Kế Hoạch Hoàn Hảo
Chương 15
"Sao ông dám làm nhục tôi, tôi không phải là gián điệp". Nàng la hét, nhưng tiếng la của nàng bị nuốt chửng bởi tiếng súng cối ở đâu đó.
Gã đại tá bước ra xa và gật đầu ra lệnh cho bọn lính. "Chuẩn bị, nhằm...".
"Câm mồm đi".
Có bàn tay thô ráp lắc mạnh. Dana mở mắt, tim đập như trống thúc. Nàng đang nằm trên giường, trong cái xà lim chật hẹp và tối tăm. Đại tá Divjak đứng sững trước mặt.
Dana hoảng sợ, ngồi bật dậy, cố giũ khỏi cơn ác mộng. "Ông... định làm gì tôi?"
Đại tá Divjak nói lạnh lùng. "Đáng lẽ cô phải bị xử bắn, nhưng thật không may tôi được lệnh thả cô ra".
Tim Dana đập mạnh.
"Cô phải rời khỏi đây trong chuyến bay đầu tiên", gã dừng lại nhìn sâu vào mắt cô, gằn giọng, "và đứng bao giờ quay trở lại nữa".
Bộ Ngoại giao và thậm chí cả tổng thống Mỹ đã phải tạo sức ép để Dana Evans được thả ra. Khi Peter Tager biết được vụ bắt giữ Dana, ông ta đã tìm gặp tổng thống.
"Bộ ngoại giao vừa thông báo cho tôi. Dana Evans bị bắt vì họ cho rằng cô ấy là gián điệp. Chúng đang định hành hình cô ấy".
"Chúa ơi, thật kinh khủng, chúng ta không được để chuyện đó xảy ra".
"Đúng vậy, cho phép tôi sử dụng danh nghĩa của anh".
"Được, hãy làm bất cứ điều gì mà anh cho là cần thiết".
"Tôi sẽ làm việc với bộ ngoại giao. Nếu chúng ta gỡ được vụ này, có thể Tribune sẽ nhẹ nhàng hơn với anh".
Oliver lắc đầu. "Tôi chẳng trông mong gì chuyện ấy. Chúng ta phải tìm mọi cách để đưa Dana ra khỏi đó ngay".
Sau hàng tá những cú điện thoại khẩn cấp cộng với sức ép từ phòng bầu dục, Bộ trưởng Bộ ngoại giao Mỹ và cả thậm chí Tổng thư ký liên hiệp quốc, bon bắt Dana mới miễn cưỡng thả nàng ra.
Biết được tin này, Peter chạy vội báo cho Oliver. "Dana được thả rồi. Cô ấy đang trên đường về Mỹ".
"Tuyệt vời".
Hắn nghĩ về Dana trên đường đi dự một cuộc họp vào buổi sáng hôm đó. Mình thật vui vì đã cứu được cô ấy.
Hắn không hề biết rằng sau này hắn sẽ phải trả giá bằng cả cuộc sống bằng hành động này.
Khi biết chuyến bay của Dana hạ cánh xuống sân bay quốc tế Dulles, Matt Baker cùng hàng tá phóng viên từ các hãng thông tấn, báo chí, phát thanh và truyền hình đã chờ sẵn để chào đón nàng. Dana không hề tin nổi khi nhìn thấy đám đông. "Chuyện gì...?"
"Đi lối này, Dana, cười lên nào".
"Cô đã bị đối xử ra sao? Có thô bạo không?"
"Cô cảm thấy thế nào khi trở về nhà?"
"Hãy cho chúng tôi chụp một bức ảnh"
"Cô có ý định quay lại đó không?"
Tất cả như nói cùng một lúc. Dana đứng đó, chìm ngập trong những câu hỏi dồn dập.
Matt Baker xô đẩy đám đông, đưa Dana vào chiếc xe limousine chờ sẵn và phóng đi.
"Có... chuyện gì xảy ra vậy?" Dana hỏi.
"Cô đang là nhân vật nổi tiếng đấy".
Nàng lắc đầu. "Tôi không cần, Matt. Rồi nàng nhắm nghiềm mắt lại một lúc lâu. "Cảm ơn ông đã cứu tôi ra khỏi đó".
