I Do (Tình Yêu Đích Thực)
Chương 9
“Sao chị không đến sớm?” Tôi gợi ý. “Adam sẽ thi đấu đấy.”
Stacy chưa bao giờ có hứng thú với thể thao, vì thế tôi không nghĩ chị sẽ tham gia xem trận đấu. Nhưng tôi hi vọng chị sẽ nhắc chuyện này với Travis hay mẹ Adam và ai đó ở nhà hắn sẽ dành ra được chút ít thời gian. Vì sao chuyện Adam được gia đình ủng hộ lại quan trọng với tôi đến thế, đặc biệt là sau những điều đáng ghét mà hắn đã nói trên cầu thang - ồ, đó là một điều mà tôi không muốn nghĩ đến.
Chiều hôm sau Stacy làm tôi ngạc nhiên khi xuất hiện vào giờ nghỉ giải lao giữa trận đấu. Tôi vừa mới hoàn thành xong một cuộc phỏng vấn chớp nhoáng với Grizzly và đang ngồi trên khán đài ngay phía sau băng ghế của đội nhà. Vinny thì đang ngồi phía sau băng ghế của đối thủ với chỉ thị là phải tập trung vào lối chơi của đối phương. Ngay cả khi chiến lược này không phát triển được khả năng viết tập trung thì chí ít nó cũng ngăn cậu ta không đấm thùm thụp lên lưng tôi.
Kelly và Angela ngồi cùng với tôi, và chính Kelly là người đã phát hiện ra Stacy đang bước đi dọc theo đường biên.
“Cô gái kia là ai thế nhỉ?” Kelly hỏi.
“Ý cậu là người vừa mới lướt vào ấy à?” Angela mỉm cười hỏi lại.
Hôm nay là một ngày mùa xuân hiu hiu gió thổi khi mà những bông hoa rụng rơi lả tả xuống như những cánh hoa giấy màu trắng và hồng. Cơn gió làm mái tóc đỏ rực của Stacy trở nên hoang dã và chiếc váy ngắn của chị gần như không thể giữ thẳng xuống được. Chị bước dọc theo đường biên, mắt tìm kiếm tôi, không nhận ra cái thực tế là những khán giả lẽ ra không được phép đi thơ thẩn xuyên qua các cầu thủ khi họ đang chuẩn bị để vào trận. Đám con trai trong đội bóng nhìn chị với vẻ mặt tò mò. Tôi vẫy tay để chị chú ý và kéo chị ra khỏi sân đấu.
“Hi Daisy.” Chị kêu lên vui vẻ.
Adam lúc này đang nói chuyện với Huấn luyện viên, ngay lập tức quay lại.
“Xin lỗi,” chị nói, rồi bước lách qua khe hở nhỏ xíu giữa Pablo và Josh để bước lên khu vực khán đài và ngồi xuống bên cạnh tôi. Hai bọn họ quay nhìn nhau cười nhăn nhở. Adam xoa xoa gáy và quay trở lại câu chuyện với Huấn luyện viên.
Tôi giới thiệu chị họ của mình cho Angela và Kelly và dĩ nhiên, phải giải thích về cái tên Daisy. Stacy ngồi xuống ghế và liếc nhìn một lượt các cầu thủ.
“Ai là Adam?” Chị hỏi. “Tất cả bọn họ trông giống hệt nhau trong mấy cái nón đó.”
“Mũ bảo hộ.” Kelly nhẹ nhàng chỉnh lại.
“Mặc áo thi đấu màu trắng, số 24.” Tôi nói và giơ tay chỉ trong khi đám con trai bắt đầu ra sân. “Bạn của Adam, tên là Josh, số 15.”
Stacy đứng dậy. “Tiến lên đi, Adam!” Chị gào lên. “Cho chúng biết chơi bóng là thế nào.”
Vài đứa con trai trên băng ghế dự bị quay lại nhìn chị.
“Không có nghĩa là chị biết chơi bóng là thế nào.” Chị nói rồi ngồi thụp xuống bên cạnh tôi.
“Chị sẽ theo kịp thôi.” Kelly nói.
