Hương Mật Tựa Khói Sương

Chương 13


Chương trước Chương tiếp

Lần này, Phượng Hoàng bay có thể coi như là vững vàng, không khiến ta lăn lộn tùng phèo trong tay áo hắn như lần trước, chỉ có điều lộ trình có vẻ hơi xa một chút. Ta nằm trong đó ngủ được hai giấc, tỉnh lại mới cảm thấy tiếng gió vù vù bên tai đã dừng lại, chắc là tới nơi rồi.

“Vị công tử này có phải muốn đi đò?” Chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn già nua vang lên.

“Đúng vậy, làm phiền lão nhân gia.” Bỗng nhiên ta thấy lắc lư, chắc là Phượng Hoàng bước lên thuyền rồi. Thì ra đến Ma giới cần phải qua sông.

“Công tử đứng vững chưa, tiên tử trong tay áo cũng bám chắc rồi chứ, lão phu bắt đầu chèo thuyền đây!” Lão hán thét to một tiếng.

“Ừ ~ tiên tử trong tay áo đã bám chắc rồi chưa?” Phượng Hoàng thong thả lặp lại một lần nữa.

Vì sao cả hai người đều phát hiện ra ta vậy?

Ta trượt ra khỏi tay áo hóa lại hình người, ngẩng đầu nhìn lên, vỗ tay một cái nói: “Ai da! Tối hôm qua sao lại ngủ nhầm chỗ thế này. Thật là tai hại, vô cùng tai hại.”

Phượng Hoàng nhếch mép, hất tay ra phía sau không thèm để ý đến ta. Ta cười hắc hắc, đảo mắt nhìn chung quanh, một chiếc thuyền lá nhỏ lảo đảo tiến về phía trước, bên dưới thuyền một giọt nước cũng không có, chứ đừng nói gì đến cả dòng sông, ở giữa hai bờ là một khoảng trống sâu không thấy đáy, mặc dù không thấy nước, nhưng ngồi trong thuyền vẫn có thể nghe được tiếng nước vỗ ‘ì ọp’ vào đáy thuyền, cũng có thể cảm giác được sự lay động của dòng nước, rất là kỳ dị.

Ta 「©xmydux.」 mới vừa vươn tay ra, định thò tay xuống dòng nước vô hình, thì bỗng nhiên không biết bị cái gì đánh vào tay một cái, giật mình thụt tay lại, té ra là một cọng lông phượng đập vào tay ta.

“Đây là Vong Xuyên Hà.” Phượng Hoàng thu hồi lông phượng, “Nếu ngươi không muốn làm thức ăn cho u hồn dã quỷ dưới sông thì đứng cho vững.”

Ta rụt rè giấu bàn tay đi, ngẩng đầu lên thấy lão gia gia chèo thuyền đang nhìn chằm chằm vào ta, liền vui tươi hớn hở cười lại với lão. Phượng Hoàng ho nhẹ một tiếng, đầu mày cau có, “Tỏa Linh Trâm đâu?”

“Rơi mất rồi.” Ta thành thật trả lời, thấy sắc mặt hắn sa sầm xuống, vội vàng bổ sung một câu: “Hôm qua đến Nhân Duyên Phủ đáp mây bay vội quá, chắc là rơi vào đụn mây rồi.”

Phượng Hoàng đang định nói, nhưng gia gia chèo thuyền đã mở miệng xen vào: “Lão phu trông giữ Vong Xuyên Hà này cũng có đến vạn năm rồi, đây là lần thứ hai gặp một cô nương tuyệt sắc như thế này.”

Ô, gia gia này làm ăn có chút ế ẩm nhỉ! Cả vạn năm mà tổng cộng mới gặp được hai cô nương.

“Còn nhớ hai vạn năm trước từng có một nữ tử tới đây, hỏi xin lão phu một vốc Vong Xuyên Thủy. Nàng kia dung nhan khuynh quốc, mỗi bước chân đi đều có hoa nở, khuôn mặt quả thật tuyệt mỹ nhưng mang đầy đau khổ, chứ không ngây thơ tươi sáng bằng cô nương đây.”

