôi,” anh đáp qua làn khói xì gà. “Di chúc của mẹ tôi quy định rằng gia đình tôi – tức là tôi – phải duy trì mối quan tâm và vai trò giám sát đối với trại trẻ Trái tim hy vọng. nếu nhà vua tiếp quản quyền sở hữu và phá đổ nó, trách nhiệm của tôi sẽ được xóa bỏ.”
“Vậy ra mẹ cậu có tình cảm với nơi ấy?”
“Bà ấy thích thêu mấy chiếc khăn trải bàn trang trí cho những bữa ăn ngày lễ và gọi nó là ‘cách giúp đỡ những người bất hạnh’. Tôi sẽ không phải tiếp tục một việc vớ vẩn như thế nữa, khi ngài xây một công viên hoàn hảo ngay bên kia đường.”
Xoay cốc rượu Madeira giữa những ngón tay mũm mĩm nhưng vẫn duyên dáng, Hoàng tử khẽ cười. “Ta sẽ cho người xem thử, nhưng ta sẽ không đồng ý với bất cứ đề nghị nào của cậu chừng nào chưa tìm được người đáng tin cậy hơn để xác nhận chúng.”
Saint cười khan đáp lại, “Tôi không mong gì hơn.” Anh có thể nhẫn nại. Xét cho cùng, anh đã tiếp quản việc trông coi nơi chết tiệt này được sáu năm. Anh vẫn chịu khó chờ thời, tìm cơ hội bấy lâu nay. Chờ thêm vài tuần nữa cũng chẳng hề gi.
“Giờ thì,” Hoàng tử tiếp tục bằng giọng bí ẩn hơn, “hãy cho ta biết, chàng trai. Có thật là Fatima, Lady Gladstone, phát ra những… âm thanh nhất định giữa cao trào đam mê không?”
“Meo meo như một con mèo,” Saint đáp, làm một hơi cạn cốc rượu. “Ngài còn hỏi gì nữa không, Điện hạ?”
Hoàng tử lại cười khùng khục, cái cằm núng nính rung rinh. “Đi đi. Ta lấy làm ngạc nhiên đấy, Saint, vì cậu sở hữu rất ít phẩm chất có thể cứu vãn được mà vẫn vô cùng đáng yêu.”
Saint đứng dậy, cúi chào từ biệt. Lời khích bác của vị Hòang tử nhiếp chính chẳng mảy may tác động gì, khi anh cuối cùng đã tìm được cơ hội để rũ bỏ khỏi trại trẻ. “Đó là năng khiếu, thưa Điện hạ.”
“Mà phần đông chúng ta đều có.”
Khi Saint rời khỏi lâu đài Carlton9 và cho gọi ngự, anh thầm nghĩ cuộc nói chuyện với Hoàng tử George hóa ra suôn sẽ ngoài dự kiến. Xem xét việc ông ta sẵn sàng chi tra cho cả việc phá sập tòa nhà lẫn xây công viên, thì câu trả lời lấp lửng “Ta sẽ xem thử” trước khi anh đưa ra những đề nghị khác đã là tin tốt lành rồi.
9 Nơi ở của Hoàng tử nhiếp chính trong nhiều thập kỷ từ năm 1783.
Anh cho con Cassius phóng tới Boodle10 để ăn trưa, mất mấy phút anh mới nậhn ra hình như mình đang đi đường vòng, và cái hành trình đặc biệt này là có lý do. Khẽ cau mày, anh dừn glại trước ngôi nhà trắng bên tay trái.
10 Boodles là câu lạc bộ dành cho các quý ông, được xây dựng năm 1762, ở số 49-51 đường Pall Mall.
Dinh thự của gia đình Ruddick không lớn hay đường bệ theo bất kỳ cách định nghĩa nào, nhưng khu vườn nhỏ có vẻ được chăm sóc công phu, và tàu ngựa thì chật ních. Công việc của Victor Ruddick ở Ấn Độ, dưới sự ủy thác của Hầu tước Houton, nghe nói đã đem lại cho em trai, em gái và bà mẹ ruột một khoản thu nhập dồi dào.
Có tin đồn rằng Victor mới đây đã xúc tiến những tham vọng chính trị của minh, một việc làm mà chú anh ta hiển nhiên rất tán thành. Những tham vọng đó lý giải cho sự tiếp cận Fatima cảu Evelyn tuần trước – vẻ bất mãn của tiểu thư Ruddick là phần thú vị nhất của buổi tối hôm đó. Anh tự hỏi cô sẽ phản ứng thế nào nếu anh bước đến gõ cửa nhà cô.