Tôi chắc chắn là hi vọng như thế bởi vì mặc dù trông vô cùng mảnh mai, Stacy vẫn có thể phóng đại giọng của mình thành cái kèn báo sương mù.
Lũ con trai vào vị trí xuất phát, còn Grizzly thì gào lên những chỉ dẫn vào phút cuối và những lời khích lệ. Hai cầu thủ giao bóng cúi rạp xuống trên gậy của mình. Trọng tài đặt bóng giữa họ và lùi lại, và nửa sau trận đấu bắt đầu. Chúng tôi thua trong pha giao bóng nhưng đã nhanh chóng cắt ngang một đường chuyền và đưa bóng lên sân đối phương. Angela cập nhật cho Stacy về những quy định cơ bản của môn lacrosse trong khi tôi nguệch ngoạc ghi chú vào sổ tay.
“Này!” Stacy hét lên khi Adam nâng được bóng và một cầu thủ phòng ngự cố gắng chặn hắn lại. “Thế là không công bằng! Cậu ta có cần câu dài hơn. Tại sao chứ, cậu ta có thể dùng nó để vồ!”
Tôi giải thích cho chị là những vị trí khác nhau thì sử dụng những dụng cụ khác nhau. Chị im lặng trong một phút. “Thằng bé đó đánh Adam! Lỗi rồi!” Stacy lại gào lên, và nhảy dựng dậy. “Lỗi rồi, ump! Phạt đê!”
Grizzly liếc qua vai nhìn về phía chúng tôi. Angela nhìn tôi, đôi mắt đen nhảy múa với tiếng cười. Mặc dù Stacy rất bảo vệ cho Adam mỗi khi bị phạm lỗi, nhưng dần dần chị cũng quen với tính chất bạo lực của trận đấu, và khi tỷ số cứ giằng co qua lại, chị trở nên khát máu khi chúng tôi đang tiến hành phòng ngự.
“Giết chúng đi!” Chị hét lên với Adam khi hắn chặn một cầu thủ đối phương lại. “Tọng vào họng nó ấy!”
Chị tiếp tục làm người đầu trò cho trận đấu cho đến tận hiệp đấu thứ 4. “Tống bóng vào đê! Bắt nó ăn bóng đê!”
Từ khóe mắt tôi có thể nhìn thấy mấy đứa con trai trên băng ghế dự bị đang cười.
Khi trận đấu chỉ còn lại 3 phút và tỷ số đang hòa, phần còn lại của đám đông cũng trở nên khẩn trương. Huấn luyện viên, vốn đã gầm thét suốt cả 4 hiệp đấu, bước vào giai đoạn điên cuồng cuối trận. Thầy cứ ngồi thụp xuống, rồi lại lao lên, ôm lấy đầu, vung tay loạn xạ.
“Em nhìn anh ta kìa!” Stacy cười phá lên như thể nãy giờ chị vẫn ngồi yên lặng vậy. “Trông như kiểu chính anh ta đang tham gia trận đấu không bằng.”
“Đúng thế đấy,” Tôi nói. “Đó là Grizzly, Huấn luyện viên trưởng của bọn em.”
“Grizzly, là gấu ấy à?” Chị hỏi.
“Thầy mang họ Gryczgowski.” Tôi giải thích.
“Ôi, thế thì còn tệ hơn là Olstenheimer nữa.”
“Lên nào, chuyền sắc quá!” Marnie kêu lên.
“Sao anh ta lại làm thế?” Stacy hỏi.
Tôi nghĩ chị đang nói đến cầu thủ tấn công góc của chúng tôi. “Bởi vì cậu ta đã mất bình tĩnh và cố gắng tự mình làm tất cả. Chúng ta cần phải tìm kiếm những pha cắt bóng và kiên nhẫn hơn.”
“Không, ý chị là tại sao Huấn luyện viên của bọn em lại tống cả một cốc nước vào mặt mình ấy.”
“Cùng lý do thôi.” Tôi bảo chị. Từ phía xa, tôi thầm hoan hô Adam khi hắn cắt xuyên qua khu trung tuyến và nhanh chóng nhận được đường chuyền vừa tới.
