Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 32


Chương trước Chương tiếp

Tôi không biết tại sao tôi lại làm thế. Rất nguy hiểm và thiếu suy nghĩ, hoàn toàn trái ngược với những gì tôi có thể hiểu về chính tôi.

Có lẽ tôi chỉ muốn nói dối trước mặt các quan chức. Trước Roth và Mercer. Chơi theo cách riêng của tôi.

Có lẽ vụ việc đang mở rộng, và tôi chỉ muốn giữ ảo tưởng rằng tôi đang kiểm soát được mọi việc.

Hoặc có lẽ tất cả những gì tôi muốn làm là để cho ai đó cùng tham gia.

Tôi nắm chặt tay Cindy khi cô khởi động xe:

- Trước khi chúng ta đi đâu, tôi cần phải biết một điều. Làm thế nào cô phát hiện ra có chuyện gì đang diễn ra ở đây?

Cô ta hít một hơi sâu:

- Thế đấy, tất cả những gì xảy ra là việc cô đẩy tôi ra khỏi câu chuyện nghề nghiệp của tôi. Giờ tôi phải từ bỏ cả nguồn tin tức của tôi nữa sao?

- Bất kỳ điều gì chúng ta làm từ đây đều phụ thuộc vào điều đó.

- Tôi thuộc típ người thích thế nếu tôi có thể cứ để cho cô phải suy đoán.

- Nếu việc này có tác dụng, thì phải dựa trên sự tin tưởng.

- Và sự tin tưởng rẽ làm hai hướng, phải không thanh tra?

Chúng tôi ngồi đó, bức bối trong chiếc xe Mazda nóng, bừa bãi những chiếp hộp đồ uống, đồ ăn sẵn, một kiểu sống qua ngày đoạn tháng.

- Thôi được rồi – Cuối cùng tôi phải nhượng bộ.

Tôi cho cô biết rằng chúng tôi mới chỉ biết một chút ít về lý do tại sao chúng tôi lại ở Napa chiều hôm đó. Đôi vợ chồng DeGeorge vừa mất tích. Họ vừa mới kết hôn tối thứ sáu. Có khả năng họ là cặp thứ hai.

- Không được cho đăng báo bất kỳ điều gì cho tới khi chúng tôi xác nhận sự việc. Tôi sẽ báo cho cô biết khi nào thì được.

Mắt Cindy đầy những nghi ngờ đột nhiên trở nên tự tin.

- Giờ đến lượt cô. Không được có bất kỳ cánh nhà báo nào ở đây. Kể cả báo địa phương. Làm thế nào cô xoay sở được việc này?

Cindy nhấn ga xe rồi nói khi chiếc xe đi vào con đường chính.

- Tôi đã bảo với cô là tôi từ Metro tới, và tôi đang phải vật lộn để giữ câu chuyện của tôi. Ông chủ của tôi cho tôi thời gian đến cuối tuần để thu thập được điều gì đó chắc chắn về sự việc quan trọng này. Cô đã phớt lờ tôi, vì thế tôi phải đỗ xe dưới đường nhà cô từ ngày hôm qua và chờ đợi một điều gì đó xảy ra.

- Cô theo dõi tôi à?

- Tương đối liều lĩnh, hả? Nhưng hiệu quả. Tôi đã thu mình lại trong suốt hai ngày qua.

- Đi xem phim? Tới bến du thuyền sao?

Mặt cô hơi ửng đỏ:

- Tôi đã dự định từ bỏ khi cộng sự của cô tới. Tôi chỉ theo sau.

Tôi ngả mình sâu vào ghế, phá lên cười và lẩm bẩm:

- Không liều lĩnh quá đâu. Những kẻ xấu luôn làm thế hàng năm trời.

Tôi vừa cảm thấy ngượng, vừa thấy bớt căng thẳng.

Trên đường về thị trấn, tôi bổ sung một số quy định trong thỏa thuận giữa chúng tôi. Tôi đã làm việc này trước khi cô nữ phóng viên này tới quá gần câu chuyện và đe dọa cuộc điều tra. Cô ta không thể ra mặt với câu chuyện này cho tới khi chúng tôi xác nhận sự việc. Khi chúng tôi làm việc này, tôi phải đảm bảo rằng cô ta phải là người đầu tiên có được thông tin. Tôi sẽ luôn giữ cô đi tiên phong trong câu chuyện, nhưng chỉ một chút thôi.

