Hưởng Hết Sủng Nịch

Chương 22


Chương trước Chương tiếp

Những ngày hạnh phúc luôn cảm thấy thật vội vàng, nháy mắt, Thừa Ngạo đã được 1 tuổi, ta kiên trì năn nỉ, Dạ mới miễn cưỡng để đầu bếp làm một cái bánh ngọt phù dung cao (phù dung cao: bánh có hình bông sen) thật to, mọi người cùng tập trung lại, chúc mừng sinh nhật tên tiểu quỷ này.

Tiểu Thừa Ngạo sau một thời gian tập tễnh học đi, lập tức giống như con ngựa hoang mất cương, vừa không chú ý đến nó, đã không biết nó nhanh chân chạy đi đâu rồi. Cho nên, cùng nó chơi trốn tìm như một “bài tập về nhà” bắt buộc hàng ngày của ta.

Hôm nay, từ sáng sớm ta đã lôi nó thức dậy từ trong chăn, vẫn lôi kéo tay nó, không cho nó một chút cơ hội trốn thoát.

Lúc này, Mặc Duy, Dạ Trạch Vũ tất cả đều đi đến cái đình trong hoa viên, để “chúc thọ” tiểu tử kia. Ta nhìn Mặc Duy cười cười, cúi người nhỏ giọng nhắc nhở Thừa Ngạo “Thừa Thừa, đi ra chỗ bác nhận tiền lì xì đi, không lấy được thì đừng buông tha cho bác đó!” Tiểu quỷ vừa nghe có quà, chớp mắt đã thấy nó túm lấy vạt áo của Mặc Duy “Bác, tiền lì xì, tiền lì xì!”

Mặc Duy cũng rất yêu thích tiểu quỷ này, đến mức mà bình thường hữu cầu tất ứng (hữu cầu tất ứng: có nguyện vọng, cầu nguyện thì ắt có đáp lại), lúc này có lẽ hắn đã sớm chuẩn bị tốt rồi, hắn ôm lấy tiểu Thừa Ngạo, lấy ra một cái lì xì nhỏ đưa cho nó.

Thừa Ngạo tự hào nắm chặt lấy, cười thực vui vẻ, ba ba cho Mặc Duy hai bãi nước miếng. Ta cười thầm, tiểu quỷ này vẫn thích nhận quà như vậy. Nó như là thần giữ của rồi, không biết đã cướp đoạt được bao nhiêu quà từ chỗ Dạ và Mặc Duy. Nó tuy nghịch ngợm nhưng cũng hiểu được phải thường xuyên lấy lòng người cho nó quà, cứ như vậy, tuần hoàn tuần hoàn, trong phòng nhỏ của nó rải rác linh tinh rất nhiều đồ chơi màu sắc hình dáng cổ quái.

Ta tựa vào người Dạ, “Chàng nhìn xem, tiểu quỷ thân thiết với đại ca như vậy, ta cũng phải ghen tị rồi đấy.”

Dạ Trạch Vũ lười biếng bưng chén rượu lên chậm rãi uống, một tay ôm lấy vai ta, hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt mềm mại như tơ.

Hai người bọn họ chơi đùa đủ rồi, mới chậm rãi ngồi xuống. Mặc Duy ôm tiểu quỷ ngồi ở một bên, tiểu quỷ một tay túm bao lì xì, một tay chỉa vào người ta và Dạ “Xấu hổ xấu hổ… Xấu hổ xấu hổ!”

Ta ba một chút chụp lên mu bàn tay nó đang chỉa vào ta, cười mắng “Xấu hổ cái gì mà xấu hổ, cha ngươi và mẹ ngươi tình chàng ý thiếp, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hiểu không?” (thiên kinh địa nghĩa: chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ)

Ánh mắt Thừa Ngạo phút chốc hiện lên một làn sương mù, “Mẹ mẹ xấu xa, Thừa Thừa ô ô.” Nó nhìn Dạ Trạch Vũ và Mặc Duy với ánh mắt đầy tội nghiệp.

Ta không biết nên khóc hay cười nhìn nó đang nơi nơi tìm viện binh, đừng xem tiểu gia hỏa này như đứa trẻ một tuổi, nó thật sự thành tên tiểu quỷ rồi, biết ai hiểu rõ nó nhất, nó liền giả bộ ngoan ngoãn, aizz, nhỏ như vậy mà đã tinh quái thế rồi, khi trưởng thành thì không biết sẽ thế nào đây!