“Vào!” Angela và Kelly gào lên. Đám con trai bên đường biên nhảy nhót loạn xạ. Còn đám trong sân thì tống nắm đấm lên trời. Pablo thụi vào lưng Adam.
“Adam vừa mới ghi bàn.” Tôi bảo với Stacy. “Bọn em đang dẫn 1 điểm.”
“Gấu đang ôm tất cả mọi người.”
“Ý chị là Grizzly à?” Tôi hỏi.
Các cầu thủ sắp đội hình cho pha giao bóng. “Tiến lên, chặn chúng lại!” Angela hô hào. “Chặn chúng lại!”
“30 giây!” Huấn luyện viên gào thét vào đám cầu thủ, xọc tay vào mái tóc nâu dày cộp xoăn tít. “30 giây!... 25... 20...”
Stacy cùng đếm lùi với thầy.
Đội đối phương nhanh chóng chuyền bóng. Khu trung tuyến của họ lập thành rào chắn cho cầu thủ trung vệ ghi điểm.
“Josh!” Huấn luyện viên gào lên.
Josh chặn cú sút lại bằng chân, nhưng một cầu thủ khác vớt được bóng và chuyền ra cho một cầu thủ cắt bóng, cầu thủ này quất một cú sút thứ hai như trái phá. Josh lao xuống, trượt dài trên bụng và chặn quả bóng lại. Tiếng còi vang lên. Chúng tôi thắng!
“Bắt kịp chị sau nhé, Stacy.” Tôi nói, rồi nhảy xuống sân bóng để bắt đầu phỏng vấn.
Các cuộc phỏng vấn đều diễn ra trôi chảy. Màn trình diễn của chúng tôi không tốt toàn bộ 4 hiệp đấu, và các cầu thủ thành thực về chuyện đó. Như thường lệ, Josh cho tôi những trích dẫn hữu ích nhất. Hắn tựa vào tôi một cách thoải mái, cẳng tay đặt trên vai tôi như thể tôi là một cái giá cho hắn trong khi chúng tôi nói chuyện và tôi thì ghi chú lại. Khi ngẩng lên, tôi thấy Adam cách đó khoảng 15 feet dọc theo đường biên, đang nhìn chằm chằm chúng tôi. Josh cũng nhìn thấy hắn và tôi nghe thấy Josh khẽ cười.
“Cái gì buồn cười thế?” Tôi hỏi Josh. “Và đừng có trả lời ‘Nó này, Jane này’ đấy.”
Josh cười nhăn nhở với tôi mà không trả lời rồi bước đi. Tôi tiến về phía Adam, nhưng Kelly đã vớ được hắn ngay trước tôi. Không có ý nghĩa gì khi cố gắng làm một cuộc phỏng vấn chừng nào mà cô nàng còn ở đó và xoay chuyển tất cả những câu nói của chúng tôi theo chiều hướng tích cực, đảm bảo để cho Adam biết nó hâm mộ hắn đến chừng nào. Tôi tiếp tục bước về phía Huấn luyện viên, nhưng Adam đã túm lấy cánh tay tôi. Hắn vội thả ra ngay - có lẽ hắn nhớ ra đó là cánh tay bị bầm - và túm áo kéo tôi lại.
“Sao Stacy lại ở đây?” Hắn hỏi.
“Tôi rủ chị ấy.”
Hắn quan sát tôi một lát, vẻ mặt đầy tò mò. Tôi có cảm giác hắn hài lòng vì chị đã đến nhưng sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó. “Sao Jane lại rủ chị ấy? Chị ấy không thích thể thao. Chị ấy chẳng biết gì về thể thao cả.”
“Chị ấy biết Adam.” Tôi trả lời. “Chúc mừng chiến thắng. Tôi sẽ gặp để hỏi Adam vài câu sau, được chứ?” Tôi liếc qua Kelly rồi tiếp tục bước về phía Grizzly.
“Chào Huấn luyện viên.”
“Hi Jane.” Thầy mỉm cười với đôi mắt nâu ấm áp. Mái tóc sẫm xoăn tít vẫn còn ướt nhẹp vì một trong đám cầu thủ đã đổ một tách nước đá mừng chiến thắng lên đầu thầy. “Em muốn biết gì nào?”
