“Con hiểu rồi thưa Trương lão, từ bây giờ, con sẽ sống cùng sự kiêu ngạo này, không cho phép bất cứ kẻ nào làm nó lung lay.”
Ông cụ vuốt chòm râu, mỉm cười rồi gật đầu hỏi:
“Nếu có kẻ nào đó làm vấy bẩn sự kiêu ngạo của con !?”
“Đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra được luôn.” Thiếu niên khẳng định.
“Nếu có kẻ nào muốn dẵm lên sự kiêu ngạo của con !?” Ông lão nói tiếp.
“Đánh cho nó vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
“Tốt. Từ giờ, con sẽ là chân truyền đệ tử của Trương Chân ta, trở thành người tu chân chính thống duy nhất trên hành tinh này.”
…
“Giữ lấy sự kiêu ngạo à !?” Thần Tiễn nằm bẹp dưới đất lẩm bẩm, hắn đang bắt đầu mê sảng. Nhìn hình tượng của hắn lúc này quả thật chẳng ra sao, khuôn mặt anh tuấn bị vùi vào đất, mông còn hơi bị cong lên như chờ người ta mang chai dầu đến thông cho một lỗ nữa.
Shirayuki tất nhiên nghe thấy tiếng Thần Tiễn lẩm bẩm, cô chỉ còn hai cây kunai cuối cùng này, nhưng cẩn tắc vô áy náy, cô đồng loạt phi chúng về phía Thần tiễn, trời mới biết trước lúc sắp chết hắn có chó cùng dứt dậu không.
Phập phập, hai cây kunai vậy mà lại cắm không trúng mục tiêu, Thần Tiễn dùng một tư thế hết sức khó coi lăn lộn trên mặt đất, nhưng nhờ vậy mà lại tránh thoát được một đòn này.
“Sư phụ à, mạng sắp mất đến nơi rồi còn giữ kiêu ngạo cái quái gì nữa, con sắp không được rồi, nhưng chí ít…” Hắn vẫn tiếp tục lẩm bẩm, cả người bắt đầu co giật không ngừng, do mất quả nhiều máu, cơ thế hắn bắt đầu có dấu hiệu xuống cấp trầm trọng.
“Cá đã trên thớt rồi còn cố giãy dụa ! “ Shirayuki bực bội kêu lên một tiếng rồi, dùng tốc độ nhanh nhất nhặt lấy một thanh kunai, nhào vào thần tiễn, di chuyển nhanh đến mức chỉ còn một đám tàn ảnh, mũi kunai chĩa thẳng vào cổ họng hắn.
“Chí ít, cũng phải kéo một đứa đi theo cùng.” Thần Tiễn hét lớn một tiếng rồi dùng toàn bộ sức lực cuối cùng, cũng nhào vào Shirayuki. Hắn lệch người ra một chút để thanh kunai cắm chệch đi, miệng há ra, nhè vào phía cổ họng Shirayuki mà cắn.
Trong lúc sinh tử con người vẫn có thể phát huy ra được bản năng vốn có của mình, Thần Tiễn cũng vậy.
Cào, cấu, cắn xé, đều là những bản năng cơ bản nhất của nhân loại, hắn vừa thực hiện một loạt những động tác ấy vừa cười tự giễu trong đầu: “Cuối cùng mình vẫn chỉ là con người thôi !”
Tất nhiên hắn không thành công, mũi Kunai của Shirayuki tuy cắm thẳng vào xương bả vai của hắn, bị các cơ thịt kẹp chặt lấy, nhất thời không rút ra được, nhưng cô cũng vẫn còn một tay nữa.
Bốp, một cái tát trời giáng vang lên, trên mặt Thần Tiễn hiện ra năm vết ngón tay, ra mặt bị toác ra, rớm máu, nhưng cũng không hất văng được hắn ra, tiềm lực của con người vào những lúc sinh tử cuối cùng thường thể hiện vượt xa bản lĩnh thường ngày của họ. Vừa bì tát văng ra, hắn lại nhào vào như mãnh hổ.
