IMI - Thực Nghiệm Đảo

Chương 47: Trà dư tửu hậu (1)


Chương trước Chương tiếp

Lee Ji Won thừ người, gõ gõ đập đập mấy thanh sắt gia cố bức tường phía trước.

Một đoạn hang động này là hắn dùng bom chân không Mini nổ ra, vách tường cực kỳ mịn, giống như có một thanh bảo kiếm sắc bén xoẹt qua, vết cắt vô cùng trơn tru, nhìn chẳng khác gì đã được công nhân mài nhẵn. Thế nhưng kiến tạo một chỗ ở cũng không phải đơn giản như vậy, đầu tiên phải gia cố vách tường, tránh cho chấn động nhỏ một cái là đá vụn và bụi mù trên đầu lả tả rơi xuống, không để ý một chút có khi là sập hang, hắn thì không sao, nhưng Ji Jine đảm bảo sẽ bị chôn sống. Rồi còn có hệ thống thông khí, lại phải đục, cái này thì đơn giản, dùng vũ khí bắn tia beam đục xuyên mấy lỗ qua lòng núi là được, chỉ là một lỗ nhỏ, sẽ chẳng ai để ý, tiếp theo là năng lượng, pin năng lượng phần lớn đã nổ sạch hoặc hư hỏng sau vụ nổ do gã trắng sáng kia gây ra, bây giờ họ phải nghĩ cách bổ sung. Có một thiết bị sạc quang năng khá hữu dụng, Ji Jine cũng có mang theo, vụ nổ không hủy mất nó, nhưng mà nó cần phải trường kỳ ở ngoài sáng mới hoạt động được, hắn lại phải thiết kế một loại những thứ ngụy trang khác để đem thứ này đi phơi nắng mà không để ai phát hiện.

Vĩnh viễn đừng xem thường những người trên thực nghiệm đảo, tuy hắn cũng nằm trong top 5 những người đứng đầu về chiến lực, nhưng nhiều khi vẫn bị thọt bởi nhiều loại năng lực cổ quái khác nhau. Hơn nữa những người được chọn lên đảo đa phần đều đã trải qua đào tạo cực kỳ cẩn thận, việc trinh sát hay phản trinh sát đều đã học thuộc lòng. Vách núi được đục ra này nhìn có vẻ bí mật, nhưng nếu không làm tốt công tác ngụy trang, nhiều kẻ liếc mắt vẫn có thể để ý thấy sự khác biệt. Trước đây thì không sao, ai dám lại gần chỉ việc mở hệ thống phòng thủ tự động là vô số đạn pháo với tên lửa sẽ biến hắn thành thịt nướng, nhưng 80% những gì Ji Jine vất vả chuẩn bị đều đã theo một màn nổ mạnh kia mà thành mạt vụn cả, đến cái toilet cũng không còn nguyên vẹn, bây giờ thì tốt rồi, từ vị trí cao cao tại thượng gặp ai giết nấy, trở thành hai con chuột nhắt sợ đầu sợ đuôi, kể cũng đáng buồn, biết trước thì hắn không nên bật chế độ cẩu huyết, chọc vào gã trắng sáng kia làm gì.

Kim Ji Jine ngồi cách đó không xa, miệng ngậm một ống hút, tay cầm gói thực phẩm dinh dưỡng dạng gel, chốc chốc lại mút mút một cái. Gói thực phẩm xẹp đi, thỉnh thoảng nghe ra những tiếng sộp sộp chứng nó nó đã cạn đáy, cô ta buồn bực ném nó vào sọt rác. Gọi là sọt rác, thực ra trước đây nó là cái bồn cầu, nhưng đã nứt vỡ quá nở, nhưng dù sao vẫn giữ được hình dạng cơ bản, vứt đi thì phí, chỉ cần trải một túi nilon nên vẫn có thể đựng đồ được.

“Anh nói… Lilith Ren đó, có phải là thí sinh tham gia thực nghiệm đảo không !?”

Nhắc đến cái tên này, Lee Ji Won đang thừ người lại tỉnh ra, tiếp tục đập đập gõ gõ, kêu au một tiếng khi gõ nhầm ngón cái.