“Xem nào, em có thể dùng vài lời bình luận chung chung về trận đấu và nó đóng góp như thế nào với phần còn lại của mùa giải, rồi em có một vài câu hỏi cụ thể nữa.”
“Ok con gà đen.”
Trong khi chúng tôi nói chuyện, tôi không nhận thấy Stacy đã đến đứng cạnh tôi - nhưng Huấn luyện viên thì có.
“Huấn luyện viên,” Tôi nói khi nhận thấy thầy đang nhìn chị, “Đây là Stacy, chị họ của em, và là chị dâu tương lai của Adam.”
Huấn luyện viên cười và bắt tay Stacy.
“Rất vui được gặp anh, Grizzly.” Chị nói.
Lông mày của Huấn luyện viên dựng lên, rồi mắt thầy cũng lấp lánh nụ cười.
“Bọn em không gọi thầy là Grizzly trước mặt thầy.” Tôi bảo Stacy.
“Oops.”
“Nhưng - nhưng cô thì có thể.” Huấn luyện viên nói.
Stacy chạm vào cổ tay thầy. “Cảm ơn anh, Grizzly. Ở đây thật vui.”
“Cảm ơn vì đã đến xem Adam thi đấu.” Thầy khẽ đáp lại. “Tôi đã hi vọng ai đó trong gia đình cậu ấy sẽ đến đây. Cậu ấy là một cầu thủ xuất sắc và là một đứa trẻ ngoan. Thật hổ thẹn cho họ khi bỏ qua các trận đấu của cậu ấy.”
“Đúng là hổ thẹn.” Stacy đồng ý.
Đột nhiên có một khoảng lặng dài. Nó như thể họ muốn nói chuyện với nhau nhưng không thể nghĩ ra điều gì để nói. Tôi chờ thêm một giây nữa, rồi bắt đầu phỏng vấn Huấn luyện viên. Thầy trả lời tôi, nhưng trong khi nói, thầy cứ liếc nhìn Stacy như thể chị cũng hứng thú với những điểm sáng của trận đấu vậy - thật buồn cười. Thế rồi tôi liếc nhìn sang bên: Stacy đúng là trông có vẻ mê mẩn thật!
Đám cầu thủ quay trở về phòng thay đồ, nhưng Huấn luyện viên tiếp tục nói. Tôi chưa bao giờ moi được nhiều trích dẫn như thế này từ thầy trước đây. Ba chúng tôi chậm rãi bước ra khỏi sân bóng và hướng về chiếc cầu nối liền các sân thi đấu phía trên và phía dưới. Adam đang chờ chúng tôi ở đó.
“Cảm ơn vì đã đến, Stacy.” Hắn nói khi Stacy nhìn thấy hắn. “Thật là một ngạc nhiên thú vị.”
“Em chơi tuyệt lắm, tuyệt cú mèo!” Chị họ tôi bảo hắn, rồi bước 2 bậc thang lên cầu và ôm chầm lấy hắn. Adam mỉm cười và ôm chị, hai cánh tay lực lưỡng vòng quanh người chị.
Tôi nhìn chằm chằm vào hai cánh tay và bàn tay khỏe mạnh của Adam, nhớ lại chúng như thế nào khi hắn cẩn thận nắm lấy tay tôi. Stacy cỡ người cũng gần như tôi, và tôi nhìn chị tương xứng như thế nào với hắn, bờ vai của chị vừa vặn thế nào dưới bờ vai của hắn nơi mà gương mặt chị khẽ chạm vào chiếc áo đấu.
Tôi buộc mình phải liếc nhìn đi chỗ khác, và phát hiện ra Huấn luyện viên cũng đang nhìn hai người họ với vẻ thích thú chẳng kém. Tôi có một cảm giác tồi tệ là lúc này thầy không nghĩ ‘với hai cánh tay như thế kia, chúng ta có thể tập trung hơn vào những cú chặn xoay vòng của Adam’. Có khi Huấn luyện viên không hề nghĩ về Adam chút nào, mà lại nhận thấy Stacy trông ra sao trong vòng tay của một anh chàng có chiều cao và lực lưỡng giống mình.
