Hương Thơm Băng Đá Như Xưa
Chương 8
Tôi cho rằng trái tim của tôi đã hóa đá nhưng khi nhìn thấy thiệp cưới của Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh, viên đá đó đã bị dung nham núi lửa hòa tan rơi vỡ thành từng mảnh dưới chân.
Lãnh Thanh Hoa thấy sắc mặt tôi tái nhợt liền đem thiệp cưới bỏ vào ngăn kéo. Đàn anh của La Tiểu Mạn kết hôn đương nhiên cô ấy phải đi dự, Lãnh Thanh Hoa cũng phải đi. Huống chi quan hệ của anh ấy với Thiếu Ngôn cũng không tệ.
“Lạc Băng, vốn là Thiếu Ngôn không muốn bày tiệc rượu. Em biết không? Ba mẹ Thiếu Ngôn cũng không muốn tham gia hôn lễ của hắn nhưng Triệu Ninh Ninh dù sao cũng là một cô gái trẻ, cô ấy không muốn gì nhiều chỉ cần một buổi tiệc nhỏ…” Lãnh Thanh Hoa vừa nói vừa nhìn trộm phản ứng của tôi.
Mặc dù đây cũng là chuyện trong dự đoán nhưng khi phải đối mặt với nó, tôi vẫn cảm thấy đau lòng. Tôi đi ra khỏi phòng làm việc chạy lên sân thượng của tòa nhà khóc lớn.
Một cái khăn tay được đưa tới trước mặt tôi, tôi không biết là trên đây có người. Tôi theo bản năng nhận lấy khăn tay, ngước mắt lên nhìn, thì ra là Lâm Quốc Đống. Trong lòng tôi dâng lên một ngọn lửa giận dữ, tại sao lúc nào anh cũng xuất hiện vào lúc tôi thê thảm nhất? Chẳng lẽ anh thích nhìn bộ dạng thảm hại của tôi sao?
“Bộ dáng của tôi rất buồn cười sao? Anh thích nhìn người khác trong bộ dạng này lắm sao?” Tôi giận dữ la hét Lâm Quốc Đống. Tôi không quan tâm anh là chủ tịch của Tập Đoàn Thiên Thành cũng như việc anh đã từng giúp tôi.
“Sao vậy? Bị đàn ông bỏ rơi à?” Vẻ mặt Lâm Quốc Đống bình thản, không nhanh không chậm hỏi.
Vẻ mặt của anh như vậy hoàn toàn chọc giận tôi. Tôi ném khăn tay vào người anh, tức giận nói: “Tôi bị đàn ông bỏ rơi thì liên quan gì đến anh? Anh có tư cách gì cười nhạo tôi? Anh cho rằng anh có tiền thì có thể làm chủ cả thế giới sao? Anh cho rằng…” Lâm Quốc Đống lại cười, người này, chẳng lẽ lại có sở thích biến thái, lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui cho bản thân.
“Anh, quả thật là biến thái!” Nụ cười kia thật là ngạo mạn làm tôi không chịu nỗi. Tôi xoay người đi. Hôm nay đúng là một ngày vô cùng xui xẻo, tại sao lại gặp phải tên biến thái này chứ?
Không ngờ Lâm Quốc Đống lại bắt được tay tôi, cái nắm tay này làm tay tôi đau nhức nhưng tôi cố chịu đựng, một tay khác của anh giơ cái khăn tay vừa bị tôi ném lên nói: “Cái khăn tay lần trước cô vẫn chưa trả cho tôi.”
Tôi hất tay Lâm Quốc Đống ra, nói: “Tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.” Nhưng thật ra thì tôi không biết đã ném nó đi đâu rồi.
“Cô đồng ý đi chơi với Kỳ Kỳ nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện, cô không thể lừa gạt một đứa bé.” Lần này Lâm Quốc Đống đổi vẻ mặt nghiêm túc nói.
Anh nói đúng, tôi không nên gạt Kỳ Kỳ nhưng tôi đi đâu tìm con bé đây? Tôi cũng không phải là họ hàng thân thích cũng không ở sát vách. Hơn nữa ba của Kỳ Kỳ còn là chủ tịch của Tập Đoàn Thiên Thành, tôi làm sao có thể vô duyên vô cớ đi tìm con bé chứ? Nhưng khi nghe anh nói tôi làm như vậy là không đúng thì giọng nói của tôi mềm nhũn ra: “Tôi không biết đi đâu tìm Kỳ Kỳ.”
