Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Chương 58: Tuổi trẻ khi ấy


Chương trước Chương tiếp

Bữa tối được đặt tại nhà hàng Bạch Lộ. Ôn Hành Viễn lái xe rất nhanh, gần như là khi hai người đi sau bao lâu nhưng vẫn tới vừa lúc mấy người trên xe Si Hạ đến nơi. Năm người cùng bước vào đại sảnh, viên phục vụ hỏi họ rồi dẫn họ đến phòng bao trên tầng hai.

Ôn Hành Viễn muốn làm vui bố vợ, suốt bữa cơm, anh và Si Hạ ngồi hai bên Si Hạo. Anh nói chuyện khá hợp ý ông, từ những vất vả của Si Hạo khi còn lăn lộn trong giới bất động sản, đến chuyện anh và Si Hạ phải đánh nhau xong mới thành bạn bè chí cốt, cuối cùng nói đến những chuyện khi bé của Si Nhan. Nói chung, đề tài phong phú, bầu không khí vô cùng thoải mái.

Vào lúc này, mấy người đàn ông không thể không uống vài chén. Tâm trạng Ôn Hành Viễn vô cùng tốt, phóng khoáng cho phép Si Nhan uống một chén. Cuối cùng, anh lễ phép kính rượu Si Hạo. Ông liền cười, gật đầu và đưa tay nhận lấy chén rượu.

“Hành Viễn à, con bé này tính tình ương bướng, cháu nên nhường nhịn nó một chút.” Đặt chén rượu xuống, Si Hạo dặn dò. Con gái rượu nhà mình dù có bướng bỉnh thì cũng là bảo bối của bố mẹ, nhà họ Si cũng vậy. Hơn nữa cô lại thiếu vắng tình thương của mẹ nên hai người đàn ông trong nhà đều chiều chuộng cô vô cùng.

“Chú Si cứ yên tâm ạ, cháu sẽ làm được.” Cảm nhận được tình thương của ông dành cho con gái, Ôn Hành Viễn nắm chặt tay Si Nhan, nghiêm túc vâng lời.

Như lẽ thường nước chảy qua kênh, bố giao cô vào tay người đàn ông quan trọng nhất đời cô, nước mắt Si Nhan ngân ngấn quanh viền mi. Đột nhiên có cảm giác như sắp lấy chồng, trong lòng cô lại hơi có chút buồn bã, lấy cớ vào nhà vệ sinh rồi ra khỏi phòng bao.

Một lát sau, khi đã lấy lại bình tĩnh, Si Nhan ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng lại bất ngờ va phải Tạ Viễn Đằng.

“Khéo vậy sao?” Tạ Viễn Đằng hơi sửng sốt, rồi lại lập tức mỉm cười, không biết là theo thói quen hay cố gắng làm vậy.

“Khéo thật đấy, cậu cũng đến ăn cơm?” Si Nhan nghiêng đầu nhìn phòng bao, quả nhiên thấy mấy người đàn ông ngoảnh ra phía này.

Tạ Viễn Đằng gật đầu, “Em gái tôi dẫn bạn về nhà nên ra ngoài ăn.” Cảm thấy không hợp với không khí vui vẻ trong phòng, cô ra ngoài hít thở không khí, không ngờ lại gặp Si Nhan.

Có những người, có những việc, càng trốn tránh lại càng không tránh được.

Mỉm cười kiên nhẫn đợi cô ấy nói xong, Si Nhan đang định đi thì Si Hạ ra khỏi phòng. Lúc nhìn rõ người đứng cạnh Si Nhan, anh chớp mắt, “Viễn Đằng? Hai người đứng đây làm gì?”

Si Nhan kinh ngạc, nghi hoặc nhìn về phía anh, “Làm gì là làm gì?” Rõ ràng là không hiểu câu hỏi không đầu không đuôi này của anh, cô buột miệng hỏi vặn lại.

“Si Hạ.” Tạ Viễn Đằng thản nhiên chào hỏi lại, “Em đến ăn cơm với người nhà, vừa khéo gặp Si Nhan ở đây, ra đây cũng lâu rồi, em vào trong đây.” Nói xong, không chờ Si Hạ đáp lại thì cô đã đẩy cửa vào, che khuất bóng lưng ngay say cánh cửa.

