Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt
Chương 52
Sau khi bị ăn một lần ở trong suối xong, Chu Tráng Tráng đã mệt nằm một đống, được Thường Hoằng vớt lên, ôm trở về phòng, vốn tưởng rằng có thể yên ổn mà nghỉ ngơi một chút, nhưng Thường Hoằng tên ác lang này cứ như cả năm rồi chưa từng được ăn qua thịt, lại đem nàng ăn toàn bộ thêm một lần nữa. (Q: TT quên rùi àh, TH cũng là tân binh đó, phải là chưa từng được ăn thịt mới đúng)
Đến khi chấm dứt, Chu Tráng Tráng cảm thấy cả người mình như bị nghiền qua, xương cốt đều vỡ thành mảnh vụn.
Cơm chiều được gọi vào trong phòng ăn, thật vất vả mới ăn no, Thường Hoằng lại bắt đầu động tay động chân, nóng lòng muốn nếm nữa.
Chu Tráng Tráng chịu không nổi, lần đầu tiên nhân lúc tỉnh táo duỗi chân ấn vào mặt hắn in một dấu vết:“Nghỉ ngơi lấy lại sức anh có hiểu hay không a! Thật muốn đem em biến thành một đống xương tàn, em xem anh về sau ăn cái gì!”
Thường Hoằng lúc này mới ý thức được chính mình quả thật quá vội vàng xao động, dù sao đi nữa cuối cùng cũng đã ăn Chu Tráng Tráng vào trong bụng, người nào đó coi như có thể yên tâm rồi.
Lớn tiếng cảnh cáo xong Chu Tráng Tráng rốt cục có thể an giấc, đêm tối chìm sâu vào mộng đẹp, nàng cảm giác mình như đang nằm trong một vườn hoa, liên tục vang lên tiếng vo ve vo ve của đám ong mặt bay lượn bên tai, khiến cho hai mà với lỗ tai ngứa ngáy khó chịu, ong mật mới vừa bay đi, lại một con chó con chạy đến, không ngừng dùng lưỡi liếm cần cổ nàng, tư vị ẩm ướt nhớp nháp vừa khoan khoái vừa khó chụi.
Tỉnh lại từ trong giấc mơ sinh thái hoá nông thôn hoá đã là ngày hôm sau, Chu Tráng Tráng uể oải kéo căng thắt lưng, mở mắt liền đối diện ánh mắt lấp lánh của người đang gối đầu bên cạnh.
Ánh mắt kia Chu Tráng Tráng quá đỗi quen thuộc – lúc nàng nhìn bánh bao hấp, chính là ánh mắt thế này, giống nhau như đúc.
Thở dài, Chu Tráng Tráng bày ra thân thể chính mình, hiên ngang lẫm liệt nói: “Đến đây đi, đừng khách khí.”
Thường Hoằng một chút khách khí cũng không, lập tức xoay người đè lên, lại đem nàng ăn vô cùng nhuần nhuyễn.
Xong xuôi, tư thế Chu Tráng Tráng đi đường xấp xỉ dáng cua, vẫn là nhờ Thường Hoằng dìu dắt đi ra khỏi suối ôn tuyền.
Lúc đứng trước Wrangler, nhìn thấy thân xe bị vẽ thành bộ mặt hoàn toàn khác, Thường Hoằng thản nhiên liếc nhìn Chu Tráng Tráng: “Con rùa này còn rất trừu tượng nha.”
Chu Tráng Tráng chỉ có thể thưởng thức mấy con quạ đen bay trên trời.
Ở trên xe, Chu Tráng Tráng lại ngủ suốt dọc đường, cuối cùng là Thường Hoằng đưa nàng vào trong khách sạn, sau đó gọi không ít rau thịt, Chu Tráng Tráng rốt cục thần thanh khí sảng, giống như mới vừa ăn rau chân vịt, một lần nữa trở thành nữ kim cương mạnh mẽ.