"Cô phải cám ơn tổng thống và ngài Peter Tager. Họ là người gỡ nút cho toàn bộ chuyện này. Cô cũng nên cám ơn Leslie Stewart nữa".
Khi Matt cho Leslie biết tin Dana bị bắt, nàng đã nói với ông. "Bọn chó má, chúng dám đối xử thô bạo như thế đối với phóng viên của Tribune à. Tôi muốn anh phải làm mọi cách, mọi giá để chúng thả cô ấy ra. Cứ làm mọi việc có thể đưa cô ấy ra khỏi nơi đó".
Dana nhìn ra ngoài cửa xe. Người ta đi lại nói cười trên đường phố. Không có âm thanh của súng nổ, không có tiếng bom đầy chết chóc. Thật kỳ lạ.
"Trưởng ban biên tập chương trình Nhà đất đã tìm được một căn hộ cho cô. Giờ tôi sẽ đưa cô tới đó. Cô cứ nghỉ ngơi, bao lâu cũng được. Khi nào khoẻ hẳn, bọn tôi sẽ lại đón cô trở lại làm việc". Ông nhìn vào mắt cô. "Cô khoẻ chứ? Nếu cô muốn đi khám bệnh, bọn tôi sẽ sắp xếp..."
"Không, tôi khoẻ, tôi đã được khám bệnh ở Paris rồi".
Căn hộ nằm trên đường Calvert, nội thất được bài trí hài hoà với một phòng ngủ, phòng khách, bếp, nhà tắm và cả một phòng làm việc nhỏ.
"Được chứ?", Matt hỏi.
"Rất đầy đủ, cảm ơn ông, Matt".
"Rôi cô còn phải họp báo để tường thuật lại mọi chuyện đấy. Tôi sẽ lo vụ đó cho cô".
Nàng đang đứng trên một chiếc cầu, nghe thấy tiếng súng nổ và nhìn những thân thể trương phình trôi lập lờ phía dưới. Nàng tỉnh giấc và khóc nức nở. Đó là giấc mơ của nàng ở nơi đây nhưng lại là thực tế đang xảy ra ở nơi kia. Những con người vô tội đã bị tàn sát dã man, bất kể họ là ai, đàn ông, đàn bà, hay người già, trẻ em. Nàng nhớ lại lời giáo sư Staka. "Cuộc chiến này bản chất là không thể hiểu được". Và điều nàng tưởng như không thể tin nổi là người ta hầu như không quan tâm đến nó. Nàng không dám ngủ nữa, sợ nhưng cơn ác mộng sẽ có cơ hội ập đến với mình. Nàng đứng dậy, bước lên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Thành phố thật yên tĩnh, không súng đạn, không có những người la hét, nó có vẻ như không tự nhiên. Nàng tự hỏi không biết bây giờ Kemal ra sao và liệu nàng còn được gặp cậu bé nữa không. Biết đâu giờ này nó quên mất mình rồi.
Cả buổi sáng hôm sau Dana đi mua sắm quần áo. Tại bất cứ nơi nào nàng đến, mọi người đều nhìn nàng chằm chằm. Dana nghe thấy họ thì thầm với nhau: "Đấy, cô ấy đấy, Dana Evans". Những người bán hàng cũng nhận ra nàng, nàng đã nổi tiếng, và nàng ghét điều đó.
Dana bỏ ăn sáng và cũng chẳng ăn trưa. Nàng đói nhưng không sao nuốt được. Nàng thấy quá căng thẳng, như đang chờ đợi một tai họa nào đó rơi xuống đầu. Khi đi trên phố, nàng cố gắng thu người lại, lẩn tránh ánh mắt của những người lạ vì thấy nghi ngờ tất cả. Trong tai nàng như luôn có tiếng súng nổ. Mình không ghể cứ sống mãi thế này được. Dana nghĩ.
Buổi trưa, Dana đến văn phòng của Matt Baker.
"Cô làm gì ở đây thế? Cô đang trong thời gian nghỉ mà".
"Tôi muốn trở lại làm việc, Matt ạ".
Matt nhìn Dana và nhớ lại người con gái trẻ trung ông gặp cách đây một vài năm. "Tôi làm việc ở đây. Tất nhiên, tôi đã có một chỗ ở đây rồi. Nó giống như một cuộc chuyển giao, phải không?... Tôi có thể bắt đầu ngay bây giờ...". Và cô gái ấy còn làm được nhiều hơn cả lời hứa lúc đầu. Giá mà mình có được một đứa con gái...
