Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ
Chương 34
Hắn đối với cô không có yêu say đắm, không có không thôi. Vốn là khó có thể bình phục tâm tình kích động nhưng chứng kiến vẻ mặt mị hoặc của người phụ nữ đó thì tâm tình của hắn đã rơi xuống đáy cốc. Đó không phải là cô gái nhỏ của hắn. Nhìn mặt cô nhiều son phấn hắn đã cảm thấy khó chịu. Không khó nhìn ra mặt thật phía dưới lớp son phấn dày cộm. Nhưng hắn vẫn cảm thấy có nơi nào đó không đúng.
Trương Diệu thấy người tới lập tức đẩy người trước mặt ra, thở phào mời Phó Quốc Hoa vào. An Nặc bất mãn nhìn hai người ngoài cửa một cái. Nếu là bình thường, giám đốc nhất định sẽ trấn an cô, mà sẽ không như hôm nay không chút do dự đẩy cô ra. Uất ức nhìn Trương Diệu, nhưng hắn lại không thèm nhìn lại cô, cô chỉ có thể đạp đôi giầy cao gót 10cm, lắc lắc túi chữ nhật, chỉnh lại bộ váy bó sát khoe cặp mông căng tròn đi ra cửa.
Sớm đã bị An Nặc làm phiền không có biện pháp, giờ thấy Phó Quốc Hoa dẫn đến một nhân tài mà mình khát vọng đã lâu, dĩ nhien là vội vàng nào tới đón, nếu không phải vì An Nặc luôn lấy nghỉ việc uy hiếp hắn, nói không chừng hôm nay hắn còn để cho cô chút sắc mặt tốt. Trương Diệu là người đàn ông có chủ nghĩ hơi lớn, hắn ghét nhất loại phụ nữ suất ngày uy hiếp hắn, nếu không phải còn có chỗ hữu dụng, hắn sẽ không bao giờ để người khác khiêu chiến tôn nghiêm của hắn lần thứ hai.
Trương Diệu đang nhiệt tình tiếp đón phiên dịch tương lai, từ đối xử hàn huyên đến mời mọc, cũng nói hết ra quyền lợi được hưởng muốn đối phương hài lòng. Phó Quốc Hoa vừa ngồi đã hết hứng thú với cuộc đối thoại của hai người. Hắn nên sớm biết kết quả là như thế, cô gái nhỏ của hắn là một cô gái thuần túy, làm sao có thể ở bệnh người Trương Diệu có ý đồ bất chính, dù tất cả tư liệu đều nói cho hắn biết cô là người mà hắn đang tìm, nhưng hắn cũng biết không phải như vậy.
Khi gặp được An Nặc như vậy, hắn không biết hắn còn có thể vì phụ nữ nào mà động lòng nữa không, có lẽ sẽ không bao giờ động lòng nữa.
Sau lần này, quả nhiên An Nặc bị Trương Diệu sa thải, cô dù khóc lóc cầu xin hắn, hắn cũng không hề thỏa hiệp, cô chất vấn hắn, cô đối tốt với hắn như vậy, yêu hắn như vậy, hắn tại sao có thể đối xử với cô như thế. Nhưng Trương Diệu lại nói cho cô biết, nếu như không phải còn cần cô làm công việc phiên dịch này, hắn căn bản không thèm liếc cô một cái. Hắn đã có người hắn yêu. Có thể lúc đầu đối với cô còn có chút hảo cảm, nhưng từ lúc cô bắt đầu hết lần này đến lần khác uy hiếp hắn thì một chút tình cảm đó cũng không còn.
Mặc dù An Nặc không thể tin, nhưng đây đúng là sự thật, An Nặc bị bảo vệ lôi ra ngoài. Sau này, An Nặc muốn chuẩn bị đi xin một công việc khác mới phát hiện, cô đã sớm bị mang danh phụ nữ hư hỏng muốn phá hoại gia đình người khác. Khiến cho cô đi đến nơi nào cũng bị người khác kỳ thị.
Từ đó về sau Dương Thanh Mỹ vẫ là một người vợ hiền, một người mẹ đảm độc chiếm Trương Diệu, mà An Nặc, đã chính thức trở thành vật lót đường cho nữ chnhs.
Mà từ lần đó về sau, mặc dù Phó Quốc Hoa không tiếp tục xuất hiện trước mặt An Nặc, nhưng lại luôn ra tay giúp đỡ cô lúc cô gặp khó khăn nhất, sau đó lại chú ý đến sinh hoạt hàng ngày của cô, trong lòng Phó Quốc Hoa vẫn mơ hồ hy vọng cô gái nhỏ nói không chừng một ngày nào đó sẽ quay lại bên cạnh hắn.
