Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Chương 64


Chương trước Chương tiếp

Ba giờ sáng, trong phòng im ắng, đầu Si Nhan hơi váng vất, cổ họng khô khốc, cô ậm ừ gọi hai tiếng “Hành Viễn.”, một lúc sau vẫn không thấy ai trả lời. Cô đưa tay sờ bên cạnh, hoàn toàn trống không.

Bật đèn lên, tiện tay khoác thêm áo, cô đứng dậy rồi ra khỏi phòng.

Chất lượng giấc ngủ của cô giảm trông thấy, nhất là lúc không có Ôn Hành Viễn bên cạnh. Có đêm cô chỉ ngủ được hai tiếng, trở mình liên tục mà vẫn không ngủ được, đến khi vừa thiếp đi đã lại nằm mơ. Trong mơ vẫn tối đen như mực, im lặng như tờ, khung cảnh đó thật khiến người ta sợ hãi.

Bước đi nhẹ bẫng, như thể đang giẫm trên bông. Chẳng lẽ lại bị cảm? Xem ra, ngày mai phải đến bệnh viện khám thật rồi. Cô cau mày đi đến phòng khách, bỗng thấy cửa thư phòng đang mở, ánh đèn vàng rọi từ trong ra, tràn khắp không gian rộng lớn mà tĩnh mịch.

“Tiểu Nhan?” Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân của cô, lúc Si Nhan vừa đẩy cửa ra, Ôn Hành Viễn đã ngẩng đầu, thần sắc khó giấu được vẻ kinh ngạc, “Sao lại dậy?”

“Sao anh còn chưa ngủ, mấy giờ rồi?” Si Nhan dụi mắt, trước khi anh kịp đứng dậy đã đến bên cạnh anh.

Ôm cô đặt lên đùi, anh cởi áo khoác của mình ra, choàng lên người cô, “Ngày mai gửi đống tài liệu này đi rồi, đêm nay phải xem cho hết.”

“Trả lương cao như thế mà người khác không làm sao? Chuyện gì anh cũng phải tự làm, mệt chết đi chứ.” Đưa tay ôm thắt lưng anh, vùi mặt vào cổ anh, cô thấp giọng oán thán.

Anh khẽ cười, vẫn vẻ dịu dàng như thường ngày, siết chặt cánh tay lại, tì cằm lên trán cô, “Người ta có nhiệm vụ khác, anh cũng phải làm việc chứ.”

Si Nhan nhắm mắt lại, hít hà mùi thuốc lá trên người anh, nũng nịu nói: “Thế thì vẫn phải chú ý sức khỏe đấy, sắp sáng rồi mà còn chưa ngủ, làm em cũng không ngủ ngon được.”

“Con lợn này, không phải vẫn hay trách anh giở mình làm em tỉnh hay sao, giờ không có lại không quen hả?” Anh cúi xuống thì thầm bên tai cô, bàn tay nghịch ngợm lần vào trong áo cô.

“Hành Viễn...” Cô khẽ gọi anh.

“Ơi?” Anh thuận miệng đáp lại, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng.

Khóe môi hiện lên một nụ cười, bàn tay nhỏ bé mò vào trong áo sơmi của anh, khẽ chạm lên bờ ngực rắn chắc, cô thì thào: “Thế giờ đã xong việc chưa anh?”

Ôn Hành Viễn cười, nhắm mắt hưởng thụ, bàn tay ấm áp phủ lên ngực cô, “Xong việc này lại đến việc khác.”

Lời nói này quá mờ ám, khuôn mặt Si Nhan đỏ bừng lên như có lửa hun, chần chừ một lát, cô chậm rãi ngẩng đầu lên chủ động hôn anh. Trên môi anh hiện nụ cười như có như không, đưa tay ôm eo cô, miết mạnh môi hơn.