Cánh cửa ấy chợt mở. Saint thẳng người, cảm giác đề phòng dậy lên. Nhưng đó chỉ là bà mẹ, ăn vận để ra ngoài ăn trưa hay có công chuyện gì đó. Anh chờ dưới bóng những cây du trồng dọc phía bên kia đường, nhưng chỉ thấy một đứa hầu đi theo. Không phải Evelyn Marie.
Anh bỗng cảm thấy ham muốn, và chắc chắn cô nàng đã khơi dậy nỗi khao khát này trong anh. Có lẽ anh đã qua 1nôn nóng, nên cô đã bỏ dự án trại mồ côi để chuyển sang một tu viện nữ hay nơi nào khác rồi. Saint nhún vai, thúc ngựa quay lại đường Pall Mall. Nếu cô không xuất hiện ở cuộc họp ban quản trị vào ngày kia, thì cô không đáng để theo đuổi. Mặc dù thế, anh vẫn không thể không ngoái nhìn ngôi nhà khi quành góc. Anh có thể đợi cho đến thứ Sáu để chứng thực. Cảm giác mong mỏi cứ đeo đẳng – cho đến khi anh thỏa mãn được nó.
***
“Tôi quen soạn giáo án cho những nữ sinh đã được đi học từ độ tuổi mười hai đến quá mười tám,” nữ Công tước Wycliffe nói, nghiêng người tới để giơ ra chiếc bánh quy về phái đầu bàn gần nhất.
“Bất cứ sự giúp đỡnào của chị cũng đều đáng quý hế,” Evelyn đáp, chỉ nghe loáng thoáng vì đầu bàn cứ rung lắc.
“Elizabeth, thôi nào,” nữ công tước nói, vừa cười vừa trượt khỏi ghế và quỳ xuống thảm, chiếc bánh vẫn ở trước mặt. “Bo dưới àn nhà không giống một tiểu thư đâu.” Cô tập trung vào việc hối lộ cái bánh cho đối tượng giấu mặg, “Elizabeth, Mama không chui vừa dưới đó. Hãy ra đây nào.”
Đáp lại cô là tiếng cười khúc khích.
Emma thở dài. “Do Papa con đã kể câu chuyện ngớ ngẩn về nàng tiên sống trong hang đung không?”
Tiếng cười lại vang lên từ dưới gầm bàn.
Emma ngồi thẳng dậy, bỏ chiếc bánh vào miệng. “Được thôi, cha cảu nàng tiên sẽ giải thích lý do nàng ấy không thể sống dưới gầm bàn.”
Một gia nhân gõ cửa, nữ công tước bèn trở về vị trí lịch sự hơn trên ghế. “Có tìm được chúng không, Beth?”
“Thưa có ạ.” Cô hầu đặt một chồng giấy tờ và sách lên bàn, sau đó nhảy dựng lên trước tiếng cười phát ra từ dưới đất. “Trời ơ!”
“Tìm hộ tôi xem đức ngài đang ở đâu, Beth. Lần cuối tôi nghe thấy tiếng ngài ấy là khi ngài ấy ở trong phòng bi-a với Lord Dare.”
Cô hầu nhún gối chào. “Vâng, thưa lệnh bà.”
Evie liếc mắt nhìn Lucinda, người có vẻ đang tận hưởng trọn vẹn buổi chiều của minh. Nhưng quý cô Barret không giải thích rằng cô ấy muốn lập một kế hoạch dạy lũ trẻ mồ côi tập đọc, cũng không phải lo về phản ứng từ Công tước Wycliffe hoặc Tử tước Dare nếu họ định tìm hiều những hoạt động gần đây của cô ấy. Và họ có phản đối cũng chẳng thấm vào đâu so với sự chê bai của Victor. Cô chợt ước có George ở đây để giúp cô nói với những thành viên nam trong gia đình quyền lực của mình, nhưng nữ tử tước đang ăn trưa với bà bác. Và hơn nữa, sẽ chẳng ai can thiệp nếu Victor phát hiện ra điều gì. Không, cô cần học các tự đứng lên đấu tranh.