Phập, hai hàm răng của Thần Tiễn cuối cùng cũng cắn được một vật gì đó, hắn lúc này đã hoàn toàn lâm vào mê sảng, chỉ biết tấn công theo bản năng, nên chỉ biết dùng hết sức bình sinh cắn chặt lấy thứ đó.
…
Trong mắt Takeshi, cảnh tượng hắn nhìn thấy lúc này hoàn toàn là một trò lố bịch, một kẻ sắp chết lại đột nhiên bật dậy như cương thi, né được hai thanh kunai phi đến với tốc độ không thua gì đạn bắn, lại còn có thể phản kích lại, chỉ là có hơi…
Takeshi không biết nên nói gì cho phải, bời vì lúc này hắn đang nhìn một đôi nam nữ dính chặt vào nhau, nữ thì một tay để trên ngực nam, không ngừng khoét sâu thêm vết thương chỗ gần vai của hắn, nhưng cũng không rút thanh Kunai ra được, okay, cái này cũng không nói làm gì.
Chỉ là tên đàn ông kia đang vô sỉ, cắn chặt mảnh áo trước ngực cô gái không buông, mặc cho tay còn lại của cô ta không ngừng tát lên mặt hắn, luôn miệng kêu : “hen tai” ( Biến thái).
Trong mắt Takeshi, đây đúng là một màn lố bịch. Cái khí chất của một Ninja chính thống, lúc nào cũng lặng lẽ theo sau lưng hắn của Shirayuki đi đâu mất rồi !? Trông cô ta lúc này cứ như thiếu nữ đang bị mấy thằng xã hội đen quây lại sàm sỡ, muốn phản kháng mà không có lực vậy.
Takeshi thở dài, một lá bùa hiện lên trên tay hắn, rồi phiêu phù trước mặt, hiện lên một đồ án hình khối lập phương, bên trong đó bao bọc một ngôi sao năm cánh với những điểm sáng di chuyển không ngừng. Hắn muốn dùng thức thần để giải quyết chuyện này cho nhanh, tránh đêm dài lắm mộng.
Chỉ là khối lập phương chưa kịp vỡ ra để hình thành một thức thần cho hắn, thì chỗ Shirayuki và Thần Tiễn đang đứng chợt sáng bừng, ánh sáng này lại từ cơ thể Thần Tiễn phát ra, rồi sau đó, ánh sáng từ bốn phương tám hướng cũng nhanh chóng bị triệu tập vào , hút vào trong cơ thể hắn, Takeshi thậm chí còn cảm thấy từng khối không khí kèm theo những hạt năng lượng nho nhỏ trong đó cũng bị Thần Tiễn hút lấy. Thân thể rách nát kia đột ngột giống như một lỗ đen không đáy, triệu tập khí của từng phiến không gian xung quanh, sau đó không ngừng quy nạp, tự tẩm bổ.
“Đột phá rồi, tên này không ngờ trong lúc sinh tử quan đầu lại đột phá.”
“Hắn lại đột phá trong khi làm cái hành động đáng khinh bỉ kia.”
“Thứ khó chịu như Thần Tiễn, sau khi đột phá sẽ thành cái dạng quái thai gì !?”
Takeshi cắn chặt răng, khối lập phương cũng đã vỡ ra, một thức thần toàn thân đen sạm, vạm vỡ, đầu tóc rối bù, trên trán có 2 cái sừng nhỏ cúi người cung kính đứng trước hắn. Takeshi chỉ ngón tay thẳng vào nguồn sáng chói mắt kia, miệng hét lớn với thức thần :
“Bất kể giá nào, cũng giết hắn cho ta…. ĐI !!”
