Hướng Dẫn Sử Dụng Đàn Ông

Chương 20


Chương trước Chương tiếp

Thấy cô lại thất thần không biết vì sao, Trình Tử Khiêm không cầm được hắng giọng một tiếng: "Đúng rồi, bạn trai của cô thế nào rồi?"

Rõ ràng đã hoàn hồn sau đợt tấn công mang tên "Vừa già vừa xấu", nhưng Cố Thắng Nam phát hiện mình vẫn không thể nghe hiểu lời anh ta: "Ai?"

"Chính là... Lộ tiên sinh".

Như có một mũi kim đâm vào trái tim Cố Thắng Nam, vì sao mình lại có phản ứng kì lạ như vậy? Cô cũng không rõ, nhưng cô cảm thấy có một điểm cần phải nói cho rõ: "Anh ta không phải bạn trai tôi".

Cô nói có vẻ rất chắc chắn, dù trong tiềm thức quả thật Trình Tử Khiêm cũng cảm thấy một người phụ nữ tầm thường như vậy không thể cặp đôi với một người đàn ông lấp lánh hào quang như Lộ Tấn, nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất kinh ngạc: "Vậy lần trước trên ban công trong tiệc rượu, tại sao cô và anh ấy lại..."

Hình như anh ta thấy khó có thể mở miệng kể lại tình hình khi đó nên đành phải ra hiệu bằng tay.

Cố Thắng Nam xấu hổ.

Biết giải thích thế nào? Cố Thắng Nam không biết, cũng không nhớ gì, đành phải gượng cười: "Hôm đó tôi uống say nên đã sàm sỡ anh ta, anh ta sợ quá mấy hôm sau vội vàng mua vé máy bay chạy mất".

Đại để là Trình Tử Khiêm chưa từng nghe một phụ nữ nói chuyện lưu manh như vậy bao giờ nên lập tức rơi vào một trạng thái kinh hãi. Thừa dịp này, Cố Thắng Nam vội uống hết li rượu, chuẩn bị chuồn mất: "Tổng giám đốc Trình, tôi về làm việc đây".

Trình Tử Khiêm đưa mắt nhìn cô rời đi, luôn cảm thấy có điểm gì đó không phù hợp. Đến tận lúc bóng lưng cô biến mất phía sau cánh cửa đi đến nhà bếp, Trình Tử Khiêm mới chợt hiểu ra: Anh ta cảm thấy người phụ nữ này không phù hợp là bởi vì trong lời nói đùa cợt của cô vừa rồi có giấu kín một thứ.

Thứ đó có tên là lưu luyến không muốn rời...

Một ngày làm việc đã kết thúc suôn sẻ, sau khi hết giờ làm, Cố Thắng Nam đến bãi đỗ xe lấy xe về nhà. Khi dừng lại, đột nhiên cô phát hiện bên ngoài cửa xe chính là mặt biển, mới phát hiện mình lại vô thức lái xe đến chỗ những chiếc du thuyền.

Cố Thắng Nam suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hạ cửa kính xuống, nhìn chiếc du thuyền Victoria cách đó không xa.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng rộng rãi đang đi lên boong thuyền.

Cố Thắng Nam hoảng hốt, ngón tay nắm vô lăng siết chặt.

Cô vội đẩy kính mắt lên nhìn kỹ, mới phát hiện đó là một người nước ngoài tóc vàng. Cố Thắng Nam thở phào, khởi động xe lần nữa, nhìn du thuyền Victoria trong gương chiếu hậu càng ngày càng lùi xa cho đến khi biến mất.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc nửa tháng đã trôi qua. Cố Thắng Nam vẫn là bếp trưởng bếp Âu vừa già vừa xấu kia, dẫn theo một đám phụ bếp Âu đấu đá cả ngấm ngầm lẫn công khai với bên bếp Á. Hình như mọi chuyện đều không thay đổi, nhưng Từ Chiêu Đễ lại phát hiện cô nàng giáo viên Cố này đã không giống trước.