“Chúng ta đang dừng ở đâu nhỉ?” nữ công tước hỏi, phủi vụn bánh ra khỏi những ngón tay. “À, đúng rồi.” Cô nhấc chồng sách lên đùi, xem lướt qua, rồi đưa cho Evie một quyển. “Đây là một quyển sách vỡ lòng, chí ít nó có thể chỉ cho cô cách dạy những đứa nhỏ hơn bắt đầu viết chữ. Nên bắt đầu với các nguyên âm và cách phát âm của chúng – dùng ít từ thôi để tránh làm bọn trẻ hoang mang.”
“Ôi, cảm ơn chị,” Evelyn cảm động nói, giở quyển sách ra. “Em đang rất nản lòng, muốn làm một điều gì đó mà không biết bắt đầu thế nào.”
“Cậu có nhiều ý tưởng,” Lucinda nói chắc nịch. “Cậu chỉ lo lằng thái quá thôi, Evie. Và không ai có thể - hoặc có quyền chê bai cậu vì cậu muốn tạo một sự thay đổi tích cực trong cuộc sống của người khác.”
Evie mỉm cười. “Cảm ơn Luce.”
Emma nhìn cô suy đoán. “Cô định một mình làm tất cả công việc dạy dỗ ư? Cho tôi khuyên nhé, dạy học là việc rất đáng làm, nhưng nó sẽ chiếm hết thời gian của cô đấy.”
“Em muốn làm một phần, nhưng…” Evie ngập ngừng. Cô biết nữ Công tước Wycliffe có thể giữ bí mật, nhưng thú thật thành lời rằng cô cảm thấy bị bó buộc ra sao trong chuyện này chẳng khác nào cô tự thừa nhận với chính mình.
“Những nghĩa vụ với gia đình lấy mất quá nghiều thời gian của cô,” nữ công tước nói nốt hộ Evelyn. “Tôi hiểu cả. Tin tôi đi.”
Evelyn cười, cầm một quyển sách nữa lên. “Quả thực em định xem xét việc thuê những giáo viên, và theo dõi quá trình dạy học. Những thứ này thật tuyệt, Emma. Cảm ơn chị rất nhiều.”
“Có gì đâu. Cứ lấy những gì cô muốn, và giữ bao lâu cũng được.”
“Em gọi anh à?” một giọng nói trầm trầm vang lên ngoài cửa.
Cao lớn, vạm vỡ, tóc hung hung. Công tước Wycliffe bước vào phòng, Lord Dare nối gót. Evelyn nhăn nhó, hy vọng vừa rồi họ không nấp ngoài hành lang. công bằng mà nói, “nấp” xem ra không hợp với phong cách của họ, không như một hầu tước nào đó vẫn quấy rầy những giấc mơ của cô mấy đêm qua.
“Vâng. Một nàng tiên đã xây tổ dưới gầm bàn và không chịu chui ra để đi tắm anh ạ.”
Ngài công tước nhướngmột bên mày. “Một nàng tiên à?” Anh gõ gõ lên mặt bàn gỗ gụ trơn láng. “Có phải có một nàng tiên dưới đó không?”
Một tràng cười ré lên đáp lời anh.
Với một nụ cười rạng rỡ khiến Evelyn không khỏi mỉm cười đáp lại, công tước nhấc đĩa kẹo và khay trà khỏi bàn, rồi đưa chúng cho Dare. Evie những tưởng anh sẽ phủ phục xuống sàn như nữ công tước hồi nãy và dụ cô bé Elizabeth ra, nhưng anh lại nhấc cả cái bàn đặt sang một bên.
“Chàng Samson11 của em,” nữ công tước thì thầm với nụ cười âu yếm khiến Evie đỏ mặt.
11 Trong Kinh thánh, Samson là vị pháp quan có sức mạnh lớn nhất.
Với những búp tóc ngắn màu nâu sáng rủ quanh đầu và chiếc váy vàng pha trắng, tiểu thư Brakenridge lại cười như nắc nẻ và lăn về phía bàn viết. Bằng một sải chân công tước đã túm được cô bé và ôm nó trong vòng tay. “Xin chào. Lizzie,” anh thì thầm, nhấc cô bé lên vai.
Miệng líu ríu gì đó, Elizabeth níu chặt áo cha và lại cười khúc khích.
“Cậu nghe thấy không?” công tước cười toe toét, quay sang Dare hỏi. “Con bé nói ‘Papa’ đó.”