Liệu người ta có thể phải lòng người khác nhanh đến thế không? Tôi tự hỏi. Tệ hơn - tôi đã phải lòng một gã mà tôi đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ hòa hợp được hay sao?
Bốn chúng tôi tiếp tục bước đi, Huấn luyện viên với Stacy, Adam với tôi. Tôi tập trung vào cuốn sổ tay, hỏi Adam những câu hỏi, nguệch ngoạc câu trả lời, cố gắng không đánh mất bản thân. Adam vô tình chạm vào tôi. Hai lần. Tôi ước gì hắn lại chạm vào tôi lần nữa.
Đó là do thời tiết, tôi tự nhủ. Đó là do cái không khí nhẹ nhàng của tháng 4 đã đem đến những điều kỳ lạ cho tất cả chúng tôi như thế. Ai biết được điều gì sẽ xảy ra khi tháng 5 tới chứ.
***
“Chị có thể bật điều hòa lên không?” Tôi hỏi Stacy ngay khi chúng tôi chui vào trong xe.
“Chị cũng thấy hơi nóng.” Chị nói, rồi bật công tắc.
Không ai trong hai chúng tôi nói gì trên đường đến salon váy cưới.
Gianelli’s là cửa hàng đồng bóng nhất mà tôi từng vào, với những chiếc ghế tựa bọc lụa xếp rải rác, vài chiếc sô pha trong phòng thử đồ, và một phòng vệ sinh có những đĩa xà phòng được chạm trổ như những bông hồng.
Người thợ may, người đã biến đổi cái váy của Stacy, treo nó và tấm mạng che mặt lên trong phòng thử đồ cho chúng tôi. Stacy thử mặc vào, và tôi đứng đó miệng há hốc.
“Trông chị... đẹp không tưởng tượng được.” Tôi nói. Đó là sự thật, và câu nói của tôi ngay lập tức làm Stacy rơm rớm nước mắt.
“Dẹp ngay đi nào.” Tôi bảo chị. “Chị biết chị là người duy nhất có thể làm em khóc sụt sùi mà.”
Chị mỉm cười và lau nước mắt. Người thợ may - một phụ nữ với mái tóc ngắn màu xám và đôi kính mắt cú to bự - nhìn Stacy một lượt như là một bức tranh mà bà ta vừa hoàn thành. “Hoàn hảo,” bà ta nói, “tất cả chúng ta cần lúc này là bóp vào một chút.” Nói rồi bà ta giúp Stacy cởi váy ra rồi giúp tôi thử váy của mình, một cái vỏ bọc bằng lụa màu tím.
“Daisy! Em đã làm gì với mình thế này?” Stacy kêu toáng lên khi thấy các vết bầm của tôi.
“Nó sẽ trở lại bình thường trong hai tuần nữa.” Tôi trấn an chị.
“Làm ơn cẩn thận với bản thân đi. Hãy nhớ buổi biểu diễn ballet đầu tiên của em.” Chị cảnh báo.
Buổi biểu diễn đầu tiên và cũng là cuối cùng. Vào ngày trước ngày tôi phải tròng vào mình cái váy xòe hoa đính sequin, tôi đã thử lái chiếc xe đạp ba bánh của mình xuống 5 bậc thang bằng xi măng. Tôi vẫn tham gia được buổi biểu diễn, nhưng khi tôi nhảy và xoay nhanh, những miếng băng gạc dán rất chắc đã bung hết cả ra.
“Đừng lo,” tôi bảo chị, “em đã có một cái xe tốt hơn rồi.”
Người thợ may bắt đầu kéo và ghim. Trong khi bà ta lúi húi với cái váy thì Stacy ngồi xuống trên chiếc sô pha đôi, ngắm nhìn tôi và rạng rỡ. “Chị sẽ cho em một lời tiên đoán, Daisy. Tất cả những anh chàng độc thân trong lễ cưới sẽ phải ngắm nhìn em và rồi yêu em điên cuồng.”
“Ví dụ như ai?” Tôi hỏi. “Người ông họ có một cái TV di động của Travis á?”
“Em biết đấy,” Stacy tiếp tục. “Chị đã muốn các phù dâu phụ của chị mặc màu hồng. Những chiếc váy dài màu hồng.”
