Kế Hoạch Mai Mối

Chương 53: Ngoại truyện 1: Chuyện cưới xin của anh cả


Chương trước Chương tiếp

Sở dĩ Tô Tiểu Mộc có thể trở thành bà mối, cũng là có nguồn gốc.

Từ nhỏ, Tô Tiểu Mộc đã rất có duyên với vận làm mối. Số cặp tình nhân được bà mối vô ý se chỉ hồng thật sự là không đếm xuể. Hồi học tiểu học, bà mối bị cậu nhóc lớp bên bắt nạt, cô bạn cùng bàn kiêm bạn thân là Chu Tiểu Ngọc tức không chịu nổi, mang một đống đồng bọn đi tìm thằng nhóc kia báo thù. Thằng nhóc kia bị đánh cho tím bầm mặt mũi, hôm sai lại đưa ông anh trai học trên một lớp tới tìm Chu Tiểu Ngọc báo thù. Cứ báo qua báo lại, hai người quấn tới quấn lui, từ chửi mắng, đấu đá nha rồi lại cùng nhau làm trực nhật, tan học cùng về nhà… Khi Tô Tiểu Mộc cảm thấy đôi oan gian này có gì là lạ, Chu Tiểu Ngọc đã thành thật bày tỏ tấm lòng với cô. Cô bé bẽn lẽn, ngượng ngịu đưa bà mối một tờ giấy nhỏ, nói cho cô biết một bí mật trọng đại:

Mình với anh trai của thằng đầu heo kia mến nhau, sao này bọn mình vẫn có thể làm bạn tốt, cùng đi vệ sinh không?

Bà mối ngất xỉu.

Cấp hai, thành tích học tập của bà mối lẹt đẹt, dưới sự truy sát của mợ hai, cô không thể không tới nhà giáo viên chủ nhiệm học phụ đạo. Cùng học phụ đạo với cô còn có anh bạn cùng lớp rất nam tính tên A Lai. Nhà giáo viên chủ nhiệm có một cô con gái, chỉ lớn hơn bà mối và A Lai khoảng một, hai tuổi nhưng rất kiêu ngạo, lúc nào cũng thích nhìn người bằng nửa con mắt. Bà mối rất không ưa con nhỏ đó, lúc nào cũng cằn nhằn trước mặt A Lai, thỉnh thoảng còn mắng chữi vài câu. Những lúc như thế, A Lai cũng đần mặt ra nhìn bà mối, liên tục gật đầu nói “phải”.

Kết quả là năm tốt nghiệp cấp hai, cả lớp đi ăn liên hoan, A Lai uống say kéo bà mối lại thổ lộ tiếng lòng: “Cậu không biết là lúc nào cậu cũng nói tới nói lui trước mặt tớ, tớ cũng không biết tại sao lại thích con gái của giáo viên chủ nhiệm mất rồi.”

Chuyện ấy vẫn luôn được coi là chuyện cười. A Lai ngốc nghếch, thích ai không thích, sao thích đúng đứa con gái lúc nào cũng kiêu ngạo kia chứ? Chuyện buồn cười hơn là, cô ta còn là con gái của chủ nhiệm lớp, cậu ta không sợ bà phù thủy kia sẽ đánh gãy chân à? Sau đó, chuyện này truyền tới tai con bé ấy, cô ta chẳng nói năng gì, thẳng thừng từ chối A Lai. Nhưng chuyện thần kỳ đã diễn ra vào năm ngoái, bà mối nhận được thiệp cưới từ xa, trên dòng ghi tên cô dâu, chú rể lại là tên của A Lai và cô bé đó. Người gửi thiệp chính là giáo viên chủ nhiệm của Tô Tiểu Mộc ngày nào.

Chuyện tuyệt với nhất là hồi cấp ba. Tô Tiểu Mộc vốn không thích học hành, không những không thích học mà còn mê game online. Game online hồi ấy không được phong phú như bây giờ, mười người chơi game thì chín người chơi trò Truyền kỳ.

Bà mối quen một anh chàng đăng ký tài khoản của nhân vật nữ trong trò chơi tên là Tiểu Lạt Tiêu. Hai người quen nhau, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì ra ngoài cùng ăn cơm, uống rượu, sau này anh chàng đó dũng cảm tỏ tình với bà mối. Hồi ấy bà mối vẫn còn nhỏ, bị dọa tới nỗi không dám gặp người ta, cũng không dám đăng nhập vào trò chơi. Vừa lúc thằng nhóc nhà bên muốn chơi game online, bà mối bèn cho cậu ta mượn tài khoản của mình.

Mấy tháng sau, sau khi bà mối thi đại học, rảnh rỗi không có việc gì làm bèn đăng nhập vào tài khoản của mình xem thử. Vừa online, Tiểu Lạt Tiêu đã gửi tin nhắn qua: “Ông xã, anh lên rồi…”

Lúc ấy, Tô Tiểu Mộc trợn mắt lên nhìn. Sau khi chắc chắn mình không bị hoa mắt, bèn run rẩy đánh một hàng chữ: “Không phải người chơi…”

Bà mối giật mình: “Hai người đã gặp nhau rồi à? Thế bạn có biết nó là nam chơi tài khoản nữ không? Biết là nam chơi tài khoản nữ mà bạn vẫn gọi nó là “ông xã” à?”