“Sau đó thì sao?” Ta hào hứng tò mò hỏi, nghĩ đến nếu là một câu chuyện thú vị thì lúc quay về sẽ kể lại cho Hồ Ly Tiên nghe, hắn nhất định sẽ vô cùng vui thích.

“Sau đó ư? Sau đó ở trên bờ có một vị cẩm y công tử đuổi tới, vội vàng đánh đổ vốc nước trong tay của cô nương kia xuống đất, hai người sau một hồi giằng co, cuối cùng cô nương kia thả người định nhảy vào Vong Xuyên, cẩm y công tử hoảng lên, điên cuồng ngăn cô nương kia lại, sau đó thì hai người đồng thời biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.”

“Vong xuyên, vong xuyên, tương vong hồi thủ dĩ thành xuyên.” Gia gia than thở.

Thì ra là một câu chuyện đầu hổ đuôi rắn, làm ta mất hứng à. Nhưng mà tên Phượng Hoàng kia tự nhiên lại đưa mắt nhìn ta vẻ mặt có chút đăm chiêu, thâm trầm.

Nói chuyện huyên thuyên một hồi đã sang tới bờ bên kia, Phượng Hoàng lấy một viên linh đan của lão quân ra trả cho gia gia chèo thuyền, đi trước bước xuống thuyền. Lúc ta 「©xmydux.」 rời thuyền lo ngẩng đầu nhìn quang cảnh Ma giới nên bước hụt chân, đứng không vững, bổ nhào ra phía trước, may mà tên Phượng Hoàng kia xoay người lại đúng lúc, vừa kịp đỡ được ta.

Ta sờ sờ sống mũi bị đụng đau, vươn người dậy từ lồng ngực hắn. Nhưng thân thể hắn bỗng nhiên sựng lại, rồi đột ngột hất ta ra, xoay người đi một mạch không thèm nhìn lại. Hỉ nộ vô thường, đúng là hỉ nộ vô thường. Ta thiếu chút nữa té lần thứ hai, cố gắng đứng vững lại rồi sải bước đuổi theo sau.

Bầu trời Ma giới hung hăng mà tiên diễm như máu, những ngọn lửa u ám màu xanh lục bay dật dờ khắp nơi, quỷ ảnh thấp thoáng, ta run cầm cập, thì thào trong họng: “Này… Phượng Hoàng, ngươi chờ ta với… ta… ta sợ quỷ.”

Phượng Hoàng đi đằng trước cuối cùng cũng dừng bước, quay đầu, lúm đồng tiền nơi khóe miệng lõm xuống, dở khóc dở cười nói: “Một tên yêu tinh như ngươi mà còn sợ quỷ gì chứ.”

Ta ngẫm nghĩ, cũng đúng ha. Lại nghĩ tiếp, mà cũng không đúng, ta là tinh linh, đâu phải yêu tinh chứ. May mà Phượng Hoàng cuối cùng cũng không bỏ rơi ta nữa, nên ta cũng không thèm chấp lót tót đi theo sát sau lưng hắn.

Trên đường, Phượng Hoàng dùng phép thuật làm biến đổi hình dáng của hai bọn ta, áo choàng trên người cũng biến thành màu xám tro, còn nói với ta: “Ngươi muốn đi theo ta cũng được, nhưng mà từ hôm nay trở đi, tại Ma giới, ngươi chính là thị nữ theo hầu ta, hầu hạ mọi thứ, ta sẽ bảo vệ ngươi không bị quỷ quái bắt đi.” Ta 「©xmydux.」 ngẫm nghĩ, mình đã làm thư đồng của hắn suốt một trăm năm, giờ làm thị nữ cũng chẳng khác gì mấy, liền đồng ý luôn.