Dục vọng vốn là một ngọn lửa, một khi đã được nhóm lên thì sẽ khó mà dập tắt được. Si Nhan không hề biết, chỉ những cái đụng chạm nhẹ nhàng cũng đã đủ để nhóm lên ngọn lửa tình trong anh. Ôn Hành Viễn cũng chưa từng phát hiện ra, cô ngày càng dựa dẫm vào anh nhiều hơn, chỉ có điều, cô không giỏi diễn đạt mà thôi.

Nụ hôn trong thư phòng hoàn toàn trở thành mồi lửa. Không biết đã trở về phòng ngủ thế nào, cô chỉ mang máng nhớ là được Ôn Hành Viễn bế về, chiếc váy ngủ nhanh chóng bị vứt đến một xó, áo sơmi và quần tây trên người anh cũng không biết đã được trút bỏ từ khi nào. Anh ôm chặt cô, lòng bàn tay nóng rẫy mơn man như muốn truyền nhiệt từ làn da xuyên vào trái tim cô. Đôi môi anh dường như cũng mang theo lửa nóng, chạy một đường từ môi cô xuống đến cần cổ trắng mịn, tới xương quai xanh gợi cảm, cuối cùng dừng lại trên nụ hoa trước ngực cô, lưu loát thành thục...

“Ưm...” Cánh tay gầy quàng lên cổ anh, từ kẽ hở giữa hai đôi môi bật ra tiếng nỉ non khẽ khàng.

Trước tiếng rên mất hồn của cô, dục vọng trong anh dâng lên không thể kìm lại nổi. Đôi mắt tối thẫm, đáy mắt hiện lên vẻ mê say, nhìn gương mặt ngại ngùng ấy, ánh mắt anh càng tối đi. Anh nhanh chóng đè lên người cô. Bất chợt, cô nghe thấy anh khàn giọng nói, “Nhan, mình sinh một bảo bối được không?”

Thở hổn hển, mở mắt ra, nhìn khuôn mặt rịn đầy mồ hôi của anh, cô đưa tay vuốt ve má anh. Cô biết Ôn Hành Viễn rất thích trẻ con. Từ lúc đi Mỹ về, anh thường xuyên nhắc đến con của Ôn Hành Dao trước mặt cô, khen thằng nhóc đó có nụ cười đáng yêu thế nào, nói nắm lấy bàn tay mềm mại của nó dễ chịu ra sao, anh còn nói rằng tiếng cười khanh khách của thằng bé cực kỳ êm tai. Cô biết, anh đã mong chờ lâu lắm rồi. Vì vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Anh nhoẻn miệng cười, hơi thở ấm áp phả vào mặt khiến cô ngưa ngứa. Rồi anh hôn lên đôi môi hồng của cô, quyến luyến say mê hương vị ngọt ngào trong miệng cô; còn cô, cũng bị nụ hôn của anh chinh phục, ý thức dần trở nên mơ hồ.

“Ôm chặt anh đi, Nhan...” Hơi thở của Ôn Hành Viễn hơi nặng nề, giọng nói có chút run rẩy. Ánh mắt cô miên man, hai chân như thể có ý thức của chúng, quặp lên thắt lưng anh.

Bên tai là tiếng thở nặng nề của anh, thân thể cố gắng thừa nhận sự đánh chiếm của anh. Không hề dịu dàng giống như trước, mà dồn dập, mạnh mẽ, không cho cô cơ hội lùi bước; Đây mới là thật sự “yêu” cô, khiến cô vô thức cong thắt lưng lên gần sát anh hơn, cảm nhận cơ thể nóng rực của anh, như muốn quấn ngọn lửa nóng rẫy thiêu đốt cả hai. Mỗi lần đâm vào là mỗi lần dấy lên trong cô sự sợ hãi khó hiểu, cũng là cảm giác sung sướng vô hạn, khiến cô không khống chế được nhịp thở gấp gáp của mình.