Tử tước trả đĩa kẹo và khay trà về chỗ cũ trên bàn. “Rõ ràng tôi nghe là ‘baboon’12.”
12 Baboon trong tiếng Anh là khỉ đầu chó.
“Hừ, nhất định cậu bị điếc.”
“Tôi nghe rõ mà.”
Emma phì cười, xua hai người đàn ông ra cửa. “Đi đi, bọn em đang nói chuyện.”
Lập tức Dare đứng lại. “Về chủ đề gì?” Ánh mắt anh chiếu vào Evelyn, và cô nhớ đến lời cảnh báo lúc trước của anh về Saint. Chà, cô đã không quay lưng lại với hầu tước; anh ta còn hôn cô nữa.
“Thời trang và trang sức Pháp,” nữ công tước đáp ngay không do dự.
“Trời đất. Thế thì chún ta hãy dạy Lizzie chơi bi-a thôi,” tử tước đáp, nhăn mặt.
Công tước gật đầu, ngoắc anh đi ra cửa. “Chính những đề nghị kiểu đó khiến tôi thấy mừng vì đã động viên cậu lấy em họ tôi đấy.”
“’Động viên’ tôi? Tôi nhớ không nhầm thì anh đã dọa bắn tôi nếu tôi không làm thế đấy chứ.”
Tiếng tranh cãi nhỏ dần trong hành lang. Evelyn ngồi trở lại ghế, băn khoăn nghe ngóng. Hai người đàn ông này cùng nổi danh vì tai tiếng và những cuộc phiêu lưu tình ái. Thế mà hiện giờ, một người thì nâng niu con gái như thể nó là tạo vật kỳ diệu nhất trên đời, còn người kia hẳn cũng như vậy trong sáu tháng nữa.
“Evelyn?”
Cô sực tỉnh. “Em xin lỗi, Emma. Chị vừa nói gì vậy?”
Nữ công tước mỉm cười. “Tôi hỏi cô có cần giúp đỡ để thực hiện kế hoạch của mình không?”
“Cám ơn chị, nhưng không cần đâu ạ. Em muốn thử sức mình.”
Không phải là cô không cần giúp đỡ, nhưng có vẻ Saint nghĩ cô là thứ đần độn không làm được trò trống gì ngoài việc làm nóng cái giường của anh ta. Nếu cô nhận sự giúp đỡ, anh ta sẽ biết, và chắc chắn sẽ buông ra vài lời về chuyện đó – trước mặt các thành viên còn lại trong ban quản trị. Không, đây là dự án của cô, và cô sẽ tự thực hiện nó.
“Được rồi, nhưng hãy nhớ là tôi sẵn sàng giải đáp nếu cô có khúc mắc nào.”
Sau khi tán gẫu một lúc về thời trang và trang sức Pháp. Evelyn và Lucinda rời khỏi lâu đài Brakenridge. Cô đã có sự khởi đầu hơi trắc trở, nhưng bây giờ, với chồng sách muợn được, cô cảm thấy như mình đã có chút cơ hội thực hiện một điều gì đó đáng hoan nghênh. Vấn đề duy nhất là, đáng hoan nghênh chưa đủ. Kế hoạch ấy cần phải hoàn hảo, và cô cần làm xong trong hai ngày tới.
Và bản kế hoạch không phải là thứ duy nhất cần chuẩn bị. Evie chắc rằng Hầu tước St. Aubyn sẽ không cho cô đường thoát nữa. Nhưng cô sẽ không để anh ta hôn lần nào nữa. Dù anh ta có nghĩ ra trò vui nào sau đấy, cô cũng không phải là người đáp ứng nó.
***
Saint nheo mắt. “Tôi chưa say đến độ duyệt khỏan tiền cho anh kiểm kê những thứ trong nhà kho đâu, Rutledge.”
Timothy Rutledge lườm anh, điệu bộ sốt sắng, chẳng còn cái dáng vẻ lờ đờ bất lực đặc trưng. “Có cơ man đồ gỗ, tranh vẽ chất đống đã sáu mươi nă,…”
“Nếu anh qua tò mò,” Saint cắt ngang, “thì tự kiểm kê đi.” Anh vươn người tớ. “Nhưng nếu tôi phát hiện anh bán cái nào, tôi sẽ… không vui chút nào đâu.”