Bên trong Ma giới náo nhiệt vô cùng, mấy tên yêu quái đi lại trên đường mặc dù về cơ bản đều có hình người, nhưng tóm lại trên thân đều mọc ra thêm một cái gì đó, hoặc là kéo theo một cái đuôi, hoặc trên đỉnh đầu có thêm cặp sừng, hoặc bên mép có đôi răng nanh, ta nhìn no cả mắt, thật là quái dị.

Trước mặt, một tên tiểu yêu quái chỉ cao đến thắt lưng ta bước đến, tay bê một cái khay thật to, nịnh nọt tiến lại gần Phượng Hoàng nói: “Vị Ma gia này, mua một cái đuôi đi. Đều là hàng tươi mới, gắn lên bảo đảm không ai nhìn ra được thân thể thật sự!”

Phượng Hoàng lắc đầu, mắt cũng không thèm liếc một cái. Ta thì hăm hở nhìn ngắm một chút, đúng là nguyên cái khay đuôi thật lớn, phía trên đựng một đống đuôi bò, đuôi dê, đuôi thỏ, đuôi cá, đuôi chim, ta thò tay ra lật lật, mềm mềm âm ấm, quả nhiên tươi mới giống y như thật. Bèn hỏi tên tiểu yêu kia: “Mấy cái đuôi này quả thật không tồi, nhưng chẳng biết có lỗ tai hay không?”

Tiểu yêu mau mồm mau miệng nói: “Có chứ có chứ.” Vội vội vàng vàng móc từ trong túi ra mấy đôi lỗ tai, ta liếc mắt liền nhìn thấy một đôi lỗ tai thỏ trắng rất dài, ô hô, nếu có một đôi tai như thế này, lần sau khi lão Hồ lại đến tóm ta thì có thể gắn lên dọa lão quay trở về rồi.

Tiểu yêu tấm tắc: “Yêu nương thật tinh tường, đôi tai thỏ này chính là chiếu theo lỗ tai của thỏ ngọc trên Quảng Hàn Cung mà biến hóa thành.” Ta sờ vuốt đôi tai thỏ kia, trong lòng vô cùng vui sướng, Phượng Hoàng đứng bên cạnh chê bai: “Chẳng qua chỉ là tiểu thuật che mắt.”

Đang định đi thì tiểu yêu vội vàng kêu lên: “Yêu nương còn chưa trả tiền mà?”

“Tiền là cái gì?” Ta nghi hoặc quay đầu lại.

Tiểu yêu trợn mắt, giậm chân. Đột nhiên, bên cạnh lại xen vào một đôi tay, vứt cho tiểu yêu kia một thứ gì đó bằng bạc lấp lánh, “Ta trả thay cho yêu nương này.”

Ta xoay người sang, thì thấy một tên yêu quái thân mặc y bào màu đen tay dắt một con hươu bước đến mỉm cười với ta. Ha ha, quả thực Ma giới chỗ nào cũng ấm áp.

Thế nhưng, mặt của Phượng Hoàng thì đanh lại, móc ra một cục gì đó bằng vàng ròng ném cho tiểu yêu kia, giật lấy cục bạc mà tên yêu quái kia vừa đưa, nhét trả lại trong tay hắn, ” Thị nữ của ta mua đồ đương nhiên là ta trả tiền, sao có thể làm phiền đại điện [hạ].” (từ trong ngoặc vuông là của ta thêm vào cho rõ nghĩa.)

Tên yêu quái nọ nhận lại cục bạc vẻ mặt không tán thành, nói: “Đã là người một nhà, sao lại nói đến chuyện ‘làm phiền’.”

Người một nhà? Thiên Gia quả nhiên thần kỳ, Phượng Hoàng này đầu tiên là có một thúc phụ hồ ly, giờ thì lại có một thân nhân yêu quái. Ta nhìn tên yêu quái kia, thấy hơi quen quen thì phải.