Hắn vừa dứt lời, thân hình hùng vĩ của thức thần cũng động, dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến Thần Tiễn và Shirayuki đang được bao bọc trong cái kén ánh sáng kia.
...
Ánh sáng chói mắt và nguồn năng lượng mạnh mẽ phát ra lúc Thần Tiễn đột phá thật sự làm kinh động nhiều người.
…
Trong công sự được ẩn giấu sâu trong lòng núi vừa mới đào, Kim Ji Jine đang gặm một cái bánh mỳ, uống một cốc café, nhìn chuyên chú vào màn hình máy tính trước mặt, nửa ngày trước, vừa không ngừng thao tác trải lại mạng lưới do thám đã bị Tường hack tung tóe mấy ngày trước, vừa lẩm bẩm bất mãn. Chỗ thức ăn cao cấp để trên xe đã bị nổ bung bét hết cả, chỉ còn lại mấy gói cafe và bánh mỳ thế này, ăn tạm cho qua ngày chẳng có vị gì ra hồn, hết sức khó chịu.
Bỗng, cặp mắt đen láy dưới gọng kính của Ji Jine không giấu nổi vẻ khiếp sợ, cô quẳng cái bánh mỳ và cốc café sang một bên, hai tay thao tác không ngừng trên máy tính, điều khiển một lượng lớn ruồi máy cùng bay về 1 phía.
Chính là nơi Thần Tiễn va chạm cùng nhóm Takeshi và đột phá.
Số liệu trên màn hình ghi lại những giá trị biến thiên sức mạnh mà những con ruồi máy đo được, đang không ngừng tăng lên.
“Má ơi, 3%, 3.5%... vẫn tiếp tục tăng lên sao !? 5% sức mạnh cube rồi !! Trời ạ…. Ji Won, đừng đục hang nữa, ra đây xem này…!!!!”
…
Trên một ngọn cây cao vút, một thiếu nữ mặc cung trang cổ của trung quốc, đang phiêu diêu bồng bềnh đứng trên đó, khuôn mặt băng sương ánh lên một vẻ kiêu ngạo đặc trưng giống như bông sen trắng trên đỉnh núi tuyết cô tịch. Mái tóc đen dài đến tận gót chân, lưng đeo một thanh trường kiếm bằng ngọc, thiếu nữ này nhìn về phía cột sáng rạng ngời trong đêm, vừa chấn động vừa có vẻ vui mừng nhàn nhạt, sau đó lẩm bẩm nói:
“Chỉ đột phá lên trúc cơ kỳ mà dẫn động dị tượng lớn như vậy...”
“Định phách thần quang, cuối cùng ta cũng tìm được, quả nhiên Trương Chân đã mang nó tới nhân giới.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng lăng không bay lên, trong khi ngọn cây vẫn không hề rung động chút nào, lao vút đi về phía ánh sáng không ngừng tỏa ra mãnh liệt kia. Khí chất tiêu diêu thoát tục, như tiên nữ hạ phàm.
…
“Các thí chủ, bỏ cuộc đi, mọi người cùng hợp sức lại cũng không thể thắng được bần tăng đâu, ngã phật từ bi, quay đầu là bờ, mọi người hãy cùng giao ra vũ khí của mình, quy y cửa phật, bần tăng sẽ dắt theo mọi người cùng thoát khỏi chỗ này.”
Một tiểu hòa thương nét mặt ôn hòa, thản nhiên nhìn 5 thiếu niên đang nửa đứng nửa quỳ xung quanh mình nói.
Cô gái duy nhất còn đứng thẳng được trong 5 người nhổ ra một ngụm máu lớn, vung cặp móng vuốt sắt của mình, dùng chút sức lực cuối cùng lao vào tiểu hòa thượng, hét lớn:
“Quy y cửa Phật của ngươi, chính là tẩy não… Bọn ta... thà chết”
Chỉ là móng vuốt của cô đã vồ trượt vì tiểu hòa thượng đã biến mất, để lại 5 thiếu niên còn lại xụi lơ giữa mảng rừng trống.