“Bỏ đi, Rutledge,” Sir Edward Willsley cằn nhằn, làm một hơi cạn chỗ rượu trong cốc. “Tôi cũng chẳng đời nào đồng ý đâu.”
“Những mánh trộm cắp của anh cần phải sáng tạo hơn, nếu muốn qua mặt tôi.” Saint liếc một cách khinh bỉ, rót cho mình cốc nữa, rồi đến cốc của Sir Edward. Tất cả chuyện này thật vớ vẩn hết sức. Tác dụng duy nhất trong câu chuyện tầm phòa của Rutledge là giúp đầu óc anh bận rộn trong khi chờ xem Evelyn Marie liệu có đến hay không.
Anh nghi ngờ điều đó, nhưng không đủ để bọ cuộc họp ban quản trị. Tuy nhiên, chờ đợi bao giờ cũng khiến anh nhấp nhổm và không thoải mái.
“Vậy chúng ta còn việc gì khác cần bàn không?” Lord Talirand hỏi, nhả một luồng khói xì gà.
Sir Edward hắng giọng. “Cửa sổ ngoài cùng bên phải ở phòng ngủ tập thể nam lại sắp long ra rồi.”
Saint cười nhạt. “Bọn chúng còn chuồn ra ngoài ban đêm bằng cách nào khác được?”
“Cái gì?” Ngài tòng nam tước chồm tới. “Ngài biết chuyện đó à?”
“Tôi có mù đâu, Willsley.”
“Ha. Nếu tổ chức này phụ thuộc vào ngài thì ngài đã biên nó thành hang ổ của bọn trộm cắp rồi.”
Lord Talirand nhả thêm quầng khói nữa, chế giễu. “Ít nhất khi ấy chúng ta sẽ có tiền.”
Saint nhấp chút rượu, nghĩ bụng điều tệ hơn cả khi trở thành thành viên trong ban quản trị trại mồ côi Trái tim Hy vọng là phải tham gia những cuộc họp.
Có tiếng gõ cửa, và anh đứng bật dậy trước khi nhận ra mình cần ngồi nguyên tại chỗ. Một luồng hơi nóng chầm chậm lan dưới da anh. Mẹ kiếp. tốt nhất đó hãy là cô ta.
“Đang chờ ai sao?” Talirand lè nhè, nhìn anh.
“Muốn chuồn sớm thôi,” anh độp lại, sải bước ra cửa và giật nó ra. “Chuyện gì thế?”
Bà phụ trách nhảy lùi lại. “Thưa… ngài đã bảo… Đó là tiểu thư Ruddick.”
“Đưa cô ấy vào, bà phụ trách.”
“Tên tôi là Natham, thưa ngài.”
Anh chẳng để ý tiếng than vãn của bà ta khi Evelyn bước tới, cũng chẳng để ý tiếng chân rục rịch khi ban quản trị đứng lên sau lưng anh. Cô mặc chiếc váy muslin màu xanh lá cây nhạt, cổ cao và rất giản dị so với một trong những viên kim cương của khu Mayfair. Mái tóc nâu vàng búi chặt sau đầu, khiến cô có dáng vẻ của một nữ gia sư nghiêm trang và chuyên nghiệp.
Cô nhún gối. “Xin chào, Đức ngài St. Aubyn, Đức ngài Talirand và các quý ông.” Cô đi ngang qua Saint và vẫn tránh nhìn vào anh.
“Cô dũng cảm thật,” anh lẩm bẩm, ra hiệu cho cô tới chiếc ghế trống của anh. “Còn mang quà đến nữa.” Muốn chạm vào cô, nhưng anh đành gõ ngón tay lên chồng giấy cô bê trên tay.
“Đây là những tài liệu hỗ trợ,” cô đáp, đặt chúng xuống ghế.
“Điều gì mang cô tới đây thế?” Rutledge hỏi, bước đến cầm tay cô và đưa lên môi.
Saint cảm thấy ánh nhìn của cô, nhưng anh lờ đi, vẫn đi tiếp tới bàn viết và tựa người vào đó. Anh muốn có một vị trí thuận lợi để quan sát cô, nơi những người khác không thấy được việc anh đang làm.
“Tôi… đến đây để trình bày đề xuất nhằm cải tiến trại trẻ,” cô nói, giọng chỉ hơi run một chút. “Hình như ngài St. Aubyn cảm thấy tôi chỉ được phép cống hiến thời gian và tiền bạc của mình khi tôi có thể giải trình rõ ràng cách thức và các bước tiến hành.”
