Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ
Chương 32: Nhân duyên
Cầm lấy quần áo nhanh chóng mặc vào, nhìn chậu rửa mặt đã chuẩn bị sẵn để ở trên kệ, nước bên trong vẫn còn ấm, bên cạnh có một ly sứ đã để sẵn bàn chải đánh răng, kem đánh răng cũng đã được quẹt sẵn trên đó rồi. Mặc dù anh không bao giờ nói ra miệng, nhưng anh vẫn dùng hành động thực tế để nói chuyện, An Nặc quả thật yêu chết cái phẩm chất tốt này của anh.
Thời điểm rửa mặt xong đi ra khỏi phòng, trên bàn đã bày sẵn điểm tâm. Trương Tú ngồi ở bên cạnh bàn, Phó Quốc Hoa đang cúi đầu chăm chú làm gì đó. Lúc An Nặc đến, Trương Tú là người đầu tiên phát hiện: “Nhị Nha đã dậy?”
An Nặc nhìn bà cười nhẹ nhàng nhìn mình, nụ cười trên mặt mang ý vị giống như nói cho cô biết bà dĩ nhiên biết tối qua hai người làm gì, cho nên bây giờ cô mới dậy. An Nặc lần đầu tiên gặp phải cục diện lúng túng như vậy, có chút ngượng ngùng.
Phó Quốc Hoa nghe thấy mẹ mình nói chuyện, mặc dù biết An Nặc bình thường khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng da trái lại rất dày, nhưng vẫn như cũ chủ động vì cô giải vây: “Nhanh ngồi xuống ăn cơm đi.”
Trên bàn cơm Trương Tú không ngừng gắp thức ăn cho An Nặc, mỗi lần Phó Quốc Hoa muốn thể hiện muốn chăm sóc vợ mình một chút liền bị mẹ mình đoạt trước, nhìn món ăn mình muốn gắp cho An Nặc luôn là thông qua đũa của mẹ xuất hiện trong chén của cô. Phó Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là phải đi đường vòng, cuối cùng là gắp bỏ vào chén của mình.
Liên tục mấy lần như thế, An Nặc dĩ nhiên có thể nhìn ra động tác của anh. Cô mỉn cười gắp món ăn anh thích bỏ vào chén của anh. Quá trình mặc dù có chút buồn nôn, nhưng trên bàn ba người lại thấy rất vui, đặc biệt là Trương Tú, thấy con trai và con dâu yêu thương nhau như vậy, bà vô cùng hài lòng.
Nhanh chóng ăn cơm xong, Trương Tú đặt chén trở về phòng bếp, lau chùi miệng xong, nhìn hai người vẫn còn trên bàn nói: “Các còn ăn đi, mẹ ra ngoài đi dạo, ăn xong cứ để chén ở dưới bếp là được, các con không có việc gì thì ngồi nói chuyện, trao đổi tình cảm một chút, mẹ đi ra ngoài.” Nói xong Trương Tú liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, bà muốn đi tìm mấy chị em tốt của mình để khoe con dâu, nhất định phải ở trước mặt họ nở mày nở mặt một phen.
Trương Tú đi, An Nặc giống như không có ai quản tính trẻ con lại nổi lên, để đũa xuống đưa tay ở ngang hông Phó Quốc Hoa nhéo một cái, “Buổi sáng rời giường sao không gọi em dậy, để em dậy muộn, xấu hổ chết đi được.”
Cũng không phải Phó Quốc Hoa dung túng cho cô, nhưng hôm qua hắn làm cô mệt như vậy, hắn nắm lấy cái tay bé nhỏ, mặc cho cô giãy giụa nhưng hắn nhất quyết không buông, An Nặc muốn đẩy tay hắn ra, nhưng Phó Quốc Hoa nhất định không để để cho cô được như ý, mặc cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghẹn đỏ.
An Nặc nhìn anh không có ý nhường mình, trừng mắt mở miệng nói: “Phó Quốc Hoa, mới kết hôn được một ngày anh đã bắt nạt em.”
“Ừ, anh bắt nạt em đó.” Phó Quốc Hoa nắm chặt quả đấm nhỏ của cô, một cáu tay khác lại không rảnh liên tục gắp thức ăn vào bát.
An Nặc bị lời nói của anh làm cho ngã ngửa, cô không thèm lên tiếng, cô cũng sẽ cứng rắn không nhường. Phó Quốc Hoa ăn xong, chùi miệng vẫn thấy An Nặc tỏ vẻ uất ức. Phó Quốc Hoa mới đem tay của cô kéo lên miệng hôn một cái, lúc này mới mở miệng: “Lúc ăn cơm thì ăn cho đàng hoàng, cơm nước xong xuôi rồi hãy gây nữa. Nhìn em giống như đứa trẻ con, không trách được lại gầy như vậy.”