Phượng Hoàng cười nhạt, “Đã lâu không gặp, đại điện hôm nay sao nổi hứng đến Ma giới du ngoạn vậy?”

“Nghe nói Phượng đệ xin lệnh đích thân đến Ma giới, vi huynh khó tránh khỏi hiếu kỳ, không biết có công vụ khó khăn gì mà phải cần Hỏa thần đích thân ra mặt.” Giọng nói của Yêu quái thật là ấm áp.

Phượng Hoàng vuốt vuốt tay áo đang xòe rộng, lãnh đạm nói: “Yêu Thú cùng kỳ và Ác Quỷ chư kiền tranh chấp với nhau, tạo yêu hỏa, phóng ôn dịch, liên luỵ người vô tội, xác chết khắp nơi. Có thể xem là một chuyện đại sự không?”

“Nếu nói như thế, thì vi huynh cũng nên cùng đồng hành, góp chút sức lực nhỏ bé.” Tên yêu quái kia đột nhiên quay sang phía ta, “Cẩm Mịch tiên tử hy vọng nàng vẫn khỏe.” Nói xong, đưa tay ra dịu dàng vuốt ve bên cổ con hươu.

Ta lại nhìn ngắm con hươu một hồi, nghĩ ra rồi, “Tiểu ngư tiên quan hả?”

Tiểu ngư tiên quan nở nụ cười ấm áp, “Đúng là thế giới thật nhỏ bé.”

“Tiểu ngư tiên quan?” Phượng Hoàng mặt lạnh như tiền lặp lại câu nói, “Không ngờ nhị vị đã từng gặp mặt.”

“Phải đó, hôm qua lúc Nhuận Ngọc tiên quan chăn hươu, ta trùng hợp gặp được.” Ta kể cho hắn nghe.

“Chăn hươu? Cá? Chẳng biết Dạ thần đại điện từ khi nào mà ngay cả rồng cũng không làm, lại muốn làm một con cá vậy?”

Nhuận Ngọc tiên quan cúi đầu cười, “Hỏa thần đã làm được quạ đen, thì ta làm một con cá cũng không tổn hại phong nhã.”

Hai người một hỏi một đáp như vậy, rốt cục ta cũng đã hiểu ra vị tiểu ngư tiên quan này chính là huynh trưởng của Phượng Hoàng – Chân Long Dạ Thần. Hóa ra có một cái đuôi đầy vảy không nhất định là cá, mà còn có có thể là một con rồng khiêm tốn.

Từ đó trở đi, tiểu ngư tiên quan liền cùng đồng hành với bọn ta, sắc mặt Phượng Hoàng càng lúc càng lạnh lùng, ta thật không hiểu nổi một kẻ lạnh lùng như hắn sao có thể làm được Hỏa Thần nhỉ?

Ban đêm ở quán trọ, Phượng Hoàng ở một gian buồng bên trong, lệnh cho ta ở tại gian ngoài, còn nói một cách hiển nhiên rằng: “Ngươi là thị nữ theo hầu ta, dĩ nhiên phải hầu hạ mọi lúc mọi nơi.” Tiểu ngư tiên quan thì ở tại phòng bên cạnh.

Ngủ tới nửa đêm, Phượng Hoàng nói khát nước sai ta đem nước tới cho hắn, ta nửa tỉnh nửa mê đi xuống lầu định tìm tiểu quỷ trông quán lấy ấm trà, nhưng không ngờ lại nhìn thấy con hươu của Dạ thần đang co ro dưới gầm cầu thang nhìn ta, trông rất đáng thương, chắc là nó cũng sợ quỷ, ta liền bưng nước đồng thời dắt nó trở về phòng trọ.

Sáng sớm hôm sau, ta ra hậu viện khách sạn tìm ít cây cỏ cho con hươu ăn, nhưng nó cứng đầu quay đi không chịu ăn, phía sau bỗng có người cười khẽ, xoay người lại đã thấy Dạ thần đứng sẵn ở đó, nói: “Cẩm Mịch tiên tử chớ có làm khó nó, con hươu này của ta gọi là ‘Yểm Thú’, chỉ ăn mộng, chứ không ăn được cây cỏ. Ban đêm chỉ cần thả nó ra, nó sẽ tự đi tìm mộng yểm của người mà ăn.”