“Hành Viễn...” Gần như không thể chịu nổi sự hòa quyện ngọt ngào mà đáng sợ này, Si Nhan ôm chặt lấy anh, móng tay cắm vào da anh. Cô từ từ nhắm hai mắt, đón nhận tất cả những khoái cảm anh mang đến.

Trên trán ướt nhẹp mồ hôi, tiếng thở hắt nặng nề bật ra khỏi đôi môi mỏng, Ôn Hành Viễn vùi mặt vào tóc cô, một dòng nhiệt nóng bỏng phun trào vào cơ thể cô trong nháy mắt.

Không chịu nổi sự mãnh liệt này, cô gối đầu lên cánh tay anh, nép vào lòng anh. Ôn Hành Viễn ôm cô, bàn tay khẽ đặt bên hông cô, hít lấy hương thơm thanh nhã trên người cô và thì thào gọi, “Tiểu Nhan...”

Thân thể khẽ run, Si Nhan uể oải đáp lại, nằm gọn trong lòng anh. Anh bật cười, thu cánh tay lại, ôm chặt cô vào lòng.

Bên ngoài rả rích trận mưa đầu xuân, hạt mưa táp khẽ lên tấm kính cửa sổ, tiếng kêu rất nhỏ, rất có nhịp điệu. Ôn Hành Viễn cũng ngủ thiếp đi.

Hẳn là do mệt mỏi, Si Nhan cảm giác giấc ngủ không mấy ngon lành. Lúc cô tỉnh dậy, Ôn Hành Viễn vẫn đang say giấc, mái tóc tán loạn trên gối, dáng ngủ trông thật giống trẻ con.

Nghiêng đầu nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ, do dự một chút, Si Nhan mới nhẹ giọng gọi anh, “Hành Viễn...”

“Hả?” Anh lầm bầm một tiếng rồi trở mình, đưa lưng về phía cô.

Si Nhan khẽ chồm lên người anh, hôn lên bờ vai trần của anh, “Đi làm thôi, muộn rồi.”

“Mấy giờ rồi?” Anh thu cánh tay về hông, đặt chồng lên cánh tay cô.

“Sắp tám giờ rồi, có định dậy hay không nào?” Áp mặt vào sống lưng trần của anh, cô miễn cưỡng trả lời.

“Ngủ thêm một lúc nữa đi, sáng nay anh không đến công ty, đi khám với em.” Ôn Hành Viễn vẫn không mở mắt, giọng nói khàn khàn, nghe vào tai lại vô cùng mê người.

“Vậy thì anh ngủ đi, một lúc nữa em gọi anh dậy.”

“Ừ”. Anh trở mình ôm cô. Đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều, Si Nhan mới khoác áo rồi xuống giường.

Lúc Si Nhan mua đồ ăn sáng về, Ôn Hành Viễn vẫn chưa dậy. Dạo này anh rất bận rộn, ngày nào cũng làm việc đến hơn mười hai giờ, nếu không làm ở Hoa Thành chắc cũng khó mà trông thấy anh. Mấy đêm liền cô đều không bảo được anh, cho nên tối qua mới chủ động sang kéo anh về, vốn là muốn cho anh được nghỉ ngơi sớm, ai ngờ, còn vất vả hơn cả làm việc.

Mặc chiếc áo len cao cổ sáng màu, cẩn thận che đi dấu hôn trên cổ, Si Nhan ngồi xổm cạnh giường, lẳng lặng ngắm anh. Ôn Hành Viễn vẫn đang ngủ, vầng trán trơn láng, hàng mi dày, sống mũi thẳng, đường nét dưới cằm cũng vô cùng hoàn mỹ. Lúc này, đầu tóc anh lĩa chĩa lung tung, trông hệt như cái tổ chim, cô không kìm được mà hơi mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ hạnh phúc.