"Sếp của chúng ta muốn gặp cô đấy". Matt bảo nàng.
Họ cùng đến văn phòng của Leslie Stewart.
Hai người phụ nữ gặp nhau. "Chúc mừng cô đã trở về, Dana".
"Cảm ơn bà".
"Hai người ngồi xuống đi". Dana va Matt kéo ghế ngồi đối diện với Leslie.
"Tôi tới để cảm ơn bà vì đã cứu tôi ra khỏi chỗ đó".
"Chắc ở đó kinh khủng lắm nhỉ. Tôi xin lỗi", nang quay sang Matt Baker, "chúng ta sẽ xếp cô ấy vào chỗ nào bây giờ hả Matt?"
Ông quay sang Dana. "Chúng tôi đang muốn bổ nhiệm lại vị trí phóng viên của chuyên mục Nhà Trắng. Cô thích việc đó không, Dana?"
Đó là vị trí uy tín nhất trong truyền hình.
Khuôn mặt Dana bừng sáng. "Có, tôi rất thích".
Leslie gật đầu. "Được, vậy là cô sẽ theo dõi ở đó".
Dana đứng dây. "Xin một lần nữa cảm ơn bà".
"Chúc may mắn".
Dana và Matt rời văn phòng của Leslie. "Chúng ta sẽ đi xem chỗ làm việc mới của cô nhé". Ông dẫn nàng đến toà nhà số 4, nơi mọi người đang chờ để chào đón nàng. Phải mất đến mười lăm phút Dana mới rời được đám đông những người đầy thiện chí ấy.
"Dana là phóng viên mới ở mục nhà trắng của anh đấy". Matt nói với Philip Cole.
"Tuyệt, tôi sẽ chỉ cho cô xem văn phòng của cô".
"Cô đã ăn trưa chưa?" Matt hỏi.
"Chưa, tôi..."
"Tại sao chúng ta không cùng ăn nhỉ?"
Phòng ăn dành cho nhân viên nằm ở tầng sáu. Nó thật rộng rãi, thoáng đãng và kê rất nhiều bàn ghế.
Matt đưa Dana đến một bàn ở góc phòng. "Bà Stewart có vẻ dễ thương nhỉ?" Dana nói.
Matt định nói điều gì đó, nhưng lại thôi.
"à, ừ, chúng ta gọi món đi".
"Tôi không đói".
"Cô đã ăn rồi à?".
"Chưa".
"Thế cô có ăn sáng không?".
"Không".
"Dana... thế cô ăn bữa gần nhất là lúc nào?".
Nàng lắc đầu. "Tôi không nhớ, nhưng điều đó chẳng có gì quan trọng cả".
"Không được. Tôi không thể để một phóng viên mới của chuyên mục nhà trắng lại chết vì đói được".
Người phục vụ đến bên bàn. "Ông đã sẵn sàng gọi món chưa, ôn Baker?"
"Rồi". Ông lướt nhìn thực đơn. "Cô Evans đây sẽ dùng thịt hun khói, rau diếp và bánh nhân thịt, cà chua", ông quay sang nàng, "cô dùng bánh ngọt hay kem?"
"Kh...ô..ng".
"Còn tôi thì cho món bò chiên".
"Vâng, thưa ông".
Dana ngó xung quanh. "Mọi thứ ở đây như không phải là thật. Mọi chuyện ở kia mới là cuộc sống. Matt ạ. Thật kinh khủng. Không ai ở đây thèm quan tâm đến nơi đó".
"Đừng nói vậy, Dana. Mọi người ở đây tất nhiên là có quan tâm. Nhưng chúng ta không phải là tên sen đầm quốc tế. Chúng ta chỉ cố gắng ở mức có thể mà thôi".
"Thế thì chưa đủ", Dana giận dữ la to.
"Dana..." Matt khựng lại. Cô ấy hình như đang không ở đây, mà ở một nơi rất xa, rất xa; như đang nghe thấy những âm thanh mà ông không thể nghe, nhìn thấy những cảnh tượng mà ông không thể nhìn. Họ cứ ngồi lặng đi như thế cho đến khi người phục vụ mang đồ ăn tới.