Cố Thắng Nam đến ngày được nghỉ, nếu Từ Chiêu Đễ cũng rảnh rỗi thì nhất định sẽ đến nhà Cố Thắng Nam ăn chực. Khi Cố Thắng Nam mang đĩa sườn cừu nướng vani kiểu Ý đến đặt vào tay Từ Chiêu Đễ, Từ Chiêu Đễ mặt lạnh tanh cắt một miếng sườn, mặt lạnh tanh ăn xong, đặt dao nĩa xuống. Cố Thắng Nam có chút không hài lòng: "Không ngon à?"

"Ngon!"

"Vậy tại sao vẻ mặt bạn không có một chút biểu hiện vui mừng nào?"

"Vẻ mặt vui mừng?" Từ Chiêu Đễ cân nhắc một chút, lập tức bắt chước giọng búp bê điệu chảy nước: "Oa, ngon wá! Thật hông hổ là đầu bếp Cố!"

"Không phải như vậy". Cố Thắng Nam ra sức khẳng định đây không phải cái gọi là vẻ mặt vui mừng mà cô muốn nhìn thấy.

Từ Chiêu Đễ lại lạnh mặt cắt một miếng, vừa nhai vừa hỏi: "Vậy tớ phải thế nào?"

"Bạn phải..." Cố Thắng Nam nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Ăn miếng đầu tiên sáng mắt lên. Ăn miếng thứ hai, động tác cầm dao cũng trở nên cực kì cẩn thận..."

Cố Thắng Nam không nói tiếp được nữa. Những gì cô miêu tả không phải là vẻ mặt của Lộ Tấn lúc ăn đồ ăn cô làm sao?

Thấy cô bỗng dưng ngẩn ra không nói tiếp nữa, Từ Chiêu Đễ sốt ruột gọi: "Thắng Nam! Thắng Nam?"

Từ Chiêu Đễ vừa gọi hồn vừa xua xua tay trước mắt cô, Cố Thắng Nam mới hồi phục tinh thần lại: "Tớ đi xem canh đã xong chưa".

Quay lại phòng bếp, mở vung nồi canh ra, lập tức mùi thơm nức mũi. Nồi canh đang sôi ùng ục, một chiếc bong bóng trong đó thoáng chốc đã biến ảo thành gương mặt người thầy dạy Cố Thắng Nam khi cô học nấu ăn ở Pháp: "Thắng Nam, thầy phát hiện vấn đề lớn nhất của em không phải thứ gì khác mà chính là tự ti. Chỉ có khi đồ ăn em làm nhận được tán thưởng, bạn mới cảm thấy em cũng có giá trị tồn tại, không còn là một người có cũng được không có cũng không sao trong mắt người khác. Nếu như đối với em, nấu ăn không phải tình yêu mà là thủ đoạn lấy lòng người khác thì em vĩnh viễn sẽ không thể trở thành một đầu bếp xuất sắc".

Cố Thắng Nam giật mình tỉnh lại, đột nhiên đậy vung nồi vào.

Thời gian này cô thương xuyên nhớ tới người nào đó, có phải là bởi vì cô tìm được ý nghĩa cho sự tồn tại của mình trên người anh ta, cảm giác trước đó chưa từng có bao giờ? Cố Thắng Nam đưa chiếc muôi lên gõ mạnh vào đầu, cuối cùng cũng đuổi được ý nghĩ này ra khỏi đầu óc.

Bên nhà Cố Thắng Nam, mùi thơm của thức ăn bay ngập phòng, còn trong căn hộ vừa mới trang trí lại bên cạnh lại chỉ có mùi lạ hòa quyện bởi mùi đồ gia dụng và mùi sơn mới.

"Hắt xì!"

"Lộ tiên sinh, có phải ngài dị ứng với mùi sơn mới không? Tại sao cứ hắt hơi mãi thế?"

"Hắt xì!"

"Khăn giấy của ngài đây!"

"Hắt xì!"

"Ngài cứ đợi thêm mấy ngày đã, đến lúc mùi sơn bay bớt thì chuyển vào sau cũng được".

Sau khi cầm khăn giấy người môi giới nhà đất đưa, người đàn ông được người môi giới gọi là Lộ tiên sinh, người đàn ông vừa vào nhà đã không ngừng hắt hơi này mới đỡ hơn, liên tục xua tay với người môi giới: "Anh nhầm rồi, tôi không phải Lộ tiên sinh, tôi là trợ lí của Lộ tiên sinh".

