Hai bên gia đình lại có giao tình, tôi cũng nghĩ nể mặt cha mẹ hai bên, sắp thi đại học rồi, mọi chuyện cứ êm đẹp mà qua. Nhưng còn cậu? Cậu dung túng để Lư San San bắt nạt tôi bằng lời lẽ, thậm chí còn hùa theo cười nhạo tôi. Tôi nhịn, là vì cha mẹ cậu. Nhưng kết quả thì sao?”
Tôi siết chặt nắm tay, gằn từng chữ:
“Cậu được đằng chân lấn đằng đầu, thậm chí còn dám đánh tôi! Chuyện hôm nay đi đến nước này, tất cả đều do cậu tự chuốc lấy. Cậu tưởng bồi thường năm vạn là xong sao? Tỉnh mộng đi! Giấy hòa giải cũng chỉ là vì ba mẹ tôi quá nhân hậu thôi.
Diệp Trí Viễn, từ nay về sau cậu và Lư San San dính chặt lấy nhau cho tôi. Thấy tôi thì coi như không quen biết!”
Nghe vậy, anh ta chụp lấy tay tôi, ánh mắt dần biến từ áy náy sang phẫn nộ, mặt đỏ bừng:
“Đáng thế sao? Chỉ vì một cái tát, chúng ta từ nhỏ quen biết, mà em muốn tuyệt giao với anh?”
Đúng lúc ấy, Cảnh Lỗi xuất hiện sau lưng Diệp Trí Viễn, không nói lời nào đã tung một cú đá thẳng. Diệp Trí Viễn không kịp phòng bị, ngã nhào xuống đất.
“Đại tiểu thư, cậu không sao chứ? Tôi lo cho cậu lắm. Lần trước hắn đã dám động tay, tôi sợ…”
Ánh mắt Cảnh Lỗi nhìn Diệp Trí Viễn thì đầy hung dữ, nhưng khi quay sang tôi lại vừa dè dặt vừa mang theo chút nịnh nọt.
Tôi nắm lấy tay cậu ấy, giọng nhẹ đi:
“Cảm ơn cậu. Vừa nãy tôi thật sự có hơi sợ. May mà cậu tới kịp.”
Diệp Trí Viễn lảo đảo đứng dậy, vừa mở miệng định chửi:
“Mày dám đánh tao, mày là cái thá gì mà dám…”
Chưa kịp dứt lời, Cảnh Lỗi đã tung thêm một cú đấm thẳng vào sống mũi. Diệp Trí Viễn lùi liền hai bước, máu mũi túa ra, chỉ nghe Cảnh Lỗi trầm giọng cảnh cáo:
“Tránh xa đại tiểu thư của tao ra. Nếu không, tao cho mày nếm thử cảm giác làm kẻ tàn phế!”
Nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng, ra tay tàn nhẫn của Cảnh Lỗi, toàn thân tôi bỗng dựng tóc gáy. Hóa ra lớp trưởng tưởng chừng lặng lẽ, hiền lành, lại ra đòn chẳng khác gì một tên lưu manh. Mấy chiêu vừa rồi, rõ ràng là thứ chỉ có kẻ đánh nhau thường xuyên mới quen thuộc. Tôi lập tức hiểu ra—cậu ta tuyệt đối không đơn giản. Trong lòng thầm nhắc nhở: về sau, tốt nhất cũng nên giữ khoảng cách với người này.
“Ninh Tĩnh, chúng ta bao nhiêu năm tình cảm, chỉ vì một cái tát mà em muốn cắt đứt thật sao?”
Máu từ mũi Diệp Trí Viễn nhỏ giọt xuống áo, loang lổ đỏ thẫm. Anh ta chẳng buồn lau, lảo đảo tiến đến, nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vừa cầu khẩn vừa hoang mang.