“Chắc là… không. Trên thực tế bây giờ cũng chưa ai biết quốc tịch của cô ta là gì, không rõ ràng cái này sẽ không thể đăng ký được. Hơn nữa… cô ta tự xưng rồi đó thôi, nữ hoàng thứ ba của IMI, cái danh hiệu này thật sự… mẹ nó !”

“Nữ hoàng !? Tức là giống như Stellar Verminton ấy hả !?”

“Cái này cũng không chắc, Stellar Verminton là người đứng đầu của IMI đã hơn mười năm nay rồi, toàn bộ quyền lực đều tập trung về phía cô ta, chưa từng có thông tin gì về việc cô ta chia sẻ quyền lực với ai cả, IMI là thống nhất, Stellar kia là đầu não của nó, xuất hiện một người giống như cô ta chỉ khiến tập đoàn chia rẽ, chắc cô ta sẽ không ngốc như vậy. Hơn nữa, nữ hoàng thứ ba… vậy người thứ hai là ai !? Mấy hôm nữa không mọc ra một nữ hoàng thứ n chứ !?” Lee Ji Won cười nhạt nói.

“Em cứ coi như cô ta là một nhân viên cao cấp của tập đoàn đi, dạng như là thành viên của ban tổ chức ấy.”

Kim Ji Jine bĩu môi nói: “Ban tổ chức đang thiên vị Thần Tiễn đó !”

Lee Ji Won cười khổ: “Từ xưa đến nay, có cuộc thi nào mà hoàn toàn công bằng !? Chiến thắng trên hòn đảo này sẽ có tư cách thừa kế tập đoàn !? Nào có chuyện hời như vậy, mới chỉ có một Thần Tiễn được thiên vị, như vậy đã là nhân đạo lắm rồi. Nếu là anh thì khi cho đám thí sinh lên đảo, cài cho mỗi đứa một quả bom nổ chậm trên người, ai sắp thắng thì kích nổ người đó mới đảm bảo an toàn kìa.”

Kim Ji Jine đang muốn nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên máy tính trên bàn phát ra mấy tiếng tít tít liên tục, cô gái này vui vẻ ra mặt, đeo kính lên, hai tay múa may không ngừng trên bàn phím, một loạt cửa sổ hiện ra, quang cảnh khắp nơi trên thực nghiệm đảo truyền về rõ mồn một.

“Xong rồi xong rồi ! Chế độ quét hình 3D đã cài đặt hoàn tất. Mỗi ruồi máy sẽ đóng vai trò như một vệ tinh trung chuyển, chỉ cần nằm trong vùng phủ sóng của ba ruồi máy, kể cả số lỗ chân lông trên người cũng có thể đếm được ! La..la… chỉ mấy ngày đã làm xong, mình đúng là thiên tài !”

“Vậy thì bố trí một số ruồi máy xung quanh vách đá này đi, cảnh giác một chút ! Mấy hôm tới sẽ loạn lắm đây. Từ khi tay sư sãi với hai gã người chim xuất hiện, sự việc càng lúc càng bất thường rồi. Không biết còn bao nhiêu kẻ như vậy trên đảo nữa.” Lee Ji Won đã hoàn thành công tác gia cố vách hang, đứng lên vươn tay một cái, xương cốt kêu răng rắc, từng giọt mồ hôi chảy xuống theo từng bó cơ nổi bật trên cơ thể.

Kim Ji Jine thấy vậy quay đầu lại chống tay lên bàn, đỡ lấy môt bên má phồng lên, nhìn có vẻ khá vui vẻ.

“Nhìn gì vậy !?” Lee Ji Won ngớ ngẩn hỏi.

“Em đang mỏi vai, ra đây xoa bóp giùm cái coi !”

“À..” Hắn gật đầu rồi ngoan ngoãn đi tới, từ sau khi cản trở em yêu quay lén thần tượng, tạm thời phải chịu lép vế một chút. Đàn ông mà, co được duỗi được mới là đại trượng phu.

