Hương Bạc Hà

Chương 27


Chương trước Chương tiếp

Có lẽ vì căn bệnh mắc phải sau trận dầm mưa tháng hai chưa dứt hẳn nên dù tiết trời đã ấm trở lại, Hứa Tri Mẫn vẫn ho khan như cũ. Thầy cô khoa lâm sàng đã tìm giúp cô một bác sĩ nội khoa để kê đơn thuốc kháng sinh và thuốc trị ho. Mỗi lần trở bệnh Hứa Tri Mẫn đều uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ, nhưng cũng không thấy thuyên giảm.

Con người ta khi bị bệnh thật sự rất dễ để lộ ra vẻ yếu đuối. Những lúc nuốt xuống viên thuốc hòa trong nước, cô thường nhớ lại năm xưa dưỡng thương ở nhà họ Mặc. Khi ấy, anh đã nắm hai bàn tay nóng sốt của cô cả ngày lẫn đêm, chỉ cần mở mắt là cô có thể nhìn thấy gương mặt trầm tư của anh. Anh lạnh lùng nói từng chữ từng chữ: Tôi không thích bộ dạng bệnh tật của em.

Bởi thế, cô sẽ không cho anh biết chuyện mình bị ốm, thậm chí cô cũng giấu cả người nhà, Mặc Hàm và Viên Hòa Đông. Bệnh có nặng lắm đâu mà nói ra làm chi để mọi người phải bận tâm.

Cô tự vùi lấp mình trong cơn ho dai dẳng, cắn răng chịu đựng sự dày vò của một thứ hoài niệm thường nhằm lúc con người ta ốm đau mà lũ lượt ùa về. Cô nhắm mắt lại tự nhủ, không được nghĩ đến anh, không được nghĩ đến anh… Để rồi cuối cùng lại lẩm bẩm tên anh đi vào mộng mị.

Tháng sáu, càng cận kề ngày tốt nghiệp, tâm trạng những sinh viên không tìm được chỗ làm càng như lửa đốt. Trần Minh chính là một trong số đó. Chỉ bởi vóc dáng quá thấp bé mà cô liên tiếp bị các bệnh viện từ chối. Phương Tú Mai, Lâm Ngọc Cầm và Vương Nhã Lâm chuyển đến ở chỗ trọ gần bệnh viện tỉnh. Phòng ký túc giờ chỉ còn hai người túc trực ban đêm. Giữa khuya, nghe tiếng khóc thút thít, Hứa Tri Mẫn xuống giường, khẽ gọi: “Trần Minh, Trần Minh.”

“Thầy bảo tớ phải về quê tìm việc.” Trần Minh che mặt, hai hàng nước mắt không ngừng chảy dài.

Hứa Tri Mẫn không biết nên an ủi bạn thế nào, bệnh viện trực thuộc đại học M thông báo tuyển dụng vào tháng tám, con đường tương lai của cô cũng mịt mờ như Trần Minh mà thôi. Cô lẳng lặng vỗ về bàn tay người bạn cùng phòng, sau đó lại đợi cho đến tận khi cô bạn đã ngủ an giấc, đắp chăn cho cô ấy xong xuôi rồi mới quay về giường mình.

Cô mở di động, màn hình hiển thị một tin nhắn được gửi đến từ Viên Hòa Đông. Không hiểu sao dạo gần đây anh có thói quen đôi lúc gửi một hai tin cho cô khi đang trực đêm. Nội dung đều là những câu chuyện không đầu không cuối, câu từ có hơi lộn xộn. Anh nói, tháng này họ chính thức trở về khoa chính quy. Xảy ra chuyện gì rồi sao? Hứa Tri Mẫn gác tay lên trán suy nghĩ. Tuy rằng mấy năm nay anh và cô vẫn chưa tiến triển thành quan hệ yêu đương, nhưng dù sao chăng nữa cô cũng từng rung động vì anh. Không có tình yêu thì vẫn còn đó tình bạn, vậy nên cô sẽ quan tâm anh chân thành như quan tâm một người bạn thật sự.

