Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 495: Khẩn trương


Chương trước Chương tiếp

Edit: Ring.

“Đại ca chàng vậy mà lại tin?” Giang Mộ Yên lẳng lặng nghe một lúc lâu không ngắt ngang, đến lúc này mới hơi thở dài mà hỏi một câu. Thật ra nàng cũng biết hỏi những lời đó cũng bằng thừa, nếu Bùi Vân Dũng không tin thì cuối cùng hắn đã không phải chết.

“Đại ca vốn không tin nàng ta, nhưng trình độ diễn trò của Lục Tử Yên nàng không thể tưởng tượng được đâu. Nàng ta có thể hy sinh tất cả mọi thứ, bao gồm cả bản thân để đạt được mục đích. Bất cứ thủ đoạn gì đối với nàng ta mà nói đều có thể chấp nhận sử dụng.

Đã bao nhiêu năm rồi mà ta vẫn không sao hiểu được. Một nữ nhân năm đó còn nhỏ hơn ta một tuổi làm sao có thể ngoan độc, lòng dạ thâm sâu như vậy được?

Nàng một bên kiên nhẫn chờ đợi, mỗi ngày đều sắm vai tam thiếu phu nhân Bùi gia thật hoàn hảo khiến người ta không thể nhìn ra sơ hở gì. Ngay cả nha hoàn Lí Tương Vân hầu hạ nàng mỗi ngày cũng không nhìn thấu được. Ngày ngày hầm tổ yến cho ta ăn, mỗi sáng sớm đều đến chỗ cha ta thỉnh an. Nàng mang toàn bộ tâm lực đổ vào việc bố trí và chu toàn âm mưu quỷ kế.

Nàng ta có kế hoạch hạ một lượng độc rất nhỏ vào đồ ăn của ta và cha. Chúng ta ăn hàng ngày, thân thể cũng theo đó mà suy yếu. Nàng đang mang thai nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn sẽ làm quả phụ rồi.

Không chỉ như thế, nàng còn hạ độc ba đứa nhỏ là Phong nhi, Huyền nhi và Ngu nhi. Nếu không phải sau đại ca mất khiến nàng tạm thời thu liễm thì một thế hệ Bùi gia này đã sớm chết sạch không còn ai.

Hai năm, suốt hai năm, nàng ta che dấu dã tâm cùng sự tàn nhẫn của mình sâu tận đáy lòng. Trong hai năm này, nàng một lòng một dạ nói cho đại ca hết những tin tức về kho báu mà nàng khám phá ra được để khiến đại ca tin tưởng. Nàng thậm chí còn cho người đi theo đại ca xem xét từng chỗ một, cũng loại trừ từng chỗ một.

Trong thời gian đó, người của họ đã chết hết chín phần mười, mà lần nào đại ca cũng được bảo hộ ở sau cùng mà lông tóc vô thương, an toàn trở lại. Cho dù là người cực đa nghi đi nữa thì dưới sự diễn trò cùng ‘trả giá’ của Lục Tử Yên như vậy cũng khó có thể tiếp tục ôm sự phòng bị cùng địch ý với nàng.

Tấm bản đồ kia, sau khi được bọn họ năm lần bảy lượt thăm dò, vị trí của kho báu lại càng được thu hẹp, không cần phải thử mọi nơi, dùng mạng người trao đổi nữa.”

“Vũ Khâm, nhưng kho báu là có thật sao? Không phải thứ gì hư ảo?”

Giang Mộ Yên nghe đến đây lại thấy khó hiểu. Tình hình thế này nhìn sao cũng thấy giống như là kho báu này có thật chứ không phải giả?

“Kho báu? Hừ, kho báu ở đâu ra. Trong động cũng chỉ có một chút đồ giả mạ bột vàng bạc. Thứ thật sự đáng giá chỉ có một chút, nhưng so sánh với những gì đã bỏ ra thì đúng là một trời một vưc.