“Ừm, đúng rồi, sang phải một chút… nào nào, đừng có sờ loạn….” Ji Jine thoải mái kêu lên mấy tiếng rồi rất nhanh giữ lấy bàn tay đang không an phận của Ji Won, ngẩng đầu lên thì thấy hắn cũng không để ý mấy, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình phía trước, trên đó đang phát đoạn video từ lúc Lilith Ren mới xuất hiện.

“Đang nghĩ gì vậy !?”

“Trận này, chúng ta khó mà thắng được !” Lee Ji Won nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Không nói đến chuyện Thần Tiễn được thiên vị, những người như Lilith Ren và đám lạ mặt kia, chỉ tùy tiện một người cũng có thể giết quanh cả hòn đảo, nhìn gương Takeshi là biết. Chúng ta, tất cả thí sinh trên hòn đảo này, đứng trước mặt họ giống như một đám trẻ sơ sinh yếu ớt không chịu nổi, vậy nên nếu muốn nói chiến thắng gì đó, đúng là nằm si nói mộng.”

Tay hắn thoáng run lên, rất nhẹ, nhưng Ji Jine vẫn cảm nhận được, cô ta cười nhẹ rồi vỗ vỗ lên mu bàn tay, trấn an hắn:

“Những chuyện này chẳng phải anh đã đoán trước rồi sao !? Cũng giống như lần tuyển chọn thứ hai, khi Marik của Ai cập đấu với vị tiền bối người triều tiên kia, kết quả là bom nguyên tử từ đâu nổ ra, cả hai cùng chết. Nếu không có IMI ngầm đồng ý, ai có thể mang một quả bom nguyên tử lên đảo chứ. Rõ ràng họ chẳng muốn ai thắng cả !”

Lee Ji Won cười lạnh nói:

“Đoán được, nhưng không có nghĩa là chấp nhận được. Chỉ cần chúng ta bám trụ trên hòn đảo này được một thời gian, với khả năng của em, cho dù là cấm chế ngăn cách hòn đảo này với thế giới bên ngoài cũng có thể bị giải mã, đến lúc đó, những cảnh tượng trên video chúng ta quay được sẽ cho cả thế giới cùng xem, đảm bảo sẽ khác hẳn mấy cái video dàn dựng từ hai lần tuyển chọn trước. Đạp đổ uy tín của bọn họ trước, sau đó cả thế giới mới có cớ để chống lại họ được, lúc này uy tín từ lần kháng thần chiến trước của IMI vẫn còn quá in đậm, ra mặt chống đối họ trực tiếp cần một cái cớ chính đáng. Chúng ta sẽ cấp cho thế giới cái cớ đó !”

“À, về cấm chế trên hòn đảo, dù có màu mè như thế nào, nó cũng chỉ là một hình thức khai thác và sử dụng năng lượng trong mỗi tấc không gian thôi, chỉ cần cho em khoảng một tháng, tuy phá vỡ thì không thể, nhưng để truyền tin ra bên ngoài, chắc chắn sẽ có cách. Không lâu nữa đâu !” Ji Jine nắm lấy bàn tay hắn, dựa dựa vào, cảm giác thân thể tiếp xúc giữa hai người khiến cô cảm thấy dễ chịu.

Lee Ji Won thở dài, cúi xuống, vòng tay qua ôm lấy Ji Jine thật chặt:

“Thật xin lỗi, đã kéo em vào chuyện này !”

“Tự nguyện mà… tự nguyện”

“À, trên tinh thần tự nguyện và cởi mở, chúng ta có nên làm gì đó để biểu dương chúng hay không !?”

Ji Jine bật cười: “Anh đang thấy căng thẳng và áp lực, nên muốn giải tỏa chứ gì !?”

Lee Ji Won làm ra bộ mặt nghiêm túc nói: “Tương lai xa vời không nên nhắc đến nữa, chúng ta nên sống hết mình cho thực tại, cứ sung sương trước đã.” Nói rồi xoay người Kim Ji Jine lại, mặt đối mặt, cười ma mãnh.

“Làm gì, đừng làm bậy nha… còn nhiều việc phải làm lắm !” Ji Jine bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thoáng đỏ mặt nói. Nhưng chưa hết câu thì đã bị hắn đẩy ngã, sau đó quần áo như có ma rời khỏi người cô trong thoáng chốc.