"Đây rồi".
"Matt, tôi thực sự không đói mà..."
"Cô sẽ ăn hết", Matt ra lệnh.
Jeff Connors đang tiến lại gần bàn. "Chào Matt"
"Ô, chào Jeff".
Jeff nhìn Danna. "Xin chào cô".
Matt nói với nàng. "Dana, đây là Jeff Connors. Cậu ta là trưởng ban biên tập mục Thể thao".
Dana gật đầu.
"Tôi là người rất hâm mộ cô, cô Evansa. Rất mừng là cô đã được cứu thoát".
Dana gật đầu lần nữa.
Matt mời. "Cậu có muốn nhập bọn không?"
"ồ, rất hân hạnh". Anh ta kéo ghế nói với Dana. "Tôi đã không bỏ lỡ một chương trình nào của cô cả. Chúng thật xuất sắc".
Dana lầm bầm. "Cảm ơn".
Jeff là một vận động viên nổi tiếng ở công ty chúng ta đấy, Dana. Cậu ấy chơi trong đội bóng chày".
Lại một cái gật đầu nhẹ.
"Nếu cô rỗi, Jeff nói, "thứ sáu này, đội Orioles sẽ chơi với đội Yankees ở Baltinmore đấy. Nó..."
Và lần đầu tiên Dana quay sang nhìn thẳng vào anh ta. "Nghe sôi động nhỉ. Mục đích của cuộc chơi chỉ là đánh quả bóng và sau đó chạy vòng quay sân trong khi đội kia cố gắng chặn anh lại phải không?"
Jeff nhìn nàng bối rối. "Vâng, nhưng..."
Dana đứng bật dậy, giọng nàng run lên. "Tôi đã nhìn thấy người ta chạy vòng quanh một cái sân, nhưng không phải vì trờ chơi, mà vì chính mạng sống của mình, bởi có kẻ đang nhả đạn vào họ. Nàng như bị kích động. "Đó không phải là trò chơi và càng không phải là trò bóng chày ngu ngốc của các anh".
Mọi người trong phòng đều quay lại cả nhìn nàng.
"Anh cút đi". Dana nức nở lao ra khỏi phòng.
Jeff quay sang Matt Baker. "Tôi... tôi thành thật xin lỗi. Tôi không có ý..."
"Đó không phải là lỗi của anh. Cô ấy vẫn chưa bình tĩnh lại được. Chỉ có Chúa mới biết cô ấy đã phải chịu đựng những gì".
Dana lao về văn phòng mình và đóng sầm cửa lại. Nàng ngồi xuống, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh lại. Ôi trời ơi! Mình đã cư xử như một con điên. Họ sẽ mắng mình, và thế thì cũng đáng. Tại sao mình lại gay gắt với anh ta. Tại sao mình lại gây nên một chuyện tồi tệ như thế. Đây không phải là chỗ của mình nữa rồi. Chẳng còn chỗ nào dành cho mình nữa rồi. Nàng gục đầu xuống bàn, khóc nức nở.
Vài phút sau, có ai đó mở cửa bước vào. Dana ngước lên. Đó là Jeff Connors. Anh ta bưng một khay đựng thịt hun khói, rau diếp, một lát bánh kẹp thịt, cà chua và một khoanh pho mát.
Cô đã quên bữa trưa này", anh nói thật nhẹ nháng. Dana lau nước mắt, gắng sức nói.
Tôi... tôi xin lỗi. Tôi thực sự xin lỗi. Tôi không có quyền..."
"Cô có quyền", anh nói khẽ, "dù sao đi nữa, ai cần đi xem cái trò bóng chày cổ lỗ kia làm gì, phải không?" Anh đặt khay lên bàn. "Tôi ăn trưa cùng cô nhé".
"Cám ơn, nhưng tôi không đói".
Anh thở dài. "Cô lại đặt tôi vào thế khó xử rồi, cô Evans. Matt nói cô phải ăn, cô không muốn làm tôi mất việc đấy chứ?"
Dana cố tạo nên nụ cười. "Không đâu", nàng bẻ nửa chiếc bánh xăng-đuých và cắn một miếng nhỏ.