Lâm Quốc Đống móc ra một tấm danh thiếp nhỏ từ áo sơ mi đưa cho tôi. Danh thiếp của anh sao? Tôi không đưa tay nhận mà nói: “Tôi đã có danh thiếp của anh rồi.” Số điện thoại trên danh thiếp này tôi đã gọi mấy lần, toàn là thư ký Lục nhận điện thoại.
“Cô nhìn phía sau đi.”
Tôi nhận lấy danh thiếp, lật lại phía sau. Trên đó có một dãy số viết tay, chữ viết mạnh mẽ mà phóng khoáng.
“Đây là số điện thoại riêng của tôi, cô có thể gọi số này để tìm tôi hoặc tìm Kỳ Kỳ.”
“Ừ, được rồi.” Tôi cất danh thiếp đi.
“Mẹ của Kỳ Kỳ, thật sự rất giống tôi sao?” Tôi nhớ Kỳ Kỳ đã từng nói tôi giống mẹ con bé, tôi không nhịn được sự tò mò hỏi anh.
“Đúng vậy.”
“A, vậy, cô ấy có khỏe không?” Tôi có chút cảm giác kỳ quái với người phụ nữ này, không nhịn được cứ hỏi tới.
“Cô ấy rất tốt, tôi nghĩ vậy.”
Tôi liếc mắt xem thường Lâm Quốc Đống, câu này có thể xem là câu trả lời sao? Vợ của mình có khỏe không mà phải dùng câu “Tôi nghĩ vậy” để nói sao?
“Anh làm gì ở đây?” Tôi giống như thẩm tra tội phạm hỏi anh.
“A, nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh của bệnh viện Khang Hoa. Thiên Thành có kế hoạch thu mua Khang Hoa, tôi chỉ muốn đến đây nhìn một chút. Tôi còn chưa thần thông quản đại đến nỗi biết hôm nay cô sẽ tới đây khóc để đến đây chế giễu cô.”
“Vậy sao anh không nói sớm.” Tôi ngượng ngùng vì hành động khó coi hồi nãy của mình.
“Cô không cho tôi cơ hội nói.”
Tôi lục tung cả nhà nhưng vẫn không tìm thấy khăn tay của Lâm Quốc Đống. Tôi nhớ là sau khi giặt sạch có cất nó đi, tại sao lại không thấy chứ?
A San nhìn giường của tôi chất một đống quần áo, sách báo, liền hỏi: “A Băng, chị làm gì vậy?”
“Tìm một cái khăn tay.” Tôi tiếp tục tìm.
“Đồ của chị ít như vậy. Nếu có thì đã sớm bị chị tìm ra rồi. Có khi nào để ở chỗ cũ không?”
A San chỉ nói một câu đã làm tôi thức tỉnh từ giấc mộng. Tôi nhớ ra rồi, tôi đặt nó trong tủ âm tường của Thiếu Ngôn, dĩ nhiên, khi đó nó còn là nhà của tôi.
Làm sao bây giờ? Chỉ vì một cái khăn tay thì có nên tìm Lưu Thiếu Ngôn không? Nhưng mà tôi đã đồng ý nhất định sẽ trả khăn tay lại cho Lâm Quốc Đống. Hay là mua một cái khăn tay khác giống như vậy? Không được, nếu bị Lâm Quốc Đống phát hiện anh nhất định sẽ lại cười nhạo tôi. Tôi không thể để anh coi thường mình được.
Vậy thì phải gọi điện cho Lưu Thiếu Ngôn. Tôi cho rằng mình đã sớm quên mười một con số đó nhưng không ngờ tôi vẫn nhớ rõ như vậy.
“Lạc Băng?” Giọng nói của Lưu Thiếu Ngôn rất hưng phấn “Dạo này em có khỏe không?”
“Ừ, là tôi, tôi rất khỏe. Anh có thể vào phòng ngủ lấy cái khăn tay để trong tủ âm tường cho tôi không?” Tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Được, để anh tìm cho, khi nào thì đưa nó cho em?”