Viên Hòa Đông quả thật đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Ai cũng biết hiện tại lĩnh vực giải phẫu can thiệp* đang là lĩnh vực dồi dào tiềm năng trong nước. Chỉ riêng nội khoa tim huyết quản đã có đến hai vị giáo sư quyền uy là giáo sư Vương và giáo sư Tân. Giáo sư Vương – du học Mỹ trở về – giữ cương vị thủ lĩnh của một ê kíp can thiệp được mệnh danh là phái Mỹ. Giáo sư Tân – bậc thầy về kỹ thuật can thiệp đến từ Nhật Bản – dẫn dắt một ê kíp khác là phái Nhật. Quách Diệp Nam luôn đi theo giáo sư Vương. Ngay khi Viên Hòa Đông vừa trở về bệnh viện tỉnh, học trò cưng của giáo sư Tân là Trương Tề Duyệt đã tức tốc tìm gặp anh nói chuyện tâm sự, và cũng thể hiện rõ sự trân trọng sâu sắc đối với công việc và nhiệm vụ anh làm hàng ngày.

(*) Can thiệp: Gọi tắt của Can thiệp mạch vành qua da. Đây là một kỹ thuật dùng một loại catheter (ống thông nhỏ) để đưa một bóng nhỏ vào lòng động mạch vành bị tắc rồi nong và đặt Stent (giá đỡ) để làm tái thông dòng máu. Trái với phẫu thuật bắc cầu nối chủ vành cần mở lồng ngực, thì can thiệp động mạch vành thực hiện chỉ bằng cách mở một lỗ nhỏ trên da để đưa catheter vào động mạch ở đùi hay cổ tay.

Thừa biết Trương Tề Duyệt có ý đồ lôi kéo mình theo chỉ thị của thầy anh ta, nên anh đã dùng nhiều biện pháp khác nhau để từ chối vô số lời mời mọc từ họ. Nhưng nếu như về phe giáo sư Vương cùng Quách Diệp Nam thì cái ý nghĩ Quách Diệp Nam và Mặc Thâm là bạn bè thân thiết lâu năm lại khiến anh rất khó chịu. Anh không hẳn ghét cay ghét đắng Mặc Thâm, song quả thực không hề có thiện cảm. Ngoại trừ Hứa Tri Mẫn, nguyên nhân tạo ra rào cản giữa họ chủ yếu xuất phát từ việc tranh luận về y học và thái độ đối với sinh mệnh con người. Điều tệ hại nhất chính là, trước việc bất đồng quan điểm giữa anh và Mặc Thâm, Quách Diệp Nam lại có khuynh hướng tán đồng cách nhìn của anh ta.

Viên Hòa Đông lắc đầu thở dài, trở về khoa chính quy sau khi kết thúc thời hạn làm việc luân chuyển, anh lại càng không yên tâm.

Ngày nào Trương Tề Duyệt cũng kiếm anh nói chuyện. Anh ta nói, có giáo sư Tân bố trí phẫu thuật can thiệp trong khoa, vị trí trợ tá không phải là Trương Tề Duyệt cũng là Viên Hòa Đông, ngoài ra những ca phẫu thuật đơn giản đều do hai người họ đảm trách. Tiếp xúc lâu ngày với Trương Tề Duyệt, anh cảm thấy con người anh ta cũng ‘tạm được’.

Đại đa số sinh viên y khoa đều mang theo ước mơ hành y tế thế vĩ đại lúc bước chân vào trường y, cuối cùng khi tự mình trải nghiệm ngưỡng cửa cơ chế của hệ thống y tế xã hội sau bao năm tháng gian khổ miệt mài đèn sách, mới ngậm ngùi nhận ra rằng mộng và thực khác xa nhau. Muốn thực hiện giấc mơ khoác áo blouse trắng thì trước tiên phải trở thành một người có thể sinh tồn trong cuộc sống này. Và bất luận Viên Hòa Đông có tranh đấu, vật lộn ra sao, anh cũng không thể tách rời khỏi tập thể mà chỉ có thể lựa chọn một phương cách duy nhất đó là: cùng tồn tại.

