Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 4: Ác bà Hera


Chương trước Chương tiếp

Không sai, người hiện đang đứng trước mặt Hermes chính là vị thần có quyền thế lớn hơn trời, tính tình vừa hẹp hòi vừa nóng nảy, thủ đoạn lại tàn độc hơn độc xà, lão bà của Zeus ___ Thiên hậu Hera!

Là nữ thần chỉ cần nghe thấy tên đã làm người ta run rẫy. Giờ phút này còn dùng ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vật nhỏ đang quỳ trên mặt đất, hận không thể biến ánh mắt này thành hai lưỡi kiếm sắc bén, đem tên tiểu người hầu của Zeus xuyên qua mấy lỗ!

Hermes cho dù không ngẩng đầu, cũng có thể cảm thấy mũi giáo trên lưng. Kinh hãi làm cho đầu óc y hoạt động nhanh hơn, suy nghĩ lần này làm sao mới có thể vượt qua kiếp nạn đây!

“Hermes, ta có một con Tiểu Bạch ngưu tìm không thấy!”, Hera không phải đang nói mà là đang phun hỏa, “Nói! Có phải ngươi trộm rồi hay không!”

Hermes trong lòng thầm mắng: con bà nó!

Lần này sao lại bị phát hiện nhanh thế!

Lão tử còn tưởng có thể kéo dài đến hai ba ngày!

Miệng lại hô to oan uổng: “Tiểu thần dù có gan lớn cũng không dám trộm đồ của ngài a~!”, Hermes cực kỳ ủy khuất nói, âm thanh mang theo tia run rẫy cùng vô tội.

Đáng tiếc Hera đã sớm nhìn thấu kỷ xảo nhỏ này của y, lạnh lùng cười “Không dám? Hừ, ngươi còn có chuyện gì không dám làm chứ! Ngày đầu tiên tới thiên giới ngươi đã là một tên Hỗn thế ma vương! Hãm hại lừa đảo mọi thứ đều thạo! Tụ tập huynh đệ của ngươi bài bạc! Dụ dỗ phụ thân ngươi đi tán gái! Mới trộm xong cái này đã sờ mó cái khác!Trên trời dưới đất ai chưa bị ngươi làm thiệt thòi! Ngươi là tên rác rưởi, con sâu làm rầu nồi canh, làm bại hoại thanh danh, ô nhiễm thiên giới….”

Hera bắt đầu quở trách Hermes, giống như sông Trường Giang tràn trề, Hoàng Hà vỡ đê, BLABLABLA nói cái không ngừng nghĩ!

Hermes cũng đã quen thuộc, nói y rác rưởi không tồi, mắng y sâu mọt cũng đúng, dù sao kiếp trước y chính là lưu manh, xuyên qua cũng không muốn trở nên cao thượng gì. . .

Nhưng mà!

Vừa nghe nàng nói mình dụ dỗ Zeus đi tán gái, tức giận này không biết xả ra thế nào!

Việc này là y làm ra ư?

Là y làm ra sao!

Lão công* của mình giữ không được thì liên quan gì đến y?

Nếu lão tử có lão bà ác bá như ngươi, lão tử cũng muốn đi leo tường*!

Hermes căm giận bất bình mà ngẩng đầu, vừa nghẹn khuất vừa nén giận liếc Zeus, người đứng bên cạnh Hera, ánh mắt kia như là đang nói: “Giúp lão tử nói lời nào a, lão tử là vì ai mới thành như thế này!”

Zeus bị y nhìn chăm chú như vậy cũng hiểu được. Quả thật phải xin lỗi đứa nhỏ này, nhưng đối mặt cọp mẹ trong nhà, vị vua ngày thường uy nghiêm trang trọng trước mặt chúng thần liền biến thành một lão rùa, ngập ngừng khuyên bảo lão bà: “Đủ rồi, đứa nhỏ còn nhỏ, về sau rồi dạy bảo…”

Nghe thấy Zeus muốn che chở y, lửa giận của Hera lại từ Hermes chuyển dời sang người lão công, cứ như súng máy mười phần hỏa lực “Tạch tạch tạch” liên tục bắn phá lên người Zeus: “Đều là đứa con tốt do ông sinh ra! Kêu ông đừng đi trêu hoa ghẹo nguyệt ông không chịu nghe! Đem những thứ không đứng đắn mang lên thiên giới, nông làm nơi này trở thanh bãi rác a!@#$%^^&$%@&**@##$%^&*(*&… %¥#@#@” Zeus bị bắn phá đến không còn manh giáp, Hermes thở dài, quên đi, lão nhân này quả là không đáng tin cậy, xem ra vẫn là mình tự cứu mình rồi!

“Thiên Hậu nương nương, tiểu nhân quả thật có xuống hạ giới, nhưng tiểu nhân thật sự không trộm ngưu của ngài”. Ngay thời điểm Hera đang hăng say, Hermes mở miệng.