“Ngày mai sau khi anh tan làm thì gọi điện cho tôi.” Tôi không biết giờ giấc làm việc của Lưu Thiếu Ngôn nên cho hắn chọn thời gian.
“Chỉ có chuyện này thôi sao?”
“Ừ, chỉ có chuyện này. Ngày mai gặp.” Tôi cúp máy, Lưu Thiếu Ngôn cho rằng tôi tìm hắn còn có chuyện gì để nói sao? Chẳng lẽ hắn hi vọng tôi cầu xin hắn đừng kết hôn với người khác, hãy cho tôi thêm một cơ hội sao? Hắn đánh giá quá cao bản thân mình và coi thường tôi quá rồi.
Hôm sau, Lưu Thiếu Ngôn nói cho tôi biết Triệu Ninh Ninh cũng muốn đi cùng hắn để trả lại cái khăn tay. Trời đất, chỉ là một cái khăn tay mà cô ta sợ hắn không cầm nổi, nhất định phải đi hai người sao?
Tôi gọi điện cho Bí Đỏ kể chuyện này.
“Triệu Ninh Ninh là sợ cậu níu kéo người ta quay lại, cô ta không phải là đang đề phòng cậu sao?” Tôi đồng ý với câu nói của Bí Đỏ, gật đầu nói: “Ừ. Cậu nói đúng.”
“Lần này, cơ hội để Cà biểu hiện đã tới.” Bí Đỏ nhấc điện thoại bàn lên gọi điện cho Cà lười biếng để ý đến tôi đang la “này, này” ở bên kia. Tôi tức giận nghiến răng.
Với sự dàn xếp của Bí Đỏ, buổi chiều ngày hôm sau, Cà lấy chiếc xe S600 của cậu ấy chở tôi rêu rao khắp nơi rồi đi đến nhà hàng Niệm Từ. Từ chỗ đậu xe, nhân viên giữ xe vội vàng chạy đến nhận chùm chìa khóa của Cà. Một nhân viên nữ cười tủm tĩm dẫn hai người vào phòng “Đạo hương thôn.”. “Đạo Hương thôn” cũng là một bước trong ván cờ do Bí Đỏ bày ra, cô ấy nói từ trong phòng này có thể nhìn ra bãi giữ xe còn dặn Cà phải đậu xe gần cửa sổ phòng, có như vậy mới nhìn rõ được.
Tôi kéo tay Cà, đi về hướng phòng “Đạo hương thôn.” Lưu Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh đã tới trước, bọn họ ngồi đưa lưng về phía cửa sổ, cho nên đã uổng phí tâm cơ của Bí Đỏ, người ta căn bản không nhìn thấy chiếc xe S600.
“Đây là Cao Tiếu Thiên.” Tôi giới thiệu Cà trước ánh mắt kinh ngạc của Lưu Thiếu Ngôn.
“Còn đây là chồng trước của em và vợ chưa cưới xinh đẹp của anh ấy – Triệu Ninh Ninh.”
Mọi người nói một số câu vô nghĩa thì Lưu Thiếu Ngôn nói thẳng vào vấn đề chính: “Xin hỏi anh Cao làm việc ở đâu?”
“À, tôi nghe nói Băng Băng đã khôi phục lại thân phận tự do nên cố ý từ Mỹ bay về. Công ty tôi hiện tại đang xây một bệnh viện, quy mô cũng không lớn lắm chỉ lớn gấp đôi bệnh viện Khang Hoa. Nghe nói anh Lưu là một bác sĩ ưu tú của khoa chỉnh hình ở đó, không biết đến lúc đó tôi có vinh hạnh mời anh qua chỗ tôi không?”
“Chính là tập đoàn đang xây bệnh viện Cao Giai sao?” Triệu Ninh Ninh trợn to hai mắt hỏi.
“Đúng vậy, cô Triệu thật là hiểu biết rộng, ngay cả công ty nhỏ như gia đình tôi mà cũng biết.”
“Chủ tịch Cao Phàm là gì của anh?” Triệu Ninh Ninh kinh ngạc hỏi.
“Là ba của tôi.”