Tôi nói với cô ta một cách dứt khoát:

- Đây là cơ hội. Những gì chúng ta đang có bây giờ là cái mà cô gọi là mối quan hệ được ưu tiên. Phải trên bất kỳ điều gì cô đã có – với bạn trai của cô hay với người nào đó trong công việc. Thậm chí cả ông chủ của cô. Bất kỳ thông tin gì tôi cho cô biết hoàn toàn chỉ giữa chúng ta mà thôi và luôn luôn chỉ trong hai chúng ta, cho tới khi tôi cho phép cô tự do hành động với thông tin ấy.

Cindy gật đầu, nhưng tôi muốn đảm bảo rằng cô ta hiểu vấn đề.

- Cô chỉ nên nhún vai nếu ông chủ của cô có hỏi thông tin có được từ đâu. Một vài lỗ hổng lớn trong sở cảnh sát – tôi không quan tâm nếu đó chính là Cảnh sát trưởng Mercer – đỗ chiếc xe limo của ông ta ngoài cửa nhà cô và hỏi cô về một số thông tin rò rỉ, cô sẽ nói: Cảm ơn ngài đã ghé thăm. Văn phòng luật sư của quận gọi cô tới ban hội thẩm, yêu cầu cô từ bỏ mọi nguồn thông tin của cô, và quan tòa ấn cô vào nhà đá – cô chỉ cần đảm bảo rằng cô đem đủ sách báo đến để giết thời gian.

- Tôi hiểu mà – Cindy nói vậy và nhìn vào mắt cô, tôi biết là cô ta hiểu.

Suốt quãng đường còn lại, chúng tôi nói chuyện về bản thân, công việc, sở thích và sự tiến triển bất ngờ bắt đầu hình thành. Tôi bắt đầu thấy quý mến Cindy.

Cô hỏi tôi làm cảnh sát đã được bao lâu rồi, và tôi kể cho cô nghe câu chuyện của tôi. Bố tôi là người như thế nào và ông đã bỏ đi ra sao khi tôi mới 13 tuổi. Tôi học môn xã hội học ở bang San Francisco thế nào. Tôi muốn chứng minh tôi có thể tạo sự khác biệt trong thế giới đàn ông ra sao. Tôi là người như thế nào và những gì tôi làm chỉ đơn thuần là cố gắng chứng minh sự lựa chọn của mình.

Cindy đáp lại bằng câu chuyện của cô rằng cô cũng học xã hội học ở Michigan. Và trước khi tới Marin, chúng tôi phát hiện thêm một vài điểm chung đáng ngạc nhiên giữa hai chúng tôi.

Em trai của Cindy sinh trùng ngày với tôi, ngày mồng 5 tháng 10. Cô ấy cũng tập yoga, và người đầu tiên dạy tôi vài năm trước ở nam San Francisco, nay đang hướng dẫn cô ấy ở Corte Madera. Chúng tôi đều thích đọc sách du lịch và về những điều huyền bí như của Sue Grafton, Patricia Cornwell, Elizabeth George. Chúng tôi yêu thích cuốn Ngôi nhà của những món ăn ngon của Gordon.

Bố của Cindy mất sớm, khoảng 17 năm trước, và thật kỳ lạ, khi cô ấy cũng mới 13 tuổi.

Nhưng điều trùng hợp ngẫu nhiên đáng sợ nhất khiến tôi có cảm giác kỳ quái – là ông chết vì bệnh bạch cầu, một dạng bệnh suy biến, là họ hàng với căn bệnh mà tôi đang phải đối mặt.

Tôi đã nghĩ đến việc cho cô ấy biết bí mật của tôi, nhưng tôi kìm được ngay. Tôi phải nói trước nhất với Claire. Nhưng khi chúng tôi tới gần cầu Cổng Vàng, tôi có linh cảm rằng tôi đang đi với một người rất có ý nghĩa với tôi, và thực sự là một người tôi quý mến. Tới thành phố, tôi gọi cho Claire. Chúng tôi định gặp nhau từ mấy giờ trước, song Claire dường như vẫn háo hức gặp tôi – tôi có rất nhiều điều để chia sẻ.

Chúng tôi luôn sắp xếp cuộc hẹn ở quán Susie, lần này là một bữa tối sớm chứ không còn là bữa ăn sáng muộn nữa.

- Khi nào tới nơi, tớ sẽ cập nhật cho cậu khối tin tức đấy.

Rồi tôi làm một việc thứ hai khiến chính tôi cũng phải ngạc nhiên.

Tôi hỏi cô:

- Cậu có ngại không nếu tớ rủ thêm một người bạn nữa?

cHƯƠNG 33

Tôi và Cindy đang sẵn sàng lấy khẩu phần trân châu thứ hai vừa lúc Claire bước vào. Cách khoảng 3 mét, nhưng nụ cười của cô đã làm rạng rỡ cả căn phòng. Tôi đứng dậy và ôm hôn cô thật nồng nhiệt.