Chùi chùi mép ợ một cái ngẩng đầu thấy Thường Hoằng lại bắt đầu dùng cái loại ánh mắt nhìn thức ăn ngon mà nhìn nàng, Chu Tráng Tráng chịu không nổi, bắt đầu lôi ra giấy bút, cùng Thường Hoằng thương lượng: “Xét thấy anh là một phần tử cuồng ^_^ chuyện này, nếu anh cứ tiếp tục làm với tần suất này, em không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng, cho nên chúng ta trước tiên vẫn nên lập ra một thời gian biểu đi — trừ bỏ mấy ngày bà con họ hang em đến thăm, hai ngày chỉ được làm một lần, như thế nào.” (Q: Đúng là TT, chuyện này mà bàn bạc như làm ăn đó)
Thường Hoằng không nói chuyện, nhưng vi kiều đích khóe miệng sử xuất trào phúng kỹ năng, biểu hiện ra bốn chữ –”Em nghĩ tới Mĩ” .
“Thế anh muốn sao hả?” Chu Tráng Tráng thỏa hiệp.
“Khoảng thời gian nghỉ phép này mỗi ngày một lần, vài ngày thân thích tới chơi phải tình gộp bù vào những ngày trước hoặc sau đó. Còn có, sau khi anh quay về quân khu, em mỗi cuối tuần phải đến một lần, bởi vì tu dưỡng một tuần, cho nên hai ngày kia anh có thể tha hồ sử dụng em.”Thường Hoằng ngữ khí rất ôn nhu, cùng nội dung tàn nhẫn trong giọng nói kia hoàn toàn không phù hợp.
“. . . . . . Ngươi giết ta đi.” Chu Tráng Tráng cả người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cuối cùng, trải qua kịch liệt đấu tranh, hai người đạt thành hiệp nghị — ngoại trừ những ngày đèn đỏ, Thường Hoằng bên cạnh Chu Tráng Tráng mỗi ngày chỉ có thể làm một lần.
Hiệp ước này ký kết xong, Thường Hoằng làm như mình bị uỷ khuất nhiều lắm đó, phi thường không vui. Chu Tráng Tráng nắm chặt nắm tay, cắn chặt răng, thật vất vả mới kiềm chế ý nghĩ muốn thay trời tiêu diệt tên ác nhân này.
Những ngày nghỉ tiếp theo, chuyện Chu Tráng Tráng làm nhiều nhất chính là được Thường Hoằng lấy thực phẩm cho ăn no đồng thời dùng chính mình cho Thường Hoằng ăn no.
Điều này khiến Chu Tráng Tráng cảm thấy có chút bực, nhưng mà tinh lực Thường Hoằng thật sự tràn đầy, mỗi ngày một lần tựa hồ không đủ. Có lần giữa đêm khuya im ắng, Chu Tráng Tráng từ trong mơ ngủ tỉnh lại, cư nhiên phát hiện một đôi mắt sói xanh mượt nhìn chằm chằm chính mình, sợ đến mức mém tiểu ra quần. Nhìn kỹ mới phát hiện đó là ánh mắt Thường Hoằng, bên trong lộ ra hơi thở nồng đậm “chưa được thoả mãn”.
Đáng giận nhất là lần Chu Tráng Tráng bị cảm mạo, Thường Hoằng rót nước bưng trà cho uống thuốc phục vụ nàng đặc biệt chu đáo, Chu Tráng Tráng chưa kịp cảm động thì Thường Hoằng lại bắt đầu giở trò.
Chu Tráng Tráng nổi giận, đẩy móng vuốt lang sói của hắn ra: “Chẳng lẽ anh không thấy em đang bệnh hả?”
Thường Hoằng mỉm cười, lộ ra hàm răng sói: “Yên tâm, anh không sợ bị lây bệnh.”
Nói xong, móng vuốt sói lại nhào lên, “soạt soạt soạt” vài cái đã đem quần áo Chu Tráng Tráng lột sạch.
Chu Tráng Tráng tức giận đầu muốn bốc hơi nước, mặc dù đã biết Thường Hoằng không có nhân tính, cũng không dự đoán được hắn sẽ không có nhân tính như thế này.