Trải qua nhiều lần đắn đo suy nghĩ, sau cùng Viên Hòa Đông đã bắt đầu thiên về phía Trương Tề Duyệt. Cán cân mất cân bằng chỉ bởi một lý do rất đơn giản, giáo sư Vương hoàn toàn không biết gì về Đông y. Trong khi đó, Trương Tề Duyệt lại tiết lộ rằng giáo sư Tân rất có hứng thú đối với Đông y.

Tình hình hiện tại đã khiến Quách Diệp Nam vô cùng sốt ruột, đứng ngồi không yên. Hai phe Mỹ – Nhật tranh chấp, chắc chắn cuối cùng sẽ người thua cuộc. Quách Diệp Nam không muốn anh ta và người bạn đại học tốt nhất của mình biến thành đối thủ đấu đá lẫn nhau.

Tối nay, Trương Tề Duyệt đã hẹn gặp Viên Hòa Đông để chính thức giới thiệu anh với giáo sư Tân. Sau lần gặp gỡ trực tiếp này, rất nhiều khả năng Viên Hòa Đông sẽ gia nhập phe cánh của giáo sư Tân.

Quách Diệp Nam không còn cách nào khác, buộc phải bàn bạc với Mặc Thâm.

Mặc Thâm biết thời cơ mà mình kiên trì chờ đợi bấy lâu đã đến, vì thế anh hỏi lại một cách nghiêm túc: “Cậu có chắc là vẫn muốn ngăn cản cậu ta, cho dù tớ dùng bất cứ cách nào hay không?”

Quách Diệp Nam nghiêm mặt đáp: “Đúng thế! Cậu ấy là người như thế nào, Trương Tề Duyệt là người như thế nào, tớ và cậu đều biết quá rõ.”

Mặc Thâm cười: “Tớ thừa nhận, một người đáng để chúng ta ngưỡng mộ như cậu ta mà rơi vào tay Trương Tề Duyệt đúng là không thỏa đáng. Ok, tớ giúp cậu, coi như là vì tớ vậy.”

Anh mở điện thoại di động, nhấn phím gọi vào dãy số quen thuộc và lặng yên chờ đợi. Sau một tiếng reng chuông, giọng nói hơi khàn khàn của Hứa Tri Mẫn truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Alo, xin hỏi ai gọi đấy ạ?”

Là một người nhạy bén nên hai tiếng ho khan của cô tức thì khiến anh căng thẳng, anh hỏi: “Em bị cảm à?”

Hứa Tri Mẫn không khỏi kinh ngạc và hoài nghi. Cô hiểu tính anh, anh tuyệt đối sẽ không chủ động liên lạc nếu không có chuyện gì xảy ra. Cô trả lời trong lúc cố nén cơn ho: “Không, không phải cảm. Anh tìm tôi có việc gì không?”

‘Đêm mùa hè tiết trời nóng lạnh thất thường’, anh tự nhủ vậy rồi nhỏ giọng nói: “Chuyện này chỉ có em mới làm được.”

Hứa Tri Mẫn nghiêm trang cau mày: “Anh nói đi.”

Anh trình bày rõ nguyên nhân và hậu quả của sự việc cho cô nghe theo một cách ngắn gọn và khái quát nhất.

Sau khi nghe xong cô hiểu ra ngay ý của anh: “Anh muốn tôi ngăn cản anh ấy?”

“Đúng vậy.”

“Anh chắc chứ?” Khi hỏi anh câu này, đáy lòng cô cũng đau âm ỉ. Rốt cuộc cô là gì đối với anh? Chẳng lẽ trong thời khắc mấu chốt, anh sẵn sàng dâng hai tay tặng cô cho người đàn ông khác chỉ vì lợi ích bản thân thôi ư? Còn tại sao mình tự dưng lại khó chịu vì câu ‘Đúng vậy.’ của anh thì chính cô cũng không hiểu nổi.