Tiểu Lạt Tiêu im lặng một lát, chậm rãi gửi qua hàng chữ: “Ừ, chúng tôi yêu nhau.”

Bà mối: “…”

Tóm đi tóm lại, từ nhỏ Tô Tiểu Mộc đã có số làm bà mối, đám con gái vẫn thích tụ tập với cô. Tới tận bây giờ, ở thành phố C vẫn lưu truyền một truyền thuyết bí ẩn: “Thân thiết với Tô Tiểu Mộc, hoa đào chắc chắn nở!”

Đúng là danh bất hư truyền, từ nhỏ tới lớn, đám bạn gái thân thiết quanh Tô Tiểu Mộc, người cưới thì đã cưới, người sinh con thì đã sinh con, người tồi tệ nhất thì cũng có vệ tinh theo đuổi… thật sự là muốn độc thân cũng khó. Khi tất cả mọi người đều kinh ngạc trước khí thế của bà mối, thì lại có một chuyện khiến người ta không thể hiểu nổi…

Đó là, ba bảo bối nhà họ Tô.

Ba ông anh trai của Tô Tiểu Mộc, đẹp trai thì đẹp trai đấy, cao thì cao đấy, cái gì cũng có. Nhưng bao nhiêu năm qua, dù được cái mệnh làm mai của bà mối chiếu sáng, thế mà chẳng thèm nở lấy một bông hoa đào. Nếu là Tô Cẩm Trình và Tô Nhạc Trình thì còn có ít nhiều những nhân tố kháng cự không chịu lấy vợ, nhưng còn ông anh cả Tô Khiêm Trình lúc nào cũng rất phối hợp với các buổi xem mắt của bà mối thì… có phần hơi bi kịch.

Thông qua kinh nghiệm dày dặn được tích lũy trong thời gian dài, bà mối phong tặng cho anh trai danh hiệu “người đàn ông xem mắt bị kịch nhất trong lịch sử”.

Năm ba mươi tuổi, anh cả Tô Khiêm Trình lần đầu tham dự buổi xem mắt do bà mối sắp xếp, hồi hộp tới líu cả lưỡi. Bà mối trấn an: “Anh, anh đừng căng thẳng, đừng sợ. anh thử nghĩ xem, bình thường đi bắt kẻ gian anh có sợ đâu, giờ sợ cô ấy làm gì? Thả lỏng một chút đi!”

Anh cả gật đầu: “Đúng, anh không căng thẳng, không sợ hãi, kẻ gian anh còn không sợ thì sao lại sợ cô ấy?”

Thế là, Tô Khiên Trình dọa cô gái ấy chạy mất. Tô Tiểu Mộc nghe vậy thì hốt hoảng, vừa hóng hớt được toàn bộ quá trình xem mắt của hai người thì giận tới nỗi suýt nôn ra máu.

Từ lúc con gái nhà người ta ngồi xuống, Tô Khiêm Trình đã nhìn người ta bằng ánh mắt hỏi cung tội phậm. Cuộc hỏi cung chính thức bắt đầu:

“Em tên là gì?”

“Dạ… Đỗ Dĩnh ạ.”

“Người ở đâu? Làm gì?”

Khóe miệng cô gái giật giật, vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Ở thành phố A, giáo viên trung học ạ…”

“Thành phố A? Thành phố A phát triển hơn ở đây nhiều, một cô gái như em không ngoan ngoãn ở nhà, lại chạy tới đây làm gì? Em đừng tưởng anh không biết, em rõ ràng là người thành phố A, học đại học ở thành phố A, sao phải vượt ngàn dặm tới đây? Rốt cuộc em có âm mưu gì? Nói!”

Cô gái bị anh quát như thế, cũng hơi tức giận, đang muốn mắng là “đồ thần kinh” thì Tô Khiêm Trình đã đập bàn đứng dậy, trợn trừng mắt: “Tại sao anh hỏi em mà em không đáp? Có phải em chột dạ không? Đưa chứng minh thư ra đây…”

Bà mối giận tới nỗi suýt ngã ngửa. Lần thứ hai thông minh hơn, từ từ dạy bảo anh cả: “Anh không thể áp dụng nghề nghiệp vào xem mắt được, anh phải học cách mỉm cười, mỉm cười, hiểu chưa? Lát nữa người ta hỏi anh cái gì, anh cứ cười đi, người ta vẫn nói giơ tay không đánh kẻ mặt cười mà, anh hiểu không?”

Tô Khiêm Trình đầy ắp lòng tin, siết chặt tay: “Được!” Kết quả là lại dọa người ta chạy mất. Lần này Tô Tiểu Mộc không giận, nghe xong thì rớt nước mắt khóc không thành tiếng luôn.