Cơm nước xong Cà kiên trì muốn dùng chiếc S600 của anh đưa Lưu Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh về. Hai người họ không từ chối được nên cũng hưởng thụ ngồi vào xe như tôi. Tôi ngồi ở phía trước, thông qua kính chiếu hậu tôi có thể thấy được vẻ mặt còn khó coi hơn heo chết của Lưu Thiếu Ngôn.
Đây là lần đầu tiên sau khi ly hôn tôi và hắn gặp mặt. Tôi cho rằng khi gặp lại hắn tôi sẽ không chịu nổi cho nên ngay cả việc gọi điện tôi cũng không có can đảm. Nhưng khi thực sự gặp mặt, tôi mới biết trong lòng tôi hắn đã chẳng là gì. Thì ra tôi cũng có thể dễ dàng buông xuống.
Khi đang trên đường về Cà gọi điện cho Bí Đỏ báo cáo chiến tích, Bí Đỏ hưng phấn dậm chân tại chỗ.
Cà và Bí Đỏ nói chuyện điện thoại xong thì cậu ta xoay người qua nghiêm túc nói với tôi: “Lạc Băng, em hãy gả cho anh đến Cao gia ở được không?”
“Cậu nằm mơ à?”
“Em suy nghĩ một chút đi, nếu em không gả cho anh thì sau này không phải sẽ bị bọn Lưu Thiếu Ngôn cười nhạo sao? Cho nên, em gả cho anh đi.”
“Trong kế sách của Bí Đỏ cũng có chiêu này à?”
“Phải, sau đó chúng ta sẽ có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.”
“Cà, trong chỗ tớ làm có một cô bé rất đẹp, để tớ giới thiệu cho cậu được không?”
“Không cần, em mới là người tình trong mộng của anh.”
Tôi trợn mắt nhìn Cà, cố làm ra vẻ ưu thương mà nghiêm trang hỏi: “Cà, từ khi nào miệng lưỡi cậu trở nên ngọt xớt vậy? Tớ thích Cà trước kia hơn, rất đáng yêu.”
“Anh biến thành như vậy, không phải là vì em sao? Trước kia anh một câu cũng không nói hết, việc gì cũng sợ, cái gì cũng không dám nói ra. Ba anh mất bao nhiêu tiền tốn bao nhiêu công sức cũng không thể sửa được. Nhưng bởi vì một câu nói của em “ghét nhất người chỉ nói chuyện một nửa.” nên anh quyết định thay đổi. Khi anh vất vả lắm mới thành công được thì lại nghe em nói là đã có bạn trai qua MSN, sau đó lại kết hôn, lòng anh như chết lặng. Nhưng hiện tại em đã ly hôn, anh lại có cơ hội.”
Cà nói những lời này làm tôi không nghĩ ra được là lúc nào đã nói với cậu ta “ghét nhất người chỉ nói chuyện một nửa.”? Có lẽ tôi thật sự có nói, bởi vì tôi ghét nhất là người như vậy.
Khi nói chuyện với Brazil Cà qua MSN tôi nhớ rõ một chuyện: Đó là khi cậu ấy được năm tuổi thì tận mắt nhìn thấy mẹ mình nhảy từ lầu mười tám xuống. Cậu ta đứng bên cửa sổ nhìn mẹ mình nằm trên mặt đất máu chảy lênh láng khắp nơi. Từ đó về sau, cậu ta không nói một câu nào, làm chuyện gì cũng cảm thấy sợ. Sau đó lại gặp được một cô gái xinh đẹp, cậu ta rất thích cô ấy nhưng lại không dám nói cho cô ấy biết. Cho đến khi hai người chia tay cậu ấy vẫn không dám nói ra. Sau đó tôi lại nghe cậu ấy nói đến một ca khúc có câu như thế này “Anh có hai sinh mệnh, một là khi chào đời, một là do em mang đến.” Cà nói rất rõ ràng, sinh mệnh của cậu ấy là do cô gái kia mang lại cho nên Cà muốn thay đổi, muốn làm mình trở nên mạnh mẽ hơn, cậu đã thành công mặc dù cô gái kia đã trở thành vợ của người khác nhưng cậu ta vĩnh viễn không quên được cô ấy.