"A!" Người môi giới lập tức đổi giọng: "Ngài trợ lí, ngài có hài lòng với lối trang trí này không?"

Mạnh Tân Kiệt ngẩn ra, vừa rồi hắt xì nhiều quá nên anh ta quên béng mất ông chủ đang nói chuyện điện thoại video đầu bên kia, bây giờ mới nhớ ra mục đích chuyến đi này, vội lấy điện thoại từ trong túi ra giơ lên trước mặt: "Lộ tiên sinh, ngài có hài lòng với kiểu trang trí này không?"

Bên kia điện thoại, Lộ Tấn đen mặt. Bị quên bẵng lâu như vậy, nghe tiếng hắt hơi đến mức sắp chai tai rồi, tự nhiên anh ta không cách nào giữ vẻ hòa nhã được: "Mạnh Tân Kiệt, cậu là lợn à?"

"Không phải! Tôi là trâu, năm Sửu. Có việc gì thế ạ?"

Lộ Tấn ôm đầu chán nản: "Vừa rồi cậu để điện thoại ở chỗ nào? Tôi chỉ thấy đen sì".

"A!" Mạnh Tân Kiệt nhớ ra: "Vừa rồi mới bước vào cửa tôi đã bắt đầu hắt hơi liên tục, thế nên quen tay đút điện thoại vào túi quần".

Lộ Tấn thực sự bực tức đến đau đầu.

Trên màn hình điện thoại, Lộ Tấn bắt đầu hít sâu. Với những hiểu biết về ông chủ mình, Mạnh Tân Kiệt biết anh ta hít sâu như vậy tuyệt đối đồng nghĩa tiếp theo sẽ có một trận tai nạn. Thừa dịp núi còn chưa lở xuống, Mạnh Tân Kiệt vội lập công chuộc tội: "Xin lỗi, xin lỗi ngài!"

Mạnh Tân Kiệt vội chuyển phương hướng camera điện thoại, bắt đầu giới thiệu: "Đây là phòng sinh hoạt".

"Chỗ này là phòng sách".

"Chỗ này là phòng thay đồ".

"Chỗ này là quầy rượu".

"Chỗ này là nhà bếp".

Vừa giới thiệu đến nhà bếp, Lộ Tấn bên kia đột nhiên quát khẽ một tiếng: "Ngồi xuống!"

Mạnh Tân Kiệt trở tay không kịp: "Sao?"

Lộ Tấn hình như sẵn sàng giết chết cậu ta: "Ngồi - xuống!"

Mạnh Tân Kiệt đành phải ngồi xuống.

Ngay sau đó Lộ Tấn lại ra lệnh: "Ngồi xổm đi ra khỏi bếp, nhanh lên!"

Mạnh Tân Kiệt không hiểu ra sao, đành phải làm theo, vừa ngồi vừa di chuyển từng bước một. Nhà môi giới đứng cách đó không xa nhìn một loạt hành động như bị ma ám của Mạnh Tân Kiệt, trong lòng bề bộn vô số ý nghĩ: Không phải mình đã môi giới cho hai tên biến thái đấy chứ?

Bên kia, Cố Thắng Nam trở lại phòng khách với vẻ mặt nghi hoặc, vừa đi vừa không nhịn được quay lại ngoái nhìn phòng bếp nhà hàng xóm.

Từ Chiêu Đễ đã cầm sẵn chiếc thìa bạc trên tay, chỉ còn đợi cô bưng canh ra. Lúc này thấy Cố Thắng Nam không chỉ hai tay trống trơn mà thỉnh thoảng lại còn quay lại ngoái nhìn, Từ Chiêu Đễ thắc mắc: "Làm sao thế?"

"Hình như vừa rồi tớ nhìn thấy bên nhà hàng xóm có người cầm điện thoại di động quay tớ".

"Không phải là biến thái chứ?" Từ Chiêu Đễ lập tức hào hứng đặt chiếc thìa bạc xuống, đứng dậy đi thẳng vào bếp: "Đâu? Đâu?"