“Tôi hy vọng em sẽ hiểu. Việc này đối với cậu ta chỉ có lợi mà không có hại gì cả.” Anh dùng lý lẽ giải thích tường tận, cuối cùng lại nói, “Tôi tin vào em và tin chính tôi nên mới có thể để em làm như vậy.”

Câu cuối cùng này nghĩa là gì? Một kiểu biện minh trá hình chăng? Lời nói của anh không giúp tâm trạng cô vui vẻ hơn, thay vào đó, nó nhắc cô nhớ lại cái ngày hai người ở bên nhau trong giáo đường, lúc ấy anh đã nói anh sẽ vì một số người mà cầu nguyện thần linh. Bỗng nhiên cô nhận ra rõ ràng anh đang nhún nhường, đang cố kiềm chế vì một nguyên nhân nào đó. Và duyên cớ dẫn đến sự thay đổi này ở anh chắc hẳn không đơn giản. Trong lúc tâm trí hoảng loạn, cô không kìm được cơn ho bất chợt kéo tới.

“Hứa Tri Mẫn!” Giọng anh lại thêm căng thẳng.

Cô vuốt vuốt ngực cho dễ thở, rồi tiếp tục suy nghĩ về chuyện của Viên Hòa Đông. Đúng như anh nói, anh bảo cô làm vậy âu cũng là bất đắc dĩ. Theo cô biết, ngoại khoa tim lồng ngực do giáo sư của Mặc Thâm và Dương Sâm nắm quyền chủ đạo. Phẫu thuật can thiệp rất mạo hiểm, một khi nội khoa thất bại nhất định phải nhờ ngoại khoa giải quyết, chính vì vậy nội khoa và ngoại khoa như cùng một nhịp thở. Nếu Viên Hòa Đông trở thành đối thủ của phe còn lại thì triển vọng tương lai của anh ấy ở bệnh viện tỉnh sẽ làm người khác phải ái ngại. Vả lại, đương nhiên cô tin một người trọng tình nghĩa như Viên Hòa Đông sẽ không bao giờ có ý nghĩ đối đầu với Quách Diệp Nam. Giả như Viên Hòa Đông đi sai một bước này, cuối cùng không ai khác ngoài anh phải chịu tổn thất. Sau khi nhận định tình hình, cô rút ra kết luận, chẳng qua là Viên Hòa Đông đã bị đối phương lợi dụng lúc anh mơ hồ, mất phương hướng, dẫn dụ anh đi theo con đường họ vạch sẵn. Chắc hẳn những người ở bệnh viện tỉnh nói gì anh cũng bỏ ngoài tai, bây giờ chỉ còn một người ngoài cuộc duy nhất là cô mà thôi.

“Anh yên tâm đi. Tôi làm việc này không phải vì các anh, mà là vì anh ấy.” Nói xong, Hứa Tri Mẫn cúp máy, uống ngụm nước, rồi không một giây chậm trễ, cô nhanh chóng bấm dãy số của Viên Hòa Đông.

Viên Hòa Đông đang đi cùng Trương Tề Duyệt đến cửa bệnh viện. Trương Tề Duyệt vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ thì anh nhận được điện thoại của Hứa Tri Mẫn.

“Sư huynh đang ở đâu vậy ạ?”

Bất ngờ nghe được tiếng nói của cô, khóe môi anh khẽ cong lên. Đây là lần đầu tiên cô gọi điện cho anh.

“Tôi vừa tan tầm. Còn em? Sao rồi, em có rảnh…” Nói được nửa câu, nghe thấy cô ho liên tục, anh khẩn trương hỏi, “Em bị bệnh à?”

“À không, em không sao hết.”

Biết tính cô bướng bỉnh, hay ẩn nhẫn chịu đựng, nên nghe cô nói ‘không sao’, trái lại anh càng thấy lo lắng hơn. Anh nói: “Tri Mẫn, em nói thật với tôi đi, có phải em bị cảm không? Em uống thuốc chưa?”

“Chuyện của em lát nữa nói sau. Bây giờ em muốn hỏi sư huynh việc này trước đã, anh và Quách sư huynh đang giận nhau phải không?”