“Chị đã muốn điều đó từ khi lên 8.”
Stacy gật đầu. “Travis sẽ không cho phép đâu.”
“Để em đoán xem. Anh ta nghĩ rằng màu hồng sẽ tương phản với màu tóc của chị.”
“Giờ chị mới thấy Travis nói đúng. Màu tím trông thật tuyệt với em.”
“Sao mà anh ta nói đúng được chứ?” Tôi cãi lại. “Anh ta có biết rằng em sẽ là phù dâu chính khi bắt chị phải làm thế đâu.”
Người thợ may liếc lên nhìn tôi, nhướn một bên mày, rồi lại quay trở lại với công việc của mình.
“Hãy chờ cho đến khi Adam thấy em,” Stacy nói tiếp. “Nó sẽ nghĩ màu tím trông thật hoàn hảo với em cho xem.”
Tôi đã cố không nghĩ về chuyện Adam có thể nghĩ gì bởi vì tôi không muốn điều đó ảnh hưởng đến tôi. Khi quan điểm của một gã con trai có ảnh hưởng đến bạn, bạn sẽ bắt đầu làm những điều mà bạn hẳn sẽ không bao giờ làm trước đó.
“Sao mà gia đình Adam lại không đến xem Adam thi đấu chứ?” Tôi hỏi.
“À, họ là những người vô cùng bận rộn.” Stacy nói, ngả lưng ra ghế và nhìn tôi qua gương. “Họ có rất nhiều các vụ làm ăn phải tham gia, các sự kiện từ thiện, những cuộc quyên góp quỹ chính trị, các buổi hòa nhạc, nhà hát - họ luôn luôn đi đâu đó.”
“Nếu họ có thời gian cho tất cả những chuyện đó thì họ cũng phải có thời gian đến xem một trận đấu chứ,” tôi bảo chị. Vẻ dữ dội trong giọng nói làm chính bản thân tôi ngạc nhiên. “Ý em là, Adam dường như rất vui khi chị có mặt ở đó.” Tôi thêm vào.
“Chị cho là chị có thể nhắc đến chuyện này với mẹ của cậu ấy.” Stacy nói, rồi mở túi xách ra lấy ra một hộp làm móng tay. Móng tay của chị không cần phải làm gì nữa cả; chúng đã được cắt sửa vài lần một tuần để có thể ở hình dạng hoàn hảo cho lễ cưới. Nhưng Stacy luôn luôn nghịch ngợm với đám móng tay của mình khi có điều gì đó làm chị bối rối.
“Adam và cha dượng không hòa hợp cho lắm.” Chị nói. “Ông Clarke đại loại là cầm trịch trong ngôi nhà đó.”
Travis cũng sẽ như thế khi hai người về sống chung một nhà, tôi nghĩ.
“Ông ta muốn Adam đến học ở trường Oilman, cả ông ta và Travis đã học ở đó.” Stacy tiếp tục. “Dĩ nhiên, ông Clarke sẽ chi trả hết. Nhưng Adam từ chối lời đề nghị và điều đó đã không trôi qua một cách ổn thỏa.”
“Sao Adam lại từ chối?” Tôi hỏi. Oilman là trường tôn giáo tốt nhất ở Baltimore, một trường toàn con trai với một sân trường hoành tráng và chương trình học rất tốt, đó là còn chưa nhắc đến một đội lacrosse siêu khủng nữa.
“Chị không biết.” Stacy trả lời, rồi lại nhìn vào một cái móng tay. “Ngoại trừ việc đôi khi chị cũng cảm thấy muốn nói không.”
“Chị á?”
“Chị luôn vượt qua được chuyện đó,” chị nói, rồi đẩy cái hộp sang một bên. “Daisy, trông em đẹp quá.”
Tôi quan sát mình trong gương. Người thợ may đã làm một công việc thần kỳ.
“Thật kinh ngạc,” Tôi đáp lại, và bất chấp cái quyết tâm không được nghĩ đến, tôi vẫn nghĩ về những gì Adam có thể sẽ nói khi hắn dẫn tôi đi dọc theo lối đi nhà thờ trong cái váy trong mơ này.