Tiểu hòa thượng dẵm lên một đồ hình kỳ lạ, tỏa ra từng chữ phạn lấp lánh ảnh vàng lao đi vun vút trong rừng, tay cầm một pháp khí hình la bàn có vẻ như dùng để chỉ đường, vẻ mặt ngưng trọng nói:
“Thiên địa linh khí không ngờ lại bị dao động, có người điều khiển được thiên địa linh khí trên đảo này sao !? Người của nhân giới làm sao có thể điều khiển được thứ năng lượng này !? Chỉ là vừa mới đột phá chưa lâu, nhưng thiên tài như vậy, nếu để hắn trở thành King, vậy trường sinh đảo sẽ phát triển đến mức nào nữa.…
...
“Ồ, các nguyên tố đang bị dẫn động.” Một gã thanh niên với khuôn mặt tái nhợt, nhe ra cặp răng trắng ởn rồi nheo nheo đôi đồng tử màu đỏ sậm tỏa ra một nét yêu dị đặc biệt chợt nói. Hắn đang đứng trên một con dơi lớn đang bay lờ lờ trên không trung.
Con dơi nghe thấy vậy ngẩng đầu lên hỏi:
“Bá tước đại nhân, vậy có nên đi xem một chút không !?”
Thanh niên này giơ một chiếc ly thủy tinh, trong đó đựng chất lỏng đậm đặc màu đỏ sậm, đang uống vào, chợt phun ra một ngụm. Chân dẵm mạnh lên đầu con dơi trách mắng:
“Đi, ngươi bị ngu à !? Cái ánh sáng chết tiệt đó, đứng từ tít xa nhìn đã thấy nhức mắt, lại còn dẫn động cả các nguyên tổ để tự tăng trưởng, chúng ta mà lại gần người không nổi mụn mọc nốt hơi phí, tránh xa cái thứ đó ra một chút.”
“Vâng, thuộc hạ biết lỗi rồi ạ” Con dơi không dám xoa cái đầu vừa bị ngươi ta dẫm lên, vì hai cánh nó còn đang dùng để bay, chỉ thành thật chuyển hướng bay về hướng ngược lại với ánh sáng chói mắt mà Thần Tiễn đang phát ra đó.
Thiếu niên lúc này mới rót ra một ly rượu màu máu khác, ưu tư nói:
“Chỉ là, mấy con vịt giời ở Vatican nhìn thấy thứ này chắc sung sướng muốn điên lên được mất.”
Nói rồi hắn uống một ngụm lớn, không nhấm nháp như trước nữa mà nuốt ừng ực.
…
Trong rừng, hai người một cao một thấp, mặc cùng một bộ trang phục được thiết kế nhã nhặn nhìn qua là biết để thích hợp cho việc viếng thăm các khu vực tôn giáo đang ngồi bên một đống lửa chợt cùng đứng lên, không hẹn mà cùng nhìn về một hướng, Người cao hơn kích động nói:
“Áng sáng thật vĩ đại.”
“Holy light (Thần quang) !” Người thấp hơn cũng trầm trồ.
“Đi xem.”
“Ừ.”
Sau lưng bọn họ bỗng mọc ra một đôi cánh trắng toát diễm lệ, chỉ đập nhẹ một cái, đã mang cả hai người lao vun vút đi với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, xuyên qua cánh rừng, cũng đến nơi vách đá mà Thần Tiễn đang liều mạng cắn áo ngực Shirayuki đột phá.
Giống như một bầy thiêu thân lớn đồng loạt liều mạng lao về phía ánh sáng trắng tới chói mắt kia, vô số kẻ mang theo những tâm tình phức tạp cùng gấp gáp này, sẽ khiến cho trận chiến trên thực nghiệm đảo lại một lần nữa biến động thật lớn.