Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm dành nửa ngày để vẽ xong bảng tin.
Mặc dù bản thân không phải bỏ ra quá nhiều công sức, nhưng Sơ Hạ khá hài lòng với thành quả trước mắt.
Cô cất hết những viên phấn màu chưa dùng hết, không bỏ sót một chút phấn vụn nào.
Sau đó, cô nhìn Lâm Tiêu Hàm mỉm cười nói: "Không ngờ cậu cũng có tài đấy chứ, vẽ bảng tin đẹp thế này."
Lâm Tiêu Hàm không hề tỏ ra tự mãn vì lời khen của cô, chỉ thản nhiên liếc nhìn cô rồi nói: "Hồi ở trường, bảng tin lớp chúng ta đều là tôi vẽ, cô không biết sao?"
Sơ Hạ chớp mắt nhìn cậu, không nói gì.
Cô thực sự không biết, cô chưa bao giờ chú ý đến cậu.
Lâm Tiêu Hàm cũng không tiếp tục nói về chuyện này, không muốn ôn lại chuyện cũ ở trường với Sơ Hạ.
Mặc dù hai người học cùng lớp, nhưng giống như sống ở hai thế giới khác nhau, căn bản không có gì để nói chuyện.
Chủ đề duy nhất mà họ có thể nói chuyện là Hàn Đình.
Bởi vì cả hai đều quan tâm đến Hàn Đình, Sơ Hạ thích Hàn Đình, còn Lâm Tiêu Hàm thì cực kỳ ghét Hàn Đình.
Cậu và Hàn Đình dường như sinh ra đã không hợp nhau, là người mà đối phương chán ghét nhất.
Nhưng cả hai người họ cũng không muốn nói về Hàn Đình.
Lâm Tiêu Hàm rửa tay bằng nước trong xô, rồi trực tiếp quay lại văn phòng lấy cặp sách.