Anh thật sự rất tuấn tú, đứng ở chỗ nào cũng là số một, dáng vẻ “ngọc thụ lâm phong”, không ngừng gây sự chú ý, khiến người khác không nỡ dời mắt. Si Nhan bất chợt nghĩ, mình đúng là cực kỳ ngu ngốc, sao bao nhiêu năm nay lại bỏ qua một người như anh chứ. Trước không cần nói đến sự quan tâm săn sóc của anh, chỉ riêng diện mạo anh tuấn này đã khiến người ta muốn quên cũng khó. Chẳng trách Đỗ Linh nói mắt cô có vấn đề, đúng là toét nhẻm. Nghĩ đến đây, cô khẽ bật cười.

Còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, cô không hề phát hiện ra Ôn Hành Viễn đã tỉnh dậy từ lúc cô vào phòng. Đến khi bị anh nắm tay, cô mới có phản ứng, nhưng vẫn nhìn anh chăm chú.

“Sáng nào tỉnh dậy cũng được thấy em ngắm anh rồi cười, thế là thỏa mãn rồi.” Giọng nói trầm hơn mọi khi, vì anh mới tỉnh ngủ, hơi khàn, khi lọt vào tai lại quấy lên chút men say trong lòng người, khiến hai tai cô ửng đỏ.

Cong khóe miệng, nhoẻn một nụ cười, Si Nhan rướn người hôn lên khóe môi anh, “Sáng nào cũng được tỉnh dậy trong lòng anh, thấy anh dịu dàng cười với em, đấy mới là hạnh phúc lớn nhất.”

Nghe được lời của cô, Ôn Hành Viễn vô cùng xúc động. Cô đã buông xuôi chuyện cũ, buông xuôi người xưa, cô của bây giờ, bất luận là thể xác hay trái tim, đều đã hoàn toàn thuộc về anh.

Đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn cô, Ôn Hành Viễn nói: “Nhìn nhiều có chán không?”

Không khí ngọt ngào đã bị anh phá hỏng, Si Nhan hất tay anh ra, véo mạnh một cái lên cánh tay anh, “Bị cánh tay này ôm nhiều cũng chán thật đấy, khi nào tiện sẽ đổi nhé?”

“Em dám...” Ôn Hành Viễn xị mặt, chưa đến một giây đã kéo cô vào lòng, nửa người đè lên thân thể mềm mại của cô, mờ ám nói: “Có tin anh sẽ khiến em không còn sức mà xuống giường không? Còn dám thay người khác hả?”

Si Nhan chớp chớp mắt, ôm cổ anh, cười khúc khích chứ không đáp lời.

Vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của cô, miết nhẹ lên hàng mày dài, Ôn Hành Viễn thì thầm, “Tiểu Nhan, anh sẽ cho em cả một đời được cười vui vẻ như vậy.”

Si Nhan chăm chú nhìn vào mắt anh, trong lòng chợt có cảm giác xót xa khó hiểu. Trong khoảng thời gian này, không hiểu tại sao, có lẽ là do giấc ngủ không tốt, cô luôn cảm thấy mệt mỏi, nên tâm trạng cũng bất an theo. Anh càng chăm sóc chu đáo cho cô, cô lại càng thấy sợ hãi, như thể chỉ giây tiếp theo thôi là sẽ mất anh.

Chẳng lẽ khi yêu một người sẽ vô thức suy tính thiệt hơn như thế? Nhưng tại sao trong mơ lại luôn tối như vậy, tại sao lại không thấy ánh mắt anh? Si Nhan không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Không nhớ đã từng nghe ai nói, hổ phách, chính là giọt nước mắt được lưu giữ với thời gian. Vậy thì anh, mang đến cho cô tình yêu ấm áp, lưu lại cho cô từng giọt kỉ niệm khắc tận xương tủy, có phải sẽ càng quý giá hơn giọt nước mắt kia, nhưng cũng dễ bị nát vụn?

Lật bàn tay lại, Si Nhan đan tay vào năm ngón tay anh, nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út, cô khẽ nói, “Bất luận thế nào, mình sẽ mãi mãi yêu nhau, vĩnh viễn không xa nhau.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...