Ta lấy tay đấm vào ngực Dạ Trạch Vũ, cười nói “Này, con chàng đang hướng chàng cầu cứu đó.”

Dạ Trạch Vũ chau mày, nhàm chán nhìn ta hất cằm. Ta nhìn theo hướng hắn chỉ, Mặc Duy ở bên kia đã sớm an ủi nó, hắn nhẹ nhàng thổi khí lên mu bàn tay của tiểu quỷ, nói thầm “Không đau nha không đau nha.”

Tiểu tử kia được một tấc lại muốn tiến một thước, giống như con mèo ngoan tiến vào lòng Mặc Duy, “Bác đối tốt với Thừa Thừa, Thừa Thừa yêu bác” cứ nói mãi không ngừng.

Ta chịu không nổi quả thật rất muốn kêu “Đủ”, thật buồn nôn, nhưng mà, nheo mắt, ta sẽ không thua tiểu quỷ này đâu. Ngạo mạn chậm rãi ngoái đầu lại ai oán nhìn Dạ Trạch Vũ, ta nâng lòng bàn tay lên “Dạ, tay của ta cũng đau đau, cũng muốn thổi khí giống như thế!”

“Muội đã bao nhiêu tuổi rồi hả, còn chấp một đứa nhỏ. Chân chính một đứa nhỏ.” Ta mới nói xong, Mặc Duy đã tức giận liếc nhìn ta nói, ta không để ý tới hắn, hai mắt hờn dỗi nhìn Dạ Trạch Vũ “Dạ… Muốn thổi vù vù!”

Một tay Dạ đặt sau lưng ta, bỗng dưng đoạt đi hô hấp của ta, ta mở to hai mắt nhìn hắn, một hồi lâu sau hắn mới bất đắc dĩ buông ta đang ở trong nụ hôn mà thở gấp liên tục ra, “Thổi tốt rồi.”

Mặc Duy không nhịn được cười trộm không thôi, “Đúng vậy đúng vậy, tiểu muội xem, muội phu thương muội nhiều như vậy, thổi rất lâu đó.”

Ta nâng tay đấm vào bả vai Dạ, ánh mắt lóe ra tia quỷ dị sáng rọi vào người tiểu quỷ, tự hào hếch cằm, thế nào? Ngươi có hay không hả…

“Bác, hôn nhẹ, hôn nhẹ!” Tiểu tử kia xem ra vẫn còn không chịu thua đâu!

Mặc Duy không đối phó nổi đành hôn lên mặt tiểu quỷ nắm cơm kia một cái, lại nhìn thấy Thừa Ngạo ngửa đầu chưa đủ, không ngừng đang tìm tìm môi của Mặc Duy, Mặc Duy tránh sang một bên, nói “Tiểu muội đừng có mà dạy hư con nhỏ nữa.”

Nhìn bộ dạng hắn và tiểu quỷ đổi tới đổi lui, trong lòng ta nhất thời cảm thấy tốt hơn, nép người trong lòng Dạ cười đến không thể kìm chế…

“Đến đến đến, phù dung cao tới rồi.” An Ninh cười bưng một cái “bánh ngọt sinh nhật” thật lớn lên, cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ, đặt trước mặt từng người.

Tiểu tử kia nhào lên, ăn mãi không biết chán. Trên mặt, trên mũi, đều dính đầy vụn bánh.

“An Ninh, ngươi cũng ăn một miếng đi, thuận tiện lấy một miếng đưa cho An Thần nữa. Dù sao cũng là bánh ngọt sinh nhật Thừa Ngạo, nhất định phải ăn đó!” Ta một bên cắn phù dung cao, một bên mồm miệng không rõ phân phó nói.

“Vâng, nô tỳ thay ca ca cám ơn phu nhân.”

“Thật là, sao lại còn khách khí như vậy. Đi thôi đi thôi…” Ta tức giận nhìn nàng rồi lại tiếp tục ăn bánh.

An Ninh cười cười lui xuống.

“Đây là quy củ.” Không cần phải nghĩ cũng biết đây là âm thanh “cũ” lỗi thời của người nào.

“Trời ạ, sao lại thế nữa, hôm nay là sinh nhật con, chàng cũng không thể tha cho ta được ah.” Vẻ mặt ta cầu xin nhìn Dạ Trạch Vũ vẫn giữ cái câu cửa miệng đó.

Hắn chỉ nhẹ nhàng nhìn ta, tiếp tục uống rượu lâu năm một ngụm uống một ngụm không.