Cà thấy tôi không nói câu nào lại nói: “Lạc Băng, hai chúng ta có giao tình từ nhỏ, là hai đứa bé cùng lớn lên bên nhau còn là thanh mai trúc mã nữa, em có phải nên suy nghĩ đến lời đề nghị của anh không?”
“Ai với cậu cùng lớn lên bên nhau chứ? Bộ dạng lúc đó của cậu xấu hổ chết đi được, còn nói tôi là thanh mai trúc mã nữa chứ.”
“Em cũng phải nói một lời công bằng đi chứ. Bây giờ không phải anh rất đẹp trai còn phong độ nữa.”
Tôi về đến nhà thì nhận được tin nhắn của Lưu Thiếu Ngôn: “Cậu ta sẽ thật lòng với em sao?” Tôi xóa tin nhắn ngay lập tức, hắn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hắn không yêu tôi thì đàn ông cả thế giới này không ai thật lòng với tôi sao? Một lúc sau, hắn lại nhắn tin tới: “Chúc em hạnh phúc.” Tôi vốn là không muốn để ý đến nhưng suy nghĩ một lát, tôi lại gửi tin nhắn “Cũng chúc anh hạnh phúc.”
Giờ cơm trưa tôi và Tiểu Chu xuống căn tin của công ty ăn cơm. Trong lúc đó Tiểu Chu tối thiểu đã nói với tôi ba lần là Tiểu Vương thiếu cô ấy mười đồng nhưng lâu lắm rồi không trả. Tôi không biết Tiểu Vương có nhảy mũi hay không nhưng tôi vừa về văn phòng liền hỏi Lãnh Thanh Hoa: “Em có thiếu tiền anh không vậy?”
Lãnh Thanh Hoa nâng gọng kính vàng lên nói: “Để anh suy nghĩ một chút.”
Thôi quên đi, nếu có thiếu anh tôi cũng làm như không nhớ. Tôi lại gọi điện cho A San, hỏi tôi có thiếu tiền cô ấy không? A San là người đàng hoàng, cô ấy trả lời liền là không có. Thật ra thì nếu cô ấy nói là có thì tôi vẫn sẽ trả. Tôi suy nghĩ lại một chút nghĩ tới việc tôi vẫn còn thiếu Bí Đỏ tiền phí luật sư. Lần trước Bí Đỏ chở Thường Huy đến nhà tôi, còn vừa đi vừa về, thảm, không biết Bí Đỏ có cho là tôi gạt cô ấy không?
Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Tôi liền gọi điện hỏi Bí Đỏ.
“Bí Đỏ, phí luật sư lần trước bao nhiêu vậy?” Tôi vô cùng không tình nguyện nói đến chuyện này.
Có thể là Bí Đỏ đang ngủ trưa, vừa nghe thần tài gõ cửa thì lập tức ngáp một cái chứng tỏ là mình rất tỉnh táo: “Nha đầu chết tiệt kia, coi như cậu có lương tâm, còn nhớ thiếu tớ tiền.”
“Này, là bao nhiêu vậy?” Tôi ở trong lòng cầu nguyện là Bí Đỏ không cho tôi một con số quá lớn.
“Cái này, để tớ xem một chút.”
Xong rồi, còn phải xài máy tính, nhất định là một con số rất lớn.
“Sao rồi? Xong chưa, bao nhiêu vậy?” Tôi thúc giục Bí Đỏ, có chết thì phải cho tôi chết thoải mái một chút.
“Không thì tối nay hẹn Thường Huy ăn cơm rồi cậu hỏi anh ta đi?” Bí Đỏ ở bên kia thừa nước đục thả câu.
“Mời anh ta ăn cơm? Có tính phí không vậy?”
“Là anh ta mời cậu ăn cơm. Không tính phí.” Bí Đỏ cười ra tiếng.
“Bí Đỏ, thành thực nói cho tớ biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Tôi đã tìm thấy đầu mối.
“Lần đầu tiên gặp mặt đã dám mời anh ấy ăn cơm, thế nào, sức quyến rũ của chị đây vẫn còn xài được đó chứ?” Bí Đỏ đắc ý cười lớn.
Thì ra là Bí Đỏ và Thường Huy đang phát triển rất tốt. Tôi không ngờ cuộc ly hôn của tôi lại mang đến mối nhân duyên cho Bí Đỏ.