“Vậy ngươi xuống hạ giới làm gì?”, Hera quay đầu hỏi tới.

“Tiểu nhân xuống đáy biển tìm Poseidon* uống rượu, cùng hắn cược một trận, ta nói với hắn nếu có thể tìm ra trong tam giới một người xinh đẹp cao quý hơn nữ thần Hera, đem đến đây. Ta sẽ đem cho hắn bảo bối phi hành của bản thân. Kết quả hắn trái lo phải nghĩ cũng tìm không ra nữ nhân nào cao quý xinh đẹp diễm lệ hơn ngài. Đành chịu thua, đem trân châu trên vương miện cho ta. Thiên hậu không tin thỉnh xem, đây chính là trân châu hắn bại bởi ta.”

Hermes nói xong quả thực móc ra một viên trân châu cực lớn, bề ngoài phản chiếu ánh sáng thật ôn nhuận, sóng lớn trên biển đem nó gột rửa trở nên cao nhã thoát tục, bên trong phát ra thứ hào quang nhàn nhạt, tựa như ánh trăng sáng tỏ, nhất thời liền cướp đi ánh mắt của Hera.

Không nữ nhân nào không thích trang sức đẹp đẽ, Hera cũng không ngoại lệ.

Sau vài lần Poseidon yết kiến Zeus, Hera liền coi trọng đến viên trân châu trên vương miện của Poseidong, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng kêu người tặng cho bảo bối trên vương miện, đành phải trốn vào chỗ tối gần đó khẽ thở dài.

Hết thảy đều rơi vào mắt của Hermes thông minh này. Y liền dùng kế lừa viên trân châu của Poseidon, nhưng cũng không vội mà đi dâng cho Hera, mà giữ bên người để tùy thân. Nghĩ đến ngày nào đó nếu đắc tội nàng, dùng nó làm pháp bảo cứu mạng. Không ngờ hôm nay thật sự phải dùng tới.

Thấy súng máy lợi hại kia của Hera đã tắt lửa , Hermes tiếp lời nói: “Viên trân châu này thắng được là do mỹ mạo cùng sự cao quý của Thiên Hậu nương nương, tiểu thần không dám độc chiếm, đặc biệt lấy cái này dâng cho ngài, xin hãy vui lòng nhận cho.”

Zeus cũng ở bên cạnh phụ họa nói: “Xem đứa nhỏ này có lòng hiếu thảo, nàng hãy thu đi.”

Hera như thế nào lại không biết tâm tư của tiểu quỷ này, vốn nàng muốn mượn cớ này để đuổi y ra khỏi Olympia, không nghĩ y lại sử dụng chiêu này, thật sự bất khả khí!

Nhưng mà. . .

Viên trân châu này quả thật là sặc sỡ loá mắt rung động lòng người, hảo muốn dùng nó làm một cái kim băng(kim gài) mới . . .

“Ngươi xuống hạ giới… Thật sự chỉ là vì đem hạt châu này dâng cho ta?”

“Thỉnh Thiên Hậu minh giám, tiểu thần chỉ cảm thấy trân châu này ở trên người hải vương có chút đáng tiếc. Nếu nó đeo trên người ngài, nhất định có thể đem toàn bộ vẻ đẹp bộc lộ ra ngoài, ta chỉ là giúp nó tìm được chủ nhân thích hợp hơn mà thôi.”

Tiểu tử này miệng giống như thoa mật, Hera khôn khéo tuy biết lời nói của y chưa chắc thật lòng nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy rất thích.

“Ngươi đã có thành ý như vậy, ta đành phải tiếp nhận.”

Hera tiếp nhận trân châu trong tay, Hermes cũng yên tâm bỏ được tảng đá lớn, ai ngờ Hera liền chuyển lời, nói, “Nhưng mà ngươi một mình xuống hạ giới, vẫn là phải phạt!”

“Vậy phạt hắn đến khu rừng tĩnh lặng* cảnh tỉnh lại đi.”

Lo lắng Hera lại làm khó Hermes, Zeus chạy nhanh tiếp lời, “Đi đi đi đi.”

Tuy rằng Hermes đối với chuyện mình bị phạt vẫn một bụng nghẹn khuất, nhưng đó cũng là cách xử phạt nhẹ nhất rồi, đành phải bái biệt thiên vương thiên hậu, bất đắc dĩ tiếp nhận sự trừng phạt.

…………………..

*Lão Công: chồng

*Poseidon: anh của Zeus, được phân công cho nhiệm vụ cai trị biển cả…. Vũ khí là một cây đinh ba vàng do người khổng lổ Cyclops chế tạo, điều khiển đại dương theo ý muốn. Cũng là vị thần gây ra nhiều thiên tai cho loài người.

*Khu rừng tĩnh lặng: cái này Vân dịch đại thôi, theo QT thì nó là U rừng rậm. Không biết nữa, hồi đó tới giờ chưa nghe nói tới khu rừng nằm bên Olympia nào cả.

…………………………………….



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...