Talirand cười động viên cô, còn ban quản trị một lần nữa lục tục ngồi xuống. “Tuyệt vời. Xin hãy cho chúng tôi biết những kế hoạch của cô, cô Ruddick.”
Cô bắt đầu bản thuyết trình về giáo dục, quần áo, thức ăn, những cải tạo cho khu nhà và vài vấn đề xã hội vĩ mô khác. Saint không để ý nhiều lắm. anh thấy mình cứ chăm chú nhìn cách đôi tay cô cử động, cách cô quay đầu, và vẻ háo hức, nhiệt thành trên gương mặt lanh lợi của cô. Dù sau này cô có làm được gì, có vẻ cô nghĩ đây là cách mình sẽ đạt được nó.
Chắc chắn anh sẽ khiến cô phải phục tùng, đưa cô tới một cực điểm mà cô sẽ cầu xin sự ve vuốt của anh, nụ hôn của anh, đôi bàn tay anh trên làn da trần của cô. Câu hỏi là vì sao anh lại bị cô ám ảnh. Fatima, trong số những người tình cũ của anh, sẽ phá lên cười nếu biết anh cứng lên vì một cô gái còn trong trắng.
Tiếng vỗ tay lịch thiệp làm anh sực tỉnh. Bất kể cô đã nói gì, những thành viên trong ban quản trị của anh đều thích nó – dù có lẽ bọn họ đã quyết định ủng hộ ngay khi cô đề cập đến việc quyên tiền.
“Tôi thấy sự nhiệt tình của cô thật đáng ngưỡng mộ,” Willsley nói. “Nếu cô cần bất cứ sự trợ giúp hay lời khuyên nào trong việc điều hành dự án, mong cô không ngại tìm đến tôi.”
Rutledge cũng gật đầu. “Chắc chắn một người nhạy cảm, mềm yếu như cô sẽ thấy công việc điều hành này quá chán ngán và phức tạp. Tôi sẵn sàng giúp cô một tay.”
Lũ chim ăn xác thối, Saint nghĩ. Cứ cho bọn họ phần đầu thừa đuôi thẹo; anh muốn món chính kia.
Evelyn mỉm cười với vẻ dịu dàng anh tấhy cô hay dùng để quyến rũ các bạn nhảy, thánh thiện và xa vời. “Cám ơn các ngài rất nhiều. như vậy có nghĩa tôi đã có sự đồng ý của các ngài đúng không ạ?”
Giờ thì cả Talirand cũng đứng lên, mùi của một phụ nữ đầu óc non nớt lại lắm tiền gần như khiến gã ta chảy nước miếng. “Chúng ta biểu quyết chứ? Những ai nói có nào?”
Điệp khúc có có nhao nhao vang lên nghe đến tởm.
“St. Aubyn, ngài thì sao?” Rutledge hỏi. “Chắc ngài không phản đối kế hoạch của cô Ruddick chứ? Có hay không?”
Saint giữ nguyên tư thế chùng người thoải mái, cân nhắc quan điểm của mình. Anh có thể từ chối, anh không cần cô xen vào giữa lúc anh đang cố gắng xóa sổ nơi này. Evelyn sẽ giận dữ, hậm hực về nhà và sẽ lạnh mặt với anh ở mọi dạ tiệc trong phần đời còn lại của anh. Như thế cũng tốt, trừ một điều – sẽ không bao giờ có chuyện cô nằm dài bên dưới người danh, rên rỉ tên anh.
Anh mím môi, nhìn chằm chằm vào mục tiêu ưa thích của mình. “Tôi cho rằng cuộc thử nghiệm nhỏ này sẽ vẫn nằm dưới sự giám sát của tôi chứ?”
Nụ cười tự tin của Evelyn hơi nhạt đi. Hẳn nhiên cô không biết phải làm sao với một gã đàn ông không bị đánh gục trước nụ cười của cô. “Nếu ngài nhất quyết muốn thế,” cô lãng đi.
“Tôi rất muốn.”
Cô hếch cằm, vệt hồng dịu trên má đậm dần. “Thế cũng được, dự án của tôi có thể đặt dưới sự giám sát của ngài.”
Anh từ từ nở nụ cười với cô. “Thế thì câu trả lời của tôi là có.”