- Không thể đợi được bà già này sao?

Cô đưa mắt nhìn những chiếc cốc rỗng không.

- Cả một ngày dài mà.

Tôi giải thích và nói thêm:

- Cậu làm quen với Cindy đi.

- Rất hân hạnh – Claire nói vui vẻ và bắt tay Cindy.

Mặc dù cuộc hẹn này chỉ dành cho tôi và cô, nhưng Claire là người dễ dàng thích nghi với bất kỳ điều gì đột ngột xảy đến.

- Lindsay đã kể cho tôi nghe tất cả về cô – Cindy nói với Claire trong tiếng ồn ào của quán.

- Phần lớn là sự thật, trừ khi cô ấy nói rằng tôi là một nhà nghiên cứu bệnh học của tòa án xuất xắc – Claire vừa nói vừa cười toe toét.

- Thực ra, tất cả những gì Lindsay nói là cô thực sự là một người bạn tốt.

Quán cà phê Susie khá đông đúc và sáng sủa với những bức tường sơn giả và các món ăn vùng Caribe tương đối được. Họ chơi ít nhạc vui nhộn, một ít nhạc jazz. Đó là nơi bạn có thể giao dịch, trò chuyện, hò hét hay thậm chí chơi cá độ.

Loretta, nữ hầu bàn quen thuộc của chúng tôi bước tới, và chúng tôi bảo Claire gọi trân châu cho cô và yêu cầu món gà cay.

Tôi hỏi cô:

- Kể tớ nghe về lễ tốt nghiệp của Reggie đi nào.

Claire lấy một miếng cánh trong bát của chúng tôi và lắc đầu tiếc nuối:

- Thật vui khi biết rằng sau ngần ấy năm học ở trường, thực sự nói được vài từ không phải là từ lóng. Chúng giống như một đám trẻ đường phố đi thử giọng cho giải Grammy, nhưng thầy hiệu trưởng nhất quyết rằng chúng sẽ dần dần thoát khỏi việc này.

- Nếu không, sẽ luôn có giải Hàn lâm – Tôi cười phá lên, cảm thấy mình hơi bộp chộp.

Claire mỉm cười:

- Tớ mừng khi thấy cậu nhìn lên như vậy. Khi chúng ta nói chuyện với nhau hôm trước, có vẻ như Cherry đang cố thọc chân vào chiếc giầy to xấu xí ấy.

- Cherry là ai? – Cindy cất tiếng hỏi.

- Ông chủ của tôi. Chúng tôi gọi ông ta là Cherry, bởi ông ta gợi cho chúng tôi về mối quan tâm rất nhân ái đối với những người tin tưởng vào mệnh lệnh của ông ta.

- Ồ, thế mà tôi cứ tưởng cô đang nói tới ông tổng biên tập của tôi. Cindy cười khúc khích – Ông ta thực sự hạnh phúc khi có thể đe dọa lợi ích của một người nào đó. Ông ta chẳng có manh mối nào về việc ông ta bị giảm giá trị và hạ mình như thế nào.

- Cindy của tờ Thời sự.

Tôi giải thích với Claire khi thấy cô phản ứng lại với sự ngạc nhiên. Có một khoảng cách không công khai giữa lực lượng cảnh sát và giới báo chí. Để bước qua khoảng cách đó, một phóng viên phải giành được vị trí của mình.

- Đang ghi hồi ký của cậu đấy hả? – Claire hỏi tôi với nụ cười đề phòng.

- Có thể – Một câu trả lời ngắn gọn, nhưng nói lên rất nhiều.

Món trân châu của Claire được mang đến và chúng tôi cùng nâng cốc.

- Nâng cốc chúc mừng quyền lực nào – Tôi nâng cốc lên.

Cindy bật cười:

- Quyền lực đầy những điều vô nghĩa, quyền lực là kẻ xuẩn ngốc khoa trương, quyền lực là thứ kéo bạn xuống thấp.

Claire tán thành ý kiến đó, và ba chúng tôi cụng ly như thể là những người bạn cũ đã lâu không gặp.