Si Nhan thu hồi ánh mắt, không nói lời nào mà đi lướt qua Si Hạ, lại đột nhiên bị Si Hạ tóm cổ tay.

“Sao anh lại không vui?” Người nói là Si Nhan, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, chuyện này vốn là rất hiếm thấy.

Phản ứng của anh rất kỳ lạ, ánh mắt rõ ràng hiện vẻ chất vấn, không dễ dàng bỏ qua. Cả tiếng gọi “Viễn Đằng” kia lọt được vào tai Si Nhan, quá mức thân thiết.

Bị cô hỏi như vậy, Si Hạ lập tức tỉnh táo, càng muốn che giấu lại càng dễ bị người ta phát hiện ra, nhất là trước mặt cô em gái nhạy cảm. Buông tay ra, anh mỉm cười vuốt tóc cô, ngữ khí ôn hòa, “Mau vào thôi, Hành Viễn chờ sốt ruột rồi.”

Si Nhan bình tĩnh nhìn anh vài giây rồi không nói gì nữa mà theo sau anh đi vào phòng.

Vào đêm, sau khi đã nằm trên giường, cô trở mình liên tục mà vẫn không ngủ được. Cảnh tượng lúc tối lại một lần nữa hiện ra trước mắt, trái tim mẫn cảm lại mơ hồ chua xót. Ôm chăn trong bóng đêm hồi tưởng lại, trong lòng cô dâng lên cảm xúc rất khó tả, bất giác, dòng suy tư lại trôi về bốn năm trước.

Hàn Nặc đứng dưới sân trường xem đồng hồ, đến khi thấy Si Nhan chạy về phía mình, anh ta liền nhanh chóng ra đón, cầm tay cô, không ngại ngùng mà hôn lên trán cô, “Còn nhiều thời gian, không cần chạy vội thế làm gì.”

Si Nhan đỏ mặt, khẽ đẩy anh ta ra, thấy không có sinh viên nào chú ý đến thì mới nói: “Nhược Ngưng muốn lôi em đi dạo phố, vất vả lắm mới trốn đi được đấy.”

Hàn Nặc cười, đưa ngón tay vuốt nhẹ qua má cô rồi ôm cô vào lòng, “Em có thể mời cô ấy đi cùng, xong việc thì cùng ăn cơm luôn.”

“Bạn ấy nói là làm bóng đèn nhiều không tốt.” Si Nhan ngẩng mặt nhìn anh ta, “Hội sinh viên chỗ bọn anh có anh chàng nào ưu tú mà đạo dức tốt thì giới thiệu cho cô nàng đi.”

“Nói gì cơ?” Hàn Nặc cau mày nhìn cô, bất đắc dĩ nói, “Đã nói là ưu tú rồi mà còn nghi là có đạo đức hay không, câu này có vấn đề.”

“Người ưu tú đương nhiên là thành tích xuất sắc như anh rồi, lại còn đẹp trai nữa chứ. Nhưng người như thế chưa chắc đã là người tốt, cho nên phải chọn kỹ một chút, nếu làm qua quýt, tìm phải người thích đánh bạn gái thì thảm luôn.” Si Nhan không để tâm đến vẻ gườm gườm của Hàn Nặc, vẫn nghiêm túc nói, “Có được không hả?”

“Có cũng không giới thiệu cho em quen trước, ngộ nhỡ em hoa mắt thì sao đây.” Ánh mắt Hàn Nặc đậm ý cười, anh ta nghiêng đầu nhìn cô, thấy Si Nhan lườm mình thì liền chớp mắt, “Có đúng không? Mấy lần đến xem anh thi đấu, em toàn ngắm người khác nhiều hơn ngắm anh.”

“Đâu mà?” Si Nhan bĩu môi, “Mấy cuộc thi đấy chán chết, tranh luận với anh vấn đề con gà có trước hay trứng có trước còn hay hơn, hoặc tốt nhất là về phòng ngủ nướng. Nếu không phải vì có anh tham gia, cho kiệu tám người khiêng đến em cũng không thèm đi xem.” Càng nói càng tức, cô hằm hằm, “Anh đúng là không có lương tâm, oan cho em quá cơ.”