Qua một thời gian dài, Phó Quốc Hoa cũng không có vì một người mà động lòng. Cho đến khi An Nặc già rồi, chết rồi, cho đến khi hắn leo lên vị trí tư lệnh, cũng không còn gặp lại cô gái nhỏ của hắn nữa. Cho đến ngày qua đời, khắn gọi người chăm sóc mình mang chiếc hộp nhỏ mà hắn luôn quý trọng đến, bên trong cái hộp đó là bức tranh vẽ cô gái nhỏ mà hắn tự vẽ, dù lúc đầu hắn không biết vẽ hắn đã bỏ thời gian năm năm đi học vẽ để vẽ lại chân dung của cô. Nguyện vọng cuối cùng của mẹ hắn là muốn hắn kết hôn. Nhưng hắn lại không thể giúp bà thực hiện. Đây là tiếc nối duy nhất của cuộc đời hắn. Nhưng hắn vẫn không hối hận, ngón tay nhẹ nhàng ma sát người trong tranh. Hắn thở một hơi dài thỏa mãn rời đi.
Sau lại, hắn lơ lửng trôi trên không trung, nhìn lễ đại lễ truy điệu của mình, hắn cũng không lưu luyến. Lắc đầu rời đi, rồi sau đó hắn mất đi suy nghĩ, nhắm hai mắt lại.
Thời điểm mở mắt ra lần nữa, hắn đã đến một địa phương xa lạ, nơi đó xe con đậu đầy một con phố. Tất cả mọi người đều ăn mặc rất đẹp. Mỗi người trên mặt tràn đầy nụ cười, giữa hai rào chắn là một cái thảm đỏ. Đang bước trên thảm đỏ là mấy cô gái ăn mặc hở hang vây quanh là các ký giả không ngừng chụp ảnh. Phó Quốc Hoa lơ lửng ở trên không nhìn, hắn cũng không biết hắn đang ở nơi nào, là một quân nhân có chuẩn mực, địch không động ta không tiến, mặc kệ tới nơi nào, trước nên quan sát cẩn thận thì hơn.
Nhìn một chút, đột nhiên ánh mắt Phó Quốc Hoa trừng lớn, từ một chiếc xe hơi màu đên sang trọng một cô gái bước xuống, không sau, đó chính là cô gái nhỏ của hắn, diện mạo sáng rỡ, nụ cười thanh lệ, điệu bộ giơ tay nhấc chân cũng đầy ý vị, không sai, đấy chính là cô gái nhỏ của hắn. Về chuyện này, hắn có thể khẳng định chắc chắn.
Cô mặc một cái váy màu đỏ chót, nếu như không phải là bộ dạng kia miễn cưỡng được coi là một bộ quần áo, hắn nhất định sẽ cho rằng cô đang mặc một tấm vải đi ra. Làn váy phía sau rất dài, phía trước có xẻ tà, theo mỗi bước chân của cô, đều có thẻ nhìn thấy da thịt trên đùi trắng nõn như ẩn như hiện. Phó Quốc Hoa kinh hãi, đã không để ý hình tượng của mình, từ giữa không trung bay vọt tới trước mặt An Nặc nhìn cô hét lên: “Trở về cho anh, mau quay lại vào trong xe, không cho phép bọn họ nhìn em, không cho phép em nhìn đám đàn ông kia cười như vậy.” Nói xem còn đem áo của mình cưởi ra phủ lên người An Nặc.
Nhưng cái áo đó lại xiên qua người An Nặc, rơi xuống mặt đất, cô cũng không nhìn thấy hắn, tiếp tục hướng về phía ống kính mỉn cười. Phó Quốc Hoa khổ sở nhặt áp của mình lên, lúc này mới nghĩ tới, hắn đã chết. Nghĩ đến mình chết đi, hắn đột nhiên kích động xông về giữa không trung, giờ cô đã không thể nhìn thấy hắn nữa. Sờ sờ mặt của mìn, đúng vậy, hắn đã già, hắn đã 70 tuổi rồi, da đã nhăn nheo rồi. Mấy ngày nay trôi qua thật nhanh, hắn có cảm giác không giống thật, rồi lại làm hắn không thể tin đây là sự thật. Nhưng An Nặc vẫn là cô gái trẻ tuổi, nếu như cô nhìn thấy hắn, có thể bị hắn hù sợ hay không, có thể ghét bỏ hắn hay không, hắn không giám tưởng tượng.
Hắn trốn ở một góc, nhìn cô, biết cô đã đi vào đại sảnh, bên ngoài những tên đàn ông điên cuồng kia vẫn không ngừng kêu la ‘ anh yêu em’. Bọn họ sao có thể yêu cô đây? Cô là cô gái nhỏ của hắn. Còn đang suy nghĩ, từ từ, suy nghĩ của hắn lại mất dần. Hắn lại nhắm mắt lại lần nữa.