“Tiểu muội, cái này…”

“Hôm nay thời tiết thật tốt ah! Đại ca cảm thấy thế nào?” Ta ngắt lời hắn, cười meo meo muốn lấy nhu thắng cương.

“Ách, xác thực không tệ.” Lời nói cuối cùng của Mặc Duy bị ta đổ vào trong bụng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ta có chút do dự nhìn hắn một lúc lâu, nói “Đại ca, huynh quyết định tham gia kì thi này sao?”

Hắn có chút kinh ngạc nhìn ta, nói “Muội có biết ?”

Ta không lên tiếng, hắn tiếp tục nói “Đúng, ta quyết định .”

“Vì sao vậy? Cha không phải là làm quan mới chịu khổ…”

Mặc Duy ngắt lời ta “Tiểu muội, chẳng lẽ muội không muốn biết năm đó đến tột cùng là ai bức chết cha sao?”

Ta khủng hoảng chuyển hướng nhìn về phía Dạ Trạch Vũ, thấy mi mắt hắn đang khép hờ, như là đang trầm tư, cũng giống như đang chợp mắt. Ta lại ngoái đầu lại tiếp tục dừng mắt trên người Mặc Duy “Đại ca có chắc sẽ là một trong ba người đỗ đầu?”

Hắn nghiêm túc nói “Đúng, ta nắm chắc.”

Ta có thể cảm giác được trái tim mình dường như đã bị đóng băng, cả người lập tức lạnh như băng như sương.

Bỗng dưng, một bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt lấy bàn tay phải của ta, ta giật mình, cúi đầu nhìn tay hắn và tay ta đang đan vào nhau, trong tận đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Ta hiểu được ý tứ của hắn, cũng hiểu được chuyện này hắn sẽ giúp ta chống đỡ, giúp ta giải quyết. Nhưng mà…

“Điều đó…” Ta trong lúc nhất thời ta thật sự không biết nên nói với Mặc Duy cái gì, cố lên sao? Một giọng nói khác trong lòng không ngừng kêu la mong Mặc Duy thi trượt, đúng vậy, ta nói không nên lời.

An Ninh đã đến thay ta giải vây, “Khởi bẩm phu nhân, bên ngoài có các vị tiểu thư đến chúc mừng thiếu gia, bây giờ đang ở ngoài chờ.”

“Lại là mấy người đó sao?” Ta tức giận hỏi. Nữ nhân này, rốt cuộc có hiểu mình đang làm cái gì hay không?

An Ninh cúi đầu cười trộm “Hân Di quận chúa lần này cũng đến đây.”

“Thật đúng là chỉnh tề rồi…” Ta hướng phía Dạ Trạch Vũ bĩu môi, bất mãn nói.

Dạ Trạch Vũ liếc nhìn An Ninh, nói “Phu nhân không có nhà, bảo các nàng đi đi!”

Ta cười nhạt hừ hừ, khẩu khí không tốt nói “Sao ta lại mất chứ?”

“Còn không đi!” Yo, khẩu khí biến xấu rồi, nhưng, tâm tình của ta lại tốt lên không ít.

“Vâng…”

Ta nghĩ nghĩ, vội vàng ngăn An Ninh lại, “Khoan đã…”

Mọi người đều khó hiểu nhìn ta, ta chăm chú nhìn Dạ Trạch Vũ một lát, rồi sau đó nổi lên một chút mỉm cười “Các nàng cứ mãi quấy rầy chúng ta thế này thật phiền phức, không bằng giải quyết một lần cho xong, được không?”

Dạ Trạch Vũ lộ ra vài phần hứng thú nhìn ta, “Nói.”

Ta đơn giản là ôm cổ hắn, ngồi ở trên đùi hắn, trực tiếp bỏ qua tiếng kêu oán giận xấu hổ xấu hổ xấu hổ xấu hổ của tiểu quỷ, nói “Dạ, nếu các nàng bị ta đuổi đi, có sao không?” Tuy rằng ta cũng biết không thể đắc tội những nữ nhân này, nên cũng tận lực không đi trêu chọc các nàng, nhưng là các nàng lại cứ không ngừng đến trêu chọc ta cùng Dạ, hiện tại ta không thể không đánh trả, nếu không cũng khó trách những nữ nhân này có thể làm ra những chuyện càng kỳ quái hơn.

Tuy rằng cổ nhân có câu, ”không thể lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử.”

Tuy nhiên, cổ nhân cũng có câu “Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!”

Đúng vậy…



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...