Hàn Nặc không nhịn cười nổi, khẽ ôm bả vai cô, giọng nói dịu hẳn, “Anh sai rồi, đây chỉ là anh không muốn tên Trương đẹp trai đấy bám theo em thôi. Nhan Nhan đừng giận nữa mà.”

Nghĩ đến anh bạn cá biệt ấy, Si Nhan cười khì khì, “Cái gì mà Trương đẹp trai chứ, như con dế mèn, làm sao so với anh được.”

Hàn Nặc hớn hở mặt mày, hơi dùng sức một chút đã kéo được Si Nhan vào lòng, còn định nói gì nữa thì liền thấy có một nữ sinh đi đến.

“Hàn Nặc?” Tạ Viễn Đằng thản nhiên cười, ánh mắt rơi lên tay Hàn Nặc.

Si Nhan bình tĩnh rời khỏi vòng tay Hàn Nặc. Dù sao đây cũng là trường học, chuyện yêu đương nên kín đáo một chút.

“Anh đoán người hùng biện chính sẽ là em mà, Tạ Viễn Đằng.” Hàn Nặc mỉm cười, cũng không bỏ cánh tay đang ôm vai Si Nhan xuống.

“Tạ Viễn Đằng?” Si Nhan kinh ngạc, quên cả phép lịch sự, khẽ nhếch miệng nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, không thể nào tìm thấy mối liên hệ với cô bé hay nghịch bùn với cô lúc còn nhỏ, “Cậu là Tạ Viễn Đằng?”

Tạ Viễn Đằng nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa, quả nhiên không nhận ra, nhưng vẫn sững sờ gật đầu.

Si Nhan hưng phấn kéo tay cô ấy, “Mình là Si Nhan này, còn nhớ không? Anh mình là Si Hạ.”

“Si Nhan?” Tạ Viễn Đằng sửng sốt, đánh giá Si Nhan một hồi, dường như trong lúc nhất thời không thể tin được cô gái thanh tú trước mặt này là con bé hay đánh nhau với cô trước đây.

Có lẽ là do tính lạnh lùng trời sinh, gặp lại sau bao nhiêu năm, Tạ Viễn Đằng không hề có vẻ thân thiện như Si Nhan, điều này khiến Si Nhan có chút thất vọng. Sau đó, Hàn Nặc vội vàng sắp xếp công việc trước cuộc thi hùng biện, không e dè mà tống bạn gái vào phòng ông anh ở bên cạnh, dặn dò cô không được chạy lung tung, lại nói với Lý Ngôn: “Trông cô ấy nhé, đừng có mà lơ là.”

“Được rồi sáu à, vợ cậu không phải đứa lên ba, nếu lo thì đưa lên sân khấu cùng đi...”

“Nói cái gì đấy?” Si Nhan vừa ngồi xuống, nghe thấy Lý Ngôn gọi mình là vợ Hàn Nặc thì đỏ mặt, duỗi chân đá anh ta một cái, khiến Lý Ngôn trừng mắt nhìn Hàn Nặc, “Chỉ có cậu mới thu phục được con bé này, anh thì không thể kiểm soát nổi.”

Mấy người đứng cạnh Hàn Nặc cùng cười ầm lên, Si Nhan nghệt mặt ra, vội vàng đẩy anh ta, “Anh đi nhanh đi, hôm nay em nhất định sẽ cắn răng xem hết, sau đó ăn mừng với anh.”

Mọi người thấy mặt cô ngày càng đỏ thì lại càng cười to hơn. Hàn Nặc biết cô xấu hổ, cau mày nhìn đám anh em xung quanh, trìu mến véo má cô một cái rồi mới đi cùng Tạ Viễn Đằng bàn bạc công việc.

Si Nhan nhìn bóng lưng hai người, không hiểu sao trong lòng lại chợt ê ẩm. Lúc này cô mới nhớ ra, vì sao Hàn Nặc lại quen Tạ Viễn Đằng?

Bởi vì Hàn Nặc đi tụ tập bạn bè đều đưa Si Nhan đi theo, cho nên cô quen hết bạn bè của anh ta. Lại bởi tính cách cởi mở của cô, có chút quái đản, mấy anh bạn kia đều rất thích cô, qua vài lần, mọi người nói chuyện cực kỳ vui vẻ. Si Nhan nhanh chóng quên đi mối bận tâm ban nãy, tâm trạng tốt lên nhiều.