Cố Thắng Nam chỉ sang đối diện. Phòng bếp nhà cô và nhà hàng xóm vừa vặn đối diện với nhau, nhưng lúc này Từ Chiêu Đễ không nhìn thấy một bóng người nào, chỉ có căn phòng bếp trống không vừa mới trang trí lại bên đối diện.

"Hay bạn nhìn nhầm?"

"Có lẽ thế". Cố Thắng Nam gật đầu: "Phòng bếp chứ không phải phòng tắm, có gì đáng để quay chụp trộm đâu".

Lúc này, Mạnh Tân Kiệt trốn về đến phòng khách thành công lập tức bị ông chủ bên kia điện thoại giáo huấn: "Suýt nữa cậu làm hỏng việc của tôi đấy".

Còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, khỏi nói cũng biết Mạnh Tân Kiệt tủi thân đến mức nào: "Tôi làm hỏng việc của ngài bao giờ?"

"Vừa rồi ở trong bếp, Cố Thắng Nam bên hàng xóm suýt nữa nhìn thấy cậu".

Nghe vậy Mạnh Tân Kiệt mới hiểu ra: "Thảo nào vừa rồi đột nhiên ngài bắt tôi ngồi xuống... Không đúng, Lộ tiên sinh, ngài đã chuẩn bị chuyển tới đây rồi, còn thần bí như vậy làm gì? Sớm muộn cô ấy cũng biết ngài là hàng xóm mới của cô ấy".

Lộ Tấn nhướng mày: "Cậu đang nghi ngờ quyết định của tôi à?"

Mạnh Tân Kiệt cúi đầu: "Không dám".

"Tóm lại, trước khi tôi tháo bột trở lại thành phố B, không cho phép để cô ấy biết hàng xóm mới của cô ấy là ai".

Cuối cùng Mạnh Tân Kiệt cũng hiểu rõ ý đồ của ông chủ, nhưng lần này cũng thật sự không nhịn được buồn nôn: Ông chủ của mình chưa bao giờ xem phim Hàn Xẻng mà! Tại sao lại cho rằng một cuộc gặp gỡ như vậy có thể làm cho nữ nhân vật chính suốt đời không quên được, giống hệt như suy nghĩ của đám biên kịch não phẳng đó?

Mạnh Tân Kiệt do dự trong chốc lát, bởi vì có việc phải nhờ vả nên quyết định không nói ra ý nghĩ trong lòng, hơn nữa nhanh chóng làm ra vẻ đáng thương hết sức: "Lộ tiên sinh, vậy tôi có thể..."

"Không thể!" Lộ Tấn quả quyết phủ định.

Mạnh Tân Kiệt mặc kệ: "Tôi còn chưa nói tôi muốn thế nào mà!"

"Cậu không nói tôi cũng biết, cậu muốn hỏi tôi, cậu có thể đi tìm Celine Từ của cậu hay không".

Lần đầu tiên Mạnh Tân Kiệt cảm thấy giọng nói trầm tĩnh như nước hồ sâu của ông chủ mình lại nghe có vẻ rất muốn gọi đòn: "Vì sao không thể?"

"Celine Từ của cậu biết cậu về cũng chẳng khác nào nói với Cố Thắng Nam là tôi đã về. Cho nên, không - được!"

Mạnh Tân Kiệt gác điện thoại, ngẩng đầu lên, lặng lẽ rơi lệ trong lòng.

***

Thoáng chốc nửa tháng nữa lại qua. Mắt thấy sinh nhật hai mươi chín tuổi của mình càng ngày càng đến gần, Cố Thắng Nam đang rất ảo não, không ngờ còn có chuyện ảo não hơn đang chờ cô.

"Việc lớn không ổn rồi! Khách sạn chúng ta phải cắt giảm nhân viên rồi".

Cậu phụ bếp luôn luôn được coi là cái loa phóng thanh của bếp mang một tin tức kinh hoàng về bếp.

Bếp sau lập tức sôi trào: "Sao lại thế? Tin tức từ đâu ra?"