Cô gái hỏi: “Điều kiện của anh tốt lắm, sao tới giờ vẫn còn độc thân?”

Anh cả: “Trước đây anh có bạn gái, nhưng đã chia tay rồi.” Nói xong, Tô Khiêm Trình nhớ tới lời dặn dò của bà mối, toét miệng cười một cách khó hiểu: “Ha ha ha…”

Cô gái lại hỏi: “Sau khi chia tay không tìm người mới sao?”

Anh cả: “Anh không có thời gian, công việc của một cảnh sát bận quá. Ha ha ha…”, lại them một tràng cười đến mất hồn.

Cô gái đổ mồ hôi: “Thế bình thường ngoài lúc đi làm, anh làm gì?”

Anh cả: “Ăn cơm, ngủ, cho mèo ăn, ha ha ha…”

Đối tượng xem mắt sắp không trụ nổi, nhưng vẫn nể mặt tiếp tục nói: “Anh cho mèo ăn à? Loại mèo gì thế?”

“Là loại mèo lông vằn đồng ruộng của Trung Quốc, ha ha ha…”

“Hả? Là ý gì?”

“Là loại mèo mướp đó, ha ha ha…”

Cuối cùng, đối tượng xem mắt không chịu nổi vẻ mặt cười như rút gân của anh cả, trước khi xách túi chạy mất còn mắng một câu: “Anh sống với con mèo mướp của anh cả đời đi!”

Bà mối đỡ trán. Anh cả, anh có thể cố gắng hơn một chút được không?

Lần cuối cùng, Tô Tiểu Mộc đích thân ra trận. Cô lại khuyên bảo lần nữa: “Cứ bình thường là được, càng tự nhiên càng tốt.” Nhưng không ngờ, lần này vẫn hỏng.

Lần xem mắt này mới bắt đầu vẫn được coi là bình thường. Bà mối ngồi giữa đặt câu hỏi, hai người trả lời. Nói qua nói lại được vài câu, cô gái vẫn ngại ngùng lén liếc nhìn Tô Khiêm Trình. Với kinh nghiệm bao nhiêu năm của Tô Tiểu Mộc, cô này rất hài lòng ông anh cả nhà mình rồi. Lát sau, cô nghe cô gái thẹn thùng đáp: “Từ nhỏ, em… đã vô cùng thích nghế cảnh sát. Ngoài việc trừ gian diệt ác, bảo vệ nhân dân, em còn thấy họ rất tốt… Lần trước em xem tivi, thấy anh cảnh sát hạ gục bọn cướp, cứu được cậu bé hai tuổi và bà mẹ, em rất cảm động…”

Tô Khiêm Trình nghe vậy thì mắt sáng lên, dường như cũng tìm được chủ đề, kích động nói: “A, lần đó à? Cậu nhóc đó là Tiểu Liêu của đội chúng tôi. Nói ra cậu ta cũng được lắm, mười tám tuổi chuyển ngành, hai mươi tuổi đã giúp phá năm vụ trọng án, còn là tay thiện xạ của đội chúng tôi…”

“Thật thế ạ?” Cô gái nghe tới đó thì mặt đỏ bừng, khẽ lắc vai đáp: “Không ngờ anh ấy trẻ thế, lại còn đẹp trai nữa…”

Tô Tiểu Mộc là ai, nghe đã thấy có vấn đề rồi, đang định mở miệng để chuyển chủ đề khác, nhưng anh cả bắt đầu tuôn như suối: “Ha ha, rất trẻ, cậu nhóc đó cũng to gan lắm. Lần trước, chúng tôi cùng làm nhiệm vụ bắt bọn buôn bán ma túy. Ôi mẹ ơi, thân thủ cậu ta linh hoạt lắm, tội phạm chem. một đao vào cánh tay, cậu ta không kêu tiếng nào, cắn răng giữ chuôi dao mà xông lên…”

Bà mối ngồi bên, trợn mắt nhìn cái miệng ông anh cả cứ mở ra rồi khép lại mà chẳng nghe được gì. Anh cả, hôm nay anh đã phát huy quá mức bình thường rồi, rất tốt, nói chuyện rất tự nhiên, rất thoải mái. Thế nhưng, anh có biết không? Giờ anh không đi xem mắt, mà là làm mai!!!

Quả nhiên, một năm sau, anh cả nhận được thiệp mời đám cưới của Tiểu Liêu và cô gái kia mà nước mắt đầm đìa.

“Thêm một cô em gái tốt.” Tô Khiêm Trình nói.

Bà mối ngoảnh mặt làm ngơ: “Có tốt nữa anh cũng không tóm được. Sau này em còn giới thiệu cô nào cho anh thì em không phải họ Tô! Em không muốn bồi dưỡng một ông mối cướp cơm với em đâu!”

Thế là, chuyện hôn nhân của anh cả mắc lại tại đó, thế mà đã ba năm rồi. Ông anh cảnh sát đáng thương, mùa xuân thứ hai của anh rốt cuộc khi nào mới tới đây?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...