Ta vỗ vỗ con hươu tấm tắc khen: “Quả nhiên là bảo bối Thiên Gia, rất là thú vị.” Con hươu kia đột nhiên nấc một cái, ta sờ sờ lên cái bụng tròn quay của nó, chẳng biết đêm qua nó đã ăn bao nhiêu giấc mộng, giờ thì no nê rồi.

“Hai vị khách quan, điểm tâm chuẩn bị xong rồi, vị Ma gia trong điếm kia chắc là đói lắm rồi, sắc mặt vô cùng khó coi, nên mời nhị vị khách quan mau vào dùng bữa.” Tiểu quỷ ngoài cửa viện thò đầu ra nói.

Ta nói với Dạ thần: “Chi bằng hai người ăn trước đi, ta thấy con hươu này ăn no rồi, ta dắt nó đi dạo quanh viện một lúc cho tiêu thực.”

Dạ thần cười cười, “Cũng được.”

Đợi hắn đi rồi, ta nắn nắn cái bụng Yểm Thú, “Ngươi có thể ăn mộng, vậy có thể nôn mộng ra không? Nôn một giấc mộng ra cho ta xem thử coi.” Nó né trái tránh phải, nhưng ta cứ quấn quít lấy nó không tha, vuốt tới vuốt lui trên da bụng nó.

Có lẽ Yểm Thú này quả thật ăn rất no, cuối cùng cũng thật sự ói ra một vật gì đó to cỡ viên dạ minh châu, ta khoái chí định đưa tay bắt lấy hạt châu kia, nhưng đột nhiên hạt châu chui xuống đất biến mất tăm mất tích.

Trong chớp mắt, trên mặt đất hiện lên một tầng quang ảnh mỏng, ta ngồi xổm xuống một bên hứng thú thưởng thức. Cảnh trí trong hình chiếu có vẻ quen quen, ta moi óc nhớ lại, thấy giống giống chỗ xuống thuyền hôm qua ở bên bờ Vong Xuyên. Bên bờ Vong Xuyên mờ ảo, một nam tử cao lớn tuấn tú đang đứng ôm một nữ tử, quang ảnh chậm rãi thay đổi, cho đến khi quét đến nét mặt nam tử, ta căng mắt nhìn kỹ, đúng là cái tên Phượng Hoàng kia rồi.

Nàng kia dựa vào lồng ngực Phượng Hoàng, nhìn không rõ lắm, chỉ thấy nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, Phượng Hoàng chậm rãi cúi đầu xuống, hai người nhìn nhau đưa tình, ô, rồi hôn nhau.

Nói vậy, đây chắc mẩm là “mộng xuân” mà Hồ Ly Tiên từng nói rồi.

Hôm qua, Yểm Thú ngủ trong sương phòng của ta và Phượng Hoàng, mà ta rất ít khi nằm mơ, vậy mộng xuân kia chính là của Phượng Hoàng rồi.

Ta vô cùng thích thú xem cảnh hôn nhau của Phượng Hoàng và nàng kia trong quang ảnh, hôn mãi hôn mãi, hôn cho đến khi nàng kia thở hổn hển, Phượng Hoàng mới thả nàng ra, nhưng vẫn đeo chặt thắt lưng của nàng không buông, nàng kia như cây liễu yếu ớt dựa vào trong ngực hắn, gương mặt ửng đỏ quay sang bên này.

Sao quen mặt quá ta.

Ta mượn vũng nước đọng trong viện soi mặt xuống, so sánh thử xem.

Cuối cùng đưa ra một kết luận, nữ tử trong quang ảnh chắc chắn có khuôn mặt không khác mặt ta một chút nào.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...