Đó là do một người đã mất mấy mươi năm trước vì oán hận quốc gia, oán hận vùng đất này mà hao phí tâm huyết cả đời để thiết kế nên, lại không ngờ âm kém dương sai, người muốn trả thù không thấy đâu, lại hại cả Bùi gia ta tan nhà nát cửa.

Đai ca dần dần tin Lục Tử Yên, cho nên huynh ấy cũng đã bước một bước lên con đường dẫn đến cái chết.

Huynh ấy chết ở một nơi cách nhà xa cả ngàn dặm. Chỗ đó so với nơi đánh dấu kho báu trên bản đồ cách nhau rất rất xa. Là một đám người hảo tâm, nhận ra dấu hiệu trên áo đại ca, biết huynh ấy là đại công tử Bùi gia nên mới đưa về giúp, nói là xem tình huống ở hiện trường thì giống như là gặp cướp nên mới bị giết.

Lúc ta nhìn thấy thì xác đại ca đã phân hủy nặng rồi, nhưng ban chỉ* thúy ngọc trên ngón tay cái vẫn còn đó chứ không bị người ta lấy đi. Giả thuyết bị cướp hiển nhiên cũng không thể thành lập. Ta biết rõ đó là một vụ mưu sát.

Mà ta lúc đó cũng đã ho cực kỳ nghiêm trọng, buổi tối thậm chí còn ho ra máu. Còn cha, từ sau khi thấy thi thể của đại ca được đưa về cũng liền ngã bệnh.

Ta không biết là cha vì sám hối, không nên ham cái kho báu kia mà hại chết hai đứa con hay là cảm thấy ngày chết sắp đến rồi, cần cho ta biết chân tướng. Khi cha nói với ta chuyện bản đồ kho báu, phản ứng đầu tiên của ta chính là thấy rất vớ vẩn, lại càng tức cười. Không thể tin được mấy năm nay cha và các ca ca không để ý chuyện kinh doanh, sản nghiệp trong nhà bị hết người này đến người khác đả kích, một ít mối làm ăn cũ cũng đã đoạn tuyệt đều chỉ vì một tấm bản đồ kho báu căn bản không tồn tại mà nên?

Buồn cười là ta cười bọn họ mơ mộng hão huyền, lại quên mình sớm đã là người trong cuộc. Cho dù ta không làm gì hết thì cũng không thoát khỏi kết cục bị tính kế.

Ta khi đó thiếu niên khí thịnh, đầy bụng lửa giận, cũng thiếu kiên nhẫn nên liền nói lại với Lục Tử Yên chuyện đó.”

“Ai nha, sao chàng có thể nói với ả? Vốn là ả hại chàng, lúc trước chàng vẫn không phòng bị, không để ý, ả còn có thể cho chàng sống lâu một chút. Chàng nói huỵch tẹt ra như vậy, trong lòng ả sẽ cảnh giác, chắc chắn lại càng ra sức hại chàng.” Giang Mộ Yên nhịn không được mà trách cứ Bùi Vũ Khâm, hoàn toàn đã quên đây là đang kể chuyện xưa. Nghe quá mê mẩn nên kết quả là Giang Mộ Yên cũng xem mình như người tham gia ngay lúc đó, khẩn trương đến mức lòng bàn tay cũng mướt mồ hôi.

Một thiếu nữ tử như Lục Tử Yên mà lại có thể khiến Bùi gia tan tác như vậy, quả nhiên không phải hai chữ ‘tai họa’ đơn giản là có thể hình dung.

“Yên nhi, nàng đừng khẩn trương, đây đều là chuyện quá khứ rồi. Bây giờ ta vẫn rất ổn, không phải sao?”

Bùi Vũ Khâm nghe Giang Mộ Yên lớn tiếng trách cứ mới chú ý đến trán nàng đã đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt cũng căng thẳng không thôi, rõ ràng là đang khẩn trương vì hắn đến không thể tự kiềm chế, chỉ là bản thân nàng không phát hiện mà thôi. Trong lòng hắn nhất thời vô cùng cảm động.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...