Tuy Thường Hoằng thú tính có hơi quá đáng, nhưng hai người cùng một chỗ luôn thật sự vui vẻ, bởi vì biết sắp phải cách biệt cho nên liền phá lệ quý trọng mỗi thời khắc cùng một chỗ. Đại đa số thời gian hai người đều ở nhà, ngồi trên nền nhà vừa ăn kem vừa xem TV, hoặc là cùng nhau đánh will, nếu không mỗi người ôm một quyển sách đọc.
Thời gian tĩnh lặng trôi qua, giống nước chảy gội rửa đi bất an cùng nóng nảy, tạo nên gia đình ấm áo mà giữa bọn họ trước nay chưa có.
Chu Tráng Tráng thích xem phim truyền hình tình cảm gia đình dài tập, toàn là loại chuyện bát nháo trong gia đình nào là bạn gái trước, bạn trai trước, bạn gái hiện tại, bạn trai hiện tại, mẹ chồng nàng dâu, cuộc chiến vợ chồng, còn bắt buộc Thường Hoằng cùng nàng xem.
Lúc xem tới tình tiết cao trào, Chu Tráng Tráng miệng nhét đầy bỏng ngô còn có thể vung tay hô to:“Tiêu diệt tiểu tam!” (kẻ thứ ba)
Thường Hoằng lẳng lặng liếc mắt nhìn nàng một cái, ngữ khí đặc biệt mập mờ: “Ân, tiêu diệt tiểu tam.”
Chu Tráng Tráng tròng mắt vừa chuyển, nghĩ đến chuyện rắc rối của mình trước kia, vội vàng thay đổi khẩu lệnh: “Đả đảo nữ tiểu ba!”
Thường Hoằng ngữ khí thâm sâu như cũ: “Xoá sạch nam tiểu ba.”
Chu Tráng Tráng không tức giận, vội lết qua lẽo nhẽo nũng nịu bên cạnh: “Trước kia đều là hiểu lầm, em sau này không dám nữa.”
Thường Hoằng khí định thần nhàn: “Em có dám hay không anh không biết, nhưng bọn hắn tuyệt đối sẽ không dám nữa.”
“Vì sao?” Chu Tráng Tráng khó hiểu.
“Bởi vì. . . . . . phá hoại hôn nhân lính, phạt tù khoảng ba năm hoặc tạm giam.” Thường Hoằng giải thích.
“. . . . . . Chúng ta còn chưa có kết hôn nha.” Chu Tráng Tráng mặt đỏ.
“Nhanh.” Thường Hoằng cúi đầu uống trà.
Vì níu kéo sỉ diện, Chu Tráng Tráng lại mở miệng: “Anh sao lại biết người khác không dám.”
“Ba năm tù. . . . . .” Thường Hoằng ngước ánh mắt bị hơi trà che phủ: “Em còn không có lực hấp dẫn như vậy.”
Chu Tráng Tráng: “. . . . . .”
Hai người tuy rằng cả ngày co đầu rút cổ ở trong nhà, nhưng vẫn bị người hữu tâm tìm ra.
Người thứ nhất đương nhiên chính là Mĩ Địch, mỹ nữ trực tiếp gọi điện thoại tới, cười ha hả: “Tráng Tráng, xem chị tốt với em chưa, trước kia giúp em cướp ảnh chụp từ Phó Dương Dương, hiện tại lại giúp em đem Thường Hoằng đè lên giường, em nói phải cảm ơn chị ra sao đây?”
“Máu chảy đầu rơi, không chối từ.” Chu Tráng Tráng biết rõ người nhà Thường Hoằng này không thiện lương gì, giúp nàng nhất định là có yêu cầu, nhưng Mĩ Địch đứa nhỏ này, hạ thủ độc ác, không thể đắc tội, chỉ có thể xuôi theo. (Q: Mĩ Địch ah, chị sống sao mà để em út nghĩ như thếđó, thật đáng hâm mộ nha)
“Như vậy đi, vài ngày nữa cùng chị đi Hongkong chơi một chuyến.” Mĩ Địch rốt cục đưa ra yêu cầu:“Vé máy bay khách sạn ăn ở gì chị bao hết.”
Chu Tráng Tráng ngẫm nghĩ, làm ăn có lời thế này, ắt phải làm, vội nói: “Máu chảy đầu rơi, tuyệt đối đi.”