Sau đó, cuộc thi hùng biện bắt đầu, Tạ Viễn Đằng xuất hiện trong nhóm hùng biện tại trường đối thủ, cũng là trưởng nhóm giống Hàn Nặc, hai bên tranh luận một hồi gay cấn.

Là nhân vật lừng danh trong trường, tài ăn nói của Hàn Nặc tất nhiên là không phải bàn, nhưng đối với kiểu công kích triệt để, cãi chày cãi cối của đội đối phương, rõ ràng là anh ta không thích ứng được, bắt đầu có dấu hiệu thất bại.

Bốn phía hội trường xì xào tiếng nói, khán giả phía dưới xuýt xoa thán phục. Ngay cả Si Nhan cũng phải nhìn Tạ Viễn Đằng bằng con mắt khác xưa, không thể ngờ con bé hay ngồi thu lu trong xó tường năm nào lại có khẩu khí cao đến thế. Nhưng thấy Hàn Nặc thua, cô cũng hơi bực, bất chấp phía sau có nhiều sinh viên khác liền đứng dậy gào lên với Lý Ngôn: “Anh cả, bọn họ chơi bẩn, vấn đề đấy trâu cũng không trả lời nổi, sao lại bắt nhà người ta phải trả lời.”

Lý Ngôn thấy Hàn Nặc đảo mắt qua liền cuống cuồng kéo Si Nhan ngồi xuống, cố gắng nói nhỏ: “Bình tĩnh đã, xem thằng sáu xử lý nó thế nào đã nào.”

Tạ Viễn Đằng vừa nói xong, đồng đội phía Hàn Nặc không đáp lại được, anh ta thu hồi ánh mắt, chậm rãi đứng lên, gạt bỏ phong cách lấy dẫn chứng hằng ngày mà phát huy khả năng luật sư tiềm ẩn, tùy cơ ứng biến một bước vào thẳng vấn đề, chậm rãi khiến giấc mộng quán quân của đối phương tan thành mây khói.

Tiếp theo đó, đến lượt đội Tạ Viễn Đằng á khẩu không trả lời được, rõ ràng là đã bị khiếp sợ trước Hàn Nặc. Trận đấu coi như chấm dứt, Hàn Nặc ngăn được con sóng dữ, đem lại chiến thắng vẻ vang cho trường, đạt được giải nhất cuộc thi hùng biện giữa các trường đại học của năm nay.

Dường như Hàn Nặc được sinh ra là để làm nhân vật đứng đầu, đối với chiến thắng này, anh ta chẳng mấy để ý. Ngược lại, Si Nhan mừng rơn, miệng không khép lại được, hò hét điên cuồng, hai mắt như nở đầy hoa đào, gương mặt đầy vẻ sùng bái.

Lý Ngôn nhìn cô, lắc đầu ngao ngán, “Chú ý hình tượng, con bé này.”

Si Nhan cười hì hì, vẫy tay với Hàn Nặc đang ở trên sân khấu. Hàn Nặc mỉm cười, nắm tay với đội đối thủ, lại nói mấy câu với Tạ Viễn Đằng, đưa mắt nhìn họ rời khỏi sân khấu thì mới nhảy xuống phía dưới, “Vừa nãy nóng ruột không?”

“Đương nhiên rồi, thi hùng biện như trận quyết đấu của cao thủ võ lâm, bọn anh quang minh chính đại, còn cậu ấy giở trò, ngụy biện.” Si Nhan đặt chai nước khoáng vào tay Hàn Nặc, lại thoáng nhìn thấy Tạ Viễn Đằng đi về phía mình. Cô cười yếu ớt, lắc lắc tay, quay đầu thẩm vấn anh ta, “Anh quen Tạ Viễn Đằng à?” Bất giác, giọng nói đầy vị chua.

“Đi thi có gặp qua hai lần, tài ăn nói của cô ấy đúng là không tồi.” Thần sắc Hàn Nặc vẫn như bình thường, thấy Tạ Viễn Đằng vừa lúc ra khỏi hội trường, anh ta kinh ngạc, “Anh còn đang thấy lạ tại sao em lại quen cô ấy.”