“Khoan… chưa chuẩn bị… khoan.”

Ji Jine phản đối vô hiệu, chỉ còn phát ra mấy tiếng ưm ưm vô nghĩa, đôi môi cô đã bị khóa chặt. Được một lúc thì lửa nóng cũng bị khơi lên, cô vòng tay ra sau đầu hắn, bắt đầu đáp trả nhiệt tình.

Phòng bé, cũng có nhiều cái tiện lợi, trên hết là… âm vang vọng tứ phía, cảm giác cũng kích thích hơn khá nhiều.

Bên ngoài, cỏ cây lay động, nhìn qua giống như vách núi này cũng đang rung rung lên.



“Thú vị thật, đầu tiên là tiên phật đột nhập, thiên sứ mò đến, bây giờ tới cả nữ hoàng của IMI cũng chạy tới luôn, hòn đảo này càng ngày càng kém chất lượng .” Richard Kethner chép chép miệng, chùi đi chút máu còn dính trên miệng cười nhạt nói với con dơi bên cạnh.

Hắn buông tay, cô gái có đôi móng vuốt bằng sắt mà trước đó tiểu hòa thượng bỏ qua cho mềm nhũn đổ vật xuống, người không còn một chút sinh khí, cổ có một vết cắn sâu hoắm đến tận xương.

Tránh đi ánh sáng hủy diệt mà Thần tiễn phát ra, Richard cùng con dơi bay ngược với hướng tiểu hòa thượng đi đến, lại đột nhiên phát hiện ra cô gái này cùng 4 thiếu niên khác đang nằm xụi lơ ở đây, đang ngứa hàm nên tiện thể hắn cắn luôn, và vừa mới xong bữa.

“Thực nghiệm đảo được tạo ra đã hai mươi hai năm rồi, cấm chế từ ngày đó không thay đổi, có người đột nhập cũng không có gì lạ, chỉ có điều đích thân nữ hoàng cũng chạy tới đây thì… Có khi nào chúng ta bị lộ rồi không !?” Con dơi khổng lồ bên cạnh Richard nhỏ giọng nói, nó không muốn làm gián đoạn thời gian chủ nhân thưởng thức bữa tối chút nào.

Chủ nhân của nó là một người rất tao nhã mà.

“Không đâu, nữ hoàng chỉ xuất động nếu như sự việc có liên quan đến King, nếu như Lục Vân Tiên đoán không sai, gã đó chắc cũng đang ở trên đảo, tốt nhất đừng để ta gặp phải… hừ hừ….”

Richard cười nhẹ, rồi hắn ra ngồi xuống, vuốt vuốt nhẹ lên mặt cô gái có đôi vuốt sắt kia, nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô nói:

“Từ giờ, ngươi sẽ là nô lệ cho ta, nhé…” với một giọng điệu hết sức trìu mến thân thiện.

Nói rồi, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi cô gái.

Cô gái vốn không còn chút sinh khí nào, sau khi được Richard hôn một cái, đồng tử trong mắt chợt co rút rồi nhanh chóng chuyển sang màu đỏ như máu, chầm chậm đứng lên, khom người trước Richard rồi dùng một giọng điệu cứng ngắc nói:

“Vâng, thưa ngài.”

“Ngoan lắm, cho ta biết tên ngươi nào.” Richard nhã nhặn nói, như một quý tộc đang ban ơn cho người hầu.

“Lamia Cross thưa ngài.” Cô gái máy móc trả lời.

“Rất tốt, Lamia, đây là mệnh lệnh đầu tiên ta giao cho ngươi, hãy biến cả 4 đứa kia thành nô lệ của mình, ngươi biết cách chứ !?”

“Không biết thưa ngài.”

“Làm như ta vừa làm với ngươi vậy, sau đó mang cả lũ đến địa điểm này gặp ta, nếu trên đường gặp bất cứ ai, cũng biến chúng thành nô lệ luôn, ngươi làm được chứ !?” Richard từ tốn nói, sau đó hắn nhẹ nhàng nhảy lên trên con dơi không lồ nhìn xuống 5 thiếu niên bên dưới.

“Được thưa ngài.” Lamia đáp với giọng vô cảm.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...