Viên Hòa Đông nhíu mày: “Quách sư huynh gọi điện cho em?”

“Quách sư huynh gọi cho em hay không không quan trọng, quan trọng là sư huynh nghĩ thế nào kia. Anh cảm thấy làm việc với ai tốt hơn?”

Quả thực là Viên Hòa Đông đang do dự. Làm bạn với Quách Diệp Nam nhiều năm như vậy, đương nhiên anh luyến tiếc bạn bè mình hơn.

“Không phải sư huynh đã nói muốn làm việc với em hay sao?”

“Tri Mẫn.” Anh khàn giọng gọi cô. Đúng vậy, anh rất muốn được làm việc cùng cô, bởi từ khoảnh khắc đầu tiên gặp cô, anh đã cảm thấy chỉ có cô mới thấu hiểu anh.

“Sư huynh, vậy anh thử nghĩ xem, giả sử anh, em và Quách sư huynh cùng làm việc chung một khoa, mà anh lại bất hòa với Quách sư huynh thì…”

“Làm sao có chuyện tôi và cậu ấy bất hòa!”

Cô nhẹ nhàng cười hài lòng: “Vậy là được rồi.”

Vì nụ cười này mà tảng đá nặng nề trong lòng anh thoáng chốc được dời đi, anh cũng cười nói: “Thôi được, tôi chịu thua em rồi, trong lòng nghĩ gì tôi cũng nói hết rồi đấy. Ai bảo em gọi điện cho tôi thì tôi không biết, nhưng dù sao tối nay tôi vẫn phải đi, đi từ chối người ta một câu cho rõ ràng.”

Hứa Tri Mẫn không vui vẻ dễ dàng như Viên Hòa Đông. Nếu bây giờ cô để anh đi, nhỡ đâu anh lại bị đối phương thuyết phục thì sao. Cô tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc. Cô tập trung toàn bộ thính lực nghe ngóng động tĩnh ở đầu kia điện thoại đến nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi, gần như không còn cầm nổi di động.

“Tri Mẫn, cứ vậy nhé, xong việc tôi sẽ gọi lại cho em.”

“Khoan đã!” Cô thốt lên, trái tim đập rối loạn.

“Sao vậy?”

Giờ phải làm sao đây? Nếu đã xác định không thể yêu anh, thì cô lấy tư cách gì mà giữ anh lại? Cô mở miệng nhưng chẳng nói được câu nào, có thứ gì đó vừa chua vừa chát nghẹn ứ trong khí quản làm cô ho sặc sụa.

Viên Hòa Đông càng nghe càng bất an: “Hứa Tri Mẫn? Hứa Tri Mẫn, em trả lời tôi đi!”

Không muốn khiến anh lo lắng, cô vừa ho vừa nói: “Em không sao.”, rồi đặt ngay di động xuống, chạy đến bồn rửa tay bên cạnh nôn khan.

Một chuỗi âm thanh đơn điệu vọng ra từ điện thoại văng vẳng bên tai, anh đứng thật lâu nhìn chăm chú bóng mình in trên mặt đất. Anh không phải là người hồ đồ, đại khái cũng đoán ra được ai bảo cô gọi điện thoại. Anh nheo mắt lại, nhớ đến cú đấm của Mặc Thâm khi còn học đại học, có lẽ những ai đã từng chứng kiến cảnh tượng đó cả đời này cũng khó lòng quên được. Đối địch với kiểu người như Mặc Thâm tuyệt nhiên không phải là chuyện sáng suốt. Anh sẽ làm theo cách của riêng mình để đấu tranh giành lấy tình cảm của người mình yêu, nhưng bên cạnh đó anh cũng tôn trọng quyết định của Hứa Tri Mẫn. Song nói một cách công bằng, giao Hứa Tri Mẫn cho người đàn ông như vậy, làm sao anh có thể yên tâm?