"To hơn nào". Dana cắn một miếng nhỏ nữa.
"To hơn nữa đi". Nàng ngước mắt nhìn anh.
"Anh thực lòng muốn tôi ăn bánh này à?"
"Đúng thế đấy", anh ngắm nàng cắn một miếng to hơn nữa. "Tốt rồi, à, tiện đây, nếu cô không làm gì tối thứ sau, tôi không biết mình đã nói chưa, nhưng có trận giữa Oriles và Yankees. Cô đi chứ?"
Dana nhìn anh và gật đầu. "Vâng".
Ba giờ chiều hôm đó, khi Dana bước vào cổng Nhà trắng, người hướng dẫn bảo nàng. "Ngài Tager muốn gặp cô, cô Evans. Tôi sẽ cho người đưa cô đến văn phòng của ông ấy".
Dana đi theo người dẫn đường qua một hành lang dài hun hút đến văn phòng của Peter Tager. Ông ta đang chờ nàng. "Ngài Tager..."
"Tôi không ngờ được gặp cô sớm thế, cô Evans. Người ta không cho cô nghỉ ngơi một chút sao?"
"Không phải, mà vì tôi không muốn nghỉ", Dana nói. Tôi... tôi cần phải làm việc".
"Mời cô ngồi", nàng ngồi xuống ghế đối diện, "Tôi có thể mời cô uống gì đây?"
"Không, cám ơn ngài, tôi vừa ăn trưa". Nàng thầm cười khi nghĩ đến anh chàng Jeff Connors. "Ngài Tager, tôi muốn cảm ơn ngài và Tổng thống Russell vì đã cứu tôi thoát chết".
Nàng ngập ngừng. "Tôi biết là Tribune đã không được thiện chí lắm với Tổng thống, và tôi..."
Peter khoát tay. "Chà, đó là chuyện chính trị. Tổng thống sẽ không tha thứ cho bọn chúng vụ này đâu. Cô có biết chuyện về nàng Helen thành Troy không?"
"Có ạ".
Ông ta mỉm cười. "ờ, mà có lẽ chúng tôi cũng sẽ gây chiến với cô đấy. Cô là một người quan trọng".
"Tôi không thấy thế".
"Tôi muốn cô biết rằng cả tôi và Tổng thống đều rất hài lòng khi biết cô sẽ làm việc tại Nhà trắng".
"Cảm ơn ngài".
Peter nói tiếp. "Tiếc là Tribune không hoà hợp với Tổng thống Russell và cô lại chẳng làm được gì để thay đổi tình hình đó. Nhưng dù vậy, ở cấp độ cá nhân, nếu có gì Tổng thống hoặc tôi có thể giúp... chúng tôi đánh giá cô rất cao".
"Cảm ơn ngài, tôi xin ghi nhớ".
Cửa phòng mở. Oliver bước vào. Dana và Peter đứng dậy.
"Ôi, ngồi xuống đi". Tổng thống nói. Ông bước về phía Dana. "Mừng cô trở về".
"Cảm ơn Tổng thống, và tôi thực sự muốn cảm ơn ngài".
Oliver cười. "Nếu không bảo vệ được sinh mạng của một con người thì làm Tổng thống mà làm gì. Tôi nói thẳng với cô nhé, cô Evans, không ai trong chúng tôi hâm mộ tờ báo của cô đâu, nhưng chúng tôi lại hâm mộ cô đấy".
"Xin cảm ơn ngài".
"Peter sẽ dẫn cô đi một vòng quanh đây. Nếu có vướng mắc gì, chúng tôi sẽ giúp cô".
"Ngài thật tốt quá".
"Nếu cô không ngại, tôi muốn cô gặp ông Werner, bộ trưởng bộ ngoại giao. Tôi muốn cô kể cho ông ta nghe tình hình ở Sarajevo rồi ông ta sẽ làm báo cáo vắn tắt cho tôi".
"Tôi rất vui được làm điều đó".
Khoản một tá người ngồi trong phòng họp riêng của bộ trưởng bộ ngoại giao, lắng nghe Dana kể lại những gì nàng biết.
"Hầu hết nhà cửa ở Sarajevo đều bị phá hỏng hoặc huỷ hoại... không điện, không nước. Người ta tháo bình ắc quy ô tô để chạy tivi..