Nghe Phó Quốc Hoa mở miệng an ủi, An Nặc trừng mắt liên anh một cái rồi thôi, yên lặng ngồi đó ăn cơm, mà Phó Quốc Hoa lại tiếp tục hầu hạ, cô ăn một miếng cơm, anh giúp cô gắp một miếng thức ăn, hai người phối hợp ăn ý một cách tự nhiên.
Lúc này Trương Tú đang theo đường mòn trong thôn đến nhà chị em tốt của mình, trên đường còn vui vẻ ngân nga một bài hát, mọi người đều có thể nhận ra bà đang rất vui vẻ.
“Cô Trương, đang đi đâu vậy.” Đi tới một con đường nhỉ, từ bên trong đường xuất hiện một người đang tiến tới, hai thái dương đã có tóc hoa râm, nhưng cả người nhìn rất khỏe mạnh chất phác. Đây là Trương Chánh Bưu, là người quen cũ của Trương Tú. Lúc Phó Quốc Hoa nhập ngũ, Trương Tú một mình ở nhà cuộc sống trôi qua thật không dễ dàng, trong nhà không có đàn ông, có rất nhiều chuyện không thể làm tốt được, may nhờ có Trương Trấn Bưu là người hiền lành, thời điểm người khác không chịu giúp bà một tay luôn là ông đến giúp bà. Trương Chánh Bưu cũng giống Trương Tú, đều ở một mình, chỉ khác là Trương Tú là để tang chồng, còn Trương Chánh Bưu thì mới chỉ có vợ sắp cưới, nhưng do lúc cùng người nhà chạy nạn thiên tai, hai gia đình mất liên lạc, trong quá trình chạy nạn người trong nhà cũng bị chết đói chết bệnh. Cuối cùng chỉ còn sót lại Trương Chánh Bưu, ông cũng định cư lại ở thôn này.
Lúc mới bắt đầu ông đi theo một thợ làm giày để học nghề, vì kiếm chút cơm ăn cũng kiếm được một chỗ ở, sư phụ đã có vợ, chưa bao giờ để cho ông ăn cơm no, nhưng so sánh với trước kia phải ăn gió nằm sương, ăn bữa có bữa không thì tốt hơn nhiều, tối thiểu chỉ cần vừa đến giờ cơm, ông đã có cơm để ăn.
Ông đối với cuộc sống như thế còn rất thỏa mãn, vì vậy ông cố tiết kiệm tiền, kiếm được tiền ông sẽ đi tìm vị hôn thê của mình. Không phải ông đối với vợ sắp cưới có tình cảm sâu đậm gì, mà là bởi vì từ khi ông biết có một người như thế, liền không muốn cưới người khác nữa, đây cũng được coi là lòng trách nhiệm.
Tìm thật lâu, cũng không có bất cứ tin gì, tiền lương mỗi tháng cũng không được bao nhiêu, mỗi ngày trôi qua cực kỳ nặng gánh, lượng công việc khiến lưng ông còng thêm. Nhưng ông vẫn không thể từ bỏ, bỏ lỡ tuổi tốt để kết hôn. Đến khi 40 tuổi, rốt cuộc cũng hỏi được tin tức của cô, nhưng cô ở rất xa và đã lập gia đình rồi.
Thời điểm ông nhận được tin này, ông đã sớm từ học trò thành thầy. Lúc ấy ông không hề nói gì, chỉ là vẫn nỗ lực kiếm tiền như trước, quan hệ tốt với học trò của mình. Từ đó về sau ông vẫn không nhắc đến chuyện kết hôn, mà mọi người chung quanh cũng quen nhìn thấy ông sống một mình.
Có vài người cảm thấy ông là quái nhân, không chịu cưới vợ nhất định là có vấn đề, ông đối với chuyện này cũng không có đáp lại, thời điểm ông còn đi tìm vợ sắp cưới, cũng không ít người muốn làm mai người khác cho ông, nhưng đều bị ông cự tuyệt. Mặc dù ông không giải thích, nhưng lại không khó đoán được nguyên nhân vì ông đang đi tìm vị hôn thê của mình. Sau nhiều lần cự tuyệt, mọi người cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Thời điểm ông nhận được tin cũng chỉ lặng lẽ thở dài. Nhưng mọi người lại không biết, còn tưởng ông vẫn tiếp tục tìm người kia. Vì vậy hôn nhân của ông vẫn một kéo hai kéo.