Loa Phóng Thanh có vẻ cực kì chắc chắn: "Tin tức là từ phòng nhân sự tiết lộ ra, tuyệt đối không sai. Nghe nói Tổng giám đốc Trình đã gọi lãnh đạo các bộ phận mua sắm, bảo an, kinh doanh, tài vụ lên nói chuyện rồi, rất nhanh sẽ đến phiên bộ phận nhà hàng chúng ta".

"Vị Tổng giám đốc Trình này thật tàn nhẫn! Mới nhậm chức có một tháng mà thôi, đã đã đã... đã đòi cắt giảm nhân viên rồi".

Cố Thắng Nam đang bàn bạc với chuyên viên đồ họa mời từ bên ngoài tới về việc thiết kế mẫu thực đơn mới cho những món ăn cô mới sáng tạo ra, nghe đến đó, cô không thể không lên tiếng can thiệp, vì vậy nói một câu với chuyên viên: "Chúng ta sẽ bàn tiếp sau". Sau đó cô bắt đầu chỉnh đốn kỷ luật: "Bàn tán gì nhiều thế? Tất cả đi làm việc đi".

Cố Thắng Nam rất ít khi nghiêm khắc như vậy, đám phụ bếp hậm hực đành phải giải tán. Loa Phóng Thanh là người không sợ cô nhất, hắn vừa rửa được hai chiếc đĩa đã chạy tới bên cạnh Cố Thắng Nam: "Giáo viên Cố, chẳng lẽ chị không lo lắng chút nào à?"

"Cậu mà lắm miệng nữa là tôi sẽ điều tạm cậu Ninh đi phục vụ phòng ăn, để hết bát đĩa của cậu ta cho cậu rửa".

Nghe vậy Loa Phóng Thanh mới cười giả lả lui ra.

Lần này cuối cùng cũng được yên tĩnh, Cố Thắng Nam có thể tập trung bàn chuyện thực đơn mới với bên đồ họa.

Tối hôm đó, trước khi nhà bếp đóng cửa, đội ngũ thiết kế đồ họa đã chụp ảnh bốn món ăn mới của Cố Thắng Nam xong, thực đơn cũng đã dàn trang xong, cuối cùng Cố Thắng Nam cũng hoàn thành một đại sự.

Các nhân viên lần lượt thay y phục hàng ngày chuẩn bị đi về, sau khi đưa chân nhà thiết kế, Cố Thắng Nam trở lại bếp sau, chuẩn bị thay quần áo đi về.

Không ngờ cô vừa cởi bộ đồ đầu bếp ra, nhân viên phòng ăn lại chạy đến tận phòng nghỉ ngơi tìm cô.

"Giáo viên Cố, cô còn chưa nghỉ à?"

"Có việc gì vậy?"

"Ba phút trước Tổng giám đốc Trình đến phòng ăn, anh ấy gọi đồ nhưng nhân viên bếp đã về hết rồi!" Nhân viên phục vụ nhìn Cố Thắng Nam, dường như đang nhìn hi vọng cuối cùng: "May mà cô còn chưa về".

Cố Thắng Nam nhìn đồng hồ treo tường, muộn như vậy mới đến ăn tối? Ai bảo anh ta là Tổng giám đốc Tử Kinh? Cố Thắng Nam đành phải mặc áo đầu bếp vào quay lại phòng nấu ăn.

May mà mấy món ăn anh ta gọi đều tương đối dễ làm, Cố Thắng Nam ước tính trong vòng mười phút sẽ có thể làm được hai món trong đó, vì vậy lập tức bắt tay vào nấu nướng.

Lúc món đầu tiên chuẩn bị xong, cô nghe thấy tiếng bước chân. Tưởng là nhân viên phục vụ đến giục, cô nói mà không thèm ngẩng đầu lên: "Xong ngay bây giờ đây, chỉ còn bày lên đĩa nữa thôi. Cậu đợi thêm..."

Còn chưa nói xong, cô đã thấy một bàn tay đưa tới cầm miếng phi lê cá hồi xông khói chưa kịp cho ra đĩa lên rồi ăn luôn.

Cố Thắng Nam cả kinh ngẩng đầu, thấy Trình Tử Khiêm mỉm cười với cô: "Xin lỗi, đói quá rồi".