"Đường xá trong thành phố bị nghẽn lại bởi những chiếc ô tô, xe thồ, xe đạp bị trúng bom. Phương tiện giao thông duy nhất là đôi chân.
"Khi có mưa, mọi người lấy nước từ những cống rãnh trên đường phố và trữ trong thùng...
"Không có bất kỳ sự tôn trọng nào đối với hội chữ thập đỏ hay các nhà báo. Trong cuộc chiến này đã có hơn bốn mươi nhà báo thiệt mạng và hàng tá người bị thương. Không biết liệu cuộc khởi nghĩa chống lại Slobodan Milosevic có thành công hay không, nhưng cảm nhận chung là thái độ của ông sẽ suy sụp thảm hại do chính cuộc sống của những người dân ở đây đã quá tồi".
Cuộc họp kéo dài khoảng hai tiếng. Đối với Dana, nàng vừa có cảm giác đau buồn lại vừa thấy phấn chấn. Bởi nàng đã miêu tả đựoc chân thực những gì xảy ra tại đó, nàng thấy như mình đang sống lại khung cảnh sinh động ấy, nhưng đồng thời, nàng cũng thấy thật nhẹ nhàng vì được kể nó ra.
Bộ trưởng ngoại giao nói. "Cảm ơn cô nhiều, cô Evans, vì đã cho chúng tôi rất nhiều thông tin, ông ta mỉm cười. "Mừng cô trở về an toàn".
"Tôi cũng vậy, thưa bộ trưởng".
Tối thứ sau, Dana ngồi cạnh Jeff Connors trong khu vực dành cho giới báo chí, theo dõi trận bóng chày. Đây là lần đầu tiên kể từ khi trở về, nàng có thể nghĩ tới một cái gì đó không phải là chiến tranh. Vừa theo dõi diễn biến trên sân, nàng vừa nghe tiếng người tường thuật. "Đây là giờ phút gay go của trận đấu... Nelson đang ném bóng. Adomar đánh dọc xuống bên trái sân. Palmeiro đang lại gần anh ta. Tỷ số đang là 2 và 1. Nelson ném bóng vào giữa rồi... Palmeiro lao tới đón bóng... Một cú đánh tuyệt vời! Cứ như cả bức tường đã bay theo trái bóng... kết thúc... Palmeiro đang...".
ở lượt đấu thứ bảy, Jeff hỏi. "Cô có thích trận đấu này?".
Dana ngước mắt lên nhìn anh. "Vâng, tôi thích".
Sau trận đấu, họ trở lại D.C. và dùng bữa tối ở quán "Hai mươi - mười lăm".
Tôi muốn xin lỗi anh lần nữa vì cách cư xử hôm trước". Dana nói. "Chỉ vì tôi đã trải qua cuộc sống ở một nơi mà...", nàng dừng lại vì không biết phải nói thế nào, "nơi mà người ta phải đối mặt giữa sống và chết. Tất cả thật kinh khủng, bởi không ai ngăn cản cuộc chiến đó cả, người dân không còn biết hy vọng vào cái gì nữa".
Jeff nhẹ nhàng. "Dana, cô đừng để mình quá bị ám ảnh bởi cuộc chiến đó nữa. Cô phải tiếp tục sống, và sống ở đây".
"Tôi biết chỉ là ... không dễ dàng lắm".
"Tất nhiên là vâyl Tôi muốn giúp cô, cho phép tôi nhé?"
Dana nhìn anh một lúc lâu rồi đáp. "Xin hãy giúp em".
Hom sau, Dana lại hẹn đi ăn trưa với Jeff.
"Em tới đón anh nhé", anh đề nghị và cho nàng địa chỉ.
"Được thôi". Dana tự hỏi không biết Jeff đang làm gì ở đó. Vùng này nổi tiếng là một địa danh không lấy gì làm tốt đẹp cho lắm. Dana đã tìm được câu trả lời khi họ tới nơi. Hai đội bóng đang vây lấy Jeff, toàn những cầu thủ con nít từ 9 tuổi đến 13 tuổi trong những trang phục nhiều màu sắc Dana đậu xe ngoài rìa để xem.