Cindy ăn một miếng cánh và bắt đầu nói chuyện:

- Cậu có biết không, khi lần đầu tiên tôi tới tòa báo, một nhân viên lâu năm ở đó bảo tôi rằng hôm nay là ngày sinh nhật của ông tổng biên tập. Thế là tôi gửi cho ông một bưu thiếp chúc mừng sinh nhật. Tôi nêu rõ cho ông thấy rằng ông ta là ông chủ của tôi, và trên hết thảy đó là cách phá vỡ sự lạnh lùng để có thể có được một nụ cười của ông ta. Ngày hôm sau, con người xuẩn ngốc ấy gọi tôi tới. Ông ta rất lịch sự và vui vẻ. Ông có đôi lông mày rất rậm giống như đuôi của con sóc. Ông ta gật đầu ra hiệu cho tôi ngồi chiếc ghế đối diện. Tôi đang nghĩ, ồ... tình cảm của con người này cũng như tất cả mọi người khác.

Claire mỉm cười. Tôi uống cạn cốc nước thứ hai của mình.

- Rồi kẻ tàn nhẫn này nhíu mắt và nói rằng – Cô Thomas, một tiếng rưỡi nữa tôi sẽ có 60 phóng viên, những người đang cố gắng lấy tất cả những gì vô vị trong cái thế giới này và nhồi nhét chúng vào 40 trang giấy. Nhưng trong khi tất cả mọi người đang điên cuồng chạy theo đồng hồ, thì cô lại có thời gian dán khuôn mặt cười tí xíu vào ngày sinh nhật của tôi – Rồi ông ta kết thúc bằng việc chỉ định tôi làm việc một tuần để lựa chọn người thắng cuộc từ cuộc thi cấp 5 “Tại sao tôi muốn trở thành biên tập viên trong cuộc thi một ngày”.

Tôi phá lên cười và ho sặc sụa.

- Đầu hàng trước tiêu đề “Không có chiến công nào tốt mà không bị trừng phạt”. Thế cô đã làm gì?

Cindy cũng cười lớn:

- Gửi email rằng hôm nay là ngày sinh nhật của ông chủ tới tất cả mọi người trong ban. Những kẻ xuẩn ngốc cứ vây quanh văn phòng của ông ta với khuôn mặt trắng bệch suốt cả ngày hôm ấy.

Lorretta quay lại và chúng tôi gọi đồ ăn: gà tẩm nước sốt cay, fajita và một đĩa salat lớn. Ba xuất Dos Equis đi kèm với chúng. Chúng tôi đổ nước sốt cay Jamaica, Toasty Lady lên món cánh và thấy mắt Cindy đờ đẫn trước món cay đầu tiên.

- Nghi lễ kết nạp. Giờ cô là một thành viên.

Tôi cười lớn tiếng:

- Đấy hoặc là nước xốt cay, hoặc là một hình xăm – Claire tuyên bố, mặt thản nhiên như không.

Cindy nhướn mắt đánh giá tình hình, sau đó nhìn quanh và quấn tay áo sơmi lên. Cô để lộ ra hai chiếc khóa nhạc G nhỏ xăm ở sau vai.

- Điểm xuống cấp của giáo dục truyền thống.

Cô nở nụ cười méo mó.

Tôi đưa mắt nhìn Claire – và cả hai chúng tôi kêu lên nhất trí.

Rồi Claire kéo mạnh chiếc áo của cô với một thoáng bối rối. Ngay dưới phần eo màu da nâu của cô lộ ra đường nét hình một con bướm nhỏ. Cô thú nhận.

- Lindsay đã thách tôi sau khi cô ấy chia tay với gã ủy viên công tố từ San Jose. Chúng tôi đi qua đêm ở Big Sur. Chỉ dành cho phụ nữ thôi. Để giải tỏa. Và trở về với những thứ này trên người.

- Thế còn của cô ở đâu? – Cindy quay sang hỏi tôi.

- Không thể cho cô biết được – Tôi lắc đầu.

- Thôi nào. Cho tôi thấy đi.

Tôi thở dài, cuộn thắt lưng và vỗ nhẹ bên hông phải.

- Đó là một con tắc kè dài khoảng 2,5 cm với một cái đuôi bé xíu cực xinh. Bất kỳ khi nào có kẻ tình nghi gây khó khăn cho tôi, tôi đều đẩy hắn vào tường và nói với hắn rằng tôi sẽ xăm con tắc kè như vậy lên mặt hắn, nhưng với kích thước trông như đười ươi.

Một sự im lặng ấm cúng bao trùm lên chúng tôi. Trong giây lát, khuôn mặt của David và Melanie Brandt, thậm chí cả căn bệnh Negli, dường như cách xa tôi hàng triệu kilômét.

Chúng tôi đang rất vui vẻ.

Tôi cảm thấy có điều gì đang diễn ra, một điều gì đó chưa xảy ra từ rất lâu rồi mà tôi cần có một cách tuyệt vọng.

Tôi cảm thấy sự liên kết.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...