"Tổng giám đốc Trình, sao anh lại vào đây?"

"Tôi nghe nhân viên nói bây giờ trong bếp chỉ có một mình cô". Có lẽ anh ta đã quá đói thật, vừa nói lại vừa cầm một miếng phi lê nữa lên: "Làm phiền một mình cô nấu ăn cho tôi đã đủ ngại rồi, vì vậy tôi đến thẳng đây, đỡ phải làm phiền thêm một nhân viên bưng đồ ăn đi ra đi vào nữa".

Người đàn ông này luôn cười ấm áp như vậy, thật sự không nghĩ ra anh ta làm sao có thể nhẫn tâm sa thải nhân viên quy mô lớn như vậy... Cố Thắng Nam vội cúi đầu làm món thứ hai để mình khỏi nghĩ tới chuyện giảm biên chế.

Trình Tử Khiêm yên lặng dựa vào kệ bếp xem cô nấu ăn. Vì đã bỏ mũ đầu bếp, cô cúi đầu, một lọn tóc đã buông xuống mặt. Trình Tử Khiêm rất kinh ngạc phát hiện, không ngờ mặt bên người phụ nữ này lại xinh xắn như vậy.

"Tổng giám đốc Trình, anh đợi thêm năm phút là món này sẽ..."

Lời nói của Cố Thắng Nam đột nhiên bị một tiếng quát giận dữ cắt ngang: "Trình Tử Khiêm!"

Trình Tử Khiêm vội quay lại, Cố Thắng Nam hoảng sợ tuột dao khỏi tay cũng quay lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi hổn hển xông vào phòng nấu ăn.

Trình Tử Khiêm vô thức kéo Cố Thắng Nam lui lại: "Trưởng ban Lý, ông..."

Người đàn ông được gọi là trưởng ban Lý vừa chỉ vào mũi Trình Tử Khiêm vừa đi tới trước mặt anh ta: "Năm đó lúc tôi vào làm việc ở Tử Kinh thì anh còn chưa mọc đủ răng, anh có tư cách gì sa thải tôi?"

Vừa nói ông ta vừa xách một âu mứt quả lớn hắt thẳng vào Trình Tử Khiêm.

Cố Thắng Nam thấy thế lập tức giận dữ gạt bàn tay Trình Tử Khiêm đang nắm chặt tay mình ra, mở hết hỏa lực lao vào trưởng ban Lý: "Này, đây là mứt quả tôi làm rất lâu mới xong, ông không được..."

"Ào!"

"Rầm!"

"Choang!"

Cố Thắng Nam đã không ngăn được trưởng ban Lý, cũng không cứu được mứt quả của mình, mà...

...Bị hắt đầy mứt quả lên người thay Trình Tử Khiêm.

***

Gần mười giờ tối, Mạnh Tân Kiệt mới cùng nhân viên công ty chuyển nhà chuyển xong hết đồ đạc được chở tới vào các vị trí trong nhà theo yêu cầu của người nào đó.

Cuối cùng cũng có thể về khách sạn.

Mạnh Tân Kiệt đang chuẩn bị bắt xe rời khỏi nơi này, không ngờ lại nhìn thấy bên kia đường, Cố Thắng Nam bước xuống xe một người đàn ông.

Trên người Cố Thắng Nam còn khoác một chiếc áo vest kiểu nam.

Người đàn ông đó... lại còn giúp Cố Thắng Nam gạt mấy lọn tóc buông xuống bên thái dương.

Mạnh Tân Kiệt ngẩn ra chừng nửa phút.

Xuất phát từ tâm lý trả thù, Mạnh Tân Kiệt lập tức gọi điện thoại cho người nào đó đang ở xa tận Ma Đô: "Lộ tiên sinh!"

Người nào đó bật ra một từ với tâm trạng không thật sự tốt: "Nói!"

"Việc lớn không tốt rồi!"

"Bỏ qua những câu vô nghĩa này, nói vào trọng điểm!"

"Tôi nhìn thấy một người đàn ông đưa Cố Thắng Nam về nhà, hơn nữa... thoạt nhìn hai người bọn họ còn... cực kì thân mật..."
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...