Thấy xe của Trương Tề Duyệt xuất hiện ở đầu đường, Viên Hòa Đông bước xuống bậc thềm. Đến trước cửa xe, như linh cảm được điều gì, anh dừng chân quay đầu lại và nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của Mặc Thâm ở một ô cửa sổ nào đó trên tầng ba. Bàn tay anh đặt trên tay nắm cửa run bật lên:Đây là cách anh ta yêu em sao? Anh ta biết em đau ốm, đã không ở bên cạnh em lại còn bắt em phải bận tâm chuyện khác. Còn tôi, rõ ràng nhận ra em bệnh không nhẹ, vậy mà cũng…

“Hòa Đông?” Trương Tề Duyệt ló đầu từ trong xe ra hỏi.

Viên Hòa Đông cau mày thật chặt, buông thõng tay xuống: “Rất xin lỗi, bác sĩ Trương. Tối nay tôi không thể đi gặp giáo sư với anh được.”

“Hả? Cái gì?” Trương Tề Duyệt kinh ngạc, “Hòa Đông này, chúng ta đã nói chuyện ổn thỏa với giáo sư rồi đấy.”

“Nhờ anh nói giáo sư là tôi có một ca bệnh khẩn cấp.” Viên Hòa Đông quay phắt người lại, vòng qua xe hơi rồi vẫy tay chặn một chiếc taxi đang trờ tới. Anh không như Mặc Thâm, anh sẽ đến bên cô, cho dù người cuối cùng cô lựa chọn có là ai đi nữa.

“Này! Hòa Đông!” Trương Tề Duyệt hốt hoảng chạy xuống xe nhưng không kịp gọi Viên Hòa Đông trở lại. Chiếc taxi lao vút đi như tên bắn, anh ta thở hồng hộc dậm chân tức tối, tới lúc ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp đôi mắt u ám của Mặc Thâm khuất trong bóng đêm, anh lại phẫn nộ nện rầm một cái vào cửa xe.

¤¤¤

Trần Minh mở cửa phòng ký túc, thấy trong phòng tối đen, cô cất tiếng hỏi: “Không có ai ở trong này à?” Cô với tay bật công tắc trên tường, ánh đèn sáng trưng rọi vào bóng dáng Hứa Tri Mẫn gục ngã bên bồn rửa tay.

“Trời ơi!” Trần Minh kinh hoàng vỗ vỗ vào mặt cô, “Hứa Tri Mẫn, nói chuyện với tớ đi mà, đừng làm tớ sợ.”

Hứa Tri Mẫn đáp lại Trần Minh bằng tiếng rên hừ hừ không rõ nghĩa, cô níu tay cô bạn để nhoài người đứng dậy. Ngồi xuống mép giường, cô chảy mồ hôi ròng ròng, thở hổn hển không nói ra hơi.

Trần Minh bị cả khuôn mặt tái nhợt của Hứa Tri Mẫn dọa phát khiếp: “Cậu nằm đây nhé, tớ đi gọi người đến giúp.” Đúng lúc chạy nhanh ra ngoài thì cô đâm sầm vào một người. Vừa ngước mặt lên, cô liền há hốc kinh ngạc: “Viên sư huynh?”

Viên Hòa Đông đưa mắt nhìn vào bên trong, thoáng thấy Hứa Tri Mẫn đang run lẩy bẩy vịn vào thành giường, anh vội vàng đẩy Trần Minh sang bên, sải hai ba bước chân đi qua, vươn một tay ôm gọn cô vào lòng. Anh sững người, cô đã gầy rộc hẳn đi. Hô hấp của anh cũng trở nên dồn dập như của cô. Cuống cuồng đặt tay vào mạch cổ tay cô, anh thấy mạch đập rất nhanh. Anh gắt giọng chất vấn Trần Minh: “Cô ấy không đi khám bệnh sao?”

“Có ạ. Cậu ấy vẫn uống thuốc điều độ, tất cả thuốc đều ở đây này sư huynh.” Trần Minh đưa Viên Hòa Đông xem một hộp thuốc trên bàn.

Viên Hòa Đông xem tên thuốc, thấy là thuốc kháng sinh Cephalosporins, anh lại hỏi: “Bệnh án của cô ấy đâu?”