Ông gặp được Trương Tú muốn giúp đỡ bà cũng chỉ là hành động thuần túy. Con trai của bà đi xa, một quả phụ ở nhà kiếm sống thật không dễ dàng. Mỗi lần giúp bà làm việc xong bà sẽ giữ ông lại uống ly trà, nghỉ ngơi một chút, lúc nghỉ ngơi hai người lại trò chuyện về việc nhà. Trương Tú cũng hay kể với ông về con trai mình, mỗi lần nhắc đến con trai giọng điệu của bà đều không giống như bình thường, có thể thấy được mỗi lần nhắc tới con trai mình bà đều có nét mặt vui vẻ và tự hào.
Từ từ ông đối với bà có tình cảm, nhưng Trương Tú lại chỉ cho rằng ông chăm sóc mọi người thành thói quen, nên giúp bà cũng không có ý gì. Hơn nữa mỗi lần hai người ở chung một chỗ có một loại yên lặng giống như dòng suối chảy xuôi, hai người cũng rất ăn ý không muốn phá vỡ loại quan hệ này.
“A, tôi đang đi tìm Thím Vương tâm sự chút.” Trương Tú vui vẻ trả lời.
Trương Chánh Bưu nghe lời của bà tự nhiên biết suy nghĩ của bà. Con trai thím Vương có mở một tiệm tạp hóa ở trong thôn, điều kiện cũng có thể nói là tốt, trước kia hai người ở chung một chỗ không có việc gì liền lôi con trai ra so sánh, sau khi con trai thím Vương cưới vợ ở thôn bắc, quan hệ hai người mới hài hòa lại, có con dâu chăm lo chuyện trong nhà, bà ở nhà chỉ cần chờ cơm nóng hổi bưng lên bàn. Miệng cũng khéo, thế thái nhân tình cũng đều hiểu được. Ban ngày nếu không có việc gì, hai bà thường tìm nhau nói chuyện.
Nhưng trong lúc nói chuyện, thím Vương lại luôn nhắc đến con dâu, còn không ngừng khen ngợi hết lời, khiến Trương Tú muốn so sánh cũng không thể kiếm được ai so sánh. Sau khi Phó Quốc Hoa cưới Dương Thanh Mỹ, con dâu thì đã có, chỉ có điều kiện là không tốt, tính tình cũng không được, trừ gương mặt có thể quyến rũ nhiều đàn ông ra, đúng là không có gì tốt để nói ra ngoài hết. Nữa sau lại, Dương Thanh Mỹ bỏ chạy theo người khác, bà hoàn toàn không có gì để nói rồi. Thậm chí vốn là một người thích tán chuyện nhưng thời điểm đó bà lại không thể nào mở miệng nói chuyện được. Mấy người trong thôn thấy vậy cũng không muốn nhắc lại chuyện này để tránh làm tổn thương bà.
Lần này cuối cùng cũng cưới về được một cô con dâu như ý, chuyện thứ nhất bà nghĩ tới chính là phải đi khoe với mấy chị em tốt trong thôn, cũng các bà trò truyện giống như trước đây. Dĩ nhiên, đứa con dâu này cũng làm cho bà kiêu ngạo từ đáy lòng. Bà cũng thật tâm muốn cùng mấy bà bạn già tâm sự.
Trương Chánh Bưu quả nhiên hiểu bà, chỉ nghe bà nói cũng biết bà đi khoe con dâu, liền nói: “Cô con dâu mới của cô Vương, quả thực không tệ, chắc cô rất vui vì con trai lấy được người vợ như vậy.”
“Tất nhiên, ông không biết đâu, nó không những làm bác sĩ ở bệnh viện lớn, dáng dấp xinh đẹp không nói, quan trọng nhất là nó thương yêu Quốc Hoa thật lòng, tôi cũng rất vui, đang chờ nó cho tôi ôm đứa cháu đích tôn mập mạp đây.” Trương Tú cười đến mặt mày cũng cong cong.
“Quốc Hoa thật là đứa bé có phúc khí tốt, không phải thời gian trước cô vẫn mặt mày ủ ê sao, lần này thì hài lòng rồi phải không?” Trương Chánh Bưu nhìn về phía Trương Tú, ánh mắt tràn đầy nụ cười.
“Này, còn cần ông nói, con trai nhà tôi, mọi thứ đều tốt, cũng do hàng năm phải ở trong quân đội nên bị chậm trễ, nếu không con gái nhà khác coi trọng nó vẫn còn nhiều lắm. Có rất nhiều đứa muốn làm con dâu tôi đấy. Ha ha...” Trương Tú mặt vẫn kiêu ngạo như cũ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến khi đi đến nhà thím Vương mới phất tay nói gặp lại. Trương Tú vội vàng vào cửa, không nhìn thấy người đàn ông phía sau chờ bà vào cửa lại quay đầu đi theo đường cũ trở về.