Jeff đang hướng dẫn lũ trẻ. "Nhớ là đừng có vội vàng. Khi người ta ném bóng, hãy tưởng tượng là quả bóng đến ta rất chậm, vì thế nên ta có thừa thời gian để đánh. Hãy để cái đầu chỉ đạo cánh tay nhé...".
Jeff ngó ra và thấy Dana. Anh vẫy vẫy. "Thôi nhé, các chàng trai, hôm nay tạm thế nhé".
Một cậu bé hỏi. "Người yêu của chú đấy à, chú Jeff".
"ồ, nếu chú may mắn". Jeff mỉm cười. "Tạm biệt nhé". Anh bước đến bên xe Dana.
"Không khác gì một câu lạc bộ", nàng nhận xét.
"Chúng khá lắm. Anh đến đây hướng dẫn chúng tuần một lần".
Nàng mỉm cười. "Em cũng thích thế", và nàng đột nhiên tới Kemal. Không biết giờ này cậu bé có khoẻ không và đang làm gì.
Dần dần Dana nhận thấy mình mỗi ngày một thích Jeff Connors hơn. Anh nhạy cảm, thông minh và hài hước. Nàng luôn được vui vẻ bên anh. Ký ức kinh hoàng về Sarajevo đang dần nhạt nhoà đi. Một buổi sáng, nàng thức dậy và không còn thấy ác mộng nữa. Khi nàng kể cho Jeff nghe điều này, anh cầm tay nàng thì thầm. "Đó mới chính là người con gái của anh".
Dana băn khoăn không biết có nên hiểu xa hơn câu nói đó không.
Có một bức thư viết tay chờ Dana tại văn phòng.
"Cô Evans, đừng lo lắng cho cháu, cháu đang hạnh phúc, không cô đơn chút nào. Cháu không nhớ ai cả. Và cháu sẽ gửi trả lại cô những bộ quần áo cô mua cho cháu vì cháu không cần đến nữa. Cháu đã có quần áo của mình rồi. Tạm biệt cô. Bức thư ký tên "Kemal".
Thư có dấu bưu điện ở Paris, đầu bì thư có dòng chữ "Ngôi nhà Xavier cho các cậu bé". Dana đọc đi đọc lại. Rồi nàng nhấc điện thoại. Phải đến bốn tiếng sau Dana mới gặp được Kemal.
Giọng cậu bé có vẻ dò xét. "Xin chào".
"Kemal, cô là Dana Evans đây. Không có tiếng trả lời. "Cô đã nhận được nhận được thư của cháu". Im lặng. "Cô chỉ muốn nó là cô mừng khi thấy cháu hạnh phúc và đang sống cuộc sống tốt đẹp". Dana chờ một lúc rồi tiếp tục. "Cô ước gì mình cũng được hạnh phúc như cháu. Cháu có biết tại sao cô không hạnh phúc không? Vì cô nhớ cháu, cô nghĩ về cháu rất nhiều".
"Không, cô không nhớ cháu", Kemal kêu lên, "cô không thèm quan tâm đến cháu".
"Không đúng thế, vậy cháu có muốn đến Washington để sống với cô không?"
Im lặng thật lâu. "Cô có... có ý định đó sao?"
"Đúng, thế cháu có thích vậy không?"
"Cháu... cậu bé bật khóc.
"Cháu có thích không? Kemal?"
"Có... có, cô ạ".
"Cô sẽ thu xếp nhé".
"Cô Evans?"
"Gì hả cháu?"
"Cháu yêu cô"
Dana và Jeff đi bên nhau trong công viên West Potomac. "Em nghĩ là mình sẽ sống với một người nữa", và nàng thông báo với anh, "cậu ta sẽ sống ở đây với em trong tuần tới".
Jeff nhìn nàng ngạc nhiên. "Cậu ta?"
Dana thấy mình hài lòng trước phản ứng của anh. "Vâng, tên cậu ấy là Kemal, mười hai tuổi".
Và nàng kể cho anh nghe câu chuyện.
"Cậu bé cậu có vẻ tuyệt vời đấy nhỉ?"
"Đúng thế, nó đã trải qua một địa ngục trần gian, Jeff ạ, em muốn nó quên đi".
Anh nhìn nàng và nói. "Anh cũng muốn giúp nó".
Đêm đó, lần đầu tiên họ ngủ cùng nhau.