“Chắc không có bệnh án ạ. Tại vì toa này là do giáo sư khoa lâm sàng nhờ bác sĩ quen kê cho cậu ấy…” Nói nửa chừng thấy Viên Hòa Đông nhìn mình trừng trừng, Trần Minh nuốt ực hai câu sau vào bụng.

Viên Hòa Đông ném hộp thuốc lên bàn: “Bậy bạ quá!” Nói xong, anh thuận tay lấy chăn trùm cả người cô lại rồi ôm cô đi nhanh ra ngoài ngay sau đó.

Trần Minh vội chạy bước nhỏ theo sau, hỏi: “Sư huynh, em chạy tới phòng cấp cứu bệnh viện trực thuộc đăng ký trước nhé.”

“Không cần!” Anh lạnh lùng ngắt lời Trần Minh. Bây giờ ai anh cũng không tin nổi. Lúc này đây trong lòng anh chỉ tràn ngập sự thương xót và giận dữ. Anh thương cô mà cũng giận cô. Cô tưởng cô mình đồng da sắt hay sao mà bệnh đến nông nỗi này cũng không báo cho ai biết một tiếng?

Yên vị trên ghế taxi xong, anh áp mặt cô vào má anh, thì thầm: “Đừng sợ, tôi sẽ chữa khỏi cho em.”

Ý thức rơi vào sương mù, cô không nghe rõ anh nói gì, chỉ biết nhắm chặt mi mắt. Cô yếu ớt tựa vào lồng ngực anh trong suốt chặng đường dằn xóc, tiếng bánh xe lướt qua sỏi đá lấp đầy màng nhĩ của cô. Vào một khoảnh khắc nào đó, khi làn gió từ đâu bất chợt thổi qua, dường như mọi ưu phiền trong cuộc sống đã lùi vào quên lãng để nhường chỗ cho giấc ngủ tĩnh lặng. Cô thật sự đã rất mệt mỏi.

Ở trong phòng, Mặc Thâm nắm chặt di động, bồn chồn đứng ngồi không yên, chốc chốc anh lại ra cửa sổ quan sát những chiếc xe chạy vào bên dưới, cố phân biệt thật kỹ từng bóng người ra vào khu cấp cứu. Rồi anh thình lình đứng sững lại, co tay đánh vào trán, không kìm được sự bất an dâng lên trong lòng mình như sóng cuộn.

Quách Diệp Nam đi vào phòng với vẻ mặt phấn khởi sau khi đã thăm dò tình hình bên ngoài: “Cậu ấy không đến nhà giáo sư.”

“Cô ấy bị bệnh rồi.”

“Hứa Tri Mẫn bị bệnh á?”

“Ừ.” Hơn nữa không phải là cảm vặt thông thường, nếu không sẽ không khiến Viên Hòa Đông vội vã rời đi như vậy. Mặc Thâm ngã ngồi xuống ghế, bên tai như phảng phất tiếng ho khan kéo dài của cô. Cô bảo anh yên tâm. Nhưng theo những gì anh hiểu về cô, dù có bệnh nặng, với ai cô cũng nói là bệnh nhẹ. Bàn tay cầm di động run rẩy, anh lo sợ hơn bao giờ hết.

Đúng lúc này, Mặc Hàm mở cửa bước vào: “Ồ, anh và anh Quách đều ở đây hết à.”

“Ờ.” Quách Diệp Nam đáp rồi quay sang hỏi Mặc Thâm: “Cậu khẳng định cô ta bị bệnh à?”

Lời này hiển nhiên đã chọc giận Mặc Thâm. Anh nói vẻ mỉa mai: “Cho dù muốn giả vờ bệnh, cô ấy cũng không có gan lừa gạt tất cả các bác sĩ ở bệnh viện này.”

Quách Diệp Nam tự biết mình nói bậy bèn gãi gãi đầu.

Mặc Hàm thờ ơ đứng bên cạnh, không hiểu hai người nói gì. Chợt di động trong túi vang lên, cậu nghe máy: “Viên sư huynh?”

Hai người trong phòng lập tức nhìn về phía Mặc Hàm. Nghe giọng của Viên Hòa Đông, cậu hơi nhíu mày, nhưng sau vài câu vắn tắt, cậu đột nhiên kinh ngạc la lên: “Anh nói gì? Chị Tri Mẫn?… Em xuống phòng cấp cứu ngay đây!” Nói xong, cậu hớt hải mở cửa rồi chẳng mấy chốc bóng người đã biến mất ở cửa cầu thang.

Mặc Thâm thấy vậy cũng vụt đứng lên, vẻ mặt đầy khẩn thiết.

Quách Diệp Nam chặn người trước mặt anh: “Đợi chút. Chúng ta phải xem xét tình hình trước đã.”

Mặc Thâm giơ tay muốn đẩy anh ta ra.

Nhưng Quách Diệp Nam vẫn không hề nhúc nhích mà trái lại còn nói: “Cậu muốn đưa cô ta đến bệnh viện tỉnh đúng không? Nếu bây giờ cậu đi gặp cô ta thì đừng hòng tớ chấp nhận cho cô ấy đặt chân vào đây!”

Mặc Thâm đè nén cơn thịnh nộ đang bùng lên trong ánh nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

Quách Diệp Nam thở dài vỗ vai anh: “Mặc Thâm, cậu tĩnh táo suy nghĩ lại đi. Cậu mà đi bây giờ sẽ khiến cô ta càng khó xử, hiểu không?” Mặc Thâm không nói không rằng, vẫn cương quyết đi về phía trước, Quách Diệp Nam nhịn không được, quát lên: “Người anh em! Xem như tớ cầu xin cậu, được chưa? Tớ thật sự không muốn thấy cảnh hai người anh em tốt của tớ xung đột với nhau! Vả lại, không phải cậu luôn tin tưởng cô ta hay sao!”

Tin tưởng? Trên gương mặt Mặc Thâm hiện lên nỗi thống khổ khó diễn đạt thành lời. Đúng, anh tin tưởng cô. Nhưng sự đời khó đoán. Chẳng phải bà cũng thế đó ư, lúc gần đi bà nói hai năm nữa sẽ khỏe mạnh gặp lại hai anh em anh. Kết quả thì sao? Họ thậm chí không được nhìn thấy bà cụ lần cuối cùng trong đời. Anh nhẹ nắm cánh tay cậu bạn thân, trầm giọng nói: “Diệp Nam, coi như tớ xin cậu vậy. Tớ sẽ tránh ở một bên, chỉ nhìn cô ấy từ xa thôi. Tớ chỉ cần thấy cô ấy mạnh khỏe là đủ rồi…”

Tiếng nói run rẩy đó khiến trái tim sắt đá của Quách Diệp Nam bất giác chấn động. Chuyện đã đến nước này anh ta còn có thể nói được gì ngoài một câu ‘Thôi được.’ cơ chứ.

Mặc Thâm tức khắc chạy bổ xuống cầu thang. Ở bậc thềm cuối cùng, bước chân anh gần như chới với. Anh lao về phía cánh cửa lò xo thông ra hướng đại sảnh khu cấp cứu, ánh mắt tìm kiếm cuối cùng dừng lại ở cổng lớn. Viên Hòa Đông ôm cô đi ngang qua cánh cửa kính, Mặc Hàm và đồng sự giúp đẩy băng ca đến. Anh thấy Viên Hòa Đông nhẹ nhàng đặt cô lên tấm ga trải giường trắng tinh. Trong mắt anh, cô vẫn vậy, vẫn dịu dàng, tĩnh lặng tựa bông tuyết trắng và chỉ có anh là xúc động giống như khoảnh khắc trông thấy cô được bao phủ trong màn tuyết trắng xóa năm xưa. Anh hoảng loạn bước chân đến.

Quách Diệp Nam giữ chặt anh từ phía sau. Anh trơ mắt nhìn họ đẩy cô vào phòng cấp cứu. Cửa khép lại. Cả thế giới biến thành màu xám tĩnh mịch.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...