“Anh còn để mắt đến người ta, sao em lại không quen được?” Si Nhan gạt tay anh ta ra, nghĩ đến ánh mắt lúc trước của Tạ Viễn Đằng, chợt có chút ghen tuông.

Hàn Nặc khẽ cười, xoay người cô lại, dịu dàng nói: “Sao anh lại ngửi thấy mùi chua thế hả?”

Si Nhan trừng mắt nhìn anh ta rồi xoay người đi ra ngoài. Hàn Nặc không ngăn cản, chỉ lẽo đẽo đi theo sau cô.

Ra khỏi hội trường, thấy cô đi về phía kí túc xá, Hàn Nặc vội vàng kéo cô lại, “Còn chưa ăn mừng với anh mà, anh cả đi trước rồi, đừng để mọi người đợi.”

“Không đi, tức no rồi.” Si Nhan nghiêng mặt, cố ý không nhìn anh ta, bắt đầu giở trò.

Hàn Nặc nhếch khóe miệng, dịu dàng nói: “Đồ ngốc này, em nghĩ là ai cũng giam anh như em hả? Yên tâm đi, trước khi đi người ta nói là đợi sau này hẹn thời gian với em cùng đi ăn cơm mà thôi.”

Tình cảm của Hàn Nặc đối với mình, đương nhiên là Si Nhan rất tin tưởng, nhưng trong mấy cô gái bé nhỏ thường có một chút tính ích kỷ, nhất là khi thấy tình địch xuất hiện thì lại càng khó khống chế được. Nhưng nghe Hàn Nặc nói thế, sắc mặt cô dịu đi rất nhiều.

Hàn Nặc thấy cô không nói gì nữa, biết cô đã gần hết giận rồi nên vẫn giữ nguyên ngữ khí dịu dàng, ôm cô vào lòng, “Ai chẳng biết anh là hoa đã có chủ, không ai dám cướp mất của em đâu. Hơn nữa, em không tin anh à?”

Khóe miệng Si Nhan chậm rãi cong lên, thân thể thả lỏng, nép vào lòng anh ta, “Không chắc được, nói không chừng vẫn có người ham muốn nhan sắc của anh.”

Sau một cuộc thi hùng biện, miệng lưỡi Hàn Nặc đã khô đắng, Si Nhan lại lèo nhèo với anh ta thế này khiến anh ta mếu máo, “Không phải là em không biết, anh chỉ mong em ham thôi.”

Si Nhan đẩy anh ta ra, không nhịn cười được. Một cơn gió nhỏ giữa đôi tình nhân đã được Hàn Nặc làm dịu lại như thế.

Lúc mới gặp lại Tạ Viễn Đằng, sau những phút hưng phấn, mọi người cũng hay nói chuyện với nhau. Si Nhan cũng không nhắc đến cô ấy trước mặt Nhược Ngưng, cho đến khi biến cố xảy ra, Hàn Nặc ôm cô ấy đi qua Si Nhan, trái tim cô mới đau như bị kim châm liên tục vậy.

Từ đó, đối với Tạ Viễn Đằng, Si Nhan không hề nhắc đến nữa.

Mười năm trước, hai người là hai cô bé cùng lớn lên trong đại viện. Một đứa nghịch ngợm như ranh, một đứa cao ngạo lạnh lùng. Trong lúc chơi đùa vô tình đánh rơi pháo lên tay Si Hạ, chuyện giữa hai cô gái dường như vẫn còn quá nhỏ, qua nhiều việc, có lẽ cũng rơi vào quên lãng.

Hơn mười năm sau, hai cô là hai nữ sinh viên trong trường đại học. Một người lột xác thành cô gái thanh tú, có cuộc sống dễ chịu và tình yêu ngọt ngào, còn người kia cũng trổ mã duyên dáng yêu kiều. Bất ngờ gặp lại nhau, rồi đi qua nhau khi phát sinh biến cố, khoảng cách giữa hai cô gái càng xa thêm.

Điểm không giống với khi còn bé chính là, khi trưởng thành, không ai có thể coi đó là giấc mơ được nữa, hồi ức dù đã xa nhưng không sao xóa mờ. Nút thắt từ năm nào, vẫn không biết nên cởi ra sao, mà cũng chẳng biết ai sẽ là người cởi...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...