Nói xong chính sự, Mĩ Địch lại bắt đầu dụ dỗ nàng: “Tráng Tráng, mấy ngày nay thế nào? Thân thể em tuy rằng rất rắn chắc nhưng gặp phải loại động vật ăn thịt như Thường Hoằng chắc dữ nhiều lành ít, mấy ngày nay chị ngày đêm lo lắng cho em, chỉ sợ nó không cẩn thận một cái, đem em ăn mất mạng.”
Chu Tráng Tráng lệ rơi, vẫn là người trong nhà hiểu biết người trong nhà a, Mĩ Địch nói quả không sai tí nào.
“Kia. . . . . . cái đó. . . . . . chị Mĩ Địch. . . . . . em muốn hỏi. . . . . . em muốn hỏi. . . . . .” Chu Tráng Tráng do dự hồi lâu, rốt cục nén không được hỏi: “Em muốn hỏi là, rốt cuộc, phải làm sao mới có thể làm cho loại động vật ăn thịt như hắn khi ở trên giường. . . . . . không cần hung tàn như vậy?”
Lời này vừa nói ra, Mĩ Địch bên kia truyền đến một tiếng thở ngắn than, bao hàm vô số rối rắm u oán trong lòng: “Nếu chị biết, sẽ không chịu khổ vì Tần Trung nhiều năm như vậy.”
Chu Tráng Tráng vừa nghe liền hiểu được – thì ra anh rễ Tần Trung cũng là một động vật ăn thịt a.
Với tâm trạng thông cảm, Chu Tráng Tráng cúp điện thoại.
Người thứ hai gặp mặt chính là Hải Nhĩ, đây được coi như một đại công thần trợ giúp Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng hòa hảo. Chu Tráng Tráng vẫn rất biết ơn hắn, liền mua mực vò viên vui vẻ chạy tới cho hắn.
Hải Nhĩ đã biết bao ngày chưa được ăn no, không quá vài cái đã nuốt hết sạch sẽ ba hộp mực vò viên, ăn xong còn chép chép miệng vài lần, đôi mắt lóng lánh nước trong suốt nhìn Chu Tráng Tráng.
Chu Tráng Tráng khẽ cắn môi, lại lao đi, lần nữa mua về không ít thức ăn nhét vào trong bụng Hải Nhĩ.
Ăn xong rồi, Hải Nhĩ một lần nữa lại ngồi trước bàn thí nghiệm, hỏi: “Em với anh họ gần đây đều tốt chứ?”
“Ân, cũng tạm.” Chu Tráng Tráng tưởng tượng đến chuyện giường chiếu mặt bắt đầu đỏ giống như vụng trộm: “Hải Nhĩ, cám ơn anh đã giúp bọn em.”
“Kỳ thật cũng không phải giúp hai người, mà là giúp anh.” Hải Nhĩ dùng khăn tay lau khóe miệng, dường như cũng muốn lau đi một ít dấu vết tình cảm vương vấn.
“Giúp anh? Sao lại nói vậy?” Chu Tráng Tráng khó hiểu.
“Không có việc gì.” Hải Nhĩ buông khăn tay: “Anh chỉ là cảm thấy, hai người mới là cặp thích hợp nhất.”
“Mới không thích hợp, anh không biết anh họ anh bá đạo biết bao nhiêu, còn cố chấp, hẹp hòi!” Chu Tráng Tráng mỗi lần nhắc tới Thường Hoằng với người ngoài theo phản xạ là bắt đầu quở trách: “Bên anh ấy, em không có ngày nào là không bực mình, tức chết em!”
Hải Nhĩ nghe Chu Tráng Tráng không ngừng quở trách, trên mặt lộ ra tươi cười an tĩnh: “Nhưng em chính là thích anh họ như vậy a.”
Chu Tráng Tráng mặt đỏ lên, đỏ cả một lúc lâu mới sực nhớ, uy hiếp nói: “Cũng không thể đem những lời này nói cho anh ấy, bằng không anh ấy phải ngạo kiều lên trời.”
“Anh biết.” Hải Nhĩ nhìn Chu Tráng Tráng, ánh mắt là sự thoải mái yên